Chương 206: Huyết Vu

Huyết Vu

Màn đêm không hề yên tĩnh.  

Quân đội nước Triệu đang hành quân trong đêm thì được triệu hồi về bởi một thánh chỉ.  

Còn những người mà Tần Hùng dẫn đầu xông vào từng bản làng, âm thanh ồn ào đương nhiên không thể tránh khỏi, thế nhưng nghe nói là thánh chỉ thì người dân không dám làm trái lệnh, nhanh chóng cùng quân đội rời khỏi quê hương.  

Đồng thời, ở khắp các nơi trên nước Triệu đều vang lên tiếng ngựa hí vang, từng đoàn xe mang theo hoả lẫm được đưa đến khắp các nơi trên đất nước, chỉ cần là những nơi có người sinh sống thì đều được rắc đầy hoả lẫm trừ tà.  

Lúc này, ở một rặng núi dài sừng sững, trên một đỉnh núi cao chọc trời, có một lão già mặc áo bào tím đang khoanh chân ngồi đó.                Người này thân hình gầy gò như que củi, để mái tóc màu đỏ, khắp người sực lên mùi máu tanh dị thường. Nếu nhìn vào mắt ông ta thì chắc chắn sẽ khiến người ta sợ hãi vì đó là đôi mắt u ám như ác ma.  

Bên cạnh lão ta còn có một cái lò luyện đan cao ba trượng, trong lò luyện đan có ngọn lửa màu đỏ đang cháy rực.  

“Lão già, ông có biết ta là ai không? Ta là Tam Tiểu Thư của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong cái lư luyện đan kia.  

“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc?”, lão già mặc đồ tím nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười, trong đôi mắt càng hiện lên ánh nhìn thâm sâu khó dò.  

“Tôi khuyên ông ngoan ngoãn thả tôi ra, nếu không thì nhà Thượng Quan nhất định sẽ không để ông yên đâu”.  

“Ồn ào”, lão già mặc đồ tím lạnh giọng phất vạt áo khiến một đường ánh sáng màu máu bay vào trong lò luyện đan, phong ấn người ở bên trong lại rồi nói với giọng thâm trầm: “Đợi ta luyện ra Phệ Huyết Nguyên Đan thì việc đầu tiên ta làm chính là diệt đi nhà Thượng Quan”.  

……….  

Trong đêm, Diệp Thành đi trên đám mây tiên hoả tới một khu làng cổ.  

“Mau, mau, ôm theo đứa trẻ”.  

“Của cải thì không cần mang theo nữa, mau chóng theo quân đội rời đi”.  

Vừa xuống tới nơi, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng thúc giục.  

Nhìn từ xa, trong ngôi làng cổ bóng người đi lại hỗn loạn, từng binh sĩ mặc áo giáp chạy đi chạy lại hối hả, sau đó đưa người lên những cỗ xe ngựa đã được sắp xếp từ trước để rời đi tới nơi khác.  

Sau một canh giờ, ngôi làng cổ vắng bóng người.  

“Thượng tiên”, Tần Hùng đi vào, cung kính hành lễ với Diệp Thành: “Nông dân của nhưng thôn này đều đã được đưa đi, còn những người trong phạm vi năm mươi dặm cũng đã được đưa về phương Bắc”.  

“Hành động nhanh gọn đấy”, Diệp Thành mỉm cười.  

“Thượng Tiên muốn ở đây chờ cá cắn câu phải không ạ?, Tần Hùng nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.  

“Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có một mình”, Diệp Thành cười bất lực: “Bọn chúng sớm muộn cũng sẽ tới ngôi làng này, ta ở đây đợi chúng là được”.  

“Mạt tướng nguyện ở lại phò trợ Thượng tiên”, Tần Hùng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt quyết tâm.  

Diệp Thành khoát tay, cười nói: “Ông là đại tướng quân oai hùng của đất nước này, nhưng việc này ông không thể tham gia vào được, lòng tốt của ông ta xin nhận, ông đi đi”.  

Tần Hùng chẳng còn cách nào khác chỉ đành chắp tay hành lễ quay người toan rời đi, thế nhưng ngay sau đó ông ta bị Diệp Thành gọi lại.                “Tần tướng quân, ta muốn hỏi về một người”.  

Tần Hùng lặng người, không ngờ vị Tiên nhân trước mặt mình lại muốn nghe ngóng một người từ mình. Có điều dù là vậy thì ông ta vẫn cung kính: “Thượng tiên, xin cứ nói”.  

“Khoảng mười năm trước, có một thiếu niên tên Dương Phàm, ông đã nghe qua cái tên này chưa?”, Diệp Thành nói tới cái tên của ca ca a Lê, hắn vẫn muốn giúp cô thiếu nữ yếu đuối ấy nghe ngóng thông tin về ca ca của mình.  

“Ta đương nhiên từng nghe nói”, Tần Hùng gật đầu nhưng lại thở dài, sắc mặt ủ rũ như thể nhớ ra chuyện từ rất lâu rồi: “Mười năm trước ta chưa phải là đại tướng quân, chỉ là một đô uý cỏn con, thiếu niên Dương Phàm đó chính là một binh sĩ của quân Hổ Uy”.  

Nói tới đây, Tần Hùng tỏ vẻ bi thương: “Mặc dù còn trẻ nhưng cậu ta chiến đấu rất dũng mãnh, chỉ là trong một lần đại chiến với nước Nguỵ, cậu ta không may bị bắt và bị treo lên trước đại quân Nguỵ, phải chịu nỗi đau đớn khôn tả khi từng nhát đao cứa đi từng phần xương thịt trên cơ thể”.  

Tần Hùng vừa nói vừa bất giác nắm chặt tay, trong đôi mắt bể dâu từng trải kia hãy còn giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.  

Diệp Thành im lặng lắng nghe.  

“Tần Hùng ta một đời chinh chiến, nhưng có hai người để lại ấn tượng sâu sắc nhất và thiếu niên tên Dương Phàm là một trong hai người đó”, Tần Hùng rưng rưng: “Cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi, bị từng nhát dao cứa vào da thịt mà không hề kêu than đau đớn, cho tới chết vẫn nở nụ cười vô tư”.  

Haiz!  

Diệp Thành thở dài, sự việc đúng như hắn dự đoán. Ca ca của a Lê đã không còn trên đời nữa, tiểu cô nương đáng thương chờ đợi đằng đẵng mười năm trời, cho dù hoá thành hồn phách vẫn đau đáu đợi ca ca mình trở về.  

Hắn có thể tượng tượng ra được cảnh tượng đó, một thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi, bị giết hại bằng cực hình tàn nhẫn, cảnh tượng ấy mới bi thương làm sao.  

Trong lòng Diệp Thành bất giác dâng trào nỗi nghẹn ngào khôn tả.  

Thế giới này tàn khốc như vậy, cuộc chinh chiến của đất nước người phàm, chiến trường lạnh lẽo không biết đã chôn bao nhiêu hài cốt con người.  

Thế giới tu sĩ cũng nào có khác, trông thì tươi sáng nhưng lại đầy rẫy những hiểm nguy rình rập.  

Tần Hùng rời đi. Ông ta là vị đại tướng quân của nước Triệu, trong tay nắm hàng triệu hùng binh nhưng chức vị tối cao như vậy phải đổi lại bằng bao nhiêu xương máu của các tướng sĩ.  

Haiz!  

Diệp Thành nhìn theo bóng người Tần Hùng mà thở dài. Khi bóng hình ông ta đi khuất, hắn mới di chuyển nhảy lên lầu hai của một lầu các nhỏ, Diệp Thành nép vào bên cửa sổ, ẩn đi khí tức, tĩnh lặng quan sát chờ đợi thế lực gian tà xuất hiện.  

Trong màn đêm u tối, chỉ có ánh sao lấp lánh chiếu rọi. Thời gian cứ thế dần trôi và gần tới giờ Tý.  

Cuối cùng, Diệp Thành nép trên lầu các nhỏ nheo mắt, hắn trông thấy vài bóng người quỷ dị đi vào ngôi làng, trên người chúng còn mặc y phục huyết sắc, khuôn mặt được che đi bởi lớp mặt nạ quỷ, toàn thân xực lên khí tức tanh nồng của máu, đôi mắt chúng nham hiểm và khát máu.  

Thấy vậy Diệp Thành không lùi mà tiến, tung ra Hám Sơn Chưởng khiến tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương kia bị đánh lùi phun ra máu.  

Rất nhiều tên Huyết Vu thấy vậy thì kinh ngạc: “Cùng lên”.  

Ngay sau đó mười một tên Huyết Vu cùng xông lên. Diệp Thành bật cười lạnh lùng rút ra thanh kiếm Xích Tiêu, tiên hoả cũng bao quanh kiếm Xích Tiêu. Tộc Huyết Vu thuộc dương, tiên hoả là vật chí cương chí dương, dùng tiên hoả để khắc chế Huyết Vu lại hết sức hợp lý.  

Quả nhiên, tiên hoả màu vàng kim hiển hiện khiến rất nhiều tên Huyết Vu vô thức dừng lại.  

Trong giây phút ngắn ngủi Diệp Thành đã di chuyển. Thân pháp huyền diệu của hắn xuyên qua những tên này, mỗi lần hắn ra tay là trên trán một tên có thêm nhát kiếm chém xuống, khi hắn dừng lại thì chỉ còn lại hai tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương.  

“Địa Vu Huyết Chú”, cả hai tên Huyết Vu lần lượt phun ra máu sau đó nhanh chóng sử dụng thủ ấn. 

Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ

Score 7.7
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Tiên Võ Truyền Kỳ của tác giả Lục Giới. Ai ngờ chính vì bản tính của mình, một lòng gìn giữ linh dược cho môn phái, dù bị người môn phái đối địch hạ thủ vẫn không buông tay, trải qua nguy hiểm trùng trùng mới có thể bảo vệ linh dược về tông môn.

Thế nhưng lòng trung thành của hắn bị xem như rác rưởi, tông môn lập tức từ bỏ một kẻ vô dụng, bị phá hủy đan điền như hắn, không chút xót thương.

Hắn không nhà không cửa, không cha không mẹ, lang thang lưu lạc và cơ duyên gặp được phần chân hoả sót lại chốn nhân gian, từ đó, hắn bước vào con đường tu luyện tiên võ...

Bên cạnh đó, đừng bỏ lỡ nhiều truyện ngôn tình khác như: Hoa Vũ Chiến Thần hay Dụ Dỗ Đại Luật Sư.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset