Chương 69-2: Đám cưới (2)

Đám cưới (2)

“Đau lòng.” Bạch Thánh Vũ đi theo sau Mộ Lương vào Thánh Vương phủ, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, tiền của hắn, tiền của hắn!

“Có ý kiến?” Mộ Lương thản nhiên quét mắt liếc nhìn hắn một cái, đối với hành động bóc lột người khác của mình rất không quan tâm.

“Sẽ không, sẽ không!” Bạch Thánh Vũ cười đến nịnh nọt, nói giỡn gì chứ, hắn dám có ý kiến sao, tên tiểu tử này không  phá hủy Bạch gia của hắn mới lạ?

Mộ Lương hài lòng cười một tiếng, xoay người bước vào đại sảnh.

Thân là chú rễ, Mộ Lương là không tránh được muốn uống rượu một đoạn thời gian, tiếp nhận sự chúc phúc của mọi người, bất luận là thật lòng hay là hư tình giả ý.

Mà trong khoảng thời gian này, bên trong tâm điện, một mình Hoa Khóc Tuyết ngồi lẳng lặng ở trên giường mới phủ kín lụa đỏ, Lưu Nguyệt cùng đông đảo tỳ nữ ở ngoài cửa canh chừng.

Nghe bên ngoài thét náo nhiệt, Hoa Khóc Tuyết thở ra một hơi, thản nhiên nhìn bố trí xung quanh, nến đỏ, chữ đỏ…… Khắp nơi đều là màu đỏ vui mừng, giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở rằng nàng đã là thê tử của Mộ Lương rồi.

Cuộc hôn lễ hôm nay đối với những người khác là rung động, còn đối với nàng mà nói chính là cảm động, Mộ Lương hòa tan tất cả sự sủng ái cùng tình cảm của hắn đối với mình đặt vào trong hôn lễ này, nàng cảm nhận được.

Hoa Khóc Tuyết kéo căng mặt, thản nhiên nhìn về một chỗ nhưng nội tâm nàng lại không có bình tĩnh như ngoài mặt, nàng hiện tại rất hồi hộp, cũng rất mong đợi, nàng không biết một lát nữa phải dùng biểu tình gì để đón nhận thân phận thê tử đối mặt với Mộ Lương, rồi lại đang mong đợi nhìn thấy Mộ Lương.

Nàng hôm nay không được ăn cơm chiều nhưng bởi vì quá khẩn trương mà quên cả đói, một bàn bày đầy điểm tâm tinh xảo nàng cũng không nhìn thấy.

Không biết đã trải qua bao lâu, đang lúc Hoa Khóc Tuyết bởi vì ngồi bất động quá lâu mà toàn thân trở nên cứng ngắc thì “Chi” một tiếng, cửa chính từ từ mở ra.

Mộ Lương một thân hồng y đi vào, chậm rãi đóng cửa lại, mỉm cười ngơ ngác nhìn thiên hạ của mình, chỉ cảm thấy nàng hôm nay xinh đẹp đến không thể tưởng, làm cho hắn giống như đang ở trong mộng.

Hoa Khóc Tuyết ngơ ngác nhìn Mộ Lương, hắn hôm nay tuấn lãng đến mức làm nàng chói mắt, nuốt một ngụm nước bọt, lại vặn vẹo xoắn ống tay áo nhưng vẫn không biết nên làm những gì.

“Nha đầu ngốc, nàng dùng cái biểu tình này để đối mặt với phu quân của nàng sao? Hửm?” Mộ Lương chậm rãi đi tới trước mặt nàng, cúi người khẽ cười, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

[email protected]&.q#y.d%n

“Ta…ta không có.” Hoa Khóc Tuyết có chút mất tự nhiên cúi đầu, hai tai ửng hồng, nhịp tim đập nhanh không ngừng.

Mộ Lương biết nàng vì mình mà khẩn trương, tất cả trong mắt đều là nhu tình, chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng, nâng cằm của nàng lên. 

“Bảo bối, không cần khẩn trương như thế.”

“Mộ, Mộ Lương, ta…ta đi rót rượu cho chàng.” Hoa Khóc Tuyết chống lại hai mắt đang cười của hắn, mặt đỏ lên, đẩy hắn ra đứng dậy, không phải là có cái rượu hợp cẩn gì a, nàng đi lấy.

Mộ Lương nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng đi về phía cái bàn, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, hắn vẫn luôn biết nàng rất hay ngượng ngùng nhưng lại không biết nàng có thể ngượng ngùng đến như vậy.

Cái miệng nhỏ của Hoa Khóc Tuyết cứ hít vào thở ra, cố gắng bình phục nhịp tim của mình, lật hai cái ly lại, bưng bình rượu lên muốn rót rượu nhưng bàn tay cứ một mực run run làm rượu đổ tung tóe ra ngoài.

“A noãn, gả cho ta không tốt sao? Làm sao nàng lại khẩn trương như vậy?” Mộ Lương từ phía sau ôm lấy nàng, vẻ mặt trêu đùa nói: “Nhìn xem, rượu này cũng đã đổ cả rồi.”

“Mộ Lương!” Hoa Khóc Tuyết cắn môi, để bầu rượu xuống, lại bị bàn tay to lớn của Mộ Lương bao lại, vững vàng rót hai ly rượu, nhiệt độ từ tay của hắn truyền qua cho nàng, làm hai má nàng không nhịn được ửng hồng.

“A noãn, tới đây uống rượu hợp cẩn của chúng ta.” Mộ Lương dịu dàng cười, ở cổ nàng nhẹ nhàng hít vào, trong tay bưng một ly rượu.

“Ân.” Hoa Khóc Tuyết cúi mắt, nhẹ nhàng lên tiếng, chậm rãi cầm một cái ly rượu khác ở trên bàn lên, rượu hợp cẩn a…… Trong lòng lại không nhịn được mà khẩn trương, cầm ly rượu lên tay lại bắt đầu phát run.

“Thật hết cách với nàng.” Thân thể Mộ Lương dán chặt vào nàng, biết nàng khẩn trương, bất đắc dĩ nở nụ cười, giơ tay lên cầm lấy cái tay đang cầm rượu của nàng, ôm lấy nàng ngồi xuống bên giường.

Mộ Lương đưa cánh tay theo tay của nàng đặt vào giữa, cười nhìn nàng vẫn như cũ cuối thấp đầu xuống nói: “A noãn, nâng ly uống rượu đi chứ.”

Hoa Khóc Tuyết ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn tư thế có chút lạ của hai người, thấy hắn mỉm cười gật đầu với mình liền siết chặt ly rượu đưa đầu xích lại gần ly rượu.

Cùng lúc đó, Mộ Lương cũng đưa đầu tới, hai người mặt kề nhau, Mộ Lương hai mắt hàm chứa tình ý dạt dào, chống lại ánh mắt xấu hổ của nàng, chậm rãi uống rượu hợp cẩn.

[email protected]&.q#y.d%n

Ly rơi xuống rớt trên tấm thảm nhung, không có phát ra một chút âm thanh.

Mộ Lương dùng một tay ôm lấy nàng kéo vào trong lòng, hung hăng hôn lên môi của nàng, nuốt lấy rượu nàng vừa uống vào miệng vẫn chưa có nuốt xuống, rượu nước hòa vào nhau, nụ hôn càng mãnh liệt hơn, rượu chậm rãi chảy dài xuống cổ nàng, rượu không làm say người mà là người tự say.

Một hồi lâu, Mộ Lương mới buông nàng ra, nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, trong mắt đều là si mê, chậm rãi lấy hết những cây trâm trên mái tóc nàng, tóc dài như mực đổ xuống, hết sức xinh đẹp.

“Mộ Lương, đừng nhìn ta như vậy.” Hoa Khóc Tuyết nghiêng nghiêng đầu, không dám chống lại ánh mắt như lửa nóng của hắn.

“Còn gọi ta là Mộ Lương? Hửm?” Mộ Lương đột nhiên lật người một cái, đè nàng ngã xuống giường, cười đến vô hạn tà khí, cũng vô hạn dịu dàng, nhìn rượu ở trên làn da nàng lưu lại một vết nước, tròng mắt đen ám muội.

Hoa Khóc Tuyết giơ tay lên chống trước ngực hắn, hai mắt nàng mờ mịt nhìn hắn, lông mi đen dày đậm giống như nhụy hoa trong gió nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt đỏ gay, cẩm thạch trên cổ cũng nổi lên màu đỏ, ánh nến long phượng hoa chúc theo gió nhi mà động, chiếu sáng cả phòng đỏ rực, cũng làm cho sự xinh đẹp của nàng càng thêm mờ ám mập mờ không thôi.

Mộ Lương cười thầm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng mở miệng, thấy trong mắt nàng có sự giãy giụa, cũng không thúc giục, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt nàng, hô hấp của nàng cũng phả vào trên mặt hắn, chui vào trong lỗ chân lông của mỗi người, làm cho thân thể của hai người cũng từ từ ấm lên.

Hồi lâu sau, Hoa Khóc Tuyết rốt cuộc cũng nổi giận lấy dũng khí, hít vào một hơi thật dài, chống lại con ngươi sâu thẳm của hắn, chậm rãi mở ra cánh môi hơi sưng đỏ lại dị thường mê người……

“Tướng công……”

Âm thanh nho nhỏ, nhẹ nhàng, ôn nhu, mang theo điểm kích động, lại có chút ngây ngô cùng nũng nịu, nghe vào trong tai của Mộ Lương lại rất tự nhiên.

Trong mắt của hắn hiện lên sự vui mừng khôn siết, ánh mắt nhìn nàng nóng lên khác thường, hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, lại ngẩng đầu lên thúc giục: “A noãn, kêu lại lần nữa!”

Hoa Khóc Tuyết bị sự kích động của hắn làm cho dở khóc dở cười, mấp máy môi, khẽ cười, giơ tay lên ôm cổ của hắn khẽ lặp lại: “Tướng công, tướng công, tướng…… Ưmh……”

Mộ Lương không thể tiếp tục nhẫn nại, vội vàng dùng cái hôn giam cầm lời của nàng…, đầu lưỡi linh hoạt ở xung quanh thăm dò, chiếm đoạt hô hấp của nàng, để cho hô hấp của nàng trở nên khó khăn.

“Ưm……” Một tiếng rên khẽ truyền vào trong tai Mộ Lương, kích thích hắn, hắn chợt ngẩng mạnh đầu, hai người đều thở hổn hển.

[email protected]&.q#y.d%n

Hoa Khóc Tuyết mơ mơ màng màng nhìn hắn nhưng nàng không biết bộ dáng này của nàng là mê người biết bao nhiêu, không đợi nàng hồi hồn, bàn tay nóng như lửa của Mộ Lương đánh úp tới bên eo của nàng, vội vàng xé rách hỉ phục của nàng, màn đỏ hạ xuống, y phục của hai người từ mép giường rơi xuống, bên trong trướng một mảnh lửa nóng, nam tử gầm nhẹ cùng cô gái yêu kiều tấu lên một khúc tuyên cổ bất biến một khúc ca vui mừng.

Bên trong Tâm điện, là thuộc về đôi tình nhân thân mật, còn ở bên ngoài tâm điện, là thuộc về tân khách đang chè chén say sưa, tối nay, nhất định là một đêm không ngủ.

Sắc trời dần dần sáng, Lưu Nguyệt bưng điểm đứng ở ngoài cửa tâm điện tâm cứ do dự, không biết là có nên gõ cửa hay không.

“Ngươi ở đây làm gì?” Cảnh Duệ kỳ quái nhìn nàng.

“Trời sáng rồi, ta muốn đưa chút thức ăn cho tiểu thư, ngộ nhỡ tiểu thư đói bụng……” Lưu Nguyệt giải thích nhưng nàng không dám gõ cửa, ngộ nhỡ……

“Khụ khụ, để ở cửa đi.” Cảnh Duệ biết nàng đang băn khoăn cái gì, cầm lấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng để xuống, mập mờ liếc nhìn tâm điện một cái, cười nói: “Vương Gia, đồ ăn để ở bên ngoài Haa…!”

Dứt lời liền kéo Lưu Nguyệt chạy đi, cũng may là hắn chạy trốn nhanh, nếu không bên trong tâm điện Mộ Lương đánh ra huyễn lực, thì đánh vào trên người hắn rồi.

Mộ Lương nhìn người đang mơ mơ màng màng ở trong ngực, gương mặt cười đến rất là thoả mãn, cô gái nhỏ này rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận mà gả cho hắn.

Đem bữa ăn sáng đến dịu dàng đút thức ăn cho nàng hình như nàng cònvẫn chưa có tỉnh hẳn, nhìn nàng nhắm hai mắt nhai thức ăn bộ dáng rất đáng yêu, trong lòng vừa động liền cúi người xuống hôn lên môi nàng, cứ như vậy, liền không thể dừng lại được rồi.

Hoa Khóc Tuyết nhìn thấy động tác của nam nhân ở trên người mình, trong lòng thầm mắng hắn tinh lực tràn đầy, chính mình cũng là rất mệt mỏi đến hơi sức xấu hổ cũng không có, rầm rì cả nửa ngày lại bắt đầu mơ mơ màng màng.

Ngày thứ tư, Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng đến Thánh vương phủ chúc phúc đôi tân lang và tân nương nhưng chánh chủ vẫn cứ ở tâm điện không có đi ra.

Ngày thứ sáu, Mộ Lê dẫn theo Bạch Thánh Diêu tới Thánh vương phủ, chánh chủ vẫn không có xuất hiện.

Ngày thứ chín, Phong Vụ Niên cùng Nguyệt Nguyên tới Thánh vương phủ tặng lễ vật, chánh chủ…… Vẫn không có xuất hiện.

[email protected]&.q#y.d%n

Mộ Lê và Hoa Trảm Lãng hữu khí vô lực ngồi phịch ở trên ghế, nhàm chán lầm bầm: “Hoàng thúc như thế nào lại vẫn chưa chịu đi ra, đã mấy ngày nay.”

Vẫn là đám người tâm phúc của Mộ Lương cảm thấy uể oải nhất, người này biến mất mấy ngày như vậy, đám người kia đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, rất không quen, rất nhàm chán, rất không có tinh thần…… Nói trắng ra là, đám người kia chính là một đám tiểu hài tử khiếm nhược một ngày không được nghe Mộ Lương nói lời nham hiểm, liền cả người không thoải mái.

“Ngày mai mới là ngày thứ mười.” Bạch Thánh Vũ đáp nhanh chóng, bởi vì quán rượu của hắn cũng phải tặng mười ngày ăn không, hắn có thể không nhớ rõ ràng sao?

“Cũng không biết tiểu thư có thể mệt chết hay không.” Lưu Nguyệt lẩm bẩm, nhớ đến thời điểm hôm nay lúc đưa cơm cho tiểu thư, âm thanh của tiểu thư có điểm hư nhược rất đáng sợ.

“Khụ khụ, Vương Gia sẽ chăm sóc tốt cho Vương phi.” Cảnh Duệ lúng túng ho khan một tiếng.

“Chăm sóc, ta thấy hoàng thúc đã hóa thân thành sói.” Mộ Hỏa Nhân hừ lạnh, yếu ớt nhìn Hoa Trảm Lãng liếc mắt một cái, nếu không phải là mình đang mang thai, đoán chừng hắn đối với nàng cũng không có khác gì đâu.

“Vương gia vốn chính là sói.” Bạch Thánh Diêu thở dài, Mộ Lê dính lấy nàng năm ngày, nàng đã không chịu nổi, Tuyết Tuyết cũng……

“Thánh Diêu, ta cảm thấy ta đã quá quan tâm nàng rồi.” Mộ Lê sờ lên cằm, mập mờ nhìn nàng, nếu không phải nàng thề sống thề chết không chịu, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng như vậy.

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Dị giới, sủng
Editor: zNguyệt Tiếu
Convert: ngocquynh520

Phúc hắc vs băng lãnh, yêu nghiệt vs độc miệng!

Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương nhỏ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên hoàng ban thưởng cho một thanh "Trảm Long Kiếm", có hiệu lực trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, quyền uy còn trên cả hoàng đế đương triều. Bề ngoài hắn tuấn tú như thần, nhưng lại có nét yêu mị như yêu, trên miệng lúc nào cũng tồn tại một nụ cười nhạt; hắn kiêu ngạo không đối thủ, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, một thân huyễn thuật của hắn hầu như đi khắp thế gian không có đối thủ dù tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, những ai đối nghịch vơi hắn đều không có kết cục tốt, gặp một chém một, gặp vạn chém vạn, chết không được sống không xong.

Tôn quý như hắn, kiêu ngạo như hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một nam nhân si tình, vì nàng, hắn nguyện từ bỏ tất cả.

Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"!

Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy.

Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây?

Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đối thoại đặc sắc:

Cảnh một:

Mộ Lương (thâm tình: Hoa cô nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, không được phép chạy trốn!)

Hoa Khấp Tuyết ( mặt không có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là một nam nhân.)

Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa cô nương, ngươi có dự cảm ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay không?)

Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thật thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

Cảnh hai:

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đã đánh đến, tại sao không né?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, không tức giận chẳng lẽ phải cười?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm, chính là tổn thương chính mình!

Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset