Chương 249: Ngưng Sát

Ngưng Sát

Vương Lâm nhìn con ngựa thấy nó rất đẹp, hai mắt như có linh tính. Hắn đưa tay vuốt ve, con ngựa liền lim dim đôi mắt cảm giác rất thích thú.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho Lữ Hưng phải sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy con ngựa có vẻ mặt như thế. Tay trái Vương Lâm đặt lên lưng nó rồi nhảy lên.

Lữ Hưng vội vàng bám theo phía sau, vừa nói chuyện với Vương Lâm vừa đưa mắt nhìn về xe ngựa.

Vương Lâm cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt bình thản nhìn ra bốn phía. Một cái cảm giác chưa hề có chợt xuất hiện trong lòng. Vào lúc này, linh lực trong cơ thể hắn tự động lưu chuyển. Linh lực giống như bị một thứ gì đó ở bên ngoài kích khích trở nên cuồn cuộn.

Lúc này nếu tu sĩ có đại thần thông ở đây chắc chắn sẽ phải khiếp sợ. Bởi lúc này, bên ngoài thân thể Vương Lâm có một làn hơi thở màu đỏ. Hơi thở dày đặc nhưng không hề tản ra, cứ ngưng tụ xung quanh cơ thể Vương Lâm rất lâu không tiêu tán.

Cái làn sương mù màu đỏ đó, chẳng cần phải nói con người mà cho dù là phần lớn tu sĩ cũng không thể nào nhìn thấy. Nó chính là sát khí của Vương Lâm sinh ra trong bốn trăm năm qua, sau khi đã giết không biết bao nhiêu người mà tích tụ lại thành lệ khí. Cuối cùng khi số lượng người bị chết trong tay hắn càng ngày càng nhiều liền hóa một thứ sát khí khiến bất cứ một vị tu sĩ nào cũng phải kinh hãi.

Thứ sát khí này một khi có thể sử dụng được nó thì không cần phải chiến cũng có thể khuất phục được người, chẳng khác gì pháp bảo. Thậm chí trong lúc luyện chế pháp bảo có thể trộn thêm một chút, chắc chắn uy lực của pháp bảo cũng phải tăng lên.

Một cơn gió nhẹ thổi tới quanh người Vương Lâm. Hắn không tự chủ được hít một hơi thật sâu, hai mắt liền trở nên sáng ngời. Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng linh lực trong cơ thể như đang có một sự biến hóa vi diệu. Sự biến hóa diễn ra hết sức nhỏ bé, nhưng lại ẩn chưa một thứ lực lượng thần kỳ.

Lúc này, sát khí màu đỏ quanh thân thể Vương Lâm có một bộ phận nhỏ chợt bay ra, hóa thành một tia khí màu hồng, chui vào trong cơ thể Vương Lâm, dung hợp với linh lực của hắn.

Dần dần, trên quãng đường đội xe từ từ di chuyển, linh lực bốn phía càng lúc càng nhiều. Dưới bầu không khí tràn ngập linh lực, tất cả các con ngựa cùng hí lên liên tục.

Thậm chí ngay cả cặp mắt của những người luyện võ cũng trở nên sáng ngời. Bọn họ không biết vì sao nhưng trong cơ thể lại có một luồng chân khí chợt dâng lên. Nó lưu chuyển bên trong khiến cho mỗi người cảm thấy hết sức thoải mái.

Một lúc sau, linh lực trong cơ thể Vương Lâm từ từ trở lại bình thường. Linh khí bốn phía chầm chậm biến mất. Những người bình thường tu luyện võ thuật đều tỉnh lại, ánh mắt có phần khó hiểu, nhỏ giọng nói chuyện với nhau về cái cảm giác khó tin vừa rồi.

Đoàn xe vẫn tiếp tục đi cho đến khi màn đêm phủ xuống. Lúc này, đoàn xe được xếp thành một vòng tròn, trú chân trên quan đạo. Một số nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, nhanh chóng chuẩn bị một ít thực vật để nấu ăn. Thi thoảng, một vài đôi mắt đẹp lại liếc nhìn về phía Vương Lâm, cười duyên một cái.

Thực ra cũng chẳng thể trách được đám con gái đó không kiềm chế được phải liếc mắt nhìn Vương Lâm. Lúc này, trong mắt các nàng, Vương Lâm tỏa ra một thứ mị lực không thể tả được. Tuy tướng mạo của hắn bình thường, nhưng toàn thân lại có một sự phóng khoáng.

Vương Lâm dựa người vào một gốc cây đại thụ, đưa mắt nhìn ngắm bầu trời. Tâm trạng hắn suốt bốn trăm năm qua chưa có một giây phút nào được bình thản. Những ánh sao đêm tỏa một chút ánh sáng xuống mặt đất. Nhưng Vương Lâm biết rằng thực tế mỗi một ngôi sao trên trời lại chính là một cái tinh cầu.

Hắn có được sự hiểu biết đó chính là nhờ ký ức của Cổ thần. Trong trí nhớ của hắn thì vào năm đó, Đồ Ti khi chưa thể xuyên giữa sao trời, cũng thường xuyên nhìn lên bầu trời như thế này.

Tâm trạng bình thản khiến cho linh khí xung quanh lại từ từ tụ tập. Nhưng lúc này, Vương Lâm cũng chẳng chú ý tới linh khí bởi đây là lần đầu tiên, hắn có thể cảm giác được lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể.

Cái thứ màu đỏ đó sau khi tâm tình của hắn bình tĩnh liền tiêu tán một chút. Vương Lâm suy nghĩ một lúc liền biết rằng nếu tâm trạng cứ được bình thản như thế này thì chắc chắn năm sau, lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể hắn sẽ biến mất toàn bộ.

Đối với cái thứ màu đỏ này, trước đó Vương Lâm đã cảm ứng được. Nhưng thực tế tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên. Hắn biết cái này là do bản thân giết chóc trong bốn trăm năm qua mà tạo thành. Tuy nói nếu cái thứ này tiêu tán, đối với Hóa Thần kỳ có lẽ sẽ có được trợ giúp nhất định. Nhưng Vương Lâm lại cảm giác có một chút nuối tiếc.

Hắn suy nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý nghĩ. Lớp khí màu đỏ ngoài thân thể chợt bắt đầu dao động, từ từ ngưng tụ. Nhưng sau khi chúng ngưng tụ được một phần mười, cho dù có làm như thế nào cũng không thể ngưng tụ được tiếp.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, đang định thủ tiếp thì nét mặt chợt có sự thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám nữ quyến chỉ thấy một cô gái chạc đôi mươi đang cầm trong tay tảng thịt hun khói cùng với bầu rượu đi về phía hắn.

Một mùi thơm thoang thoảng lan tới mũi hắn. Thoáng cái, cô gái đã tới trước mặt. Sau khi đặt rượu thịt sang một bên, nàng tò mò nhìn Vương Lâm rồi cười, nói:

– Cám ơn ngươi.

Nàng đúng là nha hoàn ngồi cùng xe ngựa với vị tiểu thư lúc ban ngày. Vương Lâm mỉm cười, cầm lấy bầu rượu. Sau khi dụng thần thức xem xét rồi đưa lên miệng uống một ngụm.

Một cảm giác cay, nóng nhất thời từ trong bụng Vương Lâm bốc lên. Bốn trăm năm qua, Vương Lâm có mấy lần uống rượu. Hắn nhớ rất rõ năm đó, khi mình chưa tu tiên, chỉ có Tứ thúc của phụ thân hắn là mới có thể lấy rượu ra uống. Mỗi lần như vậy, Vương Lâm đều len lén uống trộm một hai ngụm. Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hồng lên, nhìn phụ thân và tứ thúc mà cười khúc khích.

Mang theo nỗi buồn bã trong lòng, Vương Lâm lại uống thêm một hớp nữa.

Cô gái mở cái miệng nhỏ nhắn đang định nói gì đó thì đúng vào lúc này, cách đó một khoảng không xa, có tiếng người gọi nàng. Cô gái lên tiếng trả lời, sau đó đôi mắt to xinh xắn khẽ liếc Vương Lâm một cái rồi xoay người cất bước.

Với tu vi của Vương Lâm, đã đạt tới cảnh giới Ích Cốc thì thực vật của người bình thường đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì hấp dẫn. Vì vậy mà chỗ thịt hun khói vẫn còn nguyên, hắn chẳng hề đụng tới. Chỉ có bầu rượu là lôi cuốn tâm trạng của hắn nên chỉ một lúc là hết.

Ban đêm, đám hộ vệ đốt lên một đống lửa rồi ngồi nói chuyện. Tiếng cười nói của bọn họ vọng vào tai, khiến cho Vương Lâm phải mỉm cười.

Có một số hán tử sau khi uống chút rượu thì can đảm cũng tăng lên liền chạy tới tìm một vài cô gái mà tâm sự(cái này là nói chuyện chứ không phải là tâm sự cái kiểu kia đâu nhá).

Chứng kiến cảnh sinh hoạt của mọi người, Vương Lâm bất chợt lại nhớ tới Lý Mộ Uyển.

Lúc này, Lữ Hưng cầm hai bầu rượu đi tới cạnh Vương Lâm. Sau khi đưa cho hắn một bầu liền ngồi xuống, cười nói:

– Tiểu ca! Lá thuốc của ngươi quả là thần kỳ. Tiểu thư nhà ta đã tốt hơn nhiều rồi. Nào! Ta kính ngươi một chét.

Vừa nói, hắn nghiêng bầu rượu rót ra một chén. Nhưng ngay lúc đó, Vương Lâm chẳng cần đến chén mà nâng bầu rượu uống một hớp lớn. Hắn thấy vậy liền sửng sốt, sau đó cười ha hả đặt chén rượu xuống cũng làm như Vương Lâm mà uống một hớp lớn.

– Lúc trước ngươi nói nha hoàn bị bệnh sao bây giờ lại đổi thành tiểu thư? – Vương Lâm cười cười nhìn hán tử trước mặt mình.

Lữ Hưng đỏ mặt, xấu hổ, vỗ vỗ bắp đùi, nói:

– Tiểu ca! Việc này là ta sai. Thôi! Để tới kinh thành, nếu ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối thì tới các cửa hàng của Thiên Nam tìm ta. Chỉ cần là chuyện Lữ mỗ có thể làm thì không có gì phải lo lắng.

Vương Lâm liền mỉm cười, không nói. Hắn từ từ thưởng thức bầu rượu. Lữ Hưng nhìn cái bầu rượu rỗn trên mặt đất rồi lại nhìn bầu rượu trên tay Vương Lâm cũng chỉ còn có một ít mà cười nói:

– Tiểu ca! Tửu lượng của ngươi tốt đấy. Ban đêm ngồi không cũng chán. Ngươi đi với ta, tới gặp mấy vị huynh đệ nói chuyện có được không?

Tiềm thức của Vương Lâm đang định cự tuyệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền mỉm cười mà gật đầu.

Sau khi đi với Lữ Hưng tới bên đống lửa, thì thấy có vài hán tử đang ngồi quanh, nói chuyện với nhau về một số sự việc hứng thú mà mình đã gặp. Lữ Hưng tiến tới, đá một người đang ngồi, cười mắng:

– Vương lão ngũ! Tiểu cô nương đó ta đã nghe ngươi nói không biết bao nhiêu lần rồi. Được rồi! Lần này trở về, ta sẽ đi xem một chút xem ngươi có thổi phồng lên không.

Người đó cũng quay sang cười nói:

– Được rồi! Dù sao thì ngươi làm việc cũng nhanh. Chờ ngươi làm xong rồi đến cũng được.

Dứt lời, hán tử ngồi quanh đều cười to. Lữ Hưng cười mắng vài câu rồi ngồi xuống. Vương Lâm tùy ý ngồi xuống một chỗ, nhìn những người trước mặt mà trong lòng thêm cảm khái. Những người này tuy cuộc sống ngắn ngủi…thậm chí hắn chỉ cần thổi một hơi là có thể giết chết được hết bọn họ. Nhưng bọn họ lại có một cuộc sống thoải mái mà hắn không thể có.

Suốt đêm, Vương Lâm uống không ít rượu. Tuy hắn nói không nhiều lắm, nhưng ngồi với mọi người cũng khiến cho hắn dần trở nên vui vẻ. Sau đó cũng có một số cô gái gan lớn tới tham dự. Trong đó cũng có cả cô gái đã mang rượu thịt tới cho Vương Lâm. Chỉ có điều nàng ngồi bên cạnh Vương Lâm chăm chú nhìn hắn. Dưới ánh lửa bập bùng, chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Tiên Nghịch

Tiên Nghịch

Status: Completed Author:

Vương Lâm một cái thiếu niên bình thường, tình cờ có được 1 cái danh nghạch trắc thí vào 1 môn phái tu tiên xuống dốc của Triệu quốc, vì thiếu linh căn, vì một hiểu nhầm tai hại, vì một khối thiết tinh và nhờ có được một "thần bí hạt châu". Hắn đã bước lên con đường tu tiên và trên con đường tu tiên hắn sẽ đối mặt với chuyện gì ?

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?

Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh "Tu Chân Giới".

Review : Nhân vật chính là Vương Lâm, thuộc dạng lãnh khốc, quyết đoán, cơ trí, nhưng nhiều lúc cũng điên cuồng vì gia đình, đạo lữ, quê hương của mình.

Phải nói quá trình tu tiên của Vương Lâm trong truyện này mới thật sự gọi là tu tiên (trước giờ mình đọc mà đem lại cảm giác tiên hiệp đúng nghĩa chỉ có 2 bộ, một là Phàm Nhân Tu Tiên, hai là Tiên Nghịch, chắc là do 2 bộ này mình đọc đầu tiên nên cảm giác đặc biệt hơn.) Từ một phàm nhân tư chất không được, tiên duyên khó cầu, đến khi gặp kỳ ngộ, rồi từng bước từng bước gian nan trên con đường tu hành, trải qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm, vui có, buồn có. Có lúc phải đoạt xá sống lại, có lúc phải chứng kiến người thân, bạn bè lần lượt ra đi, có khi vì sinh tồn phải ẩn nhẫn, có khi lại bất chấp tính mạng vì lý tưởng, mục tiêu… Hay có lúc được vạn người kính ngưỡng, có lúc lại cùng cả thiên hạ là địch… Từ một thiếu niên mong ước tu tiên đơn giản chỉ vì hiếu kỳ, vì sự kỳ vọng của cha mẹ, đến khi bất chấp trở thành một ma đầu tàn nhẫn để báo thù, rồi lại nghịch thiên, tranh đấu, từng bước lên đỉnh phong để tìm cách phục sinh thê tử. Rất nhiều màu sắc, cảm xúc, triết lý nhân sinh được truyền tải trong truyện.

Truyện này đoạn đầu hơi thiếu hấp dẫn nhưng càng về sau càng hay, nhất là từ khúc cảm ngộ ý cảnh để Hóa Thần. Truyện đặc sắc ở những lúc hóa phàm, luận đạo, những lúc thi triển “mộng đạo” thuật, đoạn sống với Lý Mộ Uyển hay sống với con trai Vương Bình một đời….Tất cả đều rất sâu sắc.

Nhiều đoạn đọc khiến ta cảm giác nhân sinh như mộng ảo, đời người sinh lão bệnh tử có gì quan trọng, thiên đạo vô tình mấy ai hiểu rõ, luân hồi chỉ là một vòng tròn, kẻ không hiểu bị lạc chẳng lối ra, người ngộ rồi chọn điểm nào cũng được giải thoát.

“Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường… đời là giống mộng, vui thì sao… mà buồn thì sao…” Tiên Nghịch – Nhĩ Căn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset