Chương 68-3: Lần đầu giao chiến (3)

Lần đầu giao chiến (3)

Hoa Khóc Tuyết quay đầu lại liếc nhìn Mộ Lương, chỉ thấy hắn đang lười biếng tựa người trên ghế, cười tà nhìn mình, trong lòng mắng to ba lần “Nghiệt chướng!” Mặt không biểu cảm quay đầu đi, cẩn thận nghiên cứu cái rương gỗ.

Hoa Khóc Tuyết nghiên cứu nửa ngày, nhíu nhíu mày, thản nhiên mở miệng: “Ngũ hành bát quái, ta không am hiểu.”

“Đã nói nàng là cái bình hoa mà, cái gì mà không am hiểu, còn không phải là tìm cho mình bậc thang để đi xuống sao?” Có người không nhịn được lên tiếng.

“Đúng vậy đúng vậy, đừng có ở đó làm cho Mộ quốc chúng ta mất mặt nữa.”

……

“Ngũ hành bát quái?” Mộ Lương nhíu mày, ngay sau đó hướng Hoa Khóc Tuyết ngoắc ngoắc môi, không tiếng động mở miệng “không mở được thì trở lại đây ta nhớ nàng lắm.”

Hoa Khóc Tuyết đọc hiểu khẩu hình môi của Mộ Lương, thấy hắn cứ như vậy liền muốn gọi mình trở về, nguy hiểm híp híp mắt, đột nhiên ở trên thùng gỗ nặng nề vỗ một chưởng, quay đầu nhìn về phía Mộ Lê hỏi: “Hoàng thượng, có để ý ta làm hư hại đến đồ trong rương gỗ này hay không?”

Giọng nói thản nhiên nhưng là Mộ Lương lại nghe được một chút mùi vị tức giận ở bên trong, lập tức bất đắc dĩ cười, cô gái nhỏ này chẳng lẽ là nghĩ hắn đang cười nhạo nàng? Đây là quá oan uổng cho hắn rồi!

“Việc này thì phải hỏi Thái tử một chút.” Mộ Lê nhíu mày, cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên một cái, theo hắn quan sát, Phong Vụ Niên này dường như đối với hoàng thẩm có tình ý nghiêng mắt nhìn hoàng thúc của mình, lần này có kịch vui để xem rồi.

“Thái tử?” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn về phía hắn, nếu hắn dám nói không, nàng không ngại trực tiếp bịt miệng của hắn.

“Dĩ nhiên, cô nương tùy ý.” Phong Vụ Niên cười nhạt mà nói, trước không đề cập tới hắn muốn theo đuổi nàng cho nên rộng lượng, mà là cái rương này chứa lực lượng của hắn, cho dù Hoa Khóc Tuyết có cường đại đi nữa cũng không phá được bởi ngoài lực lượng của mình hắn còn sử dụng trận pháp đặc biệt, muốn trực tiếp mở cái rương này ra, tỷ lệ thành công không lớn, một lát nữa nếu như bị thương thì cũng đừng trách Phong Vụ Niên hắn không thương hoa tiếc ngọc, vậy cũng là trừng phạt thái độ ác liệt của nàng đối với mình.

“Nếu thái tử đã nói như vậy rồi thì A noãn cũng đừng khách khí.” Mộ Lương lên tiếng lần nữa, trong giọng điệu thản nhiên mang theo chút khí phách, người có đầu óc đều nghe ra được lời của hắn là ý tại ngôn ngoại, nói trắng ra là, Mộ Lương hắn chính là muốn làm hậu thuẫn cho Hoa Khóc Tuyết, cái gì mà thái tử nói hay không đều là mượn cớ thôi.

Mọi người nhìn không chớp mắt vào cái rương và Hoa Khóc Tuyết, người của Mộ quốc tự nhiên sẽ hi vọng nàng mở ra được nhưng càng sợ nàng làm cho Mộ quốc mất mặt. Mặt khác hai nước cũng là hận không thể để cho nàng làm mất mặt Mộ quốc một lần, Mộ quốc xưa nay vẫn luôn hơn họ, Phong quốc, Tước quốc đã sớm không cam tâm ở vào thế yếu rồi.

Hoa Khóc Tuyết chỉ là thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái, lực chú ý lại trở lại trên cái rương, năm ngón tay thon dài ở trên rương gỗ lớn điểm điểm như là đang gảy đàn.

Một hồi lâu, trong mắt nàng toát lên châm chọc, thì ra là dùng trận pháp làm cho lực lượng của mình tăng lên gấp mấy lần, một chút thủ đoạn này mà cũng muốn ở chỗ này khoe khoang, có chủng loại ngu ngốc này làm thái tử, khí số của Phong quốc sợ là cũng đã tận.

“Cô nương, vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.” Phong Vụ Niên híp híp mắt, nhìn thấy sự châm chọc ở trong mắt nàng, nụ cười không nén được tức giận.

Hoa Khóc Tuyết nghe thấy lời hắn nói, chỉ cảm thấy đáng ghét, đột nhiên nhớ nhung âm thanh của tên khốn Mộ Lương kia rồi, trong nội tâm khẽ động, nhìn về phía Mộ Lương bên kia, thấy hắn cười như không cười nhìn mình, đang chậm rãi uống rượu, thủy mâu không khỏi híp lại.

“Cô nương, nếu không mở ra được thì không cần cậy mạnh!” Phong Vụ Niên thấy nàng lại không có coi mình ra gì, nhìn về phía Mộ Lương, trong mắt xẹt qua ghen tỵ, lạnh lùng lên tiếng, âm thanh hơi lớn, hắn cũng không tin nữ nhân này thật đúng là có thể trực tiếp phá được cơ quan mà hắn tỉ mỉ thiết kế.

“Thái tử, kiểu tự phụ của người, rất khiến người khác chán ghét.” Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn.

Sắc mặt Phong Vụ Niên trầm xuống, vừa muốn nói gì, lại thấy nàng có động tác.

Hai tay Hoa Khóc Tuyết đan vào nhau đặt trước ngực, từ đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng trắng, bầu không khí bốn phía thay đổi, tay áo theo gió mà động, khí chất trong trẻo lạnh lùng trong mắt là một loại kiêu ngạo bất khả xâm phạm.

Bạch quang trên tay nàng chiếu rọi làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng càng xinh đẹp rực rỡ hơn, dần dần trở nên vô cùng chói mắt, không giận mà uy, thánh khiết xuất trần làm cho người ta không nhịn được ý nghĩ muốn quỳ lạy.

Cách nàng gần nhất là Phong Vụ Niên thần sắc đại biến, cuống quít muốn vận khởi huyễn thuật chống cự áp lực nàng mang tới nhưng lực lượng của hắn làm sao ngăn cản được lực lượng mạnh mẽ như vậy, sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Phong Vụ Niên cảm thấy bốn phía đều là từng đạo phong nhận mạnh mẽ, hắn hao hết toàn lực cũng không chống đỡ được, làm cho nội thương càng thêm nặng.

Mọi người nhìn thấy một màn này đều kinh hãi, màu trắng, huyễn lực màu trắng! thế nhưng Hoa Khóc Tuyết và Thánh vương là giống nhau huyễn lực đều có màu sắc, thái tử Phong quốc cũng coi như là người nổi bật so với những người cùng trang lứa, không ngờ lại bị dư âm lực lượng của cô gái này làm cho bị thương nặng, trời ơi, đây nên là bực nào cường đại!

Bọn họ đã nhìn lầm, hoàn toàn nhìn lầm!

Mộ Lương thấy vậy, châm chọc nhếch môi, Phong Vụ Niên là một người thông minh nhưng lại tự phụ, kết cục của hắn phải thua là không có gì nghi ngờ.

Trong sân Nguyệt Nguyên thấy sắc mặt Phong Vụ Niên càng ngày càng kém, nhíu mày, thản nhiên nhìn nam nhân ở đối diện đang uống rượu cười nhạt, thấy hắn đối với mình gật gật đầu, lúc này mới ra tay.

Tử quang trên đầu ngón tay Mộ Lương thoáng qua, đồng thời tia tử quang xẹt qua hai mắt Nguyệt Nguyên ở đối diện, hướng tới Phong Vụ Niên ở trong sân vươn tay, dùng sức đánh vào hắn.

“Thái tử, ngài không có sao chứ?” Nguyệt Nguyên khẩn trương kiểm tra thân thể cho hắn, phát hiện nội thương của hắn rất nặng, trong mắt xẹt qua ý cười.

“Khụ khụ, không sao, đa tạ Thừa Tướng.” Phong Vụ Niên lắc đầu một cái, ngồi về vị trí của hắn, trầm mặt nhìn Hoa Khóc Tuyết, âm thầm điều khí.

Nguyệt Nguyên nhìn người phía sau nháy mắt, để hắn lấy ra thuốc chữa thương đưa cho Phong Vụ Niên.

Phong Vụ Niên vui mừng liếc mắt nhìn Nguyệt Nguyên.

Hoa Khóc Tuyết không có để ý đến Phong Vụ Niên đi về phía trước, lạnh lùng nhìn cái rương trước mắt, bạch quang nâng nó lên, chậm rãi kéo nó lên không trung, đầu nàng cũng theo cái rương lên cao mà lên ngước lên.

Trên cái rương này màu sắc lưu chuyển, ẩn ẩn có một hình Bát Quái Đồ phát sáng ở trên rương xoay tròn, lực lượng cường đại từ trong rương xông ra cùng với bạch quang của Hoa Khóc Tuyết đối nghịch.

Mộ Lương uống xong một giọt rượu cuối cùng, lười biếng liếm liếm cánh môi, cười như không cười nhìn phong thái tao nhã của nữ nhân trong sân, trong mắt tất cả đều là kiêu ngạo, đột nhiên giơ tay lên, một cỗ tử quang cường đại từ lòng bàn tay của hắn chậm rãi lan ra, cuốn lấy toàn trường.

Mọi người chỉ cảm thấy ở trước mắt được bao trùm một tầng kết giới màu tím nhàn nhạt, rối rít không hiểu nhìn về phía Thánh vương, ai mà không biết huyễn lực của Thánh vương mang theo màu tím độc nhất vô nhị nhưng vì sao hắn lại muốn tạo ra kết giới bao lại toàn trường này?

Đáp án ở ngay sau một khắc, mọi người liền hiểu.

Mủi chân Hoa Khóc Tuyết điểm nhẹ, đứng giữa không trung, nhìn thẳng cái rương, thấy nó không ngừng phát ra ánh sáng, ở trong luồng sáng trắng giãy giụa, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi giơ tay lên, hai tay tràn đầy bạch quang giơ lên cao quá đỉnh đầu.

Cái rương lắc lư không ngừng, phát ra tiếng vang “Khanh khách”, bộc phát ra lực lượng mãnh liệt nhất, Bát Quái Đồ cấp tốc chuyển động, lực lượng cường đại bắn ra bốn phía đụng vào kết giới mảu tím, phát ra tiếng vang.

Mọi người lúc này mới hiểu được, Thánh vương là không muốn bọn họ bị thương, nên mới bày kết giới này, nghĩ đến đây, mọi người không khỏi hướng Mộ Lương bày ra ánh mắt cảm kích.

Mộ Lê hưng phấn nhìn Hoa Khóc Tuyết ở trong sân nói: “Hoàng thẩm thật là lợi hại!”

“Cái rương này cũng rất lợi hại, chống đỡ được lâu như vậy.” Bạch Thánh Diêu có chút khẩn trương nhìn vào trong sân, Tuyết Tuyết như thế nào lại không có phá cái rương đó.

“Hừ, không biết Phong Vụ Niên ở đâu tìm được trận pháp này, lại đem lực lượng của mình rót vào nên lực lượng trong cái rương mới tăng lên nhiều lần như vậy.” Mộ Lê khinh thường bĩu môi, ngay sau đó lại hưng phấn nhìn hoàng thẩm nhà hắn.

“Hỏa Nhân, hoàng thúc của nàng cũng thật biết làm người tốt đó.” Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ một tiếng, chọc chọc kết giới trước mặt, thứ đồ hư, hắn cũng làm ra được.

“Thu mua lòng người…… Hoàng thúc thực rất gian trá.” Xem ra, lòng dân đối với hoàng thúc lại tăng lên nhiều rồi nhưng mà hoàng thúc đâu có làm Hoàng đế muốn thu phục dân tâm cái quỷ gì?

“A noãn, ta nhớ nàng lắm”. Mộ Lương dịu dàng nhìn nữ nhân trong sân, vận dụng lực lượng, đem âm thanh truyền vào tai nàng.

Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, cúi đầu nhìn qua một bóng dáng màu trắng, ánh mắt ôn nhu, đôi tay chấn động, hai cổ lực lượng bá đạo từ đôi tay phát ra, tạo thành thập căn bạch quang ngưng tụ ra quang thằng, đâm vào bên trong rương.

Màu sắc trên rương chợt lóe, đột nhiên chấn động kịch liệt.

“Phá.” Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt căng thẳng, theo một tiếng của nàng cái rương vỡ tan tành bị nàng phá nát mở ra, trong lúc nhất thời bạch quang tràn ngập toàn bộ không gian.

Cả vùng đất đang chấn động, mà mọi người được kết giới Mộ Lương bảo vệ bình yên vô sự, khiến mọi người càng cảm kích Thánh vương hơn rồi.

Bây giờ, bọn họ coi như là đã biết bản lĩnh của Hoa Khóc Tuyết, lúc đầu là khinh thường cùng hoài nghi, lúc này đã biến thành kính nể, nàng lực lượng cường đại đã làm cho mọi người kinh sợ, phong thái tuyệt thế phong hoa, không người nào dám nhìn thẳng.

Bạch quang còn chưa tan đi hết, Mộ Lương đã động thân, bay về phía không trung, chậm rãi ôm Hoa Khóc Tuyết rơi xuống, hai người ôm nhau đáp xuống đất, thâm tình nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt ở nơi này chiếu rọi, làm như muốn hòa làm một thể.

“A noãn, cực khổ.” Mộ Lương dịu dàng cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, giơ tay lên hướng không trung tung một trưởng, một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ đàn hương rơi vào trong tay hắn.

“Chàng phải bồi thường cho ta.” Hoa Khóc Tuyết mấp máy môi, trên mặt vẫn không chút biểu cảm nhưng trong giọng điệu lại mang theo nũng nịu.

“Nhất định.” Nụ cười của Mộ Lương sâu hơn, giơ tay lên thu lại kết giới, thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, tựa hồ vừa rồi không có xảy ra chuyện gì cả, hướng Mộ Lê giơ lên hộp gỗ trong tay.

“Ha ha, xin mời Thánh vương đem vật trong hộp bày ra cho mọi người xem một chút đi, được bảo hộ tốt như vậy, trẫm thật là tò mò đấy.” Mộ Lê cười ha ha, thần thái phấn khởi, cuối cùng là đến Mộ quốc hắn cho Phong quốc một đòn ra oai phủ đầu.

Phong Vụ Niên không thể tin nhìn cái hộp bị Mộ Lương cầm trong tay, sắc mặt có chút trắng bệch, hắn tin là không một người nào có thể lấy được quà tặng này nên mới dám đem đồ đặt ở bên trong, nhưng hiện tại bây giờ……

“Thái tử, ngài là đưa cái gì?” Nguyệt Nguyên trầm mặt hỏi, nhìn sắc mặt hắn, trong lòng cũng đã nghĩ ra.

“Trường Sinh…… Ngọc.” Phong Vụ Niên sắc mặt xám trắng, vô lực trả lời.

“Cái gì?” Nguyệt Nguyên ngoài mặt kinh sợ nhưng ở trong lòng lại cười to, Phong Vụ Niên lúc này thật sự là bị sự tự phụ của mình hại thảm rồi, hắn cho là không người nào có thể phá bỏ cơ quan của hắn tạo ra, cho nên yên tâm mà đặt Trường Sinh Ngọc vào đó, Trường Sinh ngọc…… một trong Tam đại quốc bảo của Phong quốc, có được nó, có thể kéo dài tuổi thọ, còn hỗ trợ đề cao tu vi, lúc này Vương Gia bọn họ lời to rồi, Phong Vụ Niên trở về nước đoán chừng sẽ bị Hoàng đế mắng chết.

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Dị giới, sủng
Editor: zNguyệt Tiếu
Convert: ngocquynh520

Phúc hắc vs băng lãnh, yêu nghiệt vs độc miệng!

Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương nhỏ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên hoàng ban thưởng cho một thanh "Trảm Long Kiếm", có hiệu lực trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, quyền uy còn trên cả hoàng đế đương triều. Bề ngoài hắn tuấn tú như thần, nhưng lại có nét yêu mị như yêu, trên miệng lúc nào cũng tồn tại một nụ cười nhạt; hắn kiêu ngạo không đối thủ, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, một thân huyễn thuật của hắn hầu như đi khắp thế gian không có đối thủ dù tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, những ai đối nghịch vơi hắn đều không có kết cục tốt, gặp một chém một, gặp vạn chém vạn, chết không được sống không xong.

Tôn quý như hắn, kiêu ngạo như hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một nam nhân si tình, vì nàng, hắn nguyện từ bỏ tất cả.

Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"!

Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy.

Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây?

Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đối thoại đặc sắc:

Cảnh một:

Mộ Lương (thâm tình: Hoa cô nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, không được phép chạy trốn!)

Hoa Khấp Tuyết ( mặt không có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là một nam nhân.)

Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa cô nương, ngươi có dự cảm ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay không?)

Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thật thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

Cảnh hai:

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đã đánh đến, tại sao không né?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, không tức giận chẳng lẽ phải cười?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm, chính là tổn thương chính mình!

Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset