Chu Hoành thất bại trở về, trong lòng oán hận bất bình, nhưng cũng không thể làm gì được. Phe y chiếm ưu thế về nhân số, lại được xưng là binh sĩ đệ nhất Trung Châu, lấy mười đánh một nhưng vẫn bại dưới tay Kiêu Long Vệ. Chu Hoành xấu hổ vô cùng, đồng thời trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ: Kiêu Long Vệ quả nhiên là cánh quân tinh nhuệ trên chiến trường Bắc Cương, chiến lực cao kinh người, hơn nữa dường như ai ai cũng có ý chí cứng như sắt thép.
Ba nghìn Hỏa vân Chiến Xa binh mấy lần xung phong, mắt thấy sắp sửa phá được trận pháp Kiêu Long Vệ. Nếu gặp đối thủ khác, chỉ cần tình huống như thế xuất hiện một lần, ý chí địch nhân ắt sẽ sụp đổ, nhưng chiến sĩ Kiêu Long Vệ giống như là người sắt, vào lúc tối hậu quan đầu vẫn có thể đứng vững trước công kích của Hỏa vân Chiến Xa trận binh, hơn nữa không chỉ một lần!
Chu Hoành có chút lo lắng thay muội phu, Bắc Thú quân mang giáp ba vạn, cho dù ba vạn chiến sĩ tu chân này chỉ có một phần ba thực lực của Kiêu Long Vệ, Vũ La cũng hết sức nguy hiểm.
Hỏa Vân Chiến Xa binh chiến bại, Trung Châu chấn động một lần nữa. Tất cả mọi người hiểu, cán cân thắng lợi đang từ từ nghiêng về phía Bắc Thú quân.
Cũng có người âm thầm bội phục, Cừu Nhân Hổ quả nhiên là bậc kiêu hùng, Kiêu Long Vệ vào Trung Châu, nhẹ nhàng khuấy động, Cửu Đại Thiên Môn lập tức tự chia rẽ. Sau đó lấy chiến lực siêu cường của Kiêu Long Vệ uy hiếp thiên hạ, có thêm Băng Hà khẩu làm vốn trong tay, e rằng khắp cả Trung Châu, chỉ cần người không có quan hệ với Vũ La cũng sẽ chọn Bắc Thú quân.
Cừu Nhân Hổ không hề liều mạng cá chết lưới rách, người ta vốn khinh thường không thèm sử dụng kỹ xảo như vậy.
Gió tuyết gào thét trên Trường Bạch sơn.
Dãy kiến trúc kéo dài hùng vĩ như hòa cùng Trường Bạch sơn thành một thể. Trong đại điện bày ra một chiếc đỉnh đồng khổng lồ, linh văn giống như con giun bò quanh co khúc khuỷu đầy khắp thân đỉnh. Trong đỉnh chứa đầy ngọc túy, lửa cháy bừng bừng.
Trọng Tôn Nộ Đạt chắp tay sau lưng đứng ở trước đỉnh, nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang bùng cháy, lộ ra vẻ có chút tiếc nuối:
– Nói như vậy, Hỏa Vân Chiến Xa binh cũng không phải cố ý giấu dốt, hoặc là Chu Thanh Giang sử dụng âm mưu quỷ kế gì, mà là thua thật sự hay sao?
Sư đệ của lão là Mục Tuyền Dương ẩn ở gần Thái Sơn, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình của trận chiến này.
– Là bại thật sự. Chu Hoành thậm chí không tiếc tự thương hại nội phủ, cố gắng phát động một chiêu cuối cùng của Hỏa vân Chiến Xa binh, nhưng vẫn không có cách nào rung chuyển được trận cước của Kiêu Long Vệ.
Mục Tuyền Dương lắc đầu thở dài.
Trọng Tôn Nộ Đạt vuốt chòm râu dài của lão:
– Không ngờ hậu duệ của đám tội nhân ở Bắc Cương lại có thực lực hùng mạnh tới mức này.
Lão tỏ ra tiếc nuối:
– Cũng là hai thành thu nhập hàng năm của Cửu Đại Thiên Môn đã vỗ béo bọn chúng…
Lão suy nghĩ một chút, lại hỏi:
– Sư đệ, đệ cảm thấy nếu mình đối kháng cùng Kiêu Long Vệ, thắng bại sẽ thế nào?
Mục Tuyền Dương rất thản nhiên đáp:
– Đệ ở trong trận pháp, chống đỡ mười chiêu không thành vấn đề, nhiều hơn vậy đệ không nắm chắc.
Tay Trọng Tôn Nộ Đạt đang vuốt râu không nhịn được run lên một chút. Sư huynh đệ hai người từ nhỏ cùng nhau học nghệ, thường xuyên tỷ thí, Mục Tuyền Dương có thể chịu được Trọng Tôn Nộ Đạt hai mươi chiêu. Đây đương nhiên là chiếu cố thế diện cho sư đệ, trên thực tế Mục Tuyền Dương tối đa chỉ có thể chịu được mười lăm chiêu.
Vậy nếu so ra, chẳng phải là mình đối kháng với Kiêu Long trận cũng chỉ có một kết quả thất bại sao?
Mục Tuyền Dương lặng lẽ nhìn sắc mặt sư huynh có hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng hỏi:
– Sư huynh, chúng ta…
Trọng Tôn Nộ Đạt nhìn bão tuyết bên ngoài điện, mặt lão cũng trắng như tuyết:
– Được rồi, vốn tưởng rằng Chu Thanh Giang nhặt được bảo bối, ngờ đâu xuất hiện một tên Cừu Nhân Hổ. Mặc dù chúng ta không ưa Lâm Tuyệt Phong, nhưng sau lưng chúng ta là cả một Trường Bạch sơn. Đệ hãy lên đường đi Cửu Nghi sơn đi một chuyến, cũng không cần nói gì cả, ta nhớ đệ từng gặp mặt vị trưởng lão kia của Cửu Nghi sơn một lần, hãy cố gắng giao hảo với người ta.
Mục Tuyền Dương cũng thầm thở dài trong lòng, tình thế thật sự là bất đắc dĩ, mặc dù không muốn chút nào nhưng cũng không có biện pháp khác. Đừng nói là Trường Bạch sơn trung lập, e rằng Long Hổ Sơn cùng Côn Luân trước nay vẫn là phe cánh của Chu Thanh Giang, hiện tại trong lòng cũng đã nghĩ khác.
Sau khi đánh lui ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh của Chu gia, Tiêu Tiến Tam xua quân mà vào, trú ở bên ngoài Yên sơn.
Nhược Lô Ngục chính là biểu tượng quyền lực của Trung Châu đối với Nam Hoang, Tiêu Tiến Tam không muốn đụng vào Nhược Lô Ngục. Nhưng không phải là Vũ La nói bế quan ở Nhược Lô Ngục ư, chẳng lẽ hắn không ra?
Kiêu Long Vệ tiến sát Yên sơn, cả Trung Châu đều kinh động. Đây rõ ràng là khiêu khích một cách trần trụi, cơ hồ cả người không hiểu chân tướng chuyện này cũng mắng Vũ La nhát gan, bị người chặn cửa nhà lại không dám lộ mặt.
Tiêu Tiến Tam cũng không nóng nảy, Bắc Thú quân trấn thủ Băng Hà khẩu vài ngàn năm, đã sớm hiểu rõ quy luật hoạt động của hung thú Bắc Cương. Hàng năm cứ vào tháng Chạp, chính là thời điểm hung thú Bắc Cương hoạt động mạnh nhất. Trong mười năm có hết chín năm, tập kích sẽ xảy ra vào tháng Chạp.
Bây giờ chỉ mới là tháng Sáu, còn lâu mới tới lúc hung thú tập kích năm nay.
Cho nên Tiêu Tiến Tam chỉ ngoan ngoãn chờ bên ngoài Yên sơn, cũng không phải người đi thúc giục Vũ La, cũng không có bất kỳ những hành động bức bách nào khác. Bất quá y chỉ cho ba trăm Kiêu Long Vệ bày ra tư thế trú ở trên cao hết sức tự nhiên, mắt nhìn xuống Vũ La đang trong Nhược Lô Ngục, cũng giống như mèo canh ngoài hang chuột.
Rốt cục Vũ La cũng xuất quan.
Hắn vừa ra tới, không để ý tới Kiều Hổ và Mã Hồng chờ bên ngoài Vọng Sơn các, lúc này đã nóng nảy như kiến bò trên chảo, bỏ lại một câu: “Có chuyện gì các ngươi xem đó mà làm”, sau đó lao ra khỏi Nhược Lô Ngục, đi tìm Hướng Cuồng Ngôn.
– Lão Hướng, Hướng Cuồng Ngôn, mau ra đây, ta có ý nghĩ tuyệt diệu nói cho lão biết…
Vũ La vô cùng hưng phấn, Hướng Cuồng Ngôn mới vừa bảy ngày liên tục không ngủ không nghỉ, nghĩ thông suốt một vấn đề mấu chốt về linh phù, mới vừa nằm xuống nhắm mắt được một chút, đã bị hắn xông vào, từ trong chăn lôi ra ngoài.
Đương nhiên sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn không lấy gì làm dễ chịu:
– Ngươi làm gì vậy, nổi điên rồi sao, rốt cục ngươi cũng đã ra, những người bên ngoài đã chờ ngươi tới nỗi vô cùng nôn nóng.
Vũ La không để ý tới thái độ của lão, mắt hắn ngời sáng:
– Lão hãy nghe ta nói, ta nghĩ ra được một chủ ý tuyệt diệu, chủ ý này chắc chắn hết sức có trọng lượng. Ta nói ra bảo đảm lão cũng phải vỗ án tán dương… Lão mới vừa nói cái gì? Người nào đang đợi ta?
– Kiêu Long Vệ đó, chúng ở Yên sơn cũng đã có năm ngày, nhìn thật là chướng mắt. Vốn ta đã muốn đuổi bọn chúng đi, sau nghĩ lại làm như vậy chẳng phải là khiến cho người trong thiên hạ hiểu lầm ta là chó giữ nhà của ngươi sao? Cho nên ta mới trốn trong này nghiên cứu nan đề linh phù.
– Ngươi mau ra ngoài đuổi bọn chúng đi đi.
Hướng Cuồng Ngôn hết sức buồn bực, theo lời lão, Kiêu Long Vệ đánh bại ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh, khiến cho cả Trung Châu khiếp sợ, thậm chí khiến cho cả Cửu Đại Thiên Môn phải nghiêng theo lại không chịu nổi một đòn, muốn đuổi đi là đuổi. Thậm chí Hướng Cuồng Ngôn còn cảm thấy Vũ La cũng có năng lực như vậy.
Thế nhưng Vũ La cũng cảm thấy đây là chuyện theo lý thường phải làm, gật đầu nói:
– Được, ta đi đây.
Hắn vừa định đi, lại nhớ tới chuyện gì, xoay người lôi Hướng Cuồng Ngôn vừa trùm chăn dậy:
– Lần này ta sẽ biểu diễn cho lão thấy điểm này, lão hãy đứng lên đi theo ta, tránh cho đến lúc ta nói cho lão biết, lão sẽ không đứng nổi.
Hướng Cuồng Ngôn nổi giận:
– Ngươi là tên khốn kiếp! Không biết vì sao lão tử lại kết giao với bạn xấu như vậy…
Vũ La không thèm phân trần, ra sức lôi lão đi ra ngoài.