Đông Phương Vũ cứng đờ cười, nhìn chén canh nóng kia ở trước mặt, uống cũng không được mà không uống cũng không xong, trời nóng bức như thế này mà muốn nàng uống chén canh nóng xuống……
“Công chúa, uống nha, Vương phủ có người đầu bếp mới tới, tay nghề không tệ.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nghĩ đến tay nghề của Thánh Diêu lại cho vào bụng người này, cảm thấy rất đáng tiếc.
Lưu Nguyệt ở một bên muốn cười lại không dám cười, Liên nhi thấy thế, hung hăng trừng mắt về phía Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhịn xuống nụ cười, nhíu mày trừng mắt lại với Liên nhi, thua người không thua trận, tiểu thư sẽ không thua, Lưu Nguyệt nàng cũng không thể thua nha hoàn của công chúa gì kia.
Liên nhi thấy vậy, tức giận tới mức nghiến răng, đi theo công chúa lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên có người làm dám lớn lối như vậy với nàng!
“Hạ nhân của Vương phủ, hình như là không có quy củ a.” Đông Phương Vũ nhấp một ngụm canh nóng, chợt cảm thấy toàn thân đều đổ đầy mồ hôi, đè nén lửa giận trong lòng, dịu dàng nở nụ cười, như có như không liếc Lưu Nguyệt một cái.
“Quy củ tự nhiên là có, chẳng qua là ta coi Lưu Nguyệt như tỷ muội, nên nàng là ngoại lệ.” Hoa Khấp Tuyết ăn vào một miếng dưa hấu ướp lạnh, mặc dù không cười nhưng biểu tình trên mặt vẫn có thể làm cho người ta nhìn ra nàng hiện tại rất thoải mái.
Đông Phương Vũ bị nóng đến đòi mạng nhìn thấy như vậy, liền tức điên lên, có hỏa không thể phát, kiềm nén đến muốn bệnh rồi.
Lưu Nguyệt nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, liền quỳ xuống đất nói: “Tiểu thư, người đối với Lưu Nguyệt thật tốt quá.”
Lưu Nguyệt một bộ dáng cảm động, người ở bên ngoài nhìn vào, thấy thế nào cũng cảm thấy Hoa Khấp Tuyết là một chủ tử tốt, ngược lại Đông Phương Vũ ở một bên hướng về phía Liên nhi ra lệnh tới ra lệnh lui, thì có vẻ cay nghiệt.
Đông Phương Vũ làm sao không biết là nàng cố ý, cánh tay bưng canh nóng cũng không ngừng được run rẩy, Liên nhi thấy vậy, gấp ở trong lòng, đầu óc vừa chuyển, nhận lấy chén canh trên tay nàng, nhìn rong biển bên trong kêu lên: “A nha, công chúa người không ăn được rong biển, canh này không thể uống nha.”
“Liên nhi nói đúng lắm, Bổn cung đã quên mất.” Đông Phương Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh, thuận thế giao chén canh nóng cho Liên nhi, khẽ mỉm cười đối với nàng lại âm thầm thở dài một hơi, nhờ có nha đầu này cơ trí.
“Là như thế này sao? Lưu Nguyệt, phân phó phòng bếp, bưng thêm một chén nữa……” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lời còn chưa nói hết, liền bị Đông Phương Vũ vội vàng cắt đứt.
“Không cần, như vậy quá phiền toái, Bổn cung cũng không phải là rất đói bụng, ở chỗ này ngồi hóng mát là được rồi.” Nói đùa sao, thêm một chén nữa? Nàng một thân đổ mồ hôi, nếu thực sự uống một chén nữa, không bị cảm nắng mới lạ?
Nhìn Hoa Khấp Tuyết không ngừng đưa dưa hấu vào miệng, Đông Phương Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên đoạt lấy toàn bộ dưa hấu kia.
Lúc này, người làm bưng một mâm nho tím đến, từng trái một trong veo như nước, khi nhìn thấy mắt Đông Phương Vũ liền tỏa sáng, quả nho này là không có ướp lạnh!
“Công chúa, quả nho này là nhiệt độ bình thường, người có thể ăn chứ.” Hoa Khấp Tuyết lười biếng dựa vào ghế, chỉ chỉ cái mâm nho mới vừa bưng tới, nhìn thấy ánh mắt khát vọng của nàng, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
“Khụ, dĩ nhiên là có thể.” Đông Phương Vũ ngồi ngay ngắn lại dịu dàng cười, Liên nhi chạy nhanh lại, giúp Đông Phương Vũ lột vỏ quả nho.
Hai người ăn của mình, trong vườn hoa ngược lại yên tĩnh lại.
Hoa Khấp Tuyết nhìn nàng đã ăn một nửa mâm nho, hơi nheo mắt, che lại đáy mắt giảo hoạt, thản nhiên mở miệng: “Công chúa, nho này ăn ngon không?”
“Tàm tạm, đa tạ Tuyết cô nương.” Đông Phương Vũ lau khóe miệng, dịu dàng mà cườinhìn Hoa Khấp Tuyết, nhìn vẻ mặt nàng không chút thay đổi, trong mắt hiện lên ghen ghét, đợi nàng đoạt được Vương gia xem nàng còn có thể vân đạm phong khinh như vậy hay không.
“Người công chúa nên đa tạ là Vương gia.” Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, nhẹ nhàng cầm lên một quả nho đặt lên đầu ngón tay, nghênh tiếp ánh mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng giống như là bạch ngọc, dị thường mê người.
“Thật sao?”Trên mặt Đông Phương Vũ lộ ra vẻ vui mừng, bàn tay giấu ở trong tay áo có chút run rẩy, đa tạ Vương gia? Nói như vậy là nho này do Vương gia chuẩn bị cho nàng.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, thản nhiên nhìn nàng.
Đông Phương Vũ thấy nàng gật đầu, trong lòng mừng như điên, ngay sau đó ánh mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết liền trở thành thương hại, Vương gia là ôm ngươi trong lòng nhưng nhớ đến cũng chỉ có ta, hừ, ngươi lấy cái gì mà tranh cùng ta!
“Khụ khụ, hoàng thúc, nho này là người chuẩn bị cho nàng?” Mộ Lê kỳ quái nhìn Mộ Lương, cảm giác không thể tin được.
“Không phải.” Mộ Lương thản nhiên cười, biểu tình có chút khó lường, ánh mắt nhìn nhìn quả nho ở trên đầu ngón tay của Hoa Khấp Tuyết lại liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ một cái, trong bụng sáng tỏ.
“Không phải? Vậy Tuyết cô nương tại sao lại nói như thế?” Cảnh Duệ sờ sờ đầu, không biết là họ đang xướng cái tuồng gì.
“Yên lặng nhìn xem.” Mộ Lương thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, thành công để cho hắn câm miệng, dịu dàng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, muốn xông tới ôm nàng vào trong ngực.
Trong vườn hoa, Đông Phương Vũ ăn được càng mừng hơn, biết là Vương gia đưa cho nàng, trong lòng tràn đầy vui sướng, thời điểm nàng ăn gần hết mâm nho, nàng tươi cười đắc ý không che giấu được.
“Tuyết cô nương không ăn sao? Quả nho này, thật là ngọt.” Một bộ dạng dương oai diệu võ, nhìn Lưu Nguyệt âm thầm bĩu môi.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, thản nhiên liếc nhìn cái mâm kia một cái nói: ”Vương gia không thích trên người ta có hương vị của quả nho.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười của Đông Phương Vũ cứng đờ, không hiểu nhìn nàng, chờ nàng nói đoạn sau.
“Hoặc là nói, Vương gia không thích nho, ngày hôm nay công chúa có thế ăn được, còn phải cảm ơn ân phúc của hoàng thượng vì đã mời Vương gia đi rồi.” Hoa Khấp Tuyết lười biếng híp mắt, nho nhã ách xì một cái.
Sắc mặt Đông Phương Vũ lúc thì xanh, lúc thì trắng, thì ra nàng kêu cảm tạ Vương gia là bởi vì hắn không có ở đây!
“Vương gia vì sao không thích nho?” Đông Phương Vũ hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười.
“Công chúa nhìn màu sắc của quả nho này đi.” Hoa Khấp Tuyết chỉ quả nho, thản nhiên nhìn nàng.
“Màu tím, thế nào?” Đông Phương Vũ lúc này thật sự là không hiểu, Vương gia thích nhất chính là màu tím, cũng vì vậy nên nên nàng mới luôn mặc màu tím.
“Màu sắc Vương gia thích nhất, chính là màu tím, tất cả các y phục cũng không thể rời bỏ màu tím.” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng lên, nghĩ tới bóng dáng màu tím kia, như có như không hướng về bên ngoài hoa viên nhìn thoáng qua.
Thấy Đông phương Vũ muốn mở miệng, Hoa Khấp Tuyết thản nhiên tiếp tục, “Nhưng Vương gia là một nam nhân bá đạo, hắn thích trên người mình toàn bộ là màu tím, lại không thích trên những thứ khác có cùng màu sắc giống mình.”
Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng lột vỏ quả nho, lộ ra bên trong thịt quả màu xanh, liếc mắt nhìn y phục trên người Đông Phương Vũ một cái, bỏ nho vào trong miệng nói: “Cho nên mỗi lần nhìn thấy nho này, hắn thế nào cũng phải cùng nó đánh nhau, làm phải vứt đi tất cả, đáng tiếc a.”
Đông Phương Vũ tức giận đến thân mình đều run lên có Liên nhi đỡ nàng mới không ngã nhào xuống đất.
“Công chúa, người làm sao vậy? Thân thể hư nhược, không thoải mái?” Hoa Khấp Tuyết cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng.
“Hoa Khấp Tuyết, ngươi cố ý!” Đông Phương Vũ chẳng thèm cùng nàng giả bộ, đưa tay chỉ nàng, mắt đỏ lên gầm nhẹ, nói là quả nho nhưng thật ra là đang châm chọc bộ Tử Y trên người mình!
“Công chúa nói lời này là sao, ta cái gì cũng chưa có nói.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nàng vóc người cao ráo so với Đông phương Vũ cao hơn nửa cái đầu, thế cục hiện cũng có điểm khí thế trên cao nhìn xuống.
“Ha ha, vậy sao?” Đông Phương Vũ cười lạnh, trong mắt tất cả đều là giễu cợt: ”Ngươi là sợ ta đến Thánh Vương phủ, đoạt đi tâm của Vương gia, cho nên ta vừa vào Vương phủ ngươi liền chọc giận ta, muốn đuổi ta đi? Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ, Vương gia là của ta!”
Liên nhi cũng hung tợn nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết, nếu công chúa đã không còn ngụy trang, thì nàng cũng không cần khách khí, khí thế của công chúa, nàng phải giúp đỡ để tăng lên.
“Công chúa, người lấy cái gì, cùng ta tranh?” Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết đột nhiên lạnh xuống, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập, tà nghễ nhìn Đông Phương Vũ, khí thế kia, nói là kiêu ngạo, chẳng bằng nói là nàng căn bản không có đặt Đông Phương Vũ ở trong mắt.
“Ngươi!” Đông Phương Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng to thở phì phò, đột nhiên cười lạnh thành tiếng: “Nói đến diện mạo, ngươi liền thua ta hoàn toàn, có nam nhân nào mà không thích người đẹp!”
“Nhưng không phải công chúa vẫn bị cự hôn rồi sao?” Hoa Khấp Tuyết châm chọc hừ nhẹ, nhắm hướng Đông Phương Vũ đi tới hai bước, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Công chúa, trong lòng ta không có ghen tỵ, không có hận, bên trong so với người thì đẹp hơn nhiều!”
Đông Phương Vũ bị nàng đâm trúng chỗ đau, cũng không nhịn được nữa, chợt giơ tay lên, hung hăng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.
“Đây chính là Vương phủ, công chúa, người dám đánh sao?” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, bộ dáng kia giống như là đang nói… nàng có Vương phủ là chỗ dựa, nàng cái gì cũng không sợ.
Đông Phương Vũ vốn là tính tình chua ngoa, nếu không phải vì Mộ Lương, nàng mới sẽ không giả bộ dịu dàng hiền thục, hôm nay bị Hoa Khấp Tuyết liên tiếp kích động như vậy, muốn không lộ bản tính cũng không được.
Lưu Nguyệt thấy nàng muốn đánh tiểu thư nhà mình, chạy nhanh tới, lại bị Hoa Khấp Tuyết thuận tay ngăn cản lại, không khỏi lo lắng trợn mắt nhìn nàng, lại thấy tay của công chúa đã muốn đánh xuống
Hoa Khấp Tuyết nhìn cái tay sắp đến gần mặt mình, trong mắt thoáng qua tia sáng không rõ, né người sang một bên, tay Đông Phương Vũ suýt nữa thì đánh vào gương mặt của nàng lại đánh hụt lướt qua gò má, người không đánh được nhưng cái mặt nạ bên ngoài kia lại bị nàng lột xuống.