Thấu hiểu nghi hoặc của người, Lăng Tiểu Ngư từ tốn giải thích. Hắn đem những lời đã nói với Dương Tiểu Ngọc lặp thêm một lần, giúp Tôn Thi Hàn được thông suốt.
“Ra ý chàng là như vậy”.
Đã hiểu ra vấn đề, Tôn Thi Hàn mới nắm tay phu quân của mình biểu thị tâm tư: “Tiểu Ngư, thiếp ủng hộ chàng. Thiếp tin chàng có thể làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn”.
…
“Tiểu Ngư, chàng định khi nào sẽ thâu tóm Huyết Sát Giáo?”.
Lăng Tiểu Ngư không trực tiếp trả lời mà nói: “Huyết Sát Giáo, tông môn thống lĩnh giới tà đạo hôm nay tuy ngoài mặt là do Đồ Tam Nương cầm đầu, nhưng trên thực tế, người có uy vọng cao nhất lại là Tiểu Ngọc. Chỉ cần Tiểu Ngọc đứng ra nói một lời, cho dù Đồ Tam Nương có phản đối thì chúng nhân mười quá chín cũng sẽ lựa chọn thần phục ta. Việc thâu tóm Huyết Sát Giáo căn bản không cần ta hao tốn công sức, tùy thời đều có thể tiếp quản. Hmm… Ta định ba ngày nữa sẽ trở lại Trung Nguyên, chừng ấy đến luôn Huyết Sát Giáo. Những thứ cần chuẩn bị hết thảy ta đều đã căn dặn Tiểu Ngọc chuẩn bị rồi”.
“Tốt. Vậy ba ngày nữa thiếp sẽ cùng chàng đến Huyết Sát Giáo”.
“Thi Hàn, nàng cũng muốn đến Trung Nguyên?”.
Tôn Thi Hàn ra vẻ điều đó là đương nhiên: “Tất nhiên là thiếp phải đến. Thiếp cũng muốn gặp vị bằng hữu Dương Tiểu Ngọc kia của chàng, còn có đứa bé Gia Gia kia nữa. Thiếp rất tò mò muốn biết. Thêm nữa… Tiểu Ngư, thiếp cũng muốn về gặp Yến cô cô của chàng, xem căn nhà nhỏ mà trước đây chàng từng sống. Thôn Đào Hoa ấy, thiếp nghĩ là đẹp lắm”.
“Nàng nói cũng đúng, ta nên đưa nàng về gặp Yến cô cô…”.
“Tiểu Ngư, nói vậy là chàng đã đồng ý rồi nhé!” Tôn Thi Hàn vui mừng, cười lộ cả hàm răng trắng đều.
Đáng tiếc, Tôn Thi Hàn nàng có vẻ đã vui mừng hơi sớm.
Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Thi Hàn, ta e là không thể mang nàng theo cùng được”.
Sắc mặt loáng cái ỉu xìu, Tôn Thi Hàn rất không bằng lòng: “Tại sao?”.
“Không tiện”.
“Có cái gì mà bất tiện?”.
Tôn Thi Hàn càng bất mãn ra mặt. Đây không phải lần đầu tiên nàng hướng Lăng Tiểu Ngư đề nghị theo hắn về Trung Nguyên, cũng chả phải lần đầu tiên hắn đem gạt bỏ. Rốt cuộc là vì sao chứ? Lăng Tiểu Ngư hắn là thần nhân kia mà, từ Bắc Nguyên đi đến Trung Nguyên, với kẻ khác có thể xa xôi, nhưng với Lăng Tiểu Ngư hắn, vài ba nhịp thở là xong rồi. Mang theo nàng thì có cái gì mà bất tiện đây?
Lẽ nào Lăng Tiểu Ngư hắn ở Trung Nguyên còn có nữ nhân khác nên không muốn mang nàng về đó? Bất giác, một ý nghĩ loé lên trong đầu Tôn Thi Hàn.
“Tiểu Ngư, chàng khai thật đi. Có phải chàng đã làm chuyện gì xấu ở Trung Nguyên nên không muốn cho thiếp biết đúng không?”.
Chuyện xấu sao? Sự tình phát sinh ở Thanh Khâu, cái đêm điên cuồng ấy của hắn và mẫu tử Thiên Hồ Đại Mi – Thiên Hồ Nguyệt, hẳn cũng đủ gọi là xấu xa đi.
Dạ thầm áy náy, Lăng Tiểu Ngư đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt Tôn Thi Hàn, thâm tình nhìn nàng: “Thi Hàn, có một số chuyện tạm thời ta chưa thể nói cho nàng biết. Cho ta thêm chút thời gian, chờ ta giải quyết xong mọi chuyện, chừng ấy ta sẽ kể hết với nàng, được không?”.
Tôn Thi Hàn rất muốn nói không, nhưng khi trông thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ngập tràn tâm sự của Lăng Tiểu Ngư thì cõi lòng nàng lại chùng đi.
“Thôi được rồi. Nếu chàng chưa muốn nói thì thiếp cũng sẽ không truy hỏi nữa”.
“Cảm ơn nàng”.
Lăng Tiểu Ngư cầm tay giai nhân, giọng điệu chân thành: “Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, Thi Hàn nàng vẫn mãi là thê tử của ta. Vĩnh viễn đều sẽ luôn là như vậy”.
p/s: Tranh thủ gõ thêm vài chữ. Chương thêm cho nên đừng chê ngắn. Lúc nào có thời gian rảnh thì viết, viết xong thì lập tức đăng luôn cho tiện. Canh chỉnh thì mệt lắm…