Chương 244: Trận chiến quyết định

Trận chiến quyết định

“Bại sáu trận rồi, Hằng Nhạc Tông cuối cùng cũng thể thắng một trận”, thấy Nam Cung Nguyệt lên chiến đài, những kẻ mạnh ở tứ phương xôn xao bàn tán.  

“Trận chiến này Hằng Nhạc Tông thắng là chắc”.  

“Một trận mà thôi, cho các ngươi thì có là gì”, Thành Côn nhếch miệng cười mỉa mai.  

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Mạnh Vân Nhiên bấm bụng bước lên chiến đài.  

“Nam Cung sư tỷ, xin chỉ giáo”, Mạnh Vân Nhiên vừa bước lên chiến đài, không nói thêm lời nào, cứ thế triệu gọi binh khí, đó chính là một cái bàn bát quái, vừa tế gọi ra, bàn bát quái nhanh chóng biến to lên ép về phía Nam Cung Nguyệt.                Nam Cung Nguyệt không hề di chuyển, chỉ giơ tay vỗ mạnh một chưởng.  

Bốp!  

Ngay sau đó, bàn bát quái của Mạnh Vân Nhiên rung mạnh và bay ra khỏi đó, đến cả Mạnh Vân Nhiên cũng phản phệ, máu trong người sục sôi, hắn không nhịn được cứ thế phun ra máu.  

Phía này, bóng hình Nam Cung Nguyệt phóng khoáng tự nhiên, sải bước ba bước đã tới trước mặt Mạnh Vân Nhiên, không đợi tên này đứng vững, cô ta đã tung ra đại ấn.  

Phụt!  

Mạnh Vân Nhiên lại lần nữa bị thương, lập tức ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng tốc độ của Nam Cung Nguyệt lại nhanh hơn, thân hình di chuyển nhanh như ma như quỷ, khi chỉ còn cách Mạnh Vân Nhiên một trượng, cô ta đã vung tay ra chiêu.  

Phụt!  

Mạnh Vân Nhiên đến thời gian sử dụng bí thuật phòng ngự cũng không có, lập tức bị đánh bay ra khỏi chiến đài.  

Ôi!  !             Trận chiến kết thúc quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại: “Nhanh quá đi mất”.  

Được!  

Không biết là tiếng hét của ai khiến cho những người quan sát trận đấu đều giật mình.  

Được lắm!  

Tất cả những người quan sát trận đấu còn chưa phản ứng lại, không biết là ai lại rít lên khiến có người vừa nhấp được ngụm trà đã thổi phù cả ra.  

“Hét cái gì mà hét, có bệnh à?”, đám đông mặt mày tối sầm, lúc này mới phát hiện tiếng hét vang lên từ phía Hằng Nhạc Tông.  

Diệp Thành đứng đó, Tư Đồ Ngọc và Diệp Thành đang sóng vai hét lớn, vả lại trong tay mỗi tên còn cầm một cây gậy, trên cây gậy buộc cái cờ nhỏ in hai chữ Hằng Nhạc.  

“Sư tỷ uy võ, sư tỷ bá đạo”, cả hai tên vừa phất cờ vừa hét lớn.  

“Không phải mới chỉ thắng một trận sao?”, tất cả mọi người đều nhìn Tư Đồ Nam và Diệp Thành như nhìn hai tên ngốc.  

Lại nhìn về mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, bọn họ cũng day trán, không ngờ hai tên nghịch ngợm Tư Đồ Nam và Diệp Thành đã làm loạn cả lên, còn mấy người phía Dạ Như Tuyết thì chỉ có thể quay đầu đi, bộ dạng như không quen hai tên này vậy.  

“Hằng Nhạc Tông thật sự đến mức này rồi sao? Chỉ thắng có một trận mà cũng phải phấn chấn đến mức này, haiz…”  

“Chỉ thắng một trận mà đại náo cả lên”, người của Chính Dương Tông tỏ vẻ coi khinh: “Có thắng tiếp thì các ngươi cũng không vào được trận chung kết, từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.  

Sau lúc này, Tư Đồ Nam và Diệp Thành bị mấy người phía Sở Huyên lôi về vị trí, còn Ngô Trường Thanh đã lại lần nữa tiến lên chiến đài.  

Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông nữa, mà đây là trận chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.  

Rầm! Ầm!  

Ngay sau đó, trên chiến đài vang lên liên tiếp những âm thanh dữ dội. Tu vi của đệ tử Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông không hề vừa, vả lại bọn họ còn xếp ngang nhau ở mỗi tông nên ngay từ khi bắt đầu trận đấu đã lên cao trào.  

Diệp Thành bắt đầu bận rộn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác, hắn đảo mắt lên chiến đài, chỉ cần là bí thuật được sử dụng ra thì hắn không hề chần chừ mà ghi lại.  

Thời gian cứ thế dần trôi, trận đấu loại của tam tông diễn ra dài hơn so với dự kiến, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống còn chưa kết thúc.  

Trong lúc này, những cảnh tượng chiến đấu sục sôi diễn ra liên tiếp.  

Rầm!  

Sau tiếng động vang dội, một thân hình đẫm máu bay ra khỏi chiến đài, nếu quan sát kĩ thì đây chính là đệ tử của Thanh Vân Tông, còn đệ tử của Chính Dương Tông vẫn còn đứng trên chiến đài, có điều cơ thể hắn cũng thảm hại không kém.  

Mãi tới lúc này, trận đấu loại của tam tông mới gần đi tới hồi kết.  

“Chính Dương Tông Hoa Vân, Hằng Nhạc Tông Liễu Dật lên chiến đài”.  

Khi Ngô Trường Thanh đọc tới hai cái tên tham gia vào trận quyết đấu cuối cùng thì ánh mắt của tất cả mọi người mới rời khỏi vị trí của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông, miệng không khỏi than thở”.  

“Ta thấy khí tức của Liễu Dật không bình thường”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan nhìn Liễu Dật, vuốt râu nói.  

“Hắn bị đạo thương”, nhìn Liễu Dật, Gia Cát Vũ nheo mắt lên tiếng.  

“Đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất mà lại bị đạo thương, e rằng đến khả năng chiến đấu sáu phần cũng khó mà phát huy”, Bích Du liếc nhìn Liễu Dật, trầm giọng: “Mà kẻ hắn phải đối đầu lại là Hoa Vân”.  

“Huyền Thần, huyết mạch trong người Liễu Dật có lẽ ngươi không lạ gì”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hồi lâu không nói gì thì đột nhiên nhìn sang Huyền Thần ở bên.  

“Hắn ta có lẽ là hậu nhân của Vân Khâu, đệ tử thứ ba của ta”, Huyền Thần nói rồi nhìn sang phía Hoa Vân của Chính Dương Tông,  “còn tiểu tử tên Hoa Vân kia nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là hậu nhân của Ngọc Cơ”.   

“Đúng là mới lạ”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hậu nhân của đại đồ đệ từng là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ hai là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ ba là đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông, cả ba người đều là những kỳ tài trăm năm mới gặp. Trông bọn họ mà ta không khỏi cảm thấy bất ngờ”.  

“Đáng tiếc, thời đại này lại có Huyền Linh Chi Thể”, Phục Nhai ở bên tặc lưỡi: “Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.  

Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân bên dưới đã đáp lên chiến đài, sau đó không quên hướng ánh mắt hứng thú về phía Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông: “Nếu sợ thua thì không cần lên đâu”.  

Liễu Dật mỉm cười không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.  

“Sư huynh, nếu có thể thì đừng đánh trận này”, Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn khẽ kéo áo Liễu Dật.  

“Đệ tử của Hằng Nhạc Tông không bao giờ biết sợ chiến đấu”, Liễu Dật mỉm cười khẽ đẩy tay Diệp Thành.  

Liễu Dật không nói gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.  

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Liễu Dật lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó khẽ cau mày.  

Đột nhiên, Hoa Vân ở phía đối diện nheo mắt.  

“Chưởng

Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ

Score 7.7
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Tiên Võ Truyền Kỳ của tác giả Lục Giới. Ai ngờ chính vì bản tính của mình, một lòng gìn giữ linh dược cho môn phái, dù bị người môn phái đối địch hạ thủ vẫn không buông tay, trải qua nguy hiểm trùng trùng mới có thể bảo vệ linh dược về tông môn.

Thế nhưng lòng trung thành của hắn bị xem như rác rưởi, tông môn lập tức từ bỏ một kẻ vô dụng, bị phá hủy đan điền như hắn, không chút xót thương.

Hắn không nhà không cửa, không cha không mẹ, lang thang lưu lạc và cơ duyên gặp được phần chân hoả sót lại chốn nhân gian, từ đó, hắn bước vào con đường tu luyện tiên võ...

Bên cạnh đó, đừng bỏ lỡ nhiều truyện ngôn tình khác như: Hoa Vũ Chiến Thần hay Dụ Dỗ Đại Luật Sư.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset