Chương 72-1: Tác phong của Phong Vụ Niên【 bản văn đánh máy VIP】

Tác phong của Phong Vụ Niên【 bản văn đánh máy VIP】

“Vương Gia, đến rồi.” Thuyền chậm rãi dừng lại, Trạch Linh vào báo.

Mộ Lương gật đầu một cái, thấy hắn còn muốn lên tiếng, liền ra một dấu tay ý bảo hắn không nên nói nữa lời nói, nhìn dáng vẻ Hoa Khấp Tuyết ngủ say, mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, bế nàng đi ra ngoài trước.

“Tình cảm của Vương Gia cùng vương phi đúng là rất tốt.” Trịnh Loan không nhịn được cảm khái, mắt nhìn về hình ảnh phía trước.

“Loan ca ca,  tình cảm của chúng ta cũng có thể rất tốt.” Vương Tước Nhi đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười híp mắt nói.

Tần Phong vỗ trán, “Vương cô nương, làm nữ nhân phải biết dè dặt biết không?”

“Hừ, không biết!” Vương Tước Nhi chu mỏ.

“Ta cùng với Tước Nhi tình cảm luôn luôn rất tốt.” Trịnh Loan cười cười, “Đúng là ta đã nhìn Tước Nhi lớn lên.”

Nụ cười Vương Tước Nhi liền cứng đờ, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt mang theo một nụ cười tự giễu, đã sớm biết người ta chỉ là coi nàng như người thân, cần gì phải tự mình chuốc lấy đau khổ nữa, như vậy cũng tốt, sau khi trở về Tước quốc, nàng cùng hắn sẽ thật sự không qua lại nữa.

Trịnh Loan như đang suy nghĩ điều gì nhìn theo bóng lưng của nàng, híp híp mắt, chậm rãi đứng dậy, “Chúng ta đi thôi.”

“Oa, Phong Quốc thật là đẹp.” Vương Tước Nhi mặt vui mừng nhìn phong cảnh của Hải Cảng, mỗi tòa lầu nhỏ đều rất khác biệt, chung quanh còn trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ.

“Đi thôi.” không biết từ lúc Trịnh Loan đã đi tới phía sau lưng nàng, lạnh nhạt nói.

Vương Tước Nhi mím môi một cái, không hề quay lưng gật đầu với hắn một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khách sạn Lưu Phong, đay là khách sạn lớn nhất Phong Đô.

“Vương Gia, phòng đã được đặt rồi.” Cảnh Duệ nhìn Mộ Lương từ từ đi vào, đưa môn bài cho hắn.

Trong khách sạn rất nhiều khách, nhìn thấy người tới, liền nhao lên trừng lớn hay mắt, hình như không tin đây là người thật.

Mộ Lương đang muốn lên lầu, lại nghe được giọng nói của người quen, nhíu mày, quay đầu lại, “Vương Gia.”

“Ha ha, thật là có duyên.” Trịnh Loan ôn hòa cười.

“Khách sạn Phong Đô là tốt nhất ở đây, gặp nhau cũng là tất nhiên.” Bạch Thánh Vũ nhún nhún vai, những người này đều có thân phận tôn quý, làm sao không chọn địa phương tốt mà đi chứ.

Mộ Lương gật đầui với bọn họ một cái, liền ôm Hoa Khấp Tuyết đi lên lầu.

“Ưmh, tại sao không có gọi ta dậy?” lúc Mộ Lương để Hoa Khấp Tuyết xuống, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi mở mắt, nhìn địa phương có chút xa lạ, nhíu nhíu mày.

“Ngủ ngon như vậy, ta làm sao nhẫn tâm đánh thức nàng.” Mộ Lương cười cười, “Muốn dậy hay là vẫn tiếp tục ngủ?”

Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, ngồi dậy, vuốt vuốt chân mày, “Gần đây tại sao lại thích ngủ như vậy.”

Mộ Lương có chút đau lòng sờ sờ mặt của nàng, hắn luôn tự nhận y thuật cao minh, nhưng chứng bệnh thích ngủ nho nhỏ của A Noãn trước mắt cũng không thể giải quyết được.

“Chủ tử, bởi vì người chỉ tu luyện một nửa pháp quyết, chờ người tu luyện xong toàn bộ, là có thể khôi phục lại như bình thường rồi.” Khiêu Hồng từ trên búi tóc của Hoa Khấp Tuyết bay ra.

“Nếu là vĩnh viễn cũng không tu luyện được toàn bộ thì sao đây?” Mộ Lương cau mày.

“Thì sẽ vẫn bị cái bộ dáng này, tình trạng thích ngủ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Khiêu Hồng hơi lóe Hồng Quang.

“Ta đã nói không muốn luyện rồi, nàng lại không nghe lời.” mặt Mộ Lương trầm xuống, hơi tức giận liền hơi cúi người khẽ gầm nhẹ.

Trong lòng Hoa Khấp Tuyết căng thẳng, mím môi xoay mặt đi, “Hung cái gì.”

“.” Mộ Lương đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng.

“Làm gì.” Hoa Khấp Tuyết cau mày, rất bất mãn đối với thái độ hắn.

“Luyện công.”

Hoa Khấp Tuyết có chút tức giận, nàng biết hắn lo lắng cho mình, nhưng sắc mặt cũng không cần khó nhìn như vậy chứ!

Tựa như đang giống như giận lẩy lẫn nhau, Hoa Khấp Tuyết không thèm không đứng lên, ngược lại nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt.

Mộ Lương sững sờ, sắc mặt liền đầy ảo não, hắn chỉ là tức nên nóng nảy, không phải cố ý dữ dội như vậy, bất đắc dĩ thở dài, hắn ngồi xuống bên người Hoa Khấp Tuyết, cúi người nhìn nàng, “A Noãn, dậy đi, ta sai rồi.”

Hoa Khấp Tuyết không để ý tới hắn.

Mộ Lương híp híp mắt, ngay sau đó gian xảo cười một tiếng, cúi người hôn lên hai mắt của nàng, sau đó hôn một đường xuống phía dưới, hôn  mũi nàng, cuối cùng là môi của nàng.

“Ừ…… Chàng buông ra…… Ta……” Hoa Khấp Tuyết khẽ mở mắt có chút mờ mịt ra, gương mặt ửng đỏ, hơi thở bởi vì nụ hôn của hắn mà có chút rối loạn.

“A Noãn, mấy ngày nay ta đều không có đụng vào nàng, nếu không, hôm nay bù lại?” Mộ Lương ngậm lấy múi môi của nàng, cười đầy tà khí.

“Không phải không muốn ta tu luyện pháp quyết sao,.” Hoa Khấp Tuyết níu lấy y phục của hắn.

“Muốn luyện?” Mộ Lương cười giống như con hồ ly.

Mặt Hoa Khấp Tuyết liền lạnh lẽo, dùng sức đẩy, đẩy hắn ra, còn mình thì lật người xuống giường.

“Chớ bực bội.” Mộ Lương từ phía sau ôm lấy nàng, “Nàng bực bội hại mình, như vậy chính bản thân ta cũng đau lòng.”

Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nói với Khiêu Hồng, “Một nửa tu luyện phía sau luyện như thế nào?”

“Cái này đơn giản, chủ tử cùng người nam nhân kia cùng nhau tu luyện ta nói cho các ngươi biết pháp quyết, thì có thể tu luyện được một phần ba của một nửa phía sau.”

“Còn có hai phần ba nữa thì sao?” Hoa Khấp Tuyết hỏi.

“Cái này đơn giản, ta cùng Liệp Tử sẽ dung hợp một lần, chế tạo một cái không gian cho chủ tử, sau đó hai người đi vào, cởi hết tất cả rồi cùng  song chưởng với nhau, mới có thể, nhưng nhất định không thể để cho sự vật bên cạnh quấy nhiễu, không thể phân tâm nha!”

……

Trong nháy mắt Hoa Khấp Tuyết liền im lặng, cái này có phải quá tà ác hay không.

Còn Mộ Lương lại dựa cột giường cười đến run rẩy hết cả người, khóe mắt cũng hơi ẩm ướt, luyện công cũng có thể sỗ sàng như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy Khiêu Hồng này nhìn đặc biệt thuận mắt.

“Khụ khụ, trước tiên luyện xọng một phần ba trước mắt đi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn một cái.

“Ừ, được, chúng ta muốn đánh nhanh thắng nhanh,còn lại hai phần ba phải luyện nữa.” Mộ Lương gật đầu mạnh, đối với giai đoạn tu luyện phía sau rất mong chờ, vỗ vỗ xương quai xanhcủa mình, Tử Quang chợt lóe, một Tử Ngọc tiêu (ống tiêu bằng ngọc màu tím) xuất hiện trong tay hắn.

Hoa Khấp Tuyết nhìn cây sáo bằng ngọc một cái, nắm lấy Khiêu Hồng, Hồng Quang chợt thoáng qua, một thanh trường kiếm bằng huyết ngọc được nàng giữ trong lòng bàn tay.

“Trạch Linh, chúng ta không ra khỏi phòng, ai cũng không cho đến làm phiền chúng ta.” Mộ Lương đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa, nhàn nhạt phân phó.

“Dạ” tay Trạch Linh đang gõ cửa liền dừng lại, gật đầu một cái, xoay người rời đi.

“Ah, Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết không có xuống?” Bạch Thánh Vũ đùa bỡn  cơm trong chén, có chút hiếu kỳ.

“Đáng thương  cho tiểu thư.” Lưu Nguyệt theo bản năng liền liên tưởng đến mười ngày tân hôn  lúc trước của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đã trôi qua thế nào.

Trong lúc nhất thời, người biết sự kiện kia sắc mặt nhanh chống trở nên cổ quái cùng mập mờ.

“Ăn cơm đi.” Cảnh Duệ bưng chén lên, nhìn một chút thấy Mộ Hỏa Nhi cùng Hoa Trảm Lãng cũng không có xuống ăn, đẩy Trạch Linh một cái, “Đi đưa chút ăn cho bọn người công chúa.”

“Tại sao lại là ta!?” mặt Trạch Linh tối sầm.

“Ta đi cho.” Lưu Nguyệt buông chén xuống liền đứng dậy, lại bị Cảnh Duệ kéo lại, “Sao vậy?”

Cảnh Duệ nhìn nàng một lát, bất đắc dĩ thở dài, ấn nàng ngồi xuống, “Ta đi là được rồi, dọc đường  nàng đi theo cũng mệt mỏi rồi.”

Mặt Lưu Nguyệt đỏ lên, gật đầu một cái, cái miệng nhỏ hơi mím một cái rồi ngồi xuống cơm.

“Thật không nhìn ra nha, Cảnh đại nhân cũng rất biết thương nàng dâu.” Bạch Thánh Vũ thấy Cảnh Duệ đi, lập tức trêu ghẹo nói.

Nghe vậy, mặt của Lưu Nguyệt càng đỏ hơn.

Trịnh Loan ngồi ở một bàn khác ăn cơm, thấy động tĩnh bên này của bọn họ, nhíu mày.

“Ta cảm thấy được Thánh vương không có vẻ kiêu ngạo gì, thủ hạ của hắn cùng bằng hữu cũng có thể hoà mình.” Tần Phong hơi xúc động.

“Thuộc hạ…… Nói cho cùng thuộc hạ của hắn cũng không cần có dã tâm, căng bản thân phận địa vị cũng không cần phải lo lắng.” Vương Tước Nhi theo bản năng mở miệng, giật mình với câu nói vừa rồi của mình, động tác trên tay cũng hơi dừng lại một chút.

Trịnh Loan hơi híp mắt nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, tính tình Tước Nhi trước giờ luôn rất trẻ con, tại sao có thể nói ra những lời nói này?

“Ngươi làm gì biết rõ vậy, ăn cơm đi.” Tư Thanh chỉ cảm thấy nàng đang nói đùa, cười cười phất tay một cái.

Không khí trên bàn ăn trong lúc nhất thời lâm vào an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm với nhau.

Lăng Hải là một đảo biệt lập.

“Làm sao chàng biết nơi này có một đảo?” Hoa Khấp Tuyết nhìn chung quanh hoang đảo đều là cát mịn, có chút kinh ngạc.

Mộ Lương tiến lên gõ một cái đầu của nàng, “Ngốc nghếch, lúc ta khống chế nước xoáy, bay cao như vậy, nếu còn không nhìn thấy, vậy ánh mắt  của ta không khỏi quá kém rồi.”

“Bắt đầu đi.” Hoa Khấp Tuyết hiếm khi liền mỉm cười, lấy Khiêu Hồng trên búi toc ra, hai tay chấp lại, mười ngón tay đan xen, một tia bạch quang từ trong lòng bàn tay phóng ra, bao bọc Khiêu Hồng vào trong đó

Mộ Lương duỗi lưng một cái, cũng quẳng Liệp Tử vào không trung, Tử Quang hiện lên, bao bọc cây tiêu Tử Ngọc vào trong đó.

Khiêu Hồng cùng Liệp Tử dưới sự thôi thúc ở hai cỗ huyễn lực, liền chạm vào nhau, cả vùng đất đều theo đó mà chấn động, trước mắt hai người xuất hiện một màn ánh sáng, trên màn ánh sáng có một đạo bóng đen một nam một nữ, cô gái cầm kiếm, nam tử cầm tiêu.

Mắt của hai người liền sáng lên, giơ tay lên nắm  Khiêu Hồng cùng Liệp Tử trở lại, bóng người trên màn hình bắt đầu chuyển động, Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương liếc mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu chuyển động, hai người thỉnh thoảng tách ra, thỉnh thoảng quấn quít, giống như người yêu đang quấn quýt si mê, thỉnh thoảng cãi vả, thỉnh thoảng ngọt ngào……

Trên đảo hoang vắng lặng, hai người giống như bức tranh, tay áo phất phơ, gió biển khẽ nâng lên mái tóc hai người, hai người hòa hợp với nhau, cảnh vật thật là hoàn mỹ.

Trên màn hình hai đạo bóng người không ngừng vũ động bảo vật trong tay, một chiêu cuối cùng, hai người thật chặt kề nhau, nam tử từ sau lưng cô gái ôm lấy nàng, ném bảo vật lên không trung, mười ngón tay hai người đan xen với nhau, lẳng lặng ôm nhau, đến bảo vật nhập vào cơ thể.

Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương thấy vậy, nhanh chóng quẳng  Khiêu Hồng cùng Liệp Tử vào không trung, Mộ Lương từ sau lưng Hoa Khấp Tuyết  ôm lấy nàng, nắm lấy mười ngón tay của nàng, dịu dàng nhếch môi.

Hoa Khấp Tuyết hơi quay đầu lại, cười yếu ớt nhìn hắn, ánh mắt  hai người chạm vào nhau, tình ý dâng trào, từng hình ảnh tình nồng ý mật hiện lên trong đầu của hai người, làm cho trái tim hai người thấy đầy thỏa mãn.

Lúc bọn họ không có chú ý xung quanh, ứng theo nụ cười trên mặt hai người càng ngày càng thêm hạnh phúc, thì không khí bốn phía chuyển động càng ngày càng trở nên nhanh hơn, tạo thành một cái khí cầu khổng lồ bao bọc hai người ở bên trong, những tảng đá do luồng chuyển động mà vở ra bay theo luồng chuyển động, đụng vào quả cầu, nhưng trong nháy mắt bị quả cầu làm cho tan nát, nước biển bốn phía cũng bắt đầu cuồn cuộn, đánh về phía hai người, nhưng lại bị này quả khí cầu cường đại này bắn trở về.

Đúng vào lúc này, màn sáng kia đột nhiên biến mất không thấy nữa, Khiêu Hồng cùng Liệp Tử run lên, chậm rãi hạ xuống, từ từ dung nhập vào trong cơ thể hai người, lúc này Hồng quang cùng Tử Quang hòa cùng với nhau phát đến cực đại, làm cho bốn phía khôi phục lại yên tĩnh.

Hai người nhắm mắt lại, hấp thu huyễn lực mới vừa hấp thu vào trong cơ thể, điều khí chốc lát mới mở mắt ra.

“Mệt quá.” Hoa Khấp Tuyết có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, mặc dù huyễn lực bên trong cơ thể được tăng cường không ít, nhưng cả người vẫn cảm thấy  mệt mỏi.

Mộ Lương đau lòng vuốt ve trán của nàng, “Chúng ta trở về khách sạn.” Dứt lời, hai người biến mất ở trên đảo hoang.

Tiểu nhị mang một thùng nước đi lên, Mộ Lương bế  Hoa Khấp Tuyết đang uể oải lên cỏi hết y phục của nàng, nhẹ nhàng để nàng vào thùng, sau đó chà lưng nàng.

Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm,muốn cử động được ngón tay cũng là động tác rất xa xỉ, mắt lại0 nhìn thấy nam nhân trước mặt tinh thần cực kỳ tốt, trong lòng đầy căm giận cùng bất bình.

“Liệp Tử, vì sao ta tu luyện xong cảm thấy rất có tinh thần, mà A Noãn lại……”

Mộ Lương có chút nghi ngờ, cùng tu luyện giống nhau, vì sao hiệu quả của hắn với A Noãn lại khác nhau nhiều đến như vậy?

“Chủ tử chớ vội, đợi đến khi tu luyện hoàn toàn xong, nội lực của nữ nhân sẽ tăng cao hơn so với nam nhân.” Đây là lần đầu tiên Liệp Tử nói chuyện, giọng nói rất ôn hòa, nhẹ nhàng.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Liệp Tử này ngược lại thật rất hay ngượng ngùng, nghe âm thanh đã biết.

“Hừ, quyết pháp của ta cùng Liệp Tử người có thể tu luyện chỉ có thể là hai phu thê, nếu không có tình yêu, thì căn bản sẽ không thể tu sửa luyện được, tình yêu giữa chủ tử cùng người nam nhân kia quá đậm, cho nên hiệu quả đặc biệt tốt, hiện tại tinh thần người nam nhân kia đang tăng gấp trăm lần, nhưng khổ cho chủ tử nhà ta, mệt mỏi tăng gấp bội.”

Khiêu Hồng đang trôi ở trong nước, bất mãn lầu bầu.

Tay Mộ Lương đang chà lưng cho nàng liền dừng lại, sắc mặt có chút vặn vẹo, chiếu theo lời nói trên, có phải hắn không nên yêu A Noãn tới như vậy?

“Ưmh, Mộ Lương chàng phải bồi thường cho ta.” Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, lười biếng nhìn hắn.

“Nha đầu ngốc, trước hảo hảo ngủ một giấc.” Mộ Lương thở dài, ôm lấy nàng từ trong nước ra, lau khô sau đặt lên giường, “Chuyện nàng muốn làm, trước giờ ta có từ chối nàng chuyện gì sao?”

Hoa Khấp Tuyết khẽ mỉm cười, mí mắt trầm xuống, ngủ rất nhanh.

Mộ Lương biết tất cả đều này do nàng tu luyện pháp quyết này gây nên, cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn nói gì, nhưng sau khi tu luyện xong toàn bộ, huyễn lực của A Noãn có thể tăng lên hai tầng so với mình, điểm này cũng tốt rồi.

“Vương Gia.” giọng nói của  Cảnh Duệ truyền đến, cắt đứt suy tư của hắn.

“Chuyện gì?” Mộ Lương dịu dàng nhìn nhung nhan của  Hoa Khấp Tuyết đang ngủ, nắm tay của nàng.

“Phong Vụ Niên đến rồi.”

Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, ngay sau đó châm chọc cười một tiếng, “Nói cho hắn biết, ta sẽ xuống ngay.”

“Dạ”

Phong Vụ Niên  kia, nhanh như vậy, đã không nhịn được?

“Phong thái tử.” Mộ Lương thay quần áo sạch, chậm rãi xuống lầu, nhìn thấy Phong Vụ Niên đang ngồi, cười như không cười nhìn hắn.

“Thánh vương.” Phong Vụ Niên thấy hắn xuống, trong mắt liền hiện lên lãnh ý, nhưng mà trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười như cũ.

“Không biết Phong thái tử tìm Bổn vương, có chuyện gì?” Mộ Lương đến trước mặt của hắn ngồi xuống, một tay hơi chống cằm, nhìn cực kỳ lười biếng.

“Bổn cung nghe nói Thánh vương cùng Đức vương đã đến Phong Đô, liền muốn tới chào hỏi một tiếng.” Phong Vụ Niên dựa vào cái ghế.

Mộ Lương nhíu mày, “Tin tức của thái tử thật đúng là linh thông nha.”

Làm sao Phong Vụ Niên không nghe ra trong lời  thâm ý nói của hắn, bên ngoài vẫn cười nhưng trong lòng không cười khẽ hừ nhẹ, “Hiển nhiên so với Thánh vương thì kém xa.”

Mộ Lương nhàn nhạt cười, nhấp một miếng trà.

“Vương Gia cùng vương phi như hình với bóng, tại sao hôm nay chỉ thấy Vương Gia nhưng không hề thấy vương phi?” Phong Vụ Niên không nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết, nhíu nhíu mày.

“Thái tử đúng là rất quan tâm ta cùng với A Noãn nha.” Mộ Lương trong mắt xẹt qua lãnh ý, “Người  A Noãn thể chất yếu ớt, chịu mệt nhọc lâu như vậy, đang nghỉ ngơi.”

Phốc! Bạch Thánh Vũ bên cạnh nghe được liền phun ngụm trà đang uống trong miệng ra ngoài, thể chất yếu!? Lý do kém cỏi như vậy mà Mộ Lương cũng dám nói ra.

“Thì ra là như vậy.” tất nhiên Phong Vụ Niên biết hắn kiếm cớ nói qua loa với mình, sắc mặt có chút cứng ngắc, ngay sau đó thu lại cảm xúc, “Vương Gia, Bổn cung tính tối nay mở quá thiết yến ở phủ thái tử tẩy trần cho Vương Gia cùng vương phi.”

“Thái tử không nên phiền toái, A Noãn luôn không thích cùng với hoàng tộc quan lại khác giao thiệp.” Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cự tuyệt, không có ý định cho hắn mặt mũi.

“Vương Gia nói quá không hợp tình hợp lý rồi.” sắc mặt Phong Vụ Niên trầm xuống, “Có nữ nhân nào không thích hòa nhập vào vương tôn quý tộc chứ.”

Mộ Lương thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Phong Vụ Niên, “Phong Vụ Niên, ngươi thân là thái tử một nước, không khỏi quá nông cạn rồi.”

“Mộ Lương, rốt cuộc  ngươi cũng không nhịn được nữa.” Phong Vụ Niên cười lạnh, hắn còn tưởng rằng Mộ Lương sẽ nhịn hắn lâu hơn nữa mới cùng hắn vạch mặt, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy.

“Nhịn? Tại sao muốn nhịn? Phong Vụ Niên, ngươi là đối thủ ta vẫn không để vào mắt, tiệc chúc thọ của Lê nhi, ngươi cho rằng dùng một cái rương liền có thể hạ uy phong của Mộ Quốc, tâm kế như thế, không xứng đấu với ta.”

Mộ Lương giọng nói rất hờ hợt, nhưng những lời nói kia từng chữ đâm vào chỗ đau của  hắn, “Dĩ nhiên, chuyện ngươi làm ngày đó cũng không phải là hoàn toàn xấu, để Trường Sinh ngọc trong đó cũng không tệ.”

” Ngươi đừng khinh người quá đáng.” sắc mặt Phong Vụ Niên tái xanh, “Vương phi sợ là chưa từng thấy qua dáng vẻ vô lễ xấc láo này của ngươi thôi.”

“Hoa Khấp Tuyết nàng từ đầu tới cuối đều là của ta nữ nhân, ngươi cho rằng ở hồ Bích Ba nhìn nàng một cái, thì có tư cách cùng ta tranh đoạt người?” Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, “Vô lễ xấc láo? Hoặc là ngươi cho rằng ngươi tư cách cao bao nhiêu.”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Bổn cung đầu tiên nhìn thấy liền yêu nàng, nếu cho ta một cơ hội cạnh tranh công bằng với ngươi, không nhất định Bổn cung sẽ thất bại dưới tay ngươi, hơn nữa Bổn cung là sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng, ta có thể cho nàng làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi thì sao? Vĩnh viễn chỉ là Nhiếp Chính vương!”

Phong Vụ Niên coi như bị làm cho tức điên, có chút không lựa lời nói, hoàn toàn quên quyền lực Nhiếp Chính vương này của Mộ Lương lớn đến bao nhiêu.

“Ngôi vị hoàng đế?” Mộ Lương vuốt vuốt ly trà trong tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Phong Vụ Niên trong lòng cả kinh, đang muốn mở miệng, lại nghe hắn đã mở miệng, “Tương lai  Hoàng đế Phong Quốc, ngươi biết vì sao Bổn vương không cần vương vị này?”

Mộ Lương cười đầy châm chọc.

Sắc mặt Phong Vụ Niên lập tức cứng đờ, không cần? Không phải không chiếm được, chính là không muốn!

“A Noãn nói, nàng không cần cái hậu vị đó.” cả người Mộ Lương nghiêng về phía trước, nói ra từng chữ từng chữ rất rõ ràng, trong mắt đầy châm chọc.

