Chương 23: Hồi cung

Hồi cung

“Làm như vậy cũng được?” Hoa Khấp Tuyết mấp mấy môi.

“Đương nhiên.” Mộ Lương đắc ý cười, sương trắng này thường chỉ dùng để cảm ứng xung quanh có người sống hay không, nhưng ai nói là nó không thể sử dụng để tìm này nọ!

Hoa Khấp Tuyết cắn căn môi, định muốn nói gì đó, cuối cùng thành thở dài, trong đá lòng đầy khăm phục hắn, võ công có thể sử dụng như vậy, nàng như thế nào cũng không theo kịp.

“Ta tìm khe hở, mật thất chắc cách phòng này không nhiều.” Mộ Lạnh cười tươi, mắt chợt loé, thu tay về.

“Tìm được rồi?” Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn hắn.

“Uh.” Mộ Lương gật đầu, ánh mắt liền nhìn về phía bên trái chổ bức danh hoạ, hoạ một tiểu nữ giặt đồ đang giơ tay lên lao mồ hôi, trông rất sống động.

“Ở phía sau chỗ này.” Mộ Lương cuộn bức hoạ lên, ngoắc tay với Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết tiến lên sờ thử vách tường, quay đầu nhìn Mộ Lạnh, tay dùng sức một cái, đẩy một viên gạch trên bức tường vào, cùng lúc đó một mảnh tường như bị cái gì đó đẩy ra như một hộc tủ.

“Hắn để chỗ này thật quá qua loa rồi!.” Hoa Khấp Tuyết nhìn cái hộp bên trong, nhíu mày, đưa tay vào.

“Để ta.” Mộ Lương đột nhiên nắm tay Hoa Khấp Tuyết, kéo nàng ra phía sau lưng, cười nhạt nhìn nàng một cái, đưa tay vào trong mảnh gạch.

“Ta không sợ độc.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn.

Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, một tay mở nắp hộp ra, nằm bên trong hộp có một bức thư cùng một cái hộp khác.

Hoa Khấp Tuyết cầm lấy bức thư, trên bức thư nhìn như không có viết gì, nhưng thật ra phong thư này là do Nước Tước dùng một loại nước đặc biệt viết lên giấy làm chữ không hiện ra, “Chính là cái này.”

“ n.” Mộ Lương nháy mắt, định đóng hộp lại, lại bị Hoa Khấp Tuyết đưa tay chặn lại, “Sao vậy?”

Hoa Khấp Tuyết không nói gì, cầm lấy cái hộp nhỏ, mở nó ra, bên nằm trong là một viên trân châu bóng loáng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Tại sao, Hắn lại đặt viên trân châu trong đây?” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn viên trân châu, nhìn qua trân châu này rất quý giá, nhưng với địa vị của Chu Khôn hiện tại, mua một đống cũng có thể, vì sao lại để nó chung với bức thư liên quan đến tính mạng mình?

“Đây là Thần Hải trân châu dưới đáy biển, giá trị liên thành.” Mộ Lương chỉ nhìn một cái, liền biết giá trị của nó, hơi híp mắt, đột nhiên nghe có tiếng động bên ngoài.

“A Noãn, Chu Khôn đã trở lại.” Mộ Lương mang Trân Châu để lại trong hộp, lại đóng hộp lớn lại, bỏ vào tấm gạch, đẩy tấm gạch trở về, vách tường khôi phụ lại như cũ, cuối cùng treo bức hoạ lên.

“Lão gia, chuyện này phải xử lý thế nào? Đại tiểu thư Vân Anh chưa gã lại xảy ra chuyện như vậy……” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia Chu phủ, sau đó là bước chân dồn dập đang đi đến.

“Không kịp rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, ngay lúc đó nàng liền nghe tiếng cửa mở ra.

“Ai nói.” Mộ Lương đột nhiên cười gian xảo, mắt hiện đầy tự tin, ôm Hoa Khấp Tuyết sát vào.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày nhìn hắn, lại phát hiện nhìn như hắn rất tự tin, có một lại phong hoàng toàn khác với phong thái nhàn nhã bình thường, rất đẹp.

Cửa được mở ra, Chu Khôn cùng quản gia đi vào, quản gia tiến lên trước đang định đốt đèn lên, nhưng vừa đốt lên ngọn đèn liền bị gió thổi qua làm tắt đi.

Chu Khôn liền nhăn mày, bước nhanh tới đốt đèn lên, cảnh giác nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện ra chuyện gì, liền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn còn tưởng có người bên trong, xem ra là do hắn suy nghĩ nhiều.

“Lão Gia?” Quản gia khó hiểu nhìn hắn.

“Cho bọn họ một khoản tiền, sau đó liền đuổi đi.” Chu Khôn mệt mỏi nhắm mắt. Liễu Nhi xảy ra chuyện như vậy, hiện tại chỉ có thể làm cho những người đó không được nói lung tung.

“Dạ.” Quản gia liền đáp ứng, nhìn hắn một cái rồi lui ra, đồng thời khép cửa phòng lại.

Chu Khôn biết hắn đã rời đi, chậm rãi mở mắt, mắt chợt loé, đứng dậy đi đến bức vẽ, đang định cuộn nó lên, lại nghe tiếng gõ cửa.

“Chuyện gì?” Chu Khôn liền nhìn về phía cửa, đặt bức tranh lại chỗ cũ.

“Lão gia, Tiểu thư đã tỉnh, đang khóc không ngừng.”

“Đã biết, chút nữa ta sẽ tới.” Chu Khôn thở dài, liếc nhìn bức vẽ, sau đó quay lưng bước ra ngoài.

Hoa Khấp Tuyết đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn Chu Khôn, “Hắn rất cảnh giác.”

“Nếu hắn không có chút khả năng, làm sao dám thông dâm bán nước?” Mộ Lương nhếch môi, cúi đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết. “A Noãn, chúng ta đi thôi.”

“ n.” Hoa Khấp Tuyết gật gật đầu, thân thể bỗng nhẹ lên, bị Mộ Lương ôm bay đi.

“Ta có thể tự đi.” Hoa Khấp Tuyết ngửa đầu nhìn Mộ Lương, nàng võ công mặc dù không mạnh như hắn, nhưng phi thân trên không vẫn có thể.

“A Noãn, nàng thật không có tình thú!” Mộ Lương ngừng lại trên một cành cây, tức giận nhìn Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết híp mắt, vận thân bay đi, tình thú? Là cái gì?

Mộ Lương thở dài, đuổi theo nàng, “A Noãn, nàng biết hoàng cung ở chỗ nào?

“Không biết.” Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, “Cho nên chàng đi phía trước đi….”

“Ta ôm nàng đi.” Mộ Lương bay đến bên người nàng, mỉm cười nhìn nàng, cùng lúc đưa đang định ôm lấy hông nàng.

“Mình ngươi tự đưa đi.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nhét phong thư vào trong tay Mộ Lương, bay về phái khác.

Mộ Lương mặt tối sầm, tay liền nắm nàng lại, trả lại bức thư, “Ta dẫn đường, đuổi theo ta!” dứt lời, bay nhanh về phía trước.

Hoa Khấp Tuyết nghe giọng điệu đáng ghét của hắn, môi khẽ nhếch, dưới chân liền vận khí tăng tốc đọ.

Với tốc độ của hai người, rất nhanh liền đến hoàng cung.

Hoa Khấp Tuyết đứng lên đỉnh Linh Vệ Cung, nhìn toàn hoàng cung.

“Mộ Lương, phụ hoàng chàng, thật sự rất xem trọng chàng!” Cung Linh Vệ là cung của Mộ Lương ở trong cung, cũng là nơi duy nhất người ta có thể nhìn toàn bộ hoàng cung.

“ n.” Mộ Lương thản nhiên cười, nghĩ đến phụ hoàng, trong lòng tràn đầy hơi ấm, “Phụ Hoàng là người duy nhất thật tâm đối đãi với ta, đáng tiếc….”

Hoa Khấp Tuyết quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy sự cô đơn trong mắt hắn, tay liền nắm tay hắn.

“Đi Thôi.” Mộ Lương nhàn nhạt cười, u buồn biếng mất, khôi phục vẻ nhàn tản như ban đầu, miễn cưỡng nhìn Hoa Khấp Tuyết, mang nàng rời đi.

Linh Việt Cung.

“ n …. Hoàng Thượng ngài thât là xấu….Ha ha….Hoàng thượng ngài nhẹ một chút……..” môth âm thanh kiều mỵ của nữ tử trong cung truyền ra, giọng nói ngọt lịm làm cho người nghe muốn nhũn ra.

“Ái Phi không vui sao?” Lập tức thanh âm của nam nhân vui vẻ truyền đến, mang theo đầy ý cười, đây đúng là giọng nói của Mộ Lê.

Không lâu sau đó, trong tẩm cung liền im lặng, chỉ còn lại tiếng nam nhân thô rống cùng tiếng cười kiều mỵ của nữ tử.

Hoa Khấp Tuyết đứng trước của cung, mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Mộ Lương, thấy mặt hắn đầy ý cười, mắt hơi nheo lại, hắn đã sớm biết nàng đến đây sẽ gặp màn này!

“Khụ khụ, A Noãn, chúng ta vào thôi.” Mộ Lương cười gượng hai tiếng, đưa tay mở cửa cung ra.

“Bây giờ?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Mộ Lương, đánh gãy chuyện tốt của người khác, hắn không sợ bị báo ứng!

“Đúng vậy?” Mộ Lương nhíu mày, “Ngay bây giờ.” Dứt lời, dùng sức đẩy cửa ra, nắm tay Hoa Khấp Tuyết đi vào, đóng của cung lại, động tác liền mạch lưu loát, nhìn rất thuần thục.

Mô Lương nắm tay Hoa Khấp Tuyết qua vòng qua giường lớn, đi đến phía sau, mà trên giường hai người kia lại hông hề hay biết, vừa rồi mở cửa động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại không hề phát hiện.

Hoa Khấp Tuyết có chút nghi hoặc, lại nghe tiếng kiều mị của phi tử kia vang lên, nhất thời ho nhẹ, sau đó đi theo Mộ Lương vào phía sau cung điện.

Sau khi Mộ Lương đóng cửa phòng lại, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, dù là người bình tĩnh như thế nào, cũng không thể há hốc mồm, người ngồi trên ghế ăn nho kia, như thế nào lại là Mộ Lê!?

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Dị giới, sủng
Editor: zNguyệt Tiếu
Convert: ngocquynh520

Phúc hắc vs băng lãnh, yêu nghiệt vs độc miệng!

Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương nhỏ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên hoàng ban thưởng cho một thanh "Trảm Long Kiếm", có hiệu lực trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, quyền uy còn trên cả hoàng đế đương triều. Bề ngoài hắn tuấn tú như thần, nhưng lại có nét yêu mị như yêu, trên miệng lúc nào cũng tồn tại một nụ cười nhạt; hắn kiêu ngạo không đối thủ, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, một thân huyễn thuật của hắn hầu như đi khắp thế gian không có đối thủ dù tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, những ai đối nghịch vơi hắn đều không có kết cục tốt, gặp một chém một, gặp vạn chém vạn, chết không được sống không xong.

Tôn quý như hắn, kiêu ngạo như hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một nam nhân si tình, vì nàng, hắn nguyện từ bỏ tất cả.

Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"!

Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy.

Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây?

Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đối thoại đặc sắc:

Cảnh một:

Mộ Lương (thâm tình: Hoa cô nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, không được phép chạy trốn!)

Hoa Khấp Tuyết ( mặt không có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là một nam nhân.)

Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa cô nương, ngươi có dự cảm ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay không?)

Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thật thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

Cảnh hai:

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đã đánh đến, tại sao không né?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, không tức giận chẳng lẽ phải cười?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm, chính là tổn thương chính mình!

Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset