“Tại sao?”.
“Thi Hàn nàng như vậy không phải rất ngốc sao?”.
Tôn Thi Hàn mỉm cười: “Với thiếp, hiện tại như vầy là đủ rồi”.
Chỉ như vầy thôi sao?
Lăng Tiểu Ngư thấy Tôn Thi Hàn dễ dàng thoả mãn quá. Thú thật thì hắn cũng không hiểu được những ý nghĩ của nàng. Nếu đó là bởi yêu thương chân thành, như vậy…
“Ta đúng vẫn còn chưa yêu nàng ấy”.
…
…
Hơn mười ngày sau.
Tuyết Linh Cung.
Hôm nay đã là những ngày cuối cùng của năm cũ, năm mới đã sắp sang, theo đó tiết trời cũng dần ấm lên thấy rõ. Phía sau điện Tuyệt Tình, cây cối đã đâm chồi nảy lộc, lác đác hoa xuân cũng bắt đầu chớm nở. Quang cảnh sinh khí dạt dào.
Ở trong phòng, đứng bên ô cửa nhìn ra, Tôn Thi Hàn chợt nói: “Tiểu Ngư, thiếp tính sẽ mang một ít hoa về trồng”.
Trồng hoa?
Lăng Tiểu Ngư hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ Tôn Thi Hàn là người yêu hoa. Trước nay, Tôn Thi Hàn nàng nào có để ý đến hoa cỏ bao giờ.
Từ chỗ chiếc bàn đặt giữa căn phòng, Lăng Tiểu Ngư tiến lại bên khung cửa, hỏi: “Sao tự dưng lại có nhã hứng muốn trồng hoa?”.
“Hmm… Thiếp cũng không biết, chỉ là muốn cho quang cảnh Tuyệt Tình Điện trở nên tươi sáng hơn thôi”.
“Nghe nàng nói ta mới để ý. Tuyệt Tình Điện của nàng đúng là chẳng có nhiều hoa lắm, so với hồ Vọng Nguyệt bên Đông Viện thì quả hơi lạnh lẽo… Ai…!”.
Lăng Tiểu Ngư đang nói bỗng chợt kêu đau một tiếng. Thì ra bên hông hắn đã vừa mới bị người véo mạnh.
Chả cần động não cũng biết thủ phạm là ai, Lăng Tiểu Ngư nhìn giai nhân bên cạnh, trách cứ: “Nàng lại làm thế nữa rồi. Một ngày nàng không véo ta thì tối đến sẽ không ngủ được hay sao?”.
“Hừ… Ai bảo chàng chê bai thiếp”.
“Ta chê bai nàng?” Lăng Tiểu Ngư “ngạc nhiên” hỏi lại.
Chuyện đó có à? Vừa rồi hắn chỉ bảo quang cảnh Tuyệt Tình Điện hơi lạnh lẽo thôi, nào đã động chạm gì đến Tôn Thi Hàn nàng đâu.
“Với nữ nhân là không thể nói lý.” Lăng Tiểu Ngư thầm cảm thán, đành phải cam chịu.
Nói sao thì người ta cũng phận liễu yếu đào tơ, lại là thê tử của mình, hà tất tranh cãi.
“Hừm… Được rồi, là ta sai. Ta không nên nói Tuyệt Tình Điện nàng như vậy”.
“Hư… Có phải chàng luyến tiếc Đông Viện, thương nhớ người ở Đông Viện hay không?” Tôn Thi Hàn vẫn chưa muốn thôi, hờn truy.
Ý tứ của Tôn đại cung chủ nàng Lăng Tiểu Ngư chưa tường bao nhiêu. Hắn đoán thử: “Nàng không phải là đang đề cập đến Tiểu Yến đó chứ?”.
“Còn có ai chờ chàng ở Đông Viện nữa sao?”.
Lăng Tiểu Ngư thầm lắc đầu: “Thi Hàn, nàng hơi vô lý rồi đấy. Tiểu Yến là nghĩa muội của ta”.
Nghĩa muội? Tôn Thi Hàn không tin tưởng lắm đâu. Với Lăng Tiểu Ngư thì đúng như vậy, nhưng còn với Tôn Tiểu Yến… Tôn Thi Hàn nàng cứ luôn có cảm giác bất an.
Mỗi lần Tôn Tiểu Yến ghé qua Tây Viện tìm Lăng Tiểu Ngư, nhìn tiểu nha đầu ấy quấn quýt nói cười bên cạnh hắn, trong lòng Tôn Thi Hàn nàng… thực đã khó chịu. Những cử chỉ của Tôn Tiểu Yến, chúng sao mà thân mật quá.
…
“Tiểu Ngư, thiếp biết bởi vì Tiểu Yến có dung mạo giống với Yến cô cô của chàng nên đối với nó chàng đặc biệt quan tâm. Nhưng xét cho cùng thì Tiểu Yến nó và chàng vẫn cũng chẳng phải ruột rà. Lỡ như… Tiểu Yến nó nảy sinh tình cảm, đem lòng yêu thích chàng thì sao?”.
“Đừng có nghĩ bậy. Ta xem Tiểu Yến như thân muội muội.” Lăng Tiểu Ngư phủ định ngay.
“Chàng xem người ta là muội muội, nhưng người ta có xem chàng là ca ca hay không thì khó nói lắm”.
“Ồ… Tôn đại cung chủ đây là đang ghen đấy à?”.
Bị người nói trúng tim đen, Tôn Thi Hàn đỏ mặt.
“Ghen gì chứ? Vớ vẩn”.
Nói rồi, Tôn Thi Hàn đẩy Lăng Tiểu Ngư, bỏ đi ra ngoài.
“Nàng đi đâu đấy?”.
“Chàng đừng theo!”.
…
…
Trước thềm năm mới, Tuyết Linh Cung ngày một rộn ràng. Bầu không khí so với mọi năm thì khác hẳn. Thay đổi nhiều nhất chính là Tuyệt Tình Điện, nơi ở của Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn.
Mọi năm, bất kể xuân hạ hay là thu đông, Tuyệt Tình Điện đều chỉ mang duy nhất một dáng vẻ, lộng lẫy trang nghiêm và… lạnh lẽo. Nhưng năm nay thì khác. Sắc xuân đang lan toả, dần trải khắp điện Tuyệt Tình này. Bên trong điện nhiều vật dụng đã được thay mới, không ít nơi cũng đã được tô vẽ lại. Tất nhiên là với những màu sắc tươi sáng hơn trước. Trong khi đó, ở bên ngoài điện… Trước cũng được, sau cũng tốt, khu vực nào cũng đều có trồng thêm hoa, số lượng rất lại còn rất nhiều.
Quả là… người vui cảnh cũng vui lây.