Chương 1297: Quyết chiến

Quyết chiến

Chương 1297: Quyết chiến

Ầm ầm ầm ầm!

Chiến trường kịch liệt, khí triều tràn ngập che bầu trời, bao phủ tất cả.

Chiến đấu đến đây, đã chẳng còn mấy ai có thể đứng thẳng.

Đường Kiếp bị mấy “Chướng ngại vật” cuối cùng ngăn cản, bên Ngọc Thành Tử, Toái Tinh chiến khôi phá nát, Âm Thi Minh Thần tử chiến, chỉ còn dư lại Lê Cửu Dương cùng Vương Diêu còn sống sót.

Thế nhưng lực lượng của Lê Cửu Dương đang nhanh chóng suy giảm.

Hắn đã chết từ lâu, lực lượng đến từ tích trữ không tự sinh ra. Mỗi một lần vung kích đều đang tự tiêu hao sức mạnh của mình, thế nên càng đánh càng yếu.

Hiển nhiên Ngọc Thành Tử cũng nhận ra điểm ấy.

Nhưng hắn không hưng phấn, trái lại thở dài: “Nguyên lai ngươi chỉ là cái bóng, căn bản không thật trở về.”

Thất vọng vô cùng.

Đúng, Ngọc Thành Tử rất thất vọng.

Một vạn năm trước, Ngọc Thành Tử thất bại, trong lòng có tâm ma.

Tuy rằng hắn luôn nỗ lực phản bác, nhưng thật tâm vẫn hy vọng cùng Binh Chủ tái chiến.

Đặc biệt sau khi nắm giữ hợp đạo lĩnh vực, hắn càng hi vọng có thể thông qua chiến thắng Binh Chủ rửa hết sỉ nhục, dù cho sỉ nhục thế nhân không hề hay biết, song đối với kẻ kiêu căng tự mãn như hắn mà nói đó vẫn là cái gai trong lòng không cách nào nhổ đi.

Chỉ có tư tay đánh bại Binh Chủ mới nhổ được cái gai này xuống.

Đáng tiếc, Binh Chủ trước mắt không phải binh chủ đã đánh bại mình.

Vừa nghĩ đến điều này, Ngọc Thành Tử quay đầu nhìn Đường Kiếp.

“Cũng được, không cách nào đánh bại ngươi thì chỉ có thể đánh bại hắn. Hắn bây giờ có thực lực không kém ngươi năm đó, có thể thay ngươi chiến một trận.”

Hắn nói, Hiên Viên Kiếm lần nữa vung ra.

Ánh kiếm xuyên qua phủ ảnh quang sơn, đánh vào ngực Binh Chủ.

Lê Cửu Dương ngưng trệ.

Hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, sau một khắc, từng mang rạn nứt hiện ra bày kín toàn thân.

“Binh Chủ!” Đường Kiếp gọi.
Lê Cửu Dương lung lay, tay ném Đế Nhận đi, chiến phủ hóa kiếm bay tới Đường Kiếp, thân thể Lê Cửu Dương ầm ầm phá nát, hóa thành một vùng tro bụi mục nát.

Hắn đã chết từ lâu, nhưng tới giờ khắc này mới được an bình.

Tâm Đường Kiếp đau xót, lại nhìn Ngọc Thành Tử.

Lúc này đã không ai ngăn cản hắn, nhưng hắn không đi.

Chỉ ở đó lẳng lặng chờ Đường Kiếp.

Đường Kiếp duỗi tay tóm lấy Đế Nhận, Luân Hồi Cổ Phật cuối cùng đã bị hắn đưa đến vãng sinh luân hồi.
Sau đó hắn bước nhanh tới Ngọc Thành Tử, tốc độ không nhanh, nhưng tràn ngập lực lượng.

“Rốt cục chết hết rồi sao?” Ngọc Thành Tử hơi mỉm cười nói: “Như vậy mới đúng, chiến trường cuối cùng vốn không cần quá nhiều người tham dự. Nhưng còn có một con sâu nhỏ cần dọn dẹp một chút.”

Nghe thế, Đường Kiếp sắc mặt đột biến: “Không!”

Liền thấy Ngọc Thành Tử nhấc tay, Hiên Viên Kiếm đã đâm vào thể nội Vương Diêu.

Vương Diêu che ngực, nhìn Đường Kiếp chạy tới mình, gian nan nói:
“Phụ thân…”

Không phải hắn không muốn đi, nhưng Ngọc Thành Tử trước mặt, hắn muốn động đậy cũng không được.

Dưới chiêu kiếm này, Vương Diêu cảm giác mình như vỡ ra. Đó là vết chém đến từ thần hồn, thần hồn hắn vỡ vụn song chưa chết, chỉ có một điểm thần thức cảm nhận sự thống khổ vô biên.

Ngọc Thành Tử vung tay lên, Vương Diêu bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp bắt lấy: “Bảo Nhi!”
Vương Diêu cầm tay Đường Kiếp: “Phụ… Phụ thân… xin… lỗi…”

Hắn gian nan nói, Đường Kiếp biết hắn muốn nói gì, cầm lấy tay hắn: “Ngươi không cần nói xin lỗi, ta không trách ngươi. Ngươi có nỗi khổ của ngươi, ta đều biết.”

Vương Diêu nở nụ cười.

Sau đó tay của hắn dần buông, chết đi.

Tâm Đường Kiếp run lên, cầm tay Vương Diêu không buông.

Trán Vương Diêu có một điểm thần quang chậm rãi bay lên.
Đó là lực lượng thần hồn cuối cùng của Vương Diêu, nhưng hoàn toàn không đủ cho hắn sống lại.

Kim quang trong tay Đường Kiếp lóe lên, thần quang nhập vào tay hắn, biến mất không còn tăm hơi.

Thấy thế, Ngọc Thành Tử bắt đầu cười hắc hắc: “Ngươi quả nhiên như ta dự liệu, Đường Kiếp. Chút thần hồn không đủ cho hắn phục sinh, nhưng đủ cho hắn chuyển thế, như dựa vào thâu thiên hoán nhật, tương lai vẫn có thể trở về. Nhưng ngươi không thật sự cho rằng, ta không thể dùng một kiếm giết chết một đối thủ thực lực giảm mạnh chứ?”

“Ta biết.” Đường Kiếp trầm giọng nói: “Thần hồn thoát ly tiên khu, mỗi thời mỗi khắc đều bị ngoại giới ăn mòn, vì vậy không thể ly thể lâu dài. Ta muốn hắn chuyển thế, lại không thể chân chính nhét vào trong cơ thể ta, tiếp xúc hơi thở của ta, vì vậy cũng chỉ có thể dùng lực lượng lĩnh vực bảo vệ hắn. Đây mới là nguyên nhân khiến ngươi không thi triển thủ đoạn tuyệt diệt với hắn. Ngươi mượn hắn làm suy yếu ta.”

Ngọc Thành Tử ngửa mặt lên trời cười lớn: “Thông minh , nhưng đáng tiếc biết cũng đâu thể làm gì được ta? Đại chiến đến giờ, Thiên Đạo lĩnh vực đã tiêu hao nghiêm trọng, hiện tại còn bao nhiêu lực lượng?”

Tuy rằng tại thế giới này, Thiên Đạo lĩnh vực cùng Hợp Đạo lĩnh vực đều được Thiên Đạo gia trì, có thể duy trì trong thời gian dài nhưng không có nghĩ họ thật sự sử dụng vĩnh viễn. Chỉ có điều trước đây bọn họ chịu Thiên Đạo ghét bỏ, không đạt đến cực hạn đã bị ép phải đình chỉ. Hiện tại không bị Thiên Đạo ghét bỏ có thể tùy ý phát huy, mới có thể chân chính cảm nhận được gánh nặng khi toàn lực vận chuyển.
Vào giờ phút này, dù là Đường Kiếp hay Ngọc Thành Tử đều cảm thấy mệt mỏi.

Đó là sự mệt mỏi xuất phát từ sâu trong nội tâm, là cảm giác mà từ khi bọn họ thành tựu tiên vị tới nay không hề cảm nhận được.

Lúc này, hai người họ như phàm nhân, kéo lê thân thể nặng nề.

Nhưng họ vẫn là tiên, vẫn bảo lưu phong thái của tiên, nếu nhìn về ngoài đúng là không ra.

Chính vì thế, Ngọc Thành Tử đâm ra một kiếm này đã cho Đường Kiếp hi vọng, đồng thời cung cho hắn gánh nặng.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp, Ngọc Thành Tử cười nói:
“Bị liên lụy như thế, ta xem ngươi còn đấu với ta thế nào!”

Ở trong mắt hắn, không có gì là không công bằng.

Cái gọi là chiến đấu vốn phải tận tâm tận lực làm suy yếu đối thủ, tăng cường bản thân. Hắn coi Đường Kiếp là đối thủ nên phải toàn lực ứng phó, sử dụng hết thủ đoạn.

Nói xong, Hiên Viên Kiếm lại lần nữa chém ra.

Ánh kiếm như ngân hà đổi chiều, mãnh liệt mà đầy khí phách khai thiên địa, xé trời cao, ở thế giới bên ngoài đủ khiến vô số người ngước nhìn, sinh ra thiên cổ truyền kỳ, nhưng hiện tại trong kiếm sơn huyễn ảnh lại bé nhỏ tới không đáng kể.
Nếu như nơi này không phải không gian chông chât, riêng uy thế của một kiếm này cũng đủ khiến hư không phá nát, thiên địa tuyệt diệt.

Nhưng phản kích đến từ Đường Kiếp không hề kém Ngọc Thành Tử.

Đế Nhận hóa thành chiến đao, đon kiếm Ngọc Thành Tử chém tới. Không như kiếm phiền phức, đao thế cực đơn giản, trực tiếp, mãnh liệt.

Đường Kiếp ban đầu dùng đao, lý giải về đao cung sâu săc nhât.

Rất nhiều năm trước, đao của hắn từ phức tạp hóa thành đơn giản, nạp thiên địa vào trong một đao. Bây giờ đao càng thêm đơn giản ngưng lệ.

Mọi phiền phức lặng lẽ không còn hình bóng, chỉ có một đao này dũng cảm tiến tới, phá tan tầng tầng kiếm sơn.

Ầm!

Va chạm lần nữa phát sinh.

Ánh sáng cầu vồng soi sáng thiên địa, chỉ là lần này không có ai cảm thụ được uy năng hủy thiên diệt địa kinh khủng kia.

Hai người ở vùng không gian này ầm ầm triển khai đại chiến, từ thiên không đến lòng đất, lại từ dưới nền đất đánh trở lại thiên không. Thoả thích tàn phá, dùng lực lượng khủng bố nhất của mình phá hoại thế giới.

Nói hai người cung giương hết đà lại đánh thế giới đổ nát, nào có nửa điểm lực bất tòng tâm?

Nhưng mà trong nội tâm, Đường Kiếp cùng Ngọc Thành Tử đều cảm thấy mệt mỏi.

Đó là sự mệt mỏi đến từ thần hồn khi không thể tải nổi gánh nặng.

Thế nhưng bọn họ không thể dừng, vì đến một bước này ai cũng không còn quyền ngừng tay. Thần hồn mệt mỏi ý nghĩa bọn họ đã ép khô bản thân. Vào giờ phút này, đừng nói là Hiên Viên Kiếm hay Đế Nhận là bảo vật có thể trảm diệt thần hồn, Diệt thần táng tiên kiếm hay Tuyệt tiên diệt thế quyền có thể làm vỡ vụn Tiên Hồn, chỉ cần một Tiên Nhân phổ thông, một thủ đoạn phổ thông cũng có thể giết chết họ.

Thế nên họ không dám lười biếng, thậm chí không dám chậm trễ nửa phần.
Chiến đấu đến giờ phút nầy, hầu như có thể nói ai trúng chiêu trước thì chết trước!

Thiên Đạo lĩnh vực, sức mạnh hợp đạo của “lĩnh vực” bị thôi thúc đến mức tận cùng, ánh kiếm cùng ánh đao cung đan dệt thành hào quang rực rỡ nhất trong thiên địa.

Hai người cắn răng liều chết, ai không chiu đươc trước thì chết trước!

Ngay vào lúc mấu chốt này, Ngọc Thành Tử thấy thân thể Đường Kiếp đột nhiên lung lay.

Đó là biểu hiện Đường Kiếp đèn đã cạn dầu.
Bị Bạch Hổ Vương Diêu liên lụy, hắn quả nhiên không chịu nổi trước mình, Ngọc Thành Tử vui vẻ. Hắn biết đây không phải Đường Kiếp trá hình vì bản thân hắn cung là cung giương hết đà, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây, tới bước này mọi tâm cơ thủ đoạn đều không còn ý nghĩa.

Thân hình Ngọc Thành Tử loáng lên, tập trung tất cả sức mạnh chém Hiên Viên Kiếm ra.

Ầm!

Đường Kiếp bay lên, trên người bùng ra suối máu.

Chỉ là một kiếm, nhưng lưu lại trên người hắn ngan van đạo vết thương kinh khủng.
Hắn là thể tu nên kháng trụ chiêu kiếm này mới không bị tan xương nát thịt.

Thế nhưng dù có thân thể chống đỡ, thương tổn thần hồn không cách nào chống lại.

Đường Kiếp đã tiêu hao tới cực hạn, sau khi trúng chiêu kiếm này, lực lượng của Hiên Viên Kiếm thẩm thấu thân thể của hắn, phá hủy thần hồn của hắn.

Thân thể Đường Kiếp bất động, sau đầu huyễn sinh một bóng ảo điên cuồng vặn vẹo, thống khổ kêu rên.

Đó là thần hồn giãy dụa trước tử vong.

Dần dần, thần hồn giãy dụa yếu đi, từng điểm từng điểm hóa thành tro tàn, tiêu tan tại thiên không.

Thân thể Đường Kiếp ngã xuống.

Đường Kiếp bại vong!

Tiên Lộ Tranh Phong

Tiên Lộ Tranh Phong

Status: Completed Author:

Dòng đời như dòng sông, không ai có thể tắm hai lần trên một dòng chảy. Nếu bạn đã chọn rồi, thì chỉ có thể bước tiếp. Thời gian lặng lẽ trôi, vạn vật không ngừng biến đổi, mỗi ngày là một ngày mới. Hãy dũng cảm tiến lên, đối đầu với vô vàng phong đao tuyết kiếm, gió tanh mưa máu. Sông có khúc người có lúc, sông cuối cùng sẽ đổ về biển cả, cuối chặn đường sẽ là bến đỗ bình yên.

Nhân sinh quan của Duyên Phận chính là vậy. Chặn đường tu tiên của Đường Kiếp cũng chính như cuộc sống của chúng ta. Những gì hắn có được đều do bản thân nỗ lực tranh đấu. Xuyên việt vào thế giới tu tiên, vốn liếng của hắn mang theo chính là nghị lực, lòng kiên định. Điều mà mọi người có thể giúp hắn chính là: Đường Kiếp cố lên...

Tiên Lộ Tranh Phong, một tác phẩm tiên hiệp hiếm hoi, thậm chí có thể nói là lạc lõng, không giống nhiều truyện Tiên hiệp khác. Vì sao lại nói vậy? Bởi vì đọc Tiên lộ, ta còn học hỏi được nhiều triết lý sống, cách đối nhân xử thế, tâm lý học, v.v… và hoàn toàn có thể áp dụng những điều này trong thực tế cuộc sống của chúng ta.

Tiên Lộ Tranh Phong với hệ thống nhân vật đa dạng, phong phú, và các mối quan hệ phức tạp như thầy trò, huynh đệ, chủ tớ, yêu đương v.v… đầy mưu mô, tính toán, đấu trí chứ không đơn điệu đánh giết lên cấp như một số truyện Tiên hiệp hiện nay.

Hữu xạ tự nhiên hương, xin mời các bạn thưởng thức và cảm nhận Tiên Lộ Tranh Phong!

Là một người thích đọc và đọc nhiều truyện từ thể loại não tàn cho đến tinh phẩm. Đã trải qua rất nhiều tác phẩm để lại những ấn tượng sâu đậm có thể nói gắn liền với một quãng thời gian nhất định như: Tru tiên, Bàn Long, Tạp đồ, Phàm nhân tu tiên.... từ thể loại tiên hiệp cho đến huyền huyễn rồi khoa tưởng. Mỗi một tác phẩm lại có những hệ thống phân chia cấp bậc để làm mục tiêu, con đường cho nhân vật chính. Tuy nhiên khi nói về hệ thống tu luyện ấn tượng nhất thì không ít độc giả sẽ đồng ý với mình. Đó là: "Tiên lộ tranh phong".

Trong các tác phẩm khác, tác giả thường rất đơn giản miêu tả hệ thống cấp độ của truyện, việc miêu tả này bắt đầu ở phần đầu câu chuyện và ít khi nói lại. Nhưng trong Tiên lộ ngoài việc giới thiệu hệ thống cấp độ, mỗi khi nhân vật chính thăng cấp, dù là cấp thấp hay giờ đang ở mức trung bình thì tác giả đều miêu tả rất kỹ:
Trong truyện hệ thống cấp độ phân thành 5 cảnh 14 giai:

1, Linh Đài cảnh: Linh Tuyền, Linh Hồ, Linh Hải chủ yếu xung ngọc môn xây Linh Đài, tích tụ linh dịch, dùng linh khí tẩy luyện thân thể, tăng cường thể chất. Tuy nhiên khi thi triển pháp thuật chỉ giới hạn số lượng linh dịch trong cơ thể, do vậy chỉ có thể gọi là “thuật” mà không được thể gọi là “pháp”. Bản thân việc xung Ngọc Môn cũng được tác giả miêu tả và lập luận vô cùng thú vị. Ngọc Môn mở càng nhiều tức tư chất càng cao, tuy nhiên việc khai mở Ngọc Môn không chỉ phụ thuộc vào bẩm sinh (dễ mở hay khó mở) mà còn phụ thuộc vào ý chí khi xông Ngọc Môn (chịu đựng càng tốt thì mở được càng nhiều, tối đa là 9 cửa).

2. Thoát phàm cảnh: Bách Luyện, Cửu Chuyển, Khai Thức lúc này linh khí trong cơ thể hoà nhập vào cùng thiên địa. Bách Luyện chính vẽ tiếp dẫn xây Thiên Địa Cầu lúc này linh khí cơ thể hoà cùng thiên địa, có thể mượn nhờ linh khí của thiên địa mà xuất ra pháp thuật uy lực mạnh mẽ, ngoài ra còn rèn gân tráng cốt. Cửu Chuyển tức đưa linh khí tẩy rửa lục phủ ngũ tạng khiến cho dù bị huỷ hoại (không quá nặng) cũng có thể hồi phục như thường. Cần nói thêm trong giai đoạn này tuỳ từng nhu cầu mà mỗi một người lại lựa chọn tu luyện bộ phận nào trước sau, điều này tạo nên khác biệt giữa mỗi cá nhân (rất thú vị). Khai thức chính là mở ra Thức Hải, chính là ngưng kết suy nghĩ, biến suy nghĩ từ phi vật chất thành vật chất. Trong giai đoạn này lại trải qua Tam Khô Kiếp, càng tu luyện càng yếu đi, chỉ khi rũ bỏ phàm thể trùng tố linh thể, từ đây hoàn thiện ý nghĩa “Thoát Phàm” mới khiến cho tu sĩ trở nên dục hoả trùng sinh càng trở lên mạnh mẽ.

3, Thiên Tâm cảnh (có thể xưng làm Chân Nhân): Linh Hoàn, Tâm Ma, Hoá Hồn Vì nhân vật chính chưa đạt đến giai đoạn này cũng chưa tiết lộ gì nhiều. Cóp nhặt lại chủ yếu là luyện tâm, tăng cường Linh Thức củng cố Thức Hải, tu tâm dưỡng tính cầu ngộ đạo. Lúc này không sử dụng pháp thuật mà chuyển sang dùng thần thông, nhất niệm phát vạn pháp thông.

4, Tử Phủ cảnh (có thể xưng làm Chân Quân): Chân Quân, Thiên Tôn, Chưởng Tôn, Đến giai đoạn này thì việc quan trọng nhất là ngộ Đạo, Đạo có thể chia làm Ngộ Đạo, Nhập Đạo, Chưởng Đạo.

5, Tiên Đài (lúc này mới có thể xưng là Tiên Nhân): Có thể vượt cương phong, tiêu dao vạn giới
----------------------------------------------------
Đạo có Thiên Đạo, Đại Đạo, Tiểu Đạo. Thiên Đạo là không thể ngộ, ngộ chỉ có thể là Đại Đạo cùng Tiểu Đạo. Đại Đạo chia làm 12 loại đối xứng nhau: Sinh mệnh, Luân hồi; Nhân quả, Vận mệnh; Âm dương, Ngũ hành; Trí tuệ, Chân lý; Giết chóc, Huỷ diệt; Thời gian, Không gian. Bình thường xung kích Thoát Phàm có cơ hội tham ngộ Tiểu Đạo, Đại Đạo chỉ đến Thiên Tâm mới có thể, từ Tử Phủ trở lên việc ngộ Đạo là điều kiện cần để thăng cấp, Đạo hiểu càng sâu thì thần thông pháp thuật thi triển càng uy lực. Do vậy Tử Phủ Thiên Tôn cũng có thể chiến Tiên Đài.
Ngoài tình tiết, nội dung, việc thăng cấp của nhân vật chính cũng là một điểm cộng cho thấy kết cấu chặt chẽ của câu chuyện. Mỗi một lần tiến giai là cần cả quá trình chuẩn bị công phu, tỉ mỉ. Không có chuyện nhân vật chính tu luyện mấy năm mà bằng thiên tài tu luyện mấy ngàn năm. Bản thân main cũng không phải là người có tu chất xuất chúng nhất nhưng cũng không phải là tên phế vật. Nội dung chuyện thì không phải bàn.
Quả thực để tìm được chuyện thuộc thể loại Tiên hiệp hay và đáng đọc như Tiên Lộ Tranh Phong là không có. Tác phẩm này được dự đoán sẽ sánh ngang như Tru Tiên như trước đây. Đây là một trong những tiểu thuyết Tiên hiệp hay nhất mà có lẽ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến những tiểu thuyết Tiên hiệp khác trong tương lai.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset