Chương 64-3: Giải trừ tâm ma (3)

Giải trừ tâm ma (3)

“Là như vậy sao….. Vậy còn chàng?” Hoa Khấp Tuyết mím môi nhìn hắn.

Mộ Lương thấy nàng hỏi mình, nhíu mày, đột nhiên mập mờ cười nhẹ nói: “A noãn, vi phu nhờ hồng phúc của nàng, đời này còn được thử qua một lần song tu.”

“Chàng câm miệng!” Khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết đỏ lên, mắc cỡ đến hai mắt cũng đỏ lên, chặt chẽ cắn môi.

“A noãn, không cần tự cắn mình, môi là của nàng nhưng vi phu đau.”Mộ Lương tà khí mà cười, giơ tay lên khẽ tách cánh môi của nàng từ dưới hàm răng ra, mập mờ khẽ vuốt ve, cảm thấy trêu chọc nàng thật sự là một chuyện rất vui rất tuyệt.

Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu căng như dây cung trong nháy mắt băng liệt, xấu hổ và bực tức trên mặt đã dần mất hết, lại khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương, tay nhỏ bé từ từ trượt vào trong quần áo của hắn.

Mộ Lương trong nháy mắt ngốc trệ, nụ cười yêu nghiệt kia cứng ngắc ở trên mặt, cảm thụ bàn tay nhỏ bé ở trên người của mình chạy tới chạy lui có cảm giác lành lạnh, không biết phải phản ứng ra sao, A noãn đây là đang quyến rũ hắn?

Không đợi hắn hưởng thụ đủ, bên hông liền truyền đến một cỗ đau đớn như kim châm, chỉ thấy Hoa Khấp Tuyết coi như không có chuyện gì làm như bình thường thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, thu hồi bàn tay nhỏ bé, thật giống như là không có chuyện gì xảy ra nhưng mà thắt lưng đang đau rát của hắn lại nhắc nhở hắn, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!

“Khụ khụ, thật là kịch liệt, đến nỗi rớt xuống đất.” Hoa Liên Phong không biết từ đâu xuất hiện, tựa vào cửa, hài hước nhìn hai người ôm nhau trên mặt đất, quần áo xốc xếch.

“Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương nói: “Mộ Lương, ôm ta lên.”

Vẻ mặt của Mộ Lương trong nháy mắt có chút rối rắm, cuối cùng chỉ có nhận mệnh thở dài, bế nàng lên, nhìn ánh mắt vô tình không biểu cảm của nàng, trong lòng biết chính mình đã thật sự chọc nàng.

“Tuyết nha đầu a, sư phụ làm rất nhiều đồ ăn ngon, để cho con bồi bổ thân thể!” Hoa Liên Phong cười mập mờ, ý tứ trong lời nói, không cần nói cũng biết.

“Dạ sư phụ.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp: “Mộ Lương, dẫn ta đi ăn cơm.”Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút gợn sóng, hình như thật không có nghe hiểu lời của Hoa Liên Phong mới vừa nói.

“Tuân lệnh, bảo bối của ta!” Mộ Lương bất đắc dĩ cười cười, hướng về phía Hoa Liên Phong nhíu mày, dẫn đầu ra ngoài phòng.

Hoa Liên Phong nhún nhún vai, đóng cửa đi ở sau lưng bọn hắn, có chút kỳ quái với phản ứng của Tuyết nha đầu, người ta sau khi động phòng không phải đều là rất thẹn thùng sao? Tuyết nha đầu này vẻ mặt sao lại lạnh lùng như vậy?

Hoa Khấp Tuyết ngồi xếp bằng ở trên ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhìn người toát ra thần sắc tươi mới, ánh sáng trắng nhàn nhạt lan ra toàn thân.

“Không tệ, huyễn thuật củaTuyết nha đầu tăng lên không ít, đã muốn đạt đến cảnh giới cao rồi.” Hoa Liên Phong vui mừng nhìn Hoa Khấp Tuyết vận công điều khí, vuốt vuốt râu.

Mộ Lương nhíu mày, chỉ là dịu dàng nhìn nàng, lại không có nói gì.

Cũng không lâu lắm, ánh sáng quanh thân Hoa Khấp Tuyết dần dần nhạt đi, chậm rãi mở mắt, trong tròng mắt một mảnh trong trẻo, giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, tầm mắt càng rộng lớn hơn rồi, trong cơ thể tràn đầy lực lượng, huyễn thuật của nàng tăng lên cảnh giới cao rồi!

“A noãn, có thoải mái hơn một chút nào không?” Mộ Lương ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc bị rũ xuống của nàng.

Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, vừa định nói chuyện, lại nghĩ tới hành động xấu xa của Mộ Lương lúc nãy, lập tức lạnh lùng nhìn hắn một cái, đẩy tay của hắn ra.

Mộ Lương sững sờ, hắn lúc này thật là chọc cho A noãn phát bực rồi, tiểu tính tình đều đã bộc phát.

“Tuyết nha đầu a, mau mau, sư phụ cho ngươi cháo hầm, nguội sẽ ăn không ngon…!” Hoa Liên Phong thấy Mộ Lương cam chịu, tâm tình rất tốt, đem cháo thịt trên bàn đặt ở bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

“Đa tạ sư phụ.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, đưa tay muốn bưng cái chén, lại bị Mộ Lương giành trước một bước.

“A noãn, ta sai rồi.” Mộ Lương đoạt lấy cái chén, thân thể nghiêng về phía trước, mày đẹp cau lại, khuôn mặt thành khẩn.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn liếc một cái, xoay mặt đi.

Mộ Lương thở dài một hơi, múc một muỗng cháo nóng, đưa lên miệng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng của Hoa Khấp Tuyết, cười híp mắt nói: “A noãn, cùng ta giận dỗi, cũng đừng giận dỗi bụng của mình, a?”

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, thấy nụ cười lấy lòng của hắn, nhẹ nhàng mím môi, trong mắt xẹt ý cười.

“Ăn đi, a?” Mộ Lương biết nàng mềm lòng, thừa thắng xông lên, cầm cái muỗng chạm vào môi của nàng.

“Không…… Ưmh.” Hoa Khấp Tuyết biết mình mềm lòng, có chút tức giận, còn muốn cự tuyệt, lại bị cái muỗng nhét vào trong miệng chặn lại lời nói sắp nói ra.

“Như vậy có phải ngoan không……” Mộ Lương cười khẽ, một phen kéo nàng vào trong lòng, hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đút cho nàng ăn.

Hoa Khấp Tuyết giãy không được, nhẹ trừng mắt liếc hắn một cái rồi rất không có cốt khí không giãy dụa nữa.

“Chậc chậc, Tuyết nha đầu a, ngươi như vậy là không được, thế nào mọi chuyện cũng đều theo Lương tiểu tử đây?” Hoa Liên Phong ở một bên đang uống trà, hai chân bắt chéo cảm thán.

“Con đánh không lại chàng.” Hoa Khấp Tuyết thu mắt, lành lạnh nói.

“A noãn rất muốn đánh bại ta?” Mộ Lương lau chùi miệng cho nàng, nhíu mày cười khẽ: “Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ không đánh trả.”

“Nhiều chuyện.” Hoa Khấp Tuyết đập vào tay hắn, thản nhiên nhìn về Hoa Liên Phong ở một bên đang cười đến không thấy mắt.

“Sư phụ, tại sao “Mị Hồng Nhan”gặp nước Hàn Trì sẽ biến thành linh dược?” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi dựa vào lòng Mộ Lương, sắp xếp lại một chút chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.

“Nha đầu, ngươi có biết nước Hàn Trì này là làm gì không?” Hoa Liên Phong đi đến bên người nàng, cười quỷ dị.

“Phối hợp với Tẩy Tủy Đan, làm cho người ta thay da đổi thịt.” Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhẹ nhàng trả lời.

“Thế nha đầu, ngươi có biết Tẩy Tủy Đan là chí độc chi vật không?” Hoa Liên Phong gật đầu một cái, vuốt râu bạc.

“Hoa gia gia, người là nói, chí độc chi vật đụng phải nước Hàn Trì, sẽ trở thành loại thuốc tốt trợ giúp tu luyện huyễn thuật?” Mộ Lương một chút liền thông, tiếp lời nói.

“Không sai…… Về phần tại sao, ta cũng không biết.” Hoa Liên Phong nhún nhún vai, hai tay chắp sau lưng, công hiệu của Hàn Trì, ông cũng là trong lúc vô tình phát hiện, thời điểm ông vừa mới tới mang sơn, thân trúng kỳ độc rơi vào trong Hàn Trì này, chẳng những không chết mà ngược lại huyễn thuật còn tăng lên.

“Nếu người hạ độc Tuyết nha đầu biết “Mị Hồng Nhan” ngược lại là tốt cho Tuyết nha đầu chỉ sợ là bị tức đến chết, ha ha ha!”

“Sư phụ, “Mị Hồng Nhan” này là xuất phát từ đâu?” Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua một tia sáng lạnh, người thường chắc là sẽ không có cái loại thuốc này.

Mộ Lương nghe vậy, lười biếng cười, nhưng đáy mắt sát ý cũng không giấu chút nào, nếu như không phải là có Hàn Trì, hắn cũng không dám nghĩ mình sẽ làm ra chuyện gì.

“Hỏi ta? Ngươi nên hỏi Lương tiểu tử mới đúng.” Hoa Liên Phong khoát khoát tay, bày tỏ mình không biết.

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Dị giới, sủng
Editor: zNguyệt Tiếu
Convert: ngocquynh520

Phúc hắc vs băng lãnh, yêu nghiệt vs độc miệng!

Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương nhỏ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên hoàng ban thưởng cho một thanh "Trảm Long Kiếm", có hiệu lực trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, quyền uy còn trên cả hoàng đế đương triều. Bề ngoài hắn tuấn tú như thần, nhưng lại có nét yêu mị như yêu, trên miệng lúc nào cũng tồn tại một nụ cười nhạt; hắn kiêu ngạo không đối thủ, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, một thân huyễn thuật của hắn hầu như đi khắp thế gian không có đối thủ dù tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, những ai đối nghịch vơi hắn đều không có kết cục tốt, gặp một chém một, gặp vạn chém vạn, chết không được sống không xong.

Tôn quý như hắn, kiêu ngạo như hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một nam nhân si tình, vì nàng, hắn nguyện từ bỏ tất cả.

Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"!

Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy.

Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây?

Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đối thoại đặc sắc:

Cảnh một:

Mộ Lương (thâm tình: Hoa cô nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, không được phép chạy trốn!)

Hoa Khấp Tuyết ( mặt không có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là một nam nhân.)

Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa cô nương, ngươi có dự cảm ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay không?)

Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thật thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

Cảnh hai:

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đã đánh đến, tại sao không né?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, không tức giận chẳng lẽ phải cười?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm, chính là tổn thương chính mình!

Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset