Chương 578: Kiếm Khí Của Lăng Thiên Hậu.(1)

Kiếm Khí Của Lăng Thiên Hậu.(1)

Hắn nhìn ánh mắt của Vương Lâm ở đằng xa đã trở nên cực kỳ ngưng trọng. Loại ngưng trọng mức độ này hắn chỉ có thể thấy được khi đối mặt với Tiên Vệ.

– Thật là đáng sợ!! Bản lãnh của ta và hắn là tương đương, nhưng ta không phải là đối thủ của người này. Phải chạy mau!

Người này không chút do dự, thân mình nhoáng lên một cái, định thuấn di. Nhưng lập tức, thân mình hắn ở giữa hư không bị bật trở lại.

Sắc mặt hắn đại biến, không thuấn di nữa mà thân mình đứng thẳng trên mặt đất, trong chớp mắt hắn bùng phát tiên yêu lực, khiến cho tầng lầu thứ hai lập tức sụp đổ. Từng trận tro bụi bay lên, thân mình hắn lao ra khỏi đám bụi mù, đang định liều lĩnh bỏ chạy.

Nhưng lập tức, bước chân bỏ chạy cấp tốc của hắn đột nhiên dừng lại, thân mình dừng ở giữa không trung, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra khắp toàn thân. Phía trước hắn một trượng, Vương Lâm lẳng lặng đứng nhìn lại.

– Quấy nhiễu ta tu hành, còn muốn chạy sao?

Người lớn tuổi cười thảm, ánh mắt lộ ra một vẻ điên cuồng, không chút do dự, dẫn động một phong ấn ở sâu trong cơ thể mà cả đời này hắn không hề muốn chạm tới. Trong nháy mắt, tiên yêu lực trong cơ thể bỗng nhiên phát nổ!

Một sức mạnh hủy diệt bao vây lấy tửu lâu kia, phát ra một tiếng nổ ầm ầm.

Sau tiếng nổ, cả một vùng trong phạm vi trăm trượng đã bị thổi bay!

Bóng dáng Vương Lâm hiện ra ở phía ngoài trăm trượng. Thần sắc hắn như thường, trong mắt hiện lên một vẻ âm trầm. Hắn nhẹ nhàng phủi tro bụi trên người, hướng về phía xa bay đi.

Bên bờ sông, thân thể thanh niên kia chậm rãi ngã xuống, một tia khí xám từ trong thân thể tràn ra, đuổi theo sau lưng Vương Lâm.

Tại Đế Đô ở Thiên Yêu Thành, từ trong một cung điện cực kỳ tao nhã truyền ra một tiếng cười khẽ.

– Tên tiểu nhân Mặc Phi đó quỳ xuống, muốn xin được cùng Mạc Lệ Hải đánh trước một trận, lấy công trạng ở Hỏa Yêu Quận ra làm cho ta không có lý do cự tuyệt. Người này cũng có chút thú vị, nên ta chuẩn tấu!

– Đế Quân, nếu hai người đó khơi mào, chỉ sợ làm gương cho những Yêu Tướng khác.

Trong cung điện, một thanh âm già nua khác truyền ra.

– Nếu những người khác cũng có ngàn vạn chiến công, ta cũng sẽ chuẩn tấu!

– … Vâng!

Một lát sau, từ trong cũng điện có một lão già đi ra. Người này cầm trong tay một tấu chương, khẽ lắc đầu, vội vàng rời khỏi.

Khoảng các đến ngày Yêu Tướng tranh đoạt càng ngày càng gần. Toàn bộ Thiên Yêu Thành đều chìm trong một bầu không khí nặng nề, gần như mỗi ngày đều có đấu đá liên miên.

– Đây đúng là một trò chơi!

Vương Lâm ngồi bên bờ sông, buông bầu rượu trong tay, âm trầm nhìn lên không trung, lẩm bẩm.

– Trò chơi này trong mắt Yêu Đế mà nói, người ngoài đến tương trợ Yêu Tướng chỉ mượn cuộc tranh giành này để thừa cơ chém giết mà thôi, đây chính là một trò chơi tốt nhất.

Vương Lâm uống một ngụm rượu, trong mắt lộ ra vẻ trầm mặc ít lâu, đứng lên, dưới ánh hoàng hôn từ từ bước đi.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy, khoảng cách đến đại hội Yêu Tướng chỉ còn lại tám ngày!

Trời dần tối, có lẽ bầu không khí nặng nề đáng sợ trong Thiên Yêu Thành là nguyên nhân làm cho người đi đường ngày càng ít. Bên ngoài Mạc phủ trăm trượng, một nam tử mặc áo xanh đang từng bước hướng về Mạc phủ đi đến.

Sau lưng người này đeo một thanh đại kiếm, bước chân hắn vững vàng, trên mặt không biểu hiện một chút gì, từng bước một đi tới Mạc phủ. Khi hắn tới gần, ở phía sau một luồng tiên lực nhẹ nhàng tỏa ra, dần dần trở nên dày đặc.

Ngay sau đó, luồng tiên lực này tạo nên áp lực bao phủ toàn bộ Mạc phủ.

Bên trong Mạc phủ.

Trong mật thất, Mạc Lệ Hải đang bế quan tu luyện . Phía trước người hắn, mười bảy pho tượng hình người to bằng bàn tay lóe lên từng trận ánh sáng kỳ dị, vờn xung quanh hắn.

Từng trận yêu khí từ trong cơ thể Mạc Lệ Hải tràn ra, bỗng nhiên kết hợp với mười bảy pho tượng người này, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.

Lúc này, Mạc Lệ Hải mở trừng hai mắt. Ánh mắt này như điện, như có thể nhìn xuyên thấu căn phòng bí mật, nhận ra được nam tử áo xanh bên ngoài phủ.

Nam tử kia khẽ a lên một tiếng, khóe miệng mỉm cười, không hề dừng bước, đi tới trước cửa Mạc phủ. Cũng không thấy hắn thi triển thần thông gì, nhưng cánh cửa Mạc phủ kia không biết tại sao bỗng dưng sụp đổ, hóa thành những mảnh vụn, đồng loạt bị thổi tung về phía sau.

Trong khi những mảnh vụn đang bay, còn có hai tiếng kêu thảm truyền đến. Chỉ thấy hai quân sĩ của Mạc phủ thân mình ầm ầm phun ra rất nhiều sương máu, bị văng rất xa vào bên trong phủ.

– Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử của Đại La Kiếm Tông, Mạt Dương, cầu kiến Mạc Lệ Hải đại nhân!

Thanh âm bình thản từ trong miệng người này truyền ra. Bước chân hắn vẫn không hề dừng lại, trực tiếp bước vào trong phủ, hướng về căn mật thất chỗ bế quan của Mạc Lệ Hải đi tới.

Vô số quân sĩ cùng với bộ hạ của Mạc Lệ Hải lập tức xuất hiện. Nhưng người này vẫn tiến về phía trước mà đi, người nào tiến đến gần trong vòng mười trượng lập tức thân mình tan nát, im hơi lặng tiếng lập tức hóa thành sương máu.

Dọc đường đi, chỉ nghe thấy những tiếng bang bang vang vọng, không có một người nào có thể ngăn cản bước chân người này. Thậm chí những hòn giả sơn xung quanh cũng đều giống như cánh cửa phủ, tan nát hoàn toàn.

Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở phía trước. Người này sau khi xuất hiện gầm nhẹ một tiếng, tiến về phía trước một bước, dưới một bước này, yêu lực toàn thân lập tức tỏa ra, chống cự lại người của Đại La Kiếm Tông này.

Nam tử của Đại La Kiếm Tông này, khẽ lắc đầu, vẫn không dừng bước, tiếp tục tiến lên. Theo bước chân của hắn, người thấp bé kia sắc mặt tái nhợt, hắn có cảm giác không phải đối mặt với một người, mà là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm sắc bén vô cùng lạnh lẽo!

Người thấp bé không tự chủ được lùi về phía sau, đạp đạp chân liên tục lui ra phía sau mấy trượng. Ngay lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn, người thấp bé thân mình ổn định, hít một hơi thật sâu.

Phía sau hắn, lúc này xuất hiện ba người. Ba người này đều là những lão già tóc trắng xóa, bọn họ đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn về phía người của Đại La Kiếm Tông.

Người của Đại La Kiếm Tông này ánh mắt nhìn ba lão già, khẽ mỉm cười, tiếp tục tiến lên phía trước.

Ba lão già trên mặt lộ vẻ tập trung, đang định thi triển thần thông, bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp từ phía sau lưng họ truyền ra.

– Là ai đã phái ngươi tới!

Thanh âm này đầy uy nghiệm. Ba lão già lập tức cung kính tránh ra, lộ ra phía sau họ là bóng dáng cao lớn của Mạc Lệ Hải.

Mạc Lệ Hải nhìn thanh niên của Đại La Kiếm Tông, mắt sáng như đuốc. Khí thế của hắn triển hiện ra lúc này so với năm đó khi ở Cổ Yêu Thành đối mặt với Vương Lâm nồng đậm hơn rất nhiều.

Nam tử của Đại La Kiếm Tông trong mắt lóe tinh quang, dừng bước chân lại, chậm rãi nói:

– Yêu Tướng Mặc Phi!

Mạc Lệ Hải nhướn mày, quát:

– Cái gì!

– Thay mặt Mặc Phi đại nhân, đến đưa chiến thư cho Mạc tướng quân!

Nam tử ung dung nói, tay phải vung về phía trước, một đạo kim quang lập tức lóe lên, dừng ở phía trước người của Mạc Lệ Hải.

Mạc Lệ Hải sắc mặt âm trầm, nhìn bức thư màu vàng trước mặt.

Trên đó có một chữ : Chiến!

– Ba ngày sau, bên ngoài sảnh đường Cổ Đạo!

Nam tử Đại La Kiếm Tông nói xong lời này, xoay người hướng về phía ngoài đi ra.

Nhưng gần như khi hắn vừa mới xoay người, thân mình liền lập tức cứng đờ, cả người bỗng nhiên bùng phát ra một luồng khí tức mãnh liệt. Sự nồng đậm của khí tức này vượt quá xa so với lúc hắn mới tiến vào Mạc Phủ.

Trong mắt hắn bùng phát tinh quang, nhìn vào một dáng người mảnh khảnh ở cách đó trăm trượng, trầm giọng nói:

– Đệ tử thứ bảy của Tử Hệ, Vương Lâm!

Mạc Lệ Hải cũng giờ phút này mới nhận ra được sự xuất hiện của Vương Lâm, trong lòng nhẹ nhõm thở ra.

Vương Lâm cũng không liếc mắt nhìn người này cái nào, tiến về phía trước. Hắn bước chân không nhanh, nhưng theo nam tử Đại La Kiếm Tông quan sát, cũng có ẩn chứa một chút tức giận.

– Nghe đồn đệ tử thứ bảy của Tử Hệ đối nhân xử thế rất cuồng ngạo, hôm nay được thấy, quả là đúng như vậy!

Nam tử Đại La Kiếm Tông thanh âm lạnh lùng nói.

Vương Lâm coi như không hề nghe thấy, hướng về người này đi tới. Khí thế toàn thân nam tử Đại La Kiếm Tông này lập tức tràn ra, như xuất ra một thanh kiếm sắc bén ngăn chặn Vương Lâm.

Ngay lúc khí thế trên thân thể người này đạt tới đỉnh, Vương Lâm lại từ một bên đi tới, không hề có một chút tạm dừng, đi xuyên qua.

Người của Đại La Kiếm Tông kia ngẩn ra, những cũng vô cùng tức giận. Hắn xoay mạnh người, nhìn Vương Lâm đang đi về phía xa, quát:

– Vương Lâm, lời ta nói, ngươi có nghe thấy không?

Vương Lâm vẫn bước chân như trước, hướng về nơi ở của mình mà đi.

Nam tử Đại La Kiếm Tông ánh mắt lóe lên hàn quang. Hắn thân là một trong Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử của Đại La Kiếm Tông, địa vị trong Thiên Vận Tinh tương đương với Thiên Vận Thất Tử, có thể nói là uy danh hiển hách.

Nhưng giờ phút này lại bị người này không thèm nhìn đến, nam tử này này hừ lạnh một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, trực tiếp hiện ra ở trước người Vương Lâm, thanh âm lạnh lùng nói:

– Vương…

Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm ngẩng đầu , bình thản nói:

– Người tu đạo sao lại có thể dễ dàng nổi giận như vậy, ngàn năm tu hành của ngươi thật khiến cho người ta thất vọng!

Nếu là những người như Thiên Vận Tử nói ra lời này, nam tử Đại La Kiếm Tông sẽ khiêm tốn chấp nhận, nhưng lời này từ miệng Vương Lâm nói ra, truyền vào tai hắn cũng là vô cùng chói tai. Hắn giận dữ cười nhưng ánh mắt càng thêm lạnh như băng, nói:

– Tại hạ muốn xem một chút, ngàn năm tu hành của ngươi rốt cuộc có tác dụng gì!

Tiên Nghịch

Tiên Nghịch

Status: Completed Author:

Vương Lâm một cái thiếu niên bình thường, tình cờ có được 1 cái danh nghạch trắc thí vào 1 môn phái tu tiên xuống dốc của Triệu quốc, vì thiếu linh căn, vì một hiểu nhầm tai hại, vì một khối thiết tinh và nhờ có được một "thần bí hạt châu". Hắn đã bước lên con đường tu tiên và trên con đường tu tiên hắn sẽ đối mặt với chuyện gì ?

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?

Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh "Tu Chân Giới".

Review : Nhân vật chính là Vương Lâm, thuộc dạng lãnh khốc, quyết đoán, cơ trí, nhưng nhiều lúc cũng điên cuồng vì gia đình, đạo lữ, quê hương của mình.

Phải nói quá trình tu tiên của Vương Lâm trong truyện này mới thật sự gọi là tu tiên (trước giờ mình đọc mà đem lại cảm giác tiên hiệp đúng nghĩa chỉ có 2 bộ, một là Phàm Nhân Tu Tiên, hai là Tiên Nghịch, chắc là do 2 bộ này mình đọc đầu tiên nên cảm giác đặc biệt hơn.) Từ một phàm nhân tư chất không được, tiên duyên khó cầu, đến khi gặp kỳ ngộ, rồi từng bước từng bước gian nan trên con đường tu hành, trải qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm, vui có, buồn có. Có lúc phải đoạt xá sống lại, có lúc phải chứng kiến người thân, bạn bè lần lượt ra đi, có khi vì sinh tồn phải ẩn nhẫn, có khi lại bất chấp tính mạng vì lý tưởng, mục tiêu… Hay có lúc được vạn người kính ngưỡng, có lúc lại cùng cả thiên hạ là địch… Từ một thiếu niên mong ước tu tiên đơn giản chỉ vì hiếu kỳ, vì sự kỳ vọng của cha mẹ, đến khi bất chấp trở thành một ma đầu tàn nhẫn để báo thù, rồi lại nghịch thiên, tranh đấu, từng bước lên đỉnh phong để tìm cách phục sinh thê tử. Rất nhiều màu sắc, cảm xúc, triết lý nhân sinh được truyền tải trong truyện.

Truyện này đoạn đầu hơi thiếu hấp dẫn nhưng càng về sau càng hay, nhất là từ khúc cảm ngộ ý cảnh để Hóa Thần. Truyện đặc sắc ở những lúc hóa phàm, luận đạo, những lúc thi triển “mộng đạo” thuật, đoạn sống với Lý Mộ Uyển hay sống với con trai Vương Bình một đời….Tất cả đều rất sâu sắc.

Nhiều đoạn đọc khiến ta cảm giác nhân sinh như mộng ảo, đời người sinh lão bệnh tử có gì quan trọng, thiên đạo vô tình mấy ai hiểu rõ, luân hồi chỉ là một vòng tròn, kẻ không hiểu bị lạc chẳng lối ra, người ngộ rồi chọn điểm nào cũng được giải thoát.

“Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường… đời là giống mộng, vui thì sao… mà buồn thì sao…” Tiên Nghịch – Nhĩ Căn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset