Chương 1485: Vãng Tích Hồng Nhan Mộng.

Vãng Tích Hồng Nhan Mộng.

Vẻ đẹp của nữ tử này so với Mộc Băng Mi nãm đó thậm chí còn hơn vài phần. Nàng chi cười một cái là có thể khiến cho tất cả tu sĩ quên hết mọi việc, tâm thần chấn động ầm ầm.

Một luồng anh khí ẩn chứa trên khuôn mặt của nàng, khiến cho nữ tử này vừa nhìn đã thấy hoàn toàn bất đồng với những người khác, có vẻ cuốn hút đặc biệt.

Lúc này đôi mắt nàng chầm chậm mở ra, bên trong như ẩn chứa cả tinh không, khiến người ta lạc vào trong đó không thể tự kiềm chế nổi.

Những tiếng răng rắc vang lên trên đại lục bị băng bao phủ này. Chi thấy tầng tầng băng nứt ra, cuối cùng cả đại lúc vỡ tan, tầng băng ầm ầm sụp đổ, võ thành bốn năm mảnh, bắn tung ra bốn phía.

Nữ tử kia hít sâu một hoi, cổ Thần tinh điểm trên mi tâm chợt xoay tròn nhanh hom. Từng trận Cổ Thần lực mênh mông từ trên mi tâm truyền ra, lập tức dũng mãnh tràn khắp toàn thân.

Một hồi lâu sau. đôi mắt nữ tử này bừng sáng, bàn tay phải trông rất mềm mại hung hãng nắm lại. Tiếng động ầm ầm từ trong lòng bàn tay nàng truyền ra, chấn động tám hướng.

Vừa nắm tay, tinh điểm trên mi tâm nữ tử lại xoay tròn một lần nữa, lộ rõ ra bảy tinh điểm màu tím.

Cổ Thần thất tinh!

Nữ Cổ Thần thất tinh!

Thân phận nữ tử này lộ ra dường như khiến mọi chuyện trước đây đều có đáp án. Vì sao Nhất Mộc Tử lại phụng mệnh đi tới phía Vọng Nguyệt, vì sao Vương Lâm ờ trên Đông Lâm tinh lại bị lão tổ Hướng gia hút toàn bộ sinh cơ.

Đó là vì sinh cơ của cổ Thần.

Hết thảy mọi chuyện này Vương Lâm tuy không biết rõ ràng hết nhưng lúc này hắn đang ờ

trong tinh không của La Thiên Tinh Vực bước đi lại đã hiểu được phân nửa.

Trong trí nhớ của lão tổ Hướng gia kia. năm đó hắn hấp thu sinh cơ của Vương Lâm vốn là vì dục vọng bản thân hắn, có liên quan tới công pháp mà hắn tu luyện. Hắn quả quyết không bò qua cho Vương Lâm còn sống rời đi. Trên thực tế, Vương Lâm trong tích tắc khi tiến vào Đông Lâm tinh thì lão tổ Hướng gia đã cảm nhận được một tia oán niệm của hắn đối với gia tộc này…

Oán niệm này khiến lão tổ Hướng gia cũng biết là người này không phải là tộc nhân của mình.

Cho dù không có oán niệm này thì lão tổ Hướng gia cũng sẽ hút đi sinh cơ của Vương Lâm. Bời vì khi đó Vương Lâm cho dù chưa dung hợp với bổn tôn nhưng cũng có thể thông qua sự dẫn dắt của hồn phách mà rút đi sinh cơ, đủ để khiến cho lão tổ Hướng gia động tâm không thôi.

Nhưng khi hắn đang hút đi sinh cơ, trong nháy mắt muốn sát hại Vương Lâm thì gia tộc viễn cổ ờ Đông Lâm tinh lại truyền tới một thần niệm. Thần niệm này khiến lão tổ Hướng gia không dám không nghe theo, lúc này đành phải buông tha không trực tiếp giết chết Vương Lâm. dựa theo yêu cầu của thần niệm, thông qua linh hồn của Vương Lâm. từ bổn tôn bên ngoài hấp thụ sinh cơ vô tận của cổ thần.

Hết thảy mọi chuyện này là do Vương Lâm soát hồn mới biết. Với tâm trí của hắn liền nhớ lại chuyện năm đó Khất Mộc Tử gây nên. không khỏi đoán ra chút chuyện.

– Gia tộc viễn cổ của Đông Lâm….

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. quay đầu nhìn thoáng về phía xa.

– Trong gia tộc này không biết có cổ Thần, là do tồn tại từ thời viễn cổ hay là giống như ta. được truyền thừa….

Vương Lâm vừa trầm mặc, hồi lâu thu lại ánh mắt, hướng về phía trước chậm rãi bước đi.

– Ta đã cảnh cáo là đừng có chọc vào ta.

– Bốn việc lúc này đã hoàn thành được hai việc. Việc thứ ba tiếp theo…Diêu gia. Huvết Thần Từ.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhưng sát khí trong mắt lại không hề giảm đi.

– Huyết Thần Tử kia nãm đó đuổi giết ta, nếu không có sư huynh Thanh Thủy thì sợ là phân thân của ta sớm đã hình thần câu diệt. Việc này ta làm sao có thể quên được. Trong cơ thể của Huyết Thần Tử kia dường như còn có một tia khí tức cổ Yêu….hiện tại phân thân cổ Yêu của ta cũng đang rất cần cổ Yêu lực…. Mặt khác nãm đó ta dù không đáp ứng nữ tử Diêu gia kia nhưng ờ trong mộng cũng đã có hứa hẹn, để lại nhân quả…lúc này ta liền xử lý hoàn toàn một tia nhân quả này.

Thân ảnh Vương Lâm đi xa dần.

Đông Lâm tinh đã bị tàn phá vô cùng. Tin tức Hướng gia và các gia tộc khác đều sụp đổ lan khắp La Thiên Tinh Vực, tạo nên chấn động kịch liệt, rất nhanh đã được tu sĩ La Thiên Tinh Vực biết tới.

Đông Lâm tinh là đệ nhất hung tinh của La Thiên Tinh Vực, hung danh hiển hách. Nó sụp đổ và bị hủy diệt đối với tu sĩ La Thiên Tinh Vực có thể tạo thành sóng gió kinh thiên.

Lúc này trong tinh vực phía nam của La Thiên Tinh Vực, có một tiểu đội tu sĩ khoảng trăm người. Đám người này lao đi trong trầm mặc. Trong đám tu sĩ này có một nữ tu.

Nữ tu này bề ngoài không còn trẻ, thoạt nhìn như một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt đã mang dấu vết của nãm tháng, yên lặng tiến bước trong đội ngũ.

Cho dù vé ngoài trung niên nhưng mơ hồ có thể nhìn ra, người này khi còn trẻ phải là một người tuyệt mỹ, tuy vậy hiện giờ vé phong tình qua nãm tháng không còn sót lại nhiều lắm.

Mà quan trọng nhất là trên mặt nàng lại có một vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Vết sẹo này kéo suốt khuôn mặt nàng, màu đỏ sẫm, khiến vé mặt vốn phải rất xinh đẹp của nàng giờ phút này giống như có một cái rãnh, tại nơi máu thịt bị mờ ra lưu lại dấu vết khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, trong lòng e ngại, không dám lại gần nàng quá.

Vết sẹo này cũng không phải là pháp thuật tầm thường có thể làm nó tiêu tán được. Đây là do nàng qua bao nãm tháng tự mình gây nên, cứ khòi lại tiếp tục xé rách, như muốn khắc vào tậnxương cốt, tận nguyên thần, khiến cho nó trờ thành vĩnh hằng.

Tu vi của nàng không cao, chi gần đạt tới cảnh giới Dương Thực. Trên người nàng lại có một vé mờ mịt và uể oải rất sâu.

Gia tộc của nàng trong trận chiến liên minh nãm đó hầu như đã tử vong toàn bộ, chi còn lại không được mấy người. Ngay cả lão tổ mà nàng yêu thương nhất cũng bị trọng thương trong trận đại chiến đó, ờ trong vùng đất cổ Thần trên Chu Tước Tinh, vì cứu nàng mà mất mạng.

Sau khi đại chiến kết thúc, nàng mệt mỏi vô cùng, thân mang trọng thương trờ về La Thiên Tinh Vực. Chi là tộc nhân đã ly tán, gia tộc không còn, đau đớn muốn chết. Nước mắt nàng chảy xuống nhìn lại gia tộc đã tiêu tan, buồn bã rời đi, ờ trong La Thiên Tinh Vực này yên lặng một mình tu hành, trờ thành một kẻ không nhà.

Một nử tử trong lúc hỗn loạn sau đại chiến, trong La Thiên Tinh Vực, muốn sinh tồn thì là cả một quá trình vô cùng chua xót. Cho dù là những gia tộc có giao tình thì lúc này người đi trà lạnh, còn có tác dụng gì…mà lúc này nàng còn trẻ, lại có dung nhan tuyệt mỹ.

Những người theo đuổi nàng có rất nhiều người tu vi cao. Một nữ tử nhu nhược rất khó có thể không khuất nhục mà sinh tồn. vẻ xinh đẹp của nàng khiến cho nhiều kẻ thèm thuồng.

Giống như Lữ Phi Yên của Quy Nguyên Tông trong Vân Hải tinh vực vậy. Nhưng nàng so với Lữ Yên Phi còn quyết đoán hơn nhiều. Nàng tự mình phá hủy dung nhan, xóa đi hết thảy những ánh mắt thèm muốn.

Hồng nhan bạc mệnh, nhưng nếu dung nhan bị hủy rồi thì có lẽ sẽ không còn bạc mệnh nữa.

Nàng không hề quên nguyện vọng nãm đó của mình là có thể giống như lão tổ, trờ thành một nữ tu có tu vi cao thâm, có thể sừng sững tồn tại trong La Thiên Tinh Vực, có một mảnh thiên địa riêng của mình.

Chi là nguyện vọng này càng ngày cách nàng càng xa….

Trong tâm lý của nàng, nếu không phải là còn có thân ảnh kia tồn tại thì nàng sớm đã trờ thành lô đinh của người khác, dựa vào thân thể đổi lấy tư cách tiếp tục tu hành và sự bảo vệ của người khác rồi.

Chi là thân ảnh kia dù tồn tại cũng không thể khiến nàng quên hết mọi khuất nhục. Nàng không muốn mình trầm luân. Dù có lẽ người kia đã sớm quên sự tồn tại của nàng, thậm chí ngay cả tên nàng cũng không nhớ rõ nhưng nàng thì vẫn nhớ….

Nàng không quên được nãm đó ờ trong Lôi Tiên giới, thân ảnh không cao lớn lắm của người kia, mang theo rất nhiều tu sĩ, trong khi tiên giới đang sụp đổ tìm một đường ra….

Nàng không quên được thân ảnh kia khi đánh với người thủ hộ trận pháp của Lôi Tiên Điện một trận.

Nàng không quên được một trận đánh phong tiên của hắn, thân ảnh kia gầm lên một tiếng kinh thiên, trờ thành lôi tiên. Có lẽ đối phương không biết ờ trong đám tu sĩ đang quan sát hắn có sự tồn tại của nàng. Cho dù hắn không biết khi nhìn thấy hắn tỏa sáng, trong lòng nàng vui sướng tới mức nào…

Trong tám trăm năm, mỗi lần nhớ tới chuyện cũ trong lòng nàng đều cảm thấy vô cùng chua xót, dựa vào một thân ảnh trong ký ức kia mà khiến bản thân có một tia dũng khí gắng gượng tiếp tục sống.

Chuyện cũ như mây khói, vụt qua trong đầu của nữ tử này. Không bao lâu sau, phía trước bọn họ xuất hiện một tu chân tinh tỏa ra linh khí nồng đậm.

Gần trăm tu sĩ này dừng lại bên ngoài tu chân tinh. Dần đầu là một nam tử trung niên. Thần sắc hắn hơi cao ngạo, ánh mắt đảo qua đám tu sĩ phía sau, khi quét qua người nữ tu, vé mặt hắn lộ ra nét ghê tòm.

Đại bộ phận tu sĩ đều rất quý trọng thân thể mình. Thân thể cơ hồ là gốc rễ của việc tu hành, thường thường rất nhiều tu sĩ tìm kiếm tất cả phương pháp khiến thân thể bảo trì sinh cơ, dù là không thể trường sinh bất tử thì cũng tìm kiếm phương pháp khiến mình không già đi.

Nhưng giống như nử tử xấu xí này, dù sao tu vi cũng chi gần tới Dương Thực, vừa không có gia tộc phía sau, chi là một tu sĩ đơn độc, có thể tùy ý khi nhục.

– Tây Tử Phượng, ngươi dùng nguyên thần rung chuyển tu chân tinh này đi.

Nam tử trung niên này tu vi đã đạt tới Khuy Niết trung kỳ, lời nói ra ẩn chứa một khí phách uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Hắn đã sớm biết nữ tử này, thậm chí từng theo đuổi nàng, nhưng cũng vì thế mà khi thấy vẻ mặt xấu xí của đối phương hắn lại càng không thoải mái.

Tu chân tinh này cần dùng nguyên thần rung chuyển làm chấn động quỹ tích. Loại chuyện này trong nháy mắt khi tu chân tinh bị thay đổi quỹ tích, lực phản chấn sẽ truyền ra, gây tổn thương rất lớn với nguyên thần.

Tây Tử Phượng trầm mặc, vẻ mặt dữ tợn hơi tái đi. Nửa ngày sau nàng mới cung kính ôm quyền, thấp giọng khàn khàn nói:

– Sứ giả đại nhân. Ba tu chân tinh trước đều là ta tới rung chuyển cho chúng lệch khòi quỹ tích, lúc này thương tổn của nguyên thần còn chưa hồi phục, có thể …

Không đợi Tây Tử Phượng nói xong, nam tử trung niên kia đã nhíu mày, hừ một tiếng.

Thân thể Tây Tử Phượng run lên, cắn môi dưới, không nói gì thêm mà xoay người đi về phía tu chân tinh kia.

Phía sau nàng, trong gần trăm tu sĩ kia có một vài người ánh mắt lộ ra vé không đành lòng nhưng cũng chi biết than thầm.

– Tây gia gần ngàn nãm trước dù không phải là gia tộc đứng đầu nhưng cũng cực kỳ khổng lồ. Lúc này tộc nhân nãm đó của Tây gia còn đâu, Tây Tử Phượng dung nhan động lòng người nãm đó giờ….đúng thật là số phận trêu người….

– Tây Tử Phượng này cũng là một nữ tử kiên nghị hiếm có. Đáng tiếc….đánh tiếc

– Không có gì là đáng tiếc. Tu đạo vốn là chuyện tàn khốc. Sau đại chiến, người thê thảm hơn nàng còn có vô số.

Tiên Nghịch

Tiên Nghịch

Status: Completed Author:

Vương Lâm một cái thiếu niên bình thường, tình cờ có được 1 cái danh nghạch trắc thí vào 1 môn phái tu tiên xuống dốc của Triệu quốc, vì thiếu linh căn, vì một hiểu nhầm tai hại, vì một khối thiết tinh và nhờ có được một "thần bí hạt châu". Hắn đã bước lên con đường tu tiên và trên con đường tu tiên hắn sẽ đối mặt với chuyện gì ?

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?

Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh "Tu Chân Giới".

Review : Nhân vật chính là Vương Lâm, thuộc dạng lãnh khốc, quyết đoán, cơ trí, nhưng nhiều lúc cũng điên cuồng vì gia đình, đạo lữ, quê hương của mình.

Phải nói quá trình tu tiên của Vương Lâm trong truyện này mới thật sự gọi là tu tiên (trước giờ mình đọc mà đem lại cảm giác tiên hiệp đúng nghĩa chỉ có 2 bộ, một là Phàm Nhân Tu Tiên, hai là Tiên Nghịch, chắc là do 2 bộ này mình đọc đầu tiên nên cảm giác đặc biệt hơn.) Từ một phàm nhân tư chất không được, tiên duyên khó cầu, đến khi gặp kỳ ngộ, rồi từng bước từng bước gian nan trên con đường tu hành, trải qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm, vui có, buồn có. Có lúc phải đoạt xá sống lại, có lúc phải chứng kiến người thân, bạn bè lần lượt ra đi, có khi vì sinh tồn phải ẩn nhẫn, có khi lại bất chấp tính mạng vì lý tưởng, mục tiêu… Hay có lúc được vạn người kính ngưỡng, có lúc lại cùng cả thiên hạ là địch… Từ một thiếu niên mong ước tu tiên đơn giản chỉ vì hiếu kỳ, vì sự kỳ vọng của cha mẹ, đến khi bất chấp trở thành một ma đầu tàn nhẫn để báo thù, rồi lại nghịch thiên, tranh đấu, từng bước lên đỉnh phong để tìm cách phục sinh thê tử. Rất nhiều màu sắc, cảm xúc, triết lý nhân sinh được truyền tải trong truyện.

Truyện này đoạn đầu hơi thiếu hấp dẫn nhưng càng về sau càng hay, nhất là từ khúc cảm ngộ ý cảnh để Hóa Thần. Truyện đặc sắc ở những lúc hóa phàm, luận đạo, những lúc thi triển “mộng đạo” thuật, đoạn sống với Lý Mộ Uyển hay sống với con trai Vương Bình một đời….Tất cả đều rất sâu sắc.

Nhiều đoạn đọc khiến ta cảm giác nhân sinh như mộng ảo, đời người sinh lão bệnh tử có gì quan trọng, thiên đạo vô tình mấy ai hiểu rõ, luân hồi chỉ là một vòng tròn, kẻ không hiểu bị lạc chẳng lối ra, người ngộ rồi chọn điểm nào cũng được giải thoát.

“Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường… đời là giống mộng, vui thì sao… mà buồn thì sao…” Tiên Nghịch – Nhĩ Căn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset