Chương 53: Cảnh Duệ bị trêu chọc

Cảnh Duệ bị trêu chọc

Editor: Thao1504

”Vương Gia, Lưu mạn đã được mang đi, chỉ sợ nửa đời sau của hắn không còn làm chuyện kia được nữa.” Trạch Linh nhìnMộ Lương vừa ôm vừa đút ăn Hoa Khấp Tuyết, nhỏ giọng bẩm báo.

”Chànglại cho người hạthuốc hắn?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.

”Cái này là diễm phúc cho hắn, đời này có thể làm một lần là đủ rồi.” Mộ Lương dịu dàng nhìn nàng, dù sao Lưu mạn này đủ loại dâm dục cướp đoạt người khác không có gì hắn không làm, hình phạt này cũng là nhẹ tay với hắn rồi.

Trạch Linh đứng một bên nghe, không nhịn được rét lạnh cả người, Vương Gia thật là đáng sợ.

”Vương phi, Lí Phượng Kỳ cùng Chu Liễu đã điên rồi.” Trạch Lương hiền lành cười, vương phi cùng vương gia thủ đoạn đúng là rất độc, hai nữ nhân này hôm nay vừa tỉnh lại, nhìn thấy nằm ở trên người của Lưu mạn, cả hai liền kêu thất thanh sau đó liền bất tỉnh, tỉnh lại lần nữa, thì liền hóa điên.

”Thật không vui.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, ngáp một cái, nhàn nhạt nhìn Trạch Lương cùng Trạch Linh Nhất, ”Làm phiền các ngươi rồi.”

”Không phiền toái, không phiền toái!” Trạch Linh vội vàng khoát tay, híp mắt cười với Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm, lau miệng, từ trên người Mộ Lương đứng dậy.

”Ăn no?” Mộ Lương húp miếng cháo còn dư lại vào miệng, cũng đứng lên.

”Ừ, Mộ Lương, chàng nên vào triều rồi.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nhìn về phía phương xa.

”Trạch Linh, kể lạitình hình một chút.” Mộ Lương khẽ mỉm cười, mắt nhìn Trạch Linh, hôm nay hắn không ra khỏi cửa, không biết bên ngoài huyên náo thế nào.

”Là như thế này thưa Vương Gia, hoàng thượng đã hạ lệnh nhốt một nhà Chu Khôn cùng một nhà Lý Chúc vào Thiên Lao, náo động vẫn còn rất lớn, chỉ là tiểu hoàng đế cũng không bị hoảng sợ.”

Trạch Linh vuốt ve cằm, “Tiểu hoàng đế lúc này với lúc trước không giống nhau, hình như không định ném mọi chuyện cho Vương Gia nữa….”

”Vậy sao?” Mộ Lương cười có chút quỷ dị, có vẻ đâm chiêu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, nàng ở nhà, ta đi vào triều.”

”Được,sau khi hạ triều lại phòng của ta.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt đáp, nhớ tới sự việc kia, liền chuẩn bị tiếp tục nấu canh Tuyết Liên cho hắn.

Sắc mặt Mộ Lương liền cứng đờ, ngay sau đó nở nụ cười nhạt, dịu dàng gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt liền hiện lên nét nhu tình.

”Hắc hắc, Vương Phi, ngài gọi Vương Gia vào phòng ngài làm gì nha?” Trạch Linh thấy Mộ Lương đi rồi, như tên trộm mà cười lên, mập mờ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.

”Ngươi có thể theo tới xem một chút.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, xoay người rời đi, “Thấy Lưu Nguyệt, kêu nàng đến phòng bếp.”

Trạch Linh nghe vậy, trong nháy mắt liền hóa đá, đi theo xem một chút? Vương Gia không phải sẽ chặt hắn thành trăm mảnh!

”Dạ!” Trạch Lương gật đầu, sau khi thấy nàng rời đi, mới lôi kéo Trạch Linh đang ở cứng ngắt tại chỗ, lườm hắn, “Trạch Linh, Vương Phi cùng Vương Gia là cùng một loại người, vậy mà ngươi cũng dám trêu chọc.”

”Ta nào biết!” Trạch Linh buồn bã nhìn xa xâm, “Ta vẫn cho là, vương phi chỉ là rất dũng mãnh mà thôi.” Nào biết nàng cũng hiểm độc như Vương Gia.

”Bọn Lí Phượng Kỳ bị điên khùng, là do vương phi hạ thủ.” Trạch Lương lắc đầu một cái, tốt bụng nói cho hắn biết.

”Cái gì?” Trạch Linh trợn mắt, “Không phải là Vương Gia sao?” Chỉ có Vương Gia mới có thể độc ác như vậy!

”Là vương phi!” Trạch Lương than nhẹ, ngay sau đó nở nụ cười, “Trên thế giới này, có thể xứng với vương gia, sợ rằng chỉ có mình vương phi thôi.” Bất luận tâm trí thủ đoạn, còn là năng lực ảo thuật.

”Một người đã không thể hầu hạ tốt rồi, giờ lại thêm một……” Mặt Trạch Linh liền đau khổ.

”Tối thiểu có Vương Phi ở đây, lực chú ý của vương gia bị phân tán, chúng ta cũng sẽ ít bị Vương Gia sai khiến không đúng?” Cảnh Duệ phe phẩy cây quạt từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau là Lưu Nguyệt.

”Đúng thế.” Trạch Linh gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Duệ, nhìn rổ trong tay hắn, trợn to hai mắt, “Cảnh Duệ, ngươi đi mua thức ăn?”

”Khụ, không phải, là ta đi theo giúp đỡ Lưu Nguyệt.” Cảnh Duệ có chút xấu hổ, đưa rổ trong tay giao cho Lưu Nguyệt.

”Hả?” Trạch Linh cùng Trạch Lương đồng thời lên tiếng, mập mờ nhìn tới về phía hai người.

”Nếu không thì tại sao?” Cảnh Duệ thẹn quá thành giận, hung hăn nhìn hai người chằm chằm.

”Rổ quá nặng, Cảnh Duệ chỉ là giúp ta cầm một chút mà thôi, ánh mát các ngươi như vậy ý gì.” Lưu Nguyệt bĩu môi nhìn bọn họ, mặc dù không biết ánh mắt của bọn họ là có ý gì, nhưng ít nhiều nàng cũng phát hiện có điểm không thích hợp.

”A, chỉ là cầm dùm một chút mà thôi….. .” Trạch Linh lập lại lời nói với bộ dạng “Ta cực kỳ hiểu rõ”, khiến Cảnh Duệ tún quẫn hơn.

”Lưu Nguyệt, Vương Phi nhắn lại cho ngươi sau khi ngươi trở về liền đến nhà bếp.” Trạch Lương đột nhiên nói.

”Sao Các ngươi không nói sớm!” Lưu Nguyệt trợn mắt, xoay người chạy ra ngoài.

”A, ngươi chậm một chút!” Cảnh Duệ thấy nàng cầm cái rổ to người loạn choạng chạy đi, có chút lo lắng, nàng như vậy sẽ không té ngã chứ?

”Ơ, Cảnh đại nhân đang lo lắng kìa?” Trạch Linh tiến lên trước, mập mờ nháy mắt.

”Ta lo lắng chuyện gì.” Cảnh Duệ cố gắn trấn định, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

”Dĩ nhiên là lo lắng…… Người trong lòng không mai bị té ngã…. ..”lời Trạch Linh còn chưa nói hết, đã bị một quyền của Cảnh Duệ đánh bay đi.

”Ngươi là thẹn quá hóa giận!” Trạch Linh từ dưới đất đứng dậy, tức giận vỗ bụi trên người.

”Người nào mà thích loại nha đầu ngốc đó!” Cảnh Duệ hừ lạnh, tịm chợt đập nhanh hơn một chút, tốc độ của cây quạt trên tay tăng nhanh hơn.

Trạch Lương nhìn Trạch Linh một cái, “Trạch Linh, chuyện Vương Gia giao phó, chúng ta nên đi làm.”

”A, đúng, ngươi không nói ta đã quên.” Trạch Linh vỗ vỗ đầu mình, trợn mắt nhìn Cảnh Duệ một cái, nhanh như chớp biến mất.

”Ngã chết ngươi đi, làm gì chạy nhanh như vậy!” Cảnh Duệ nhìn về phía bóng lưng của hắn khẽ nguyền rủa, đột nhiên lại bị Trạch Lương bay tới trước mặt làm hoảng sợ, “Này, ngươi làm cái gì vậy!”

”Không có gì.” Trạch Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Chỉ là muốn xem một chút có chút người khẩu thị tâm phi có chột dạ hay không mà thôi.”

Khẩu thị tâm phi? Cảnh Duệ ngây ngốc tại chỗ.

Trạch Lương cười quỷ dị cười một tiếng, liền rút cây quạt trong tay hắn ra, lắc lắc rời đi.

”Chữ viết của Tiền tiên sinh, ta nhìn trúng lâu lắm rồi……”

”Khốn kiếp! Đó là cây quạt của ta!” Đợi sau khi Cảnh Duệ kịp phản ứng, Trạch Lương đã đi xa, nhìn trong tay trống không, gương mặt tuấn tú liền đen xuống, chợt chửitục.

”Cảnh Duệ, ngươi chính là thủ hạ của vương gia, tại sao lại không có tư cách như vậy!” Lưu Nguyệt đột nhiên chạy trở lại, gương mặt bởi vì vận động, mà có chút ửng hồng.

”Làm sao ngươi lại quay trở lại rồi?” Cảnh Duệ vốn định nổi giận,nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang ửng hồng liền ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy nàngkỳ thật là một cô nương nhìn rất xinh đẹp.

”Nhìn cái rắm a!” Lưu Nguyệt là người ngây thơ nên đương nhiên không biết Cảnh duệ hiện tại đang muốn cái gì chỉ thấy hắn ngẩn người nhìn, nên nhỏ giọng oán trách, “Tiểu thư nói thân thể ta quá yếu, kêu ta từ bây giờ bắt đầu rèn luyện thân thể.”

Lưu Nguyệt càng nghĩ càng bực bội, cả khuôn mặt cũng khổ não.

”Tuyết cô nương muốn cho ngươi tu luyện ảo thuật?” Cảnh Duệ nhíu mày, buồn cười nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đang cúi đầu oán trách của nàng.

”Làm sao ngươi biết?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu, mặt rất kinh ngạc, nàng còn chưa có nói gì nha.

”Bởi vì ta so với ngươi thông minh hơn!” Cảnh Duệ đắc chí cười, nha đầu này đúng là cần phải luyện chútcông phu tự vệ, quá yếu.

”Ngươi đi chết đi!” mặt Lưu Nguyệt tối sầm lại, liền muốn đánh Cảnh Duệ, lại bị hắn nhanh chân tránh đi, lập tức đuổi theo hắn mà đánh, vì vậy, tất cả mọi người trong vương phủ đều nhìn thấy tổng quản cảnh đại nhân của bọn hắn bị một tiểu nha đầu đuổi đánhđang trong vương phủ suốt một ngày.

Không khí Vương phủ coi như nhẹ nhàng, nhưng trên triều đình vừa vặn lại ngược lại.

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Dị giới, sủng
Editor: zNguyệt Tiếu
Convert: ngocquynh520

Phúc hắc vs băng lãnh, yêu nghiệt vs độc miệng!

Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương nhỏ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên hoàng ban thưởng cho một thanh "Trảm Long Kiếm", có hiệu lực trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, quyền uy còn trên cả hoàng đế đương triều. Bề ngoài hắn tuấn tú như thần, nhưng lại có nét yêu mị như yêu, trên miệng lúc nào cũng tồn tại một nụ cười nhạt; hắn kiêu ngạo không đối thủ, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, một thân huyễn thuật của hắn hầu như đi khắp thế gian không có đối thủ dù tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, những ai đối nghịch vơi hắn đều không có kết cục tốt, gặp một chém một, gặp vạn chém vạn, chết không được sống không xong.

Tôn quý như hắn, kiêu ngạo như hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một nam nhân si tình, vì nàng, hắn nguyện từ bỏ tất cả.

Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"!

Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy.

Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây?

Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đối thoại đặc sắc:

Cảnh một:

Mộ Lương (thâm tình: Hoa cô nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, không được phép chạy trốn!)

Hoa Khấp Tuyết ( mặt không có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là một nam nhân.)

Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa cô nương, ngươi có dự cảm ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay không?)

Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thật thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

Cảnh hai:

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đã đánh đến, tại sao không né?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, không tức giận chẳng lẽ phải cười?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm, chính là tổn thương chính mình!

Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset