Chương 811: Cổ Thần Bì Giáp.

Cổ Thần Bì Giáp.

Vương Lâm bước một bước, đạp mặt cỏ đi tới phía trước, một lát sau đã xuất hiện ở một chỗ đất trống. Mảnh đất trống này khoảng chừng rộng trăm trượng, thảm cỏ đã không còn, mà bị một khe rãnh thay thế, khe rãnh này lần lượt thay đổi, thoạt nhìn rất phức tạp, phảng phất như một loại trận pháp.

Vương Lâm cũng không để ý khe rãnh trên mặt đất này, bước chân đi vào trong. Hắn khoanh chân ngồi xuống vị trí trung tâm của trận pháp.

Lôi Oa cùng Văn Thú từ khi được Vương Lâm thả ra, hắn cũng không thèm thu hồi lại nữa, để cho bọn nó tự do hoạt động, về phần Hứa Lập Quốc, Vương Lâm cũng mặc kệ.

Nơi này, là một chỗ an tĩnh mà Vương Lâm tìm được mấy hôm trước. Sau khi trừ đi cỏ xanh, có cấm chế trận pháp do hắn bố trí, lại có Văn Thú cùng Lôi Oa hộ pháp, độ an toàn có thể đạt tới một trình độ nhất định.

Khoanh chân, Vương Lâm hai tay bấm niệm thần chú, hướng về trận pháp nhấn một cái, lập tức hết thảy biến mất, thay vào đó là một mảnh thảo nguyên vô tận.

Bất luận nhìn gần hay xa, tuyệt không thấy nơi này có giả tạo gì, mặc dù thật sự bước vào trong này, cũng giống như bình thường.

Trận pháp sau khi mở ra, hai mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn ở Lôi Chi Tiên Giới, đã trải qua rất nhiều nguy cơ, đoạt được cũng rất nhiều thu hoạch. Chỉ có điều vẫn không có thời gian sắp xếp lại và tế luyện sau cùng.

Nguyên hắn tính toán sau khi rời khỏi Lôi Chi Tiên Giới, trở lại Thanh Linh Tinh tế luyện lại một phen, nhưng thật không ngờ bị truyền tới cái nơi kỳ dị này.

“Lúc này phải nhanh chóng đem những vật phẩm lấy được ở Lôi Chi Tiên Giới tế luyện lại một phen, tăng cường thực lực, như thế mới khiến cho con đường rời khỏi đây trở nên bằng phẳng hơn một chút.”

Vương Lâm trong trầm ngân, vỗ túi trữ vật, lập tức hiện ra một kiện bì giáp. Kiện bì giáp này nhìn qua rất thô ráp, bên trên còn có ám ký phù văn. Cầm lấy bì giáp, Vương Lâm nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt.

“Cổ thần bì giáp…” Vương Lâm trầm ngâm, tay phải hướng tới không trung, lập tức bì giáp bay lên, trong phút chốc Vương Lâm há mồm phun ra tinh khí nguyên thần.

Một ngọn lửa màu trắng đột nhiên xuất hiện, vờn quanh Cổ Thần bì giáp. Dưới ngọn lửa, bì giáp không có biến hóa gì, nhưng Vương Lâm cũng không có dừng lại, ngược lại càng ngày càng phun ra nhiều tinh khí nguyên thần hơn.

Chủ nhân trước đây của Cổ Thần bì giáp, rất có thể chính là Tiêu Dao Tử, người này tuy nói là tử vong, nhưng hiển nhiên tu vi năm đó rất mạnh. Mặc dù đã không còn tồn tại, nhưng trên Cổ Thần bì giáp vẫn còn một tia thần thức độc lập còn tồn tại.

“Nếu lại cho bì giáp này mấy vạn năm, chỉ sợ một tia nguyên thần sót lại kia sẽ tự thức tỉnh sinh ra ý thức, từ đó về sau trở thành khí linh Cổ Thần bì giáp!” Vương Lâm tu đạo tới trình độ này, dĩ nhiên có thể thấy được một chút bản chất của cái gọi là khí linh. Tuy nói không phải biết toàn bộ nhưng tuyệt đại bộ phận đều sinh ra như thế.

Tinh khí nguyên thần được phun ra chậm rãi lượn lờn quanh Cổ Thần bì giáp. Thời gian chậm rãi qua đi, đây là một quá trình lâu dài, dù sao thần thức của chủ nhân Cổ Thần bì giáp trước kia quá hùng mạnh, vượt xa xa qua Vương Lâm hiện giờ.

Tuy nói lúc này đã bị tổn hại đi nhiều, nhưng cũng không thể coi thường, vả lại trọng yếu nhất là, trải qua vô số năm diễn biến, thần thức tổn hại này dĩ nhiên đã phát triển thiên về khí linh rồi.

“Khí linh tuy nói quý báu, nhưng cũng không thể xua đuổi được, Cổ Thần bì giáp cũng sẽ vĩnh viễn không chân chính thuộc về ta, mà là thuộc về khí linh kia. Việc này giống như Vũ Chi Kiếm Tiên kia, chủ nhân chân chính chỉ có thể là khí linh bên trong. Hơn nữa, khí linh chỉ là thần thức của tiên nhân, cùng với Cổ Thần xung đột với nhau, tuy nói vô số năm chậm rãi làm cho chúng ta dung hợp lại, nhưng chung quy vẫn là không được!”

Trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe, nhắm hai mắt lại, kiên định hủy diệt khí linh còn chưa sinh ra thần trí kia.

Thời gian trôi qua chớp mắt đã mấy ngày, trong mấy ngày này, Cổ Thần Bì Giáp bị tinh khí nguyên thần của Vương Lâm luyện hóa, dần dần dâng lên một tầng vân vụ màu lam, những thứ này trong khi co rút này, giống như cực kỳ thống khổ, lại bị tinh khí nguyên thần của Vương Lâm bức ra khỏi Cổ Thần bì giáp.

Từng sợi vân vụ tương liên với Cổ Thần bì giáp, trong khoảng khắc rơi ra, Vương Lâm mạnh mẽ mở hai mắt, hàn quang chợt lóe, lập tức vung tay phải lên, hung hăng trảm một cái về phía trước.

Trảm La quyết được xuất ra, chém xuống chính là quy tắc, vật bị chém chính là một tia liên hệ giữa khí linh và Cổ Thần bì giáp!

Ca một tiếng, sợi tơ đứt ra, vân vụ phiêu khởi, bay thẳng lên không trung. Đúng lúc này Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Tôn Hồn Phiên biến ảo hình thành màn sương đen đầy trời, liền thôn phệ vân vụ này.

Cổ thần bì giáp lặng lặng bay trước mặt Vương Lâm. Sau khi thu vân vụ xong, ánh mắt Vương Lâm ngưng đọng, thần thức lập tức tản ra, tràn ngập Cổ Thần bì giáp, bên trên giáp vốn có những lạc ấn, lạc ấn này cực sâu, vừa mới dung nhập vào trong Cổ Thần bì giáp, trên giáp này lập tức hiện ra một cỗ khí tức cực kỳ tang thương.

Khí tức này rất nồng đậm, gần như trong khoảnh khắc liền tấn công ra bốn phía, hình thành lên một lốc xoáy thật lớn. Trong nháy mắt trên bình nguyên Vương Lâm đang ngồi xuất hiện một cơn lốc xoáy lớn.

Trong trung tâm của lốc xoáy chính là Vương Lâm. Vương Lâm lúc này thân thể không chút nhúc nhích, hắn cảm giác được trong khi thần thức mình chạm với lạc ấn trên bì giáp, gần như ngay lập tức cảm thấy một khí tức vô cùng quen thuộc, tràn ngập bản thân mình.

Khí tức quen thuộc này, tới từ bì giáp, rất que thuộc, rất thân thiết… dường như một đứa con lang thang bên ngoài nhiều năm, đột nhiên gặp lại thân nhân vậy. Đây là cảm giác của bản thân Vương Lâm, nhưng đồng thời, Cổ Thần bì giáp cũng có cảm giác như vậy với Vương Lâm.

Đây là qua lại lẫn nhau, Cổ Thần bì giáp kia không cần Vương Lâm triệu hồi, lập tức tới gần, dung nhập vào trước ngực Vương Lâm. Vương Lâm cũng không bài xích, mà chậm rãi cảm thụ cảm giác quen thuộc sau khi bì giáp dung nhập vào người mình.

Cổ Thần bì giáp hoàn toàn dung nhập vào Vương Lâm, tiêu tan bên ngoài nguyên thần của hắn. Cổ Thần bì giáp đã vây lấy nguyên thần, bao bọc lại nguyên thần của hắn.

Vương Lâm trong mắt lộ ra tinh quang, hắn thở sâu, tay phải ấn mi tâm một chút, lập tức trên thiên linh hào quang chợt lóe ra, nguyên thần bay ra. Trên nguyên thần có bộ dạng của Thái Cổ Lôi Long, Cổ Thần bì giáp gần như nhìn không thấy, nhưng Vương Lâm cảm thấy rõ ràng, phòng ngự của nguyên thần đã đạt tới một trình độ cực kỳ đáng sợ.

“Đáng tiếc không thể nếm thử cường độ chịu đựng, nhưng tuyệt sẽ không yếu!” nguyên thần Vương Lâm vừa động liền trở về.

Luyện hóa xong Cổ Thần bì giáp, Vương Lâm không tạm dừng mà há mồm phun ra, lập tức một đạo kim quang từ trong miệng hắn bay ra, chợt lóe giữa không trung, trở thành một kim tỏa. (khóa vàng.)

Kim tỏa đương nhiên màu vang, tràn ngập hào quang. Vật này Vương Lâm nhớ rõ, đây là khi xâm nhập vào truyền tống trận tới lôi tiên điện, cướp đoạt được từ trong tay một lôi tiên điện sứ giả.

Nguyên thần của lôi tiên điện sứ giả kia, lúc này vẫn còn trong Tôn Hồn Phiên, người này đã từng muốn dùng trọng bảo đổi lấy mệnh.

Nhìn Kim Tỏa, Vương Lâm trực tiếp đưa thần thức vào trong, trải qua thời gian dài dùng nguyên thần luyện hóa, lúc này Vương Lâm dễ dàng hủy diệt đi thần thức lạc ấn của chủ nhân trước.

Kim Tỏa lập tức ảm đậm, từ không trung hạ xuống, rơi vào bàn tay Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, chăm chú nhìn vào Kim Tỏa trên tay, thì thào lẩm bẩm: “Vật này tuy không tồi, nhưng so với Tử Mẫu Đạo khô mà nói, kém hơn nhiều lắm, chỉ có điều, bên trong còn phong ấn được thần thông của người khác, cũng rất thú vị!” Nguyên lực của Vương Lâm vận chuyển lên tay trái, hung hăng bóp nát kim tỏa này trong tay.

Kim Tỏa tan vỡ, kim quang lập tức tiêu tan, hóa thành vô số những toái phiến từ trong tay Vương Lâm rơi xuống mặt đất, trong tay Vương Lâm lúc này chỉ còn lại một giọt chất lỏng màu vàng.

Dưới nguyên lực của Vương Lâm khống chế, cực kỳ xảo diệu đập nát pháp bảo này mà cũng không làm thương tổn giọt chất lỏng màu vàng bên trong này nửa điểm. Hành vi này của hắn nếu là chủ nhân trước lôi tiên điện sứ giả nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật mình kinh hãi, rất là đau lòng.

Bảo bối này sau khi lôi tiên điện sứ giả kia đạt được, tuy nói cũng không cực kỳ coi trọng, nhưng là đồ vật thường xuyên sử dụng, nếu bảo chính tay hắn bóp nát, e rằng như thế nào hắn cũng không thể làm được.

Tuy nói lôi tiên điện sứ giả kia cũng biết bên trong pháp bảo này có một vật, là vật trọng điểm khiến cho pháp bảo này có thể phong ấn được thần thông, nhưng hắn cũng không thể quyết đoán hủy bảo lấy vật.

Kỳ thật không chỉ là hắn, cho dù bất kỳ một tu sĩ Âm Dương hư thực cảnh giới nào nhìn thấy hành động này của Vương Lâm cũng đau lòng vô cùng.

Dù sao nếu thật sự tự hủy pháp bảo, một khi vật đạt được không có hiệu quả, hoặc có giá trị không thể so sánh được, với pháp bảo đầy đủ cùng cấp, hành vi như thế này trở thành ngu xuẩn vô cùng.

Nếu có tu sĩ nào bị vây ở tu đạo bước đầu tiên, nhìn hành vi như bây giờ của Vương Lâm, sẽ không thể dùng từ đau lòng để hình dung ra được, mà là rung động, rung động thật lớn!

Phải biết rằng, pháp bảo như vậy, nếu đặt trên Chu Tước Tinh bảy tám trăm năm trước, tuyệt đối có thể có một cuộc cướp đoạt điên cuồng, kể cả Chu Tước Tử cũng tham dự vào trong đó.

Tiên Nghịch

Tiên Nghịch

Status: Completed Author:

Vương Lâm một cái thiếu niên bình thường, tình cờ có được 1 cái danh nghạch trắc thí vào 1 môn phái tu tiên xuống dốc của Triệu quốc, vì thiếu linh căn, vì một hiểu nhầm tai hại, vì một khối thiết tinh và nhờ có được một "thần bí hạt châu". Hắn đã bước lên con đường tu tiên và trên con đường tu tiên hắn sẽ đối mặt với chuyện gì ?

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?

Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh "Tu Chân Giới".

Review : Nhân vật chính là Vương Lâm, thuộc dạng lãnh khốc, quyết đoán, cơ trí, nhưng nhiều lúc cũng điên cuồng vì gia đình, đạo lữ, quê hương của mình.

Phải nói quá trình tu tiên của Vương Lâm trong truyện này mới thật sự gọi là tu tiên (trước giờ mình đọc mà đem lại cảm giác tiên hiệp đúng nghĩa chỉ có 2 bộ, một là Phàm Nhân Tu Tiên, hai là Tiên Nghịch, chắc là do 2 bộ này mình đọc đầu tiên nên cảm giác đặc biệt hơn.) Từ một phàm nhân tư chất không được, tiên duyên khó cầu, đến khi gặp kỳ ngộ, rồi từng bước từng bước gian nan trên con đường tu hành, trải qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm, vui có, buồn có. Có lúc phải đoạt xá sống lại, có lúc phải chứng kiến người thân, bạn bè lần lượt ra đi, có khi vì sinh tồn phải ẩn nhẫn, có khi lại bất chấp tính mạng vì lý tưởng, mục tiêu… Hay có lúc được vạn người kính ngưỡng, có lúc lại cùng cả thiên hạ là địch… Từ một thiếu niên mong ước tu tiên đơn giản chỉ vì hiếu kỳ, vì sự kỳ vọng của cha mẹ, đến khi bất chấp trở thành một ma đầu tàn nhẫn để báo thù, rồi lại nghịch thiên, tranh đấu, từng bước lên đỉnh phong để tìm cách phục sinh thê tử. Rất nhiều màu sắc, cảm xúc, triết lý nhân sinh được truyền tải trong truyện.

Truyện này đoạn đầu hơi thiếu hấp dẫn nhưng càng về sau càng hay, nhất là từ khúc cảm ngộ ý cảnh để Hóa Thần. Truyện đặc sắc ở những lúc hóa phàm, luận đạo, những lúc thi triển “mộng đạo” thuật, đoạn sống với Lý Mộ Uyển hay sống với con trai Vương Bình một đời….Tất cả đều rất sâu sắc.

Nhiều đoạn đọc khiến ta cảm giác nhân sinh như mộng ảo, đời người sinh lão bệnh tử có gì quan trọng, thiên đạo vô tình mấy ai hiểu rõ, luân hồi chỉ là một vòng tròn, kẻ không hiểu bị lạc chẳng lối ra, người ngộ rồi chọn điểm nào cũng được giải thoát.

“Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường… đời là giống mộng, vui thì sao… mà buồn thì sao…” Tiên Nghịch – Nhĩ Căn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset