Sắc mặt Vũ La trở nên hết sức khó coi. Kể từ khi tiểu tử này xuất hiện ở Tháp Sơn, tựa hồ không làm cho ai thích y. Nhưng như vậy cũng chẳng có gì, hiện tại y lại giở trò này với mình, quả thật là quá đáng.
– Ta là ai, ngươi thật không nhận ra sao?
Cừu Thiên Long cười lạnh:
– Gương mặt này tự nhiên là mặt của tên tiểu tốt Nhược Lô Ngục Vũ La xú danh đã rõ, bất quá ngươi có phải Vũ La hay không, xin đưa ra yêu bài ra.
Vũ La mặt lạnh lùng không thèm nói chuyện, khoát tay lấy yêu bài Ám Vệ đưa ra. Cừu Thiên Long nhìn thoáng qua, tiện tay ném cho hắn, nhưng không có ý để hắn đi vào:
– Vũ La, ngươi tự tiện rời đi Tháp Sơn đảo, trong thời gian bảy ngày này, ngươi đã đi đâu?
Vũ La không ngờ rằng đã qua bảy ngày, nhưng địa vị hắn trong Ám Vệ rất cao, đùng nói là bảy ngày, cho dù là biến mất một năm cũng không ai có thể nói gì, thế nhưng lại bị Cừu Thiên Long nhất quyết không tha.
Hắn cười lạnh một tiếng:
– Ta làm gì, ngươi không có tư cách để biết.
Cừu Thiên Long nhướng mày:
– Thật sao, yêu bài kia cho biết ngươi chính là Chính Vệ cấp Giáp của Ám Vệ.
– Bản thiếu gia đã là Ám Vệ Thiên Hộ, chẳng lẽ còn không có tư cách quản ngươi?
Chu Thanh Giang vẫn muốn thăng quan cho Vũ La, nhưng vì quá bận rộn cho nên quên mất.
Huống chi Ám Vệ ai ai cũng biết, Vũ La là con rể Chu Thanh Giang, thân phận của hắn bất phàm, cho dù là Thiên Hộ gặp hắn cũng phải cúi đầu khom lưng, không ai dám đối xử với hắn như Ám Vệ thông thường, không ngờ rằng hôm nay lại bị Cừu Thiên Long giở trò chèn ép như vậy.
Lúc này những Ám Vệ đang bị trói bên dưới kêu lên:
– Cô gia, họ Cừu này là tên khốn kiếp, y cố ý kiếm chuyện với chúng ta, đã có rất nhiều huynh đệ bị y hạ ngục. Lưu Đại nhân và Tôn Thất ra mặt bênh vực mọi người, cũng bị y hạ ngục. Rõ ràng y muốn nhắm vào ngài, ba khẩu đại pháo kia đã lọt vào tay y, ngài đi mau đi, mau đi tìm Chu Đại nhân…
Sợi xích chợt run lên, quất mạnh vào miệng bọn họ. Nhất thời máu tươi chảy dài, miệng đầy răng vỡ, không thể nói nên lời.
Sắc mặt Vũ La sa sầm. Hắn cũng có ấn tượng với tên đầu mục này, y cũng là người khi trước tử thủ Tháp Sơn đảo với Lưu Thiên Uy. Cừu Thiên Long sử dụng nghiêm hình ngay trước mặt hắn, quả thật là hoàn toàn không coi Vũ La ra gì.
– Vũ La, thành thật khai mau, trong bảy ngày qua ngươi đi đâu, làm gì? Nếu không khai rõ, nơi này chính là Tinh La Hải, cách Nam Hoang chỉ bất quá mấy ngày lộ trình, ngươi khó thoát tội danh cấu kết Ma tu!
Cừu Thiên Long híp mắt, có vẻ đắc ý nói.
Vũ La ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, bản Đế Quân há chỉ là cấu kết Ma tu? Tiền kiếp bản Đế Quân chính là Ma tu, còn là lão Đại của tất cả Ma tu Nam Hoang.
Cừu Thiên Long lạnh lùng nhìn hắn, Vũ La chợt ngưng cười, đưa tay chỉ Cừu Thiên Long gần giọng nói:
– Không biết từ đâu xuất hiện một con chim ngu xuẩn, lại mang họ Cừu. Cút cho mau, cút đi càng xa càng tốt, bắt đầu từ bây giờ, trên Tháp Sơn đảo không còn chỗ đứng cho ngươi!
– Hừ, thật là cuồng vọng!
Cừu Thiên Long cười lạnh, khống chế ba Thân Ngoại Hóa Thân, ba món pháp bảo công kích cỡ lớn bắt đầu lóe linh quang.
– Ta cho ngươi thêm một cơ hội, có cút hay không?
Vũ La gầm lên.
Cừu Thiên Long cười ha hả, bảo kiếm trong tay y chỉ thẳng vào Vũ La:
– Ngươi là ngu xuẩn thật hay là giả bộ ngu xuẩn? Đến lúc này còn dám lớn lối như vậy…
Thình lình y ngưng bặt, bởi vì trong khi y đang nói chuyện, Vũ La đã không nhịn được, sau lưng hắn chợt xuất hiện một dãy pháp bảo công kích cỡ lớn, tất cả nhắm vào Cừu Thiên Long.
Ba chọi với mười.
Kẻ ngu cũng hiểu kết quả là thế nào, Cừu Thiên Long cũng biết uy lực pháp bảo công kích cỡ lớn của Ám Vệ, càng hiểu những pháp bảo này trân quý tới mức nào.
Nếu như lúc này Vũ La xông lên chém giết cùng y, y cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, bởi vì y biết Vũ La chính là loại người này.
Nhưng nháy mắt Vũ La đã bày ra mười món pháp bảo công kích cỡ lớn, khiến cho y cũng cảm thấy hoang mang. Bởi vì đây là một cỗ lực lượng y tuyệt đối không ngờ tới, nhưng chắc chắn sẽ làm cho y phải câm miệng.
– Ngươi còn dám lớn tiếng nữa sao?
Cừu Thiên Long thật sự không dám, bất quá y vẫn mạnh miệng:
– Ngươi thật có can đảm khai pháo ư? Sau lưng ta là Tháp Sơn đảo, trên đảo này còn có mấy ngàn Ám Vệ, còn có lối vào Đông Thổ. Một khi ngươi khai pháo, tất cả những thứ này đều phá hủy, Cửu Đại Thiên Môn sẽ không tha cho ngươi…
Vũ La thoáng động ý niệm, mười món pháp bảo công kích cỡ lớn giống như hạt châu trong chuỗi xoay quanh hắn không ngừng:
– Ta nắm chắc chỉ bắn trúng chỗ ngươi mà thôi, ngươi có tin không?
Sắc mặt Cừu Thiên Long trở nên hết sức khó coi, đương nhiên y phải tin. Vũ La có thể khống chế pháp bảo công kích cỡ lớn tới mức độ này, muốn bắn vào chỗ của mình cũng không phải là việc khó.
Chẳng qua y vẫn có chuyện không hiểu:
– Vì sao ngươi có được tới mười món pháp bảo công kích cỡ lớn, chẳng lẽ là Chu Thanh Giang tham ô của công?
Vũ La không thèm để ý tới y:
– Mau cút!
Cừu Thiên Long triệu hồi Lôi Thú của mình, một tay cầm kiếm bước lên Lôi Thú, dâng lên một đám lôi vân khổng lồ, cuồn cuộn mà đi:
– Vũ La, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong!
Vũ La thầm nói trong lòng: Dĩ nhiên là chưa xong.
Hắn không có nổ pháo không phải là vì e ngại Cừu Thiên Long, mà là e ngại những Ám Vệ trong pháo đài này. Những Ám Vệ này cũng từng cùng sóng vai chiến đấu với mình, hiển nhiên là vì mình mới bị Cừu Thiên Long bắt. Bọn họ toàn là hảo hán bất khuất, không thể để chôn cùng tên khốn Cừu Thiên Long này.
Bất quá Vũ La cũng không có ý định bỏ qua cho Cừu Thiên Long dễ dàng như vậy. Nếu đã là đối địch, vậy nhất định phải hoàn toàn đánh bại địch nhân. Ở Tu Chân Giới, “hoàn toàn đánh bại” có nghĩa là hình thần câu diệt.
Vũ La cho mỗi tên Ám Vệ một viên linh đan. Sau khi bọn họ uống linh đan vào, thương thế chuyển biến tốt đẹp rất nhanh, thấy Vũ La suýt chút nữa bật khóc lên:
– Cô gia, chúng ta không có chuyện gì.
– Ngài mau đi xem Lưu Đại nhân và Tôn Thất. Ngài vắng mặt nơi đây bảy ngày, Cừu Thiên Long quá mức kiêu ngạo…
Vũ La không nhịn được cau mày hỏi:
– Chu Nghiên đâu, nàng cứ mặc cho Cừu Thiên Long làm loạn như vậy sao?
Đầu mục kia khổ sở nói:
– Mặc dù Chu đại nhân rất bất mãn, nhưng vẫn không nói gì, chúng ta nhìn ra được Chu đại nhân cũng có chỗ khó xử.
– Khó xử cái rắm!
Vũ La nổi nóng thóa mạ:
– Dẫn ta tới phòng giam.
Lần này Vũ La thật sự vô cùng thất vọng đối với Chu Nghiên, thủ hạ của mình bị giết hại, nàng lại không đứng ra bênh vực. Bất kể có lý do gì, Vũ La cũng cảm thấy không thể tha thứ.
Đầu mục kia lập tức dẫn đường, rất nhanh đã đến ngoài phòng giam. Còn chưa tiến vào, y đã hưng phấn kêu to:
– Lưu Đại nhân, Tôn Thất, cô gia đã trở về, cô gia tới cứu các ngươi…
Bên trong lập tức vang lên từng đợt thanh âm xiềng xích loảng xoảng:
– Cô gia, ngài đã trở về.
– Cô gia trở về thì hay quá, tên khốn họ Cừu kia sẽ không tác oai tác quái được nữa…
Bên trong vang lên một tràng tiếng hoan hô, Vũ La nghe cũng biết trong phòng giam có không ít người, sắc mặt lại càng sa sầm hơn trước.
Quả nhiên tiến vào đã thấy, có tới hai mươi gian phòng được tạm thời dùng làm phòng giam, trong đó đã có người, thậm chí có vài gian phòng nhốt hai người.
Vũ La khoát tay, một đạo xiềng xích ngọn lửa bắn ra, đảo qua tất cả phòng giam. Tất cả gông xiềng lập tức bị đốt gãy, Vũ La vẫy tay:
– Tất cả ra đi.
Mọi người cất tiếng hoan hô, đá văng cửa xông ra ngoài.
Vũ La nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy Lưu Thiên Uy và Tôn Thất. Tên đầu mục kia tinh mắt, lập tức tiến lên phía trước nói:
– Cô gia, bọn Lưu Đại nhân ở bên này.
Y vội vàng dẫn đường. Trong hai phòng giam tận cùng bên trong, Lưu Thiên Uy và Tôn Thất đang nằm trong góc phòng trên một đống cỏ dơ bẩn, côn trùng bò tới bò lui không ngớt.