Ngươi coi hậu vị như bảo vật, người ta căn bản khinh thường không thèm nhìn lại. Hiện tại Phong Vụ Niên chỉ có cảm giác như mình bị hắn tát một bạt tai, trên mặt đau rát, mắt cũng bị xung huyết.

“Mộ Lương, một ngày nào đó ngươi  sẽ vì sự phách lối của ngươi mà trả giá thật lớn.” Phong Vụ Niên đột nhiên đứng dậy, hung tợn nhìn hắn.

Mộ Lương sững người, ngay sau đó làm ra  dáng vẻ đột nhiên lĩnh ngộ, “Thái tử nói đúng lắm…… chính là chuyện Tước Quốc cùng Phong Quốc liên thủ diệt Mộ Quốc sao?”

Hai mắt Phong Vụ Niên trừng lớn, hắn làm sao biết được, đây là chuyện cơ mật mà!

“Ha ha, nếu thái tử muốn chơi,  làm sao  Bổn vương lại không theo cùng, chỉ sợ hậu quả kia thái tử không kham nổi đâu,phần lớn lục địa Vân Huyễn đại lục đều thuộc về Mộ Quốc ta, nhưng mà còn hải đảo, thật đúng là chưa có.”

Mộ Lương lười biếng cười, nhưng ai cũng không dám cho là hắn đang nói đùa.

“Được, Bổn cung sẽ chờ xem ngươi có thể làm những gì, Bổn cung cũng không tin một mình ngươi có thể ngăn được  thiên quân vạn mã!” Phong Vụ Niên giận đến gân xanh nổi lên.

“Thiên quân vạn mã…… Thái tử, cuộc chiến Kim Than bốn năm trước, đáng tiếc ngươi không có xem, mặt trời chiếu xuống máu tươi đầy trên đất, sướng đến rung động lòng người.”

Hai mắt  Mộ Lương đột nhiên đầy tràn hưng phấn cùng điên cuồng, cái ánh mắt khát máu đó Phong Vụ Niên nhìn  trước mắt, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân lang dần lên trên, cuộc chiến Kim Than, hắn chưa từng thấy qua, nhưng đã nghe nói qua, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã sai rồi, căn bản hôm nay hắn không nên thiếu kiên nhẫn mà đến tìm Mộ Lương.

“Kia bản cung sẽ mỏi mắt mong chờ, Mộ Lương, ngươi sẽ không thắng được đâu, thiên hạ này còn có Hoa Khấp Tuyết, đều là của ta.” Hừ lạnh một tiếng, Phong Vụ Niên xoay người rời đi, hắn không biết là, bộ dáng này của hắn, căn bản là chạy trối chết.

Mộ Lương cười nhạt phủi phủi  ống tay áo một chút, hắn còn tưởng rằng Phong Vụ Niên là một nhân vật, như vậy ít nhất trò chơi sẽ chơi khá hơn một chút, thật không nghĩ đến, tâm trí của hắn không thể so kịp với tướng mạo của hắn.

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Dị giới, sủng
Editor: zNguyệt Tiếu
Convert: ngocquynh520

Phúc hắc vs băng lãnh, yêu nghiệt vs độc miệng!

Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương nhỏ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên hoàng ban thưởng cho một thanh "Trảm Long Kiếm", có hiệu lực trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, quyền uy còn trên cả hoàng đế đương triều. Bề ngoài hắn tuấn tú như thần, nhưng lại có nét yêu mị như yêu, trên miệng lúc nào cũng tồn tại một nụ cười nhạt; hắn kiêu ngạo không đối thủ, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, một thân huyễn thuật của hắn hầu như đi khắp thế gian không có đối thủ dù tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, những ai đối nghịch vơi hắn đều không có kết cục tốt, gặp một chém một, gặp vạn chém vạn, chết không được sống không xong.

Tôn quý như hắn, kiêu ngạo như hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một nam nhân si tình, vì nàng, hắn nguyện từ bỏ tất cả.

Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"!

Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy.

Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây?

Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đối thoại đặc sắc:

Cảnh một:

Mộ Lương (thâm tình: Hoa cô nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, không được phép chạy trốn!)

Hoa Khấp Tuyết ( mặt không có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là một nam nhân.)

Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa cô nương, ngươi có dự cảm ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay không?)

Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thật thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

Cảnh hai:

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đã đánh đến, tại sao không né?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, không tức giận chẳng lẽ phải cười?

Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi không thể làm, chính là tổn thương chính mình!

Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset