Chương 355: Tàn cục (3)

Tàn cục (3)

“Lăng Tiểu Ngư”.

Giữa lúc Thiên Hồ Nguyệt đang âm thầm lo lắng, tìm phương nghĩ cách thì bên cạnh nàng, giọng Thiên Hồ Cổ cất lên.

Với cái nhìn đầy oán giận, Thiên Hồ Cổ chất vấn: “Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?”.

“Tỷ muội ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại đối với chúng ta như vậy?!”.

“Chẹp…”.

Bên này, Gia Gia nghe xong liền hướng nam nhân bên cạnh tặc lưỡi: “Tiểu Ngư, coi bộ ngươi đã khiến nàng oán giận rồi a”.

Lăng Tiểu Ngư từ chối trả lời. Bỏ qua Gia Gia, hắn hồi đáp Thiên Hồ Cổ: “Cổ Cổ, ta không định sẽ làm hại hai người”.

Không có ý gây hại?

Thiên Hồ Cổ nổi đoá, khó kiềm thêm được nữa.

Là ai đã âm thầm bám theo tỷ muội các nàng rồi bất ngờ tập kích?

Là ai đã gọi ra hắc long, sai khiến nó thương tổn tỷ tỷ nàng, bất chấp nàng ra sức kêu gào, thậm chí van xin?

Chính là Lăng Tiểu Ngư hắn.

Sau ngần ấy việc, bây giờ hắn lại nói hắn không hề cố ý gây thương hại gì?

Thiên Hồ Cổ nàng không phải đứa trẻ lên ba!

Nấm tay siết chặt, Thiên Hồ Cổ hít mạnh một hơi, nói: “Ngươi không phải Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư mà ta biết không phải như vậy…”.

“Khác nhau thế nào?”.

“Hắn tốt hơn ngươi. Gấp trăm lần”.

“Nói vậy là bây giờ muội thấy ta rất xấu xa?”.

“Xấu xa?” – Thiên Hồ Cổ chả có tí gì gọi là nể nang, e ngại, nàng chửi thẳng – “Ngươi vốn không phải người! Ta hận ngươi!”.

Lăng Tiểu Ngư im lặng, nét mặt trầm đi trông thấy.

Thanh âm lạnh nhạt, hắn hỏi: “Ta đánh tỷ tỷ muội bị thương, muội liền mắng ta độc ác, không phải con người. Thế, nếu bây giờ ta đem tỷ tỷ muội giết chết, trong mắt muội ta sẽ biến thành thứ gì?”.

“Ngươi…”.

Rốt cuộc thì Thiên Hồ Cổ cũng phải sợ hãi.

“Giết tỷ tỷ… Lăng Tiểu Ngư hắn vậy mà muốn giết tỷ tỷ…”.

Cho rằng ý muốn giết người là việc mà Lăng Tiểu Ngư đã định, theo phản xạ, Thiên Hồ Cổ quay sang nhìn tỷ tỷ.

Sắc mặt chẳng tốt hơn muội muội mình bao nhiêu, Thiên Hồ Nguyệt cắn răng, nói với Lăng Tiểu Ngư: “Thả muội muội ta đi”.

Lăng Tiểu Ngư không đáp, chờ nghe tiếp.

“Để muội muội ta rời khỏi đây, ta sẽ để ngươi tùy nghi định đoạt”.

“Không được!”.

Bỏ lại tỷ tỷ, Thiên Hồ Cổ sao đành. Nàng phản đối ngay: “Nhị tỷ, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết! Muội sẽ không bỏ tỷ lại đâu!”.

“Haizz… Hai người các ngươi làm cái gì vậy chứ? Chúng ta chỉ là…”.

Gia Gia chứng kiến một màn lâm li bi đát của hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt – Thiên Hồ Cổ thì lắc đầu, lúc này mới chủ động giải thích.

Chỉ là lời trong miệng, nó còn chưa kịp nói ra thì đã bị người ta cản lại.

Lăng Tiểu Ngư bước thêm vài bước, nhìn phía đối diện, nói: “Thiên Hồ Nguyệt, hình như ngươi đã quên mất hoàn cảnh của mình. Hiện giờ, ngươi vốn đã là cá nằm trên thớt, không có tư cách ra điều kiện với ta”.

“Ngươi… khục khục…”.

Theo sau tiếng ho của tỷ tỷ, Thiên Hồ Cổ cũng biểu lộ sự căm hận trong lòng. Nàng siết tay đến rướm máu: “Lăng Tiểu Ngư, đến cùng là ngươi muốn cái gì? Rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu để chúng ta đi?”.

“Để hai người đi?”.

Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, rồi nói tiếp, giọng vẫn hững hờ như cũ: “Cổ Cổ, ta có thể giữ cho muội được an toàn, sẽ không động đến muội”.

“Còn nhị tỷ ta?”.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy hồi âm, tưởng Lăng Tiểu Ngư thực muốn giết tỷ tỷ mình, Thiên Hồ Cổ mới bảo: “Lăng Tiểu Ngư, để tỷ tỷ ta được yên. Chỉ cần ngươi không động đến tỷ tỷ ta, muốn ta làm gì cũng được”.

“Cổ Cổ!”.

Thiên Hồ Nguyệt đã lên tiếng phản đối. Thú thực là nàng đã rất bất ngờ, cũng vô cùng xúc động. Hoạn nạn mới thấy rõ chân tình. Giờ thì nàng đã biết, đối với muội muội, người tỷ tỷ nàng đây cũng vô cùng quan trọng…

Điều ấy, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên cũng nhìn thấy được. Dù vậy, nét mặt hắn vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Xem ra với hắn, bấy nhiêu thôi còn chưa đủ.

Giọng trầm thấp, trong sự kinh ngạc của Gia Gia, hắn nói ra yêu cầu của mình: “Cổ Cổ, muốn ta bỏ qua cho tỷ tỷ muội không phải không được. Cởi hết y phục ra đi. Chỉ cần muội cởi hết y phục ra, ngay bây giờ, ta sẽ lập tức thả tỷ tỷ của muội đi”.

“Cổ Cổ, đừng nghe hắn!”.

“Nhị tỷ…”.

“Cổ Cổ, nhân loại xảo trá, dù muội có làm theo lời hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho tỷ đâu. Đừng đánh mất tôn nghiêm của mình. Cùng lắm… cùng lắm hôm nay chúng ta sẽ táng thân chỗ này…”.

Bước ra phía trước, Thiên Hồ Nguyệt cất lời miệt thị: “Lăng Tiểu Ngư, còn tưởng ngươi là đại nhân vật, hoá ra cũng chỉ thuộc phường hạ đẳng, một tên tiểu nhân bỉ ổi đê hèn!”.

“Muốn giết Thiên Hồ Nguyệt ta? Mạng ta ở đây, ngươi tới mà lấy!”.

Tiên Môn

Tiên Môn

Status: Completed Author:

Ngay từ khi mới lọt lòng thì Lăng Tiểu Ngư đã phải mất mẫu thân cũng chẳng bao lâu sao lại chào tạm biệt phụ thân, cũng vì thế đã trở thành là một đứa trẻ kỳ lạ, trời sinh mang nhiều bí ẩn.

Nhưng khi sáu tuổi đã được cho nhập tiên môn, qua các bước nhận định ban đầu thì chỉ có tư chất thường thường bậc trung, tương lai sau này e chẳng có bao nhiêu thành tựu. Thế nhưng...

Mười sáu năm sau, tại Ngũ Kiếm Đài, thần quang hiển lộ, thái cực hiện hình, một chưởng bại thiên kiêu, chấn động năm mạch tiên môn.

Từ đây, mưa gió bắt đầu nổi lên. Nghĩa sư đồ ngỡ nặng như sơn, ngờ đâu lại chỉ nhẹ tựa lông hồng...

Kết giao ma nữ, sát hại thiên kiêu chính giáo, chốn Hình Đài lặng lẽ bước đi...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset