Vu Thiên Thọ nhìn sang sư phụ mình, chỉ thấy thần sắc Vũ La hết sức kỳ quái, dường như hắn đang nhịn cười, hơn nữa nhịn tới mức cực khổ, Vu Thiên Thọ cảm thấy buồn bực trong lòng.
Bốn người nhìn quanh, thấy không ai chú ý bèn tụ tập lại với nhau, Hướng Cuồng Ngôn nói:
– Ngươi làm sư phụ không có trách nhiệm chút nào…
Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ có vẻ không hiểu, Vũ La cười nhẹ một tiếng, nói:
– Được rồi, trước tiên ta phái nói một câu, tất cả đừng nghe lời lão nói, chỉ là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Lư Niệm Vũ hồ nghi nhìn nhìn Lý Vân Đông:
– Không thể nào, dù gì lão cũng là tiền bối kia mà…
Vũ La chỉ cười không nói.
Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được nói:
– Lão cứ tin lời hắn, tiểu tử này đang nhịn cười, chờ xem Lý Vân Đông nếm mùi đau khổ.
Lý Vân Đông đang nói tới hồi hăng hái, giảng giải những linh văn Thần Thú này, tỏ rõ khí độ của đại hành gia.
Cuối cùng, Lý Vân Đông chỉ vào một đạo linh văn nói:
– Cửa vào hẳn là ở phía sau đạo linh văn này, các ngươi lui về phía sau, xem ta mở cửa vào.
Mọi người vội vàng lui về phía sau, Lý Vân Đông định khí ngưng thần, vận chuyển linh nguyên lên cánh tay phái. Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, cả tay phải lão đã rực rỡ linh quang, chói mắt vô cùng, lão bèn giơ tay lên điểm ra.
Lấy tay làm bút, lấy linh nguyên làm mực, từ một địa phương đặc thù trong đám linh văn kia, vẽ ra một mạch.
Sau khi vẽ xong linh văn, thình lình linh văn toát ra một trận hào quang run rẩy. Bức tường đỏ như son kia như bị hòa tan, để lộ một cổng vòm cũng không lớn lắm.
– Tiền bối cao minh!
– Quả thật là đường dài mới biết ngựa hay…
– Ta cũng đã nói trước, có Lý lão tiền bối ở đây, chúng ta không cần phải lo lắng gì cả.
Mọi người vuốt mông ngựa một trận, vội vàng theo Lý Vân Đông tiến vào. Bọn Chu Thanh Giang nhìn Vũ La, Vũ La lắc lắc đầu, tuy rằng Chu Thanh Giang hơi nghi hoặc, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Trịnh Tinh Hồn cố ý tiến vào cuối cùng, đứng dưới cổng vòm cười khẩy nhìn bọn Vũ La:
– Sao vậy, các ngài không vào sao, chẳng lẽ các ngài còn muốn bằng vào bản lĩnh của mình tìm ra một lối vào khác?
Vũ La khoanh tay, cười tít mắt nói với y:
– Chưởng môn các hạ lên đường mạnh giỏi, cẩn thận dưới chân.
Trịnh Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Chu Thanh Giang không nhịn được hỏi:
– Vũ La, nếu chúng ta vì giận dỗi không vào, bao nhiêu ích lợi sẽ bị bọn chúng lấy hết, được không bằng mất…
Vũ La lắc lắc đầu:
– Ích lợi gì chứ, chẳng lẽ phân và nước tiểu của thượng cổ Thần Thú cũng gọi là bảo vật bất phàm sao?
Ngay cả Hướng Cuồng Ngôn cũng sửng sốt ngây người:
– Cái gì? Đây là…
Vũ La chỉ xung quanh nói:
– Các vị không cảm thấy kỳ quái hay sao, vì sao trong chín cung điện này có chín đại đỉnh dùng xương đầu của thượng cổ Thần Thú luyện chế mà thành?
– Môn phái ở Thiên Các quần sơn này, vào thời thượng cổ lấy ngự thú là thủ đoạn chiến đấu chủ yếu, chăn nuôi Thần Thú tự nhiên cũng là một trong những thủ đoạn tu luyện chủ yếu của bọn họ. Bên trong bức tường đỏ này chính là nơi chăn nuôi Thần Thú. Những Thần Thú còn nhỏ, chưa có chủ sẽ được nuôi nhốt trong này. Nếu ta đoán không sai, bên trong nhất định sẽ có động thiên khác, hắn sẽ không chỉ có một chuồng nuôi nho nhỏ như vậy.
– Tuy rằng ý nghĩa của đạo linh văn này cực kỳ rối rắm, nhưng nếu thật sự hiểu biết linh văn Thần Thú, chỉ cần liếc mắt nhìn qua sẽ biết, nơi này chính là hố phân của Thần Thú.
Vũ La nói xong, bĩu môi một cái, đứng yên ở cửa:
– Chúng ta cứ chờ chế giễu bọn chúng một phen.
Mọi người nửa tin nửa ngờ, Hướng Cuồng Ngôn bật cười ha hả, đứng bên cạnh Vũ La nói:
– Chuyện đáng buồn cười như vậy là sở thích của ta…
Hai vị trưởng lão Côn Luân và Long Hổ Sơn không khỏi có hơi nghi ngờ. Nếu nói về chiến lực, Vũ La tuổi trẻ một thân bảo bối, không sợ Lý Vân Đông, cũng có thể chấp nhận được, nhưng những thứ như linh văn khó mà nói được, đây thuộc về tu vi chân chính, Vũ La sao có thể so được với Lý Vân Đông?
Chẳng qua mọi người là cùng chung chiến tuyến, không thể nội đấu, bọn họ mới không mở miệng chất vấn mà thôi.
Mũi Lư Niệm Vũ rất thính, vừa nghe xong Vũ La nói như vậy, gương mặt trung hậu của lão cũng không khỏi nở một nụ cười ranh mãnh:
– Quả nhiên có mùi hơi khó ngửi…
Lão còn chưa dứt lời, bọn Lý Vân Đông đã lục tục trở ra, sắc mặt ai nấy có vẻ hơi kỳ dị. Lý Vân Đông đi đầu, giọng lão có vẻ không được tự nhiên:
– Lão phu nhìn lầm rồi, nơi này không phải là cửa vào. Những linh văn thượng cổ này vô cùng phức tạp, chỉ cần phán đoán sai lầm một ý nhỏ trong đó, cả ý lớn sẽ sai rất nhiều…
Mọi người cười thầm trong lòng, biết bọn Lý Vân Đông chui vào hố phân Thần Thú, nhưng vì sĩ diện không chịu thừa nhận, ai nấy cố gắng nhịn cười. Hướng Cuồng Ngôn tính tình khắc bạc, lập tức cất tiếng cười quái dị:
– Mùi bên trong thế nào hà, ha ha…
Sắc mặt bọn Lý Vân Đông khẽ biến, hiển nhiên người ta biết rõ bên trong là thứ gì. Cừu Nhân Hổ tức tối hỏi:
– Các ngươi biết đường này không đúng, vì sao không nhắc nhở chúng ta?
Vũ La cười lạnh một tiếng:
– Ta nói các ngươi có tin không? Bản lĩnh kém cỏi, cho nên không dám khoe khoang, nếu như bêu xấu lại còn trách móc người khác, chính là mất mặt tới hai lần.
Lý Vân Đông đỏ bừng mặt mũi, tuy rằng Vũ La trả lời Cừu Nhân Hổ, nhưng rõ ràng là nhắm vào lão. Nhưng rõ ràng là lần này lão muốn khoe khoang thành tựu linh văn của mình, kết quả phạm sai lầm quá lớn, cho nên không có lời nào phản bác.
Không khí giữa mọi người không khỏi có chút mất tự nhiên.
Chu Thanh Giang liếc nhìn bọn Lý Vân Đông một cái, sau đó hỏi Vũ La:
– Rốt cục cửa vào nằm ở đâu?
Vũ La bước tới vài bước, sau đó giơ tay điểm vào một đạo linh văn trên tường, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, không hề gắng sức như Lý Vân Đông khi nãy. Đạo linh văn kia bắn ra hào quang sáng chói, lay động một cái, trên vách mở ra một cổng vòm khác.
Vũ La cũng không nhiều lời, vẫy tay gọi mọi người tiến vào.
Bọn Chu Thanh Giang tự nhiên theo sát phía sau. Bọn Lý Vân Đông lại có vẻ do dự khó xử.
Hai vị trưởng lão Trường Bạch sơn, La Phù sơn từ thần thái Vũ La khi mở cánh cửa kia hết sức ung dung nhàn nhã, dễ dàng đoán ra thành tựu của Vũ La trên phương diện linh văn cực cao, cho nên kiên quyết theo vào.
Trưởng lão Cửu Nghi sơn nhìn Lý Vân Đông hỏi:
– Tiền bối, chúng ta có nên vào không?
Vốn Lý Vân Đông muốn nói chờ một chút, nói không chừng lần này Vũ La sai lầm. Nhưng nghĩ lại đây là lời nói lừa người dối mình, đành thôi.
Lão khe khẽ thở dài, nói:
– Chúng ta không cần đối nghịch với Đại Đạo, cứ để cho hắn đắc ý một phen, đi thôi.
Sau cổng vòm này là một thảo nguyên xanh ngát, núi cao tụ tập thành dãy, sông lớn mênh mông cuồn cuộn. Trên trời mây trắng từng cụm, ánh mặt trời chiếu sáng cả mặt đất.
Quả nhiên như lời Vũ La, phía sau bức tường đỏ như son kia có một động thiên khác.
Nơi này vẫn còn giữ được dáng vẻ của hàng vạn năm trước, thậm chí trên mặt cỏ còn có những vết chân khổng lồ của Thần Thú.
Tuy rằng mọi người kiến thức rộng rãi, nhưng đến nơi này rồi cũng không khỏi than thở một tiếng:
– Thế ngoại đào nguyên!
Cảnh đẹp đang ở trước mắt, nhưng tất cả ánh mắt mọi người đảo qua chỉ chú ý tới một chỗ, ở đầu kia của thảo nguyên có một trụ khí màu trắng cuồn cuộn bay lên, thẳng tận trời cao không biết đâu là cuối.
Bọn họ đứng cách rất xa, nhìn qua trụ khí kia mông lung mờ mịt, giống như một cột đá màu trắng cắm sừng sững đội trời đạp đất.
– Tới đó xem một chút…
Lý Vân Đông lại một lần nữa không chút khách sáo, dẫn đầu bay tới. Nếu bàn về tu vi chân chính, tự nhiên lão hoàn toàn xứng ngôi đệ nhất, chỉ vừa khởi động, nháy mắt đã bỏ rơi những người còn lại mấy ngàn trượng phía sau.
Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng, không chút khách sáo thóa mạ:
– Lão già này quả thật không biết xấu hổ.