Theo cái gật đầu ra hiệu của Phương Bình, đám đệ tử phụ trách trông coi Truyền Tống Trận liền nhanh chóng đem linh thạch sắp xếp, xếp xong thì đánh ra một đạo pháp quyết vào giữa trận nhãn.
Những tiếng “ong ong” vang lên, Truyền Tống Trận bắt đầu khởi động, kỳ quang đủ các màu sắc hiện lên rồi đám người biến mất tại chỗ.
…
Trải qua một thoáng mơ hồ thì lúc này khung cảnh cũng bắt đầu hiện rõ. Trước mắt Ngọc Vô Tâm bây giờ là một thế giới hoàn toàn khác, đẹp hơn bên ngoài rất nhiều.
Đình đài lầu các, điểu ngữ hoa hương, trân cầm dị thú, đông tây nam bắc phương nào cũng thấy. Chưa hết, ở dưới chân nàng hiện lại còn có linh khí nồng đậm lan tỏa tựa khói sương…
Nhìn mỹ cảnh trước mắt, không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiên cảnh nhân gian là đây chứ đâu.
“Các vị đạo hữu, chúng ta đã tới nội môn của tệ phái. Kết anh đại hội ngày mai sẽ khai mạc, trong thời gian này các vị có thể đi dạo ngắm nhìn phong cảnh Bích Du Cung một chút”.
Nói rồi Phương Bình lấy ra một cái túi trữ vật, vỗ nhẹ một cái, lập tức vô số đạo bạch quang từ bên trong bay vụt ra rơi vào tay đám tu sĩ.
“Các vị đạo hữu, trong này chính là một phần địa đồ của Bích Du Cung. Những nơi nào không được phép tiến nhập bên trên cũng đã có ghi, mong các vị đạo hữu lưu ý”.
“Được rồi, tạm thời các vị đạo hữu có thể đến dịch quán nghỉ ngơi. Bổn môn sẽ có đệ tử chiêu đãi tận tình. Phương mỗ còn có việc, xin phép cáo từ”.
Phương Bình rất nhanh liền rời đi. Trong lúc này Ngọc Vô Tâm cũng tranh thủ mở ngọc giản địa đồ Bích Du Cung ra xem. Nàng xem được một lúc thì một thanh âm thanh thúy truyền vào tai.
“Ngọc tỷ tỷ, chúng ta cùng đi dạo đi!”.
Ngọc Vô Tâm ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Thái Ngọc đứng sát ngay trước mặt mình, ánh mắt có phần trông đợi.
“Ngọc tỷ tỷ, Phiêu Hương Các chỉ có mình tỷ, nếu không chê thì cùng đi với bọn muội. Chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau”.
Ngọc Vô Tâm chẳng tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Nàng uyển chuyển cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của Thái Ngọc cô nương nhưng ta cảm thấy trong người không khoẻ, trước muốn về dịch quán nghỉ ngơi”.
Mệt mỏi? Muốn nghỉ ngơi? Thái Ngọc không tin chút nào. Đối phương đây rõ ràng là cự tuyệt mình.
Dạ bất mãn, Thái Ngọc nhíu mày đang toan nói gì đó thì một bàn tay đã đặt lên lưng nàng.
Thái Hạo bước ra, tươi cười nhìn Ngọc Vô Tâm: “Ngọc muội nếu trong người không khoẻ thì cứ về dịch quán nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta gặp lại”.
“Vậy Vô Tâm đi trước”.
“Hừm…” Thân ảnh Ngọc Vô Tâm vừa khuất thì từ trong miệng Thái Ngọc một tiếng hừ khẽ phát ra: “Ngọc Vô Tâm kia rõ ràng tự cao, không muốn đi chung với chúng ta. Ca ca hà tất phải đối với nàng khách khí như vậy…”.
“Thái Ngọc…” Thái Hạo có chút không vui nhìn muội muội mình: “Ngọc Vô Tâm đã giúp ta luyện chế ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, nhờ đó mới cứu lại được tính mạng của muội. Muội sao có thể ở sau lưng ân nhân của mình mà nói những lời như vậy”.
“Nhưng… Ngọc Vô Tâm thật là ngạo mạn, từ chối thịnh tình của muội”.
“Haizz… Xem muội nói kìa. Lớn ngần này rồi mà tính tình cứ như trẻ con”.
Nét mặt trở nên nghiêm túc, Thái Hạo căn dặn: “Thái Ngọc, muội nhớ kỹ. Ngọc Vô Tâm không chỉ là ân nhân cứu muội mà còn là thiếu chủ Phiêu Hương Các, một vị kỳ tài đan đạo tương lai chắc chắn trở thành đại tông sư. Đối với tu sĩ chúng ta thì đan dược có ý nghĩa thế nào muội chắc phải biết. Không chỉ tu luyện mà còn những hoàn cảnh khác nữa. Ví như chuyện trúng phải xà độc của muội. Thử nghĩ, nếu Phiêu Hương Các không chịu xuất thủ thì hậu quả sẽ thế nào?”.
“Thái Ngọc, không phải tự dưng mà tam đại thế lực Bích Du Cung, Đao Tông Sơn, Tử Tinh Môn khi đứng trước Phiêu Hương Các cũng phải khiêm nhường hữu lễ. Luyện đan sư của Phiêu Hương Các, và đặc biệt là Ngọc Vô Tâm – thiếu chủ Phiêu Hương Các, chúng ta tuyệt đối không được làm phật ý. Hãy ghi nhớ kỹ”.
…
Trong khi hai huynh muội Thái Hạo – Thái Ngọc cùng nhau đi dạo xem phong cảnh Bích Du Cung thì Ngọc Vô Tâm đã đi đến dịch quán.
Tay cầm bái thiếp, nàng đem đưa cho những đệ tử phụ trách tiếp đón khách nhân của Bích Du Cung.
Nhận ra nàng chính là thiếu chủ Phiêu Hương Các, các đệ tử Bích Du Cung ai nấy đều niềm nở tươi cười, nhiệt tình tiếp đãi. Tất nhiên, nơi để cho Ngọc Vô Tâm nàng lưu trú cũng là căn phòng thuộc loại tốt nhất.
Sau khi tiến vào trong phòng thì Ngọc Vô Tâm liền đóng cửa lại, cẩn thận phát ra thần niệm quan sát một phen, xác định không có vấn đề gì mới hài lòng gật đầu. Tiếp đấy, nàng lấy từ túi trữ vật ra mấy tấm phù lục, bố trí liên tiếp mấy tầng cấm chế để phòng kẻ xâm nhập.
Xong xuôi hết thảy lúc này nàng mới gọi Tố Tâm và Thu Đồng ra.
“Ngọc sư tỷ”.
“C-Chủ nhân”.
Tố Tâm và Thu Đồng hai người ai nấy nghi hoặc, không hiểu tại sao Ngọc Vô Tâm lại đột nhiên giải khai phong ấn đem mình gọi ra. Lẽ nào còn chưa tiến nhập Bích Du Cung?
“Ngọc sư tỷ, bộ có chuyện gì sao? Sắc mặt của tỷ hình như không được tốt”.
Tố Tâm nói không sai, khuôn mặt Ngọc Vô Tâm hiện đang có chút âm trầm. Nàng thoáng động thần niệm, dùng ngón tay điểm một cái giữa hư không. Tức thì một nhân ảnh xuất hiện. Kẻ này niên kỷ khoảng độ tứ tuần, nước da trắng, phong thái chải chuốt, trên tay cầm một cây quạt bằng bạch ngọc…
“Ủa? Đây không phải kẻ đã đánh Thu Đồng bị thương sao?” Tố Tâm đối với kẻ này vô cùng “ấn tượng” nên vừa nhìn liền nhận ra ngay. Bên cạnh cô bé Thu Đồng cũng gật đầu xác nhận. Hôm đó suýt nữa thì nàng đã bị kẻ này đem bắt giữ, may mà nhờ Tố Tâm xuất ra bảo vật doạ đối phương lui.
“C-Chủ nhân. Người… người thấy-thấy hắn?”.
Ngọc Vô Tâm gật đầu: “Lúc nãy ta vừa mới gặp. Hắn là Chu Bát – thiếu môn chủ của Phù Đạo Sơn, lần này cũng đến Bích Du Cung dự hội”.
“Ngọc sư tỷ, vậy chúng ta phải làm gì?”.
“Chu Bát này dám đả thương Thu Đồng, còn muốn bắt các ngươi, ta sao có thể để hắn bình an mà phản hồi Phù Đạo Sơn được”.
“Ý sư tỷ là chúng ta sẽ giết hắn?”.
“Phải”.
“Vậy mau đi thôi!” Vừa nói Tố Tâm vừa nắm lấy tay Ngọc Vô Tâm kéo đi. Gì chứ cái chuyện báo thù này thì cô bé nhiệt tâm lắm.
Song Ngọc Vô Tâm đã đem cô bé kéo lại.
“Sư tỷ?”.
“Thanh thiên bạch nhật, lại đang ở trong địa phận của Bích Du Cung, lúc này ra tay không phải sẽ gặp rắc rối sao?”.
“Ờ, sư tỷ nói cũng có lý”.
Tố Tâm tiếp lời: “Sư tỷ, vậy khi nào chúng ta mới hành động?”.
“Tên tuổi cùng môn phái của hắn ta đều đã nắm rõ, ngươi cho là hắn thoát được?” Ngọc Vô Tâm nhếch môi cười lạnh: “Không gấp. Đợi đến tối ta sẽ đi tìm hiểu một chút, tùy vào tình huống sẽ quyết định”.
…
“Hi hi… Lần này muội lại thắng nữa rồi”.
“Được rồi, sư tỷ cam bái hạ phong. Kỳ nghệ của ta thật sự là không bì được với muội”.
Khu vực trung tâm của Bích Du Cung, tại một tiểu lâu biệt lập, bên trong một căn phòng rộng lúc này có hai cô gái đang ngồi đánh cờ với nhau. Cả hai ai nấy đều rất xinh đẹp, đặc biệt là người mặc lam y.
Nàng bề ngoài tuổi độ hai hai hai ba, nước da trắng mịn, mày cong thanh mảnh, trên tóc cài một cây trâm bạc tinh xảo hình chim loan, bên hông đeo một cây sáo bằng ngọc bích nhìn rất trang nhã.
Đúng là Thanh Liên Tiên Tử đỉnh đỉnh đại danh của Trung Châu.
Về cô gái còn lại, tuy so với Liễu Phù Dung thì không bì được, nhưng cũng là bậc thiên hương quốc sắc. Thêm nữa, không giống Liễu Phù Dung lãnh ngạo xa cách, cô gái này lại toả ra một luồng khí tức tươi mát gần gũi, khuôn mặt nàng, và nhất là nụ cười của nàng, nó hết sức thân thiện, tựa như nắng xuân khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Liên Anh, đấy chính là danh tự của nàng. Còn nếu đề cập thân phận… So với nàng Liễu Phù Dung chỉ e còn thua kém. Liên Anh nàng chính là con gái út của cung chủ Bích Du Cung Liên Vân Nguyệt.
“Phù Dung tỷ, chúng ta chơi thêm một ván nữa đi.” Liên Anh hướng người ngồi đối diện đề nghị.
Liễu Phù Dung lập tức lắc đầu: “Không chơi nữa. Ván nào cũng thua, còn đánh làm gì”.
“Phù Dung tỷ, chỉ một ván nữa thôi.” Liên Anh nắm tay Liễu Phù Dung, vừa lay vừa nài.
“Được rồi được rồi, đừng có lay nữa. Nha đầu muội lớn ngần này rồi mà hành xử cứ như trẻ con”.
“Hì hì… Đâu phải lúc nào muội cũng thế”.
Liên Anh tươi cười, đang toan sắp lại bàn cờ thì từ bên ngoài, những tiếng bước chân vang lên, kế đấy một giọng nói truyền vào.
“Liễu sư tỷ, Mai Vũ xin gặp”.
“Phù Dung tỷ, là Mai Vũ”.
Liễu Phù Dung quay sang cửa lớn, bảo: “Ngươi vào đi”.
Từ bên ngoài một cô gái tuổi độ hai bảy hai tám nhanh chóng đi vào. Nàng hành lễ xong, nét mặt chợt có chút do dự.
Có vẻ đã nhìn ra ý tứ, Liễu Phù Dung mới nói: “Liên Anh không phải người ngoài, cứ tự nhiên nói”.
“Dạ, sư tỷ”.
Mai Vũ hồi báo: “Sư tỷ, theo sự phân phó của tỷ muội đã đi kiểm tra. Người của Phiêu Hương Các đã tới, song dự hội không phải Cầu các chủ mà là thiếu các chủ Ngọc Vô Tâm”.
Trong mắt ánh lên một tia khác lạ rồi rất nhanh trở lại bình thường, Liễu Phù Dung nhẹ gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi”.