Chương 81: Độc? Độc gì cơ?

Độc? Độc gì cơ?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Độc? Độc gì cơ?”, Từ Hàng tỏ vẻ hoang mang, hắn giả bộ như không biết gì: “Diệp Thành, cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói thì không thể nói bừa”.  

“Đúng vậy, ngươi không đánh được Từ sư huynh nên cố ý hãm hại huynh ấy phải không?”, bên dưới có người lên tiếng.  

Tên này vừa dứt lời đã có người chêm vào.                “Ta không thấy Từ Hàng sư huynh dùng độc, ngươi đừng có dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.  

“Đánh không được thì lại nói Từ sư huynh dùng độc, Diệp Thành ngươi cũng nham hiểm quá đấy”.  

Bên dưới vang lên tiếng chửi, tạo thành làn sóng, rõ ràng là đổi trắng thay đen, thế nhưng mặt tên nào tên nấy rõ vẻ căm phẫn sôi sục.  

“Lần này ngươi còn không chết?”  

“Đây chính là cái giá phải trả cho việc đụng tới người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong”.  

“Hôm nay chắc chắn là ngày máu của ngươi phải đổ trên chiến đài”.  

Phía bên dưới, đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong tên nào tên nấy cười gian giảo.  

Trên chiến đài, Diệp Thành im lặng nghe những lời mắng chửi mà đôi mắt hắn ngày càng lạnh hơn.  

Hắn có thể nhận ra Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong vì báo thù hắn mà đã khổ công cho những đệ tử chân truyền sớm ngày xuất quan. Thế trận lớn thế này còn chưa vừa lòng, lại âm thầm hãm hại hắn rồi sắp xếp cho bao nhiêu tên đứng bên dưới tạo thanh thế như vậy.  

Một cây làm chẳng nên non, Diệp Thành có một mình làm sao có thể đấu lại được với làn sóng mắng chửi dữ dội như vậy.  

Thế nhưng hắn là ai, hắn là Diệp Thành, sao có thể chịu đựng lời sỉ vả vô căn cứ như vậy. Có chân hoả trong người, châm độc cũng chẳng có tác dụng gì với hắn, vậy thì tiếp theo hắn sẽ xử trí những tên này.  

Trong tiếng mắng chửi, Diệp Thành đã âm thầm triệu gọi chân hoả thiêu đốt độc tố đang lan ra khắp cơ thể.  

Thế nhưng khi thể hiện ra ngoài hắn vẫn cố bày ra bộ dạng trúng độc khiến Từ Hàng lơ là cảnh giác, từ đó tung trưởng diệt tên này.                “Diệp Thành”, Hùng Nhị bên dưới chiến đài thấy Diệp Thành bị trúng độc thì định xông lên nhưng vô tình hắn lại bắt được ánh mắt Diệp Thành nháy với hắn.  

Cả hai tên cứ thế mà hiểu ý đồ của nhau. Chỉ một ánh mắt, Hùng Nhị như nhìn thấu mọi thứ, hắn lập tức dừng chân.  

“Ôi chao, Diệp Thành sư đệ, đệ sao vậy, bệnh cũng không nhẹ mà”, trên chiến đài, thấy Diệp Thành toàn thân tím tái, Từ Hàng cố bày ra bộ dạng quan tâm hỏi han.  

“Đối phó với một kẻ sắp chết như ta mà còn cần dùng đến độc sao? Ngươi cũng được đấy”.  

“Diệp sư đệ, đệ trách oan ta rồi”.  

“Bớt lời, đến đi”, Diệp Thành gằn giọng, nhìn chằm chằm vào Từ Hàng.  

Nghe vậy, Từ Hàng bật cười, không che giấu đi vẻ mặt giữ dằn giảo hoạt của mình nữa: “Diệp sư đệ đã có nhã hứng thì sư huynh chơi với đệ tới cùng”.  

Nói rồi, hắn nhảy vút lên như một cơn gió, chỉ tay về phía Diệp Thành.  

Thấy Từ Hàng chỉ tay về phía mình, Diệp Thành vẫn không hề di chuyển.  

Những người ngoài thấy rằng hắn trúng độc nên không có khả năng chống trả, thực ra hắn lại đang đợi thời cơ, chỉ vì tu vi của Từ Hàng đã đạt tới tầng thứ tám cảnh giới Chân Dương rồi.  

Lại nhìn lên chiến đài, khuôn mặt Từ Hàng không còn vẻ cợt nhả như trước, mặt hắn càng lúc càng trở nên hung tợn hơn.  

Hắn biết mình bị Diệp Thành chơi khăm, Diệp Thành căn bản không hề trúng độc nhưng hắn có thể nói gì được, nói rõ ràng hắn trông thấy châm độc cắm vào người Diệp Thành, nếu vậy thì khác gì tự mình vả vào mặt mình.  

“Từ Hàng sư huynh, không phải huynh nói sẽ chơi với sư đệ sao? Đến đi”, phía đối diện, Diệp Thành ngoắc ngoắc ngón tay.  

Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ

Score 7.7
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Tiên Võ Truyền Kỳ của tác giả Lục Giới. Ai ngờ chính vì bản tính của mình, một lòng gìn giữ linh dược cho môn phái, dù bị người môn phái đối địch hạ thủ vẫn không buông tay, trải qua nguy hiểm trùng trùng mới có thể bảo vệ linh dược về tông môn.

Thế nhưng lòng trung thành của hắn bị xem như rác rưởi, tông môn lập tức từ bỏ một kẻ vô dụng, bị phá hủy đan điền như hắn, không chút xót thương.

Hắn không nhà không cửa, không cha không mẹ, lang thang lưu lạc và cơ duyên gặp được phần chân hoả sót lại chốn nhân gian, từ đó, hắn bước vào con đường tu luyện tiên võ...

Bên cạnh đó, đừng bỏ lỡ nhiều truyện ngôn tình khác như: Hoa Vũ Chiến Thần hay Dụ Dỗ Đại Luật Sư.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset