Quyển 6 – Chương 222: Ta có cửu chuyển đan

Ta có cửu chuyển đan

Khi tìm được Cổ đại phu cũng là lúc y đang cầm một quyển y dược giấy đã ngả vàng, chỉ huy đám trợ thủ cùng đệ tử phân loại dược liệu, nghiền thuốc. Vừa thấy hai người bước tới, y lập tức tiến lên: “Tiểu Đậu Tử, thiếu chủ lại đau đầu?”

Tiểu Đậu Tử gật đầu: “Hiện tại đang bế quan.”

Lão nhân nhíu mày, sau đó nhìn về phía Vân Phi Vũ, dường như muốn nói gì đó cùng y, cuối cùng lại im lặng, chỉ thở dài.

“Cổ đại phu… rốt cuộc có chuyện gì xảy ra cho hắn? Là bệnh gì?”

Lão nhân lắc đầu không nói, xoay người tiếp tục chỉ huy mọi người, không để ý tới hai người họ.

Vân Phi Vũ nóng lòng, hiện tại bị tiếng lão nhân than thở khiến cho tâm can càng thêm phiền muộn, tiến lên giữ chặt lấy y: “Cổ đại phu, ngài nhanh nói cho ta biết đi, rốt cuộc hắn bị sao vậy? Có cách nào chữa trị hay không?”

Lão nhân quay lại nhìn y, thu hồi cánh tay bị lôi kéo, bất đắc dĩ trả lời: “Đi theo ta.”

Vào căn phòng nhỏ bên cạnh, không khí yên tĩnh không ít, hai người ngồi xuống, lão nhân chậm rãi lên tiếng: “Thiếu chủ đang trúng kỳ độc, hắn vẫn dựa vào nội lực cùng dược lực do ta phối ra để kiềm áp chế, nhưng lần trước…” y dừng một lát, nói tiếp: “Lần trước vì chữa vết thương trên vai phải của người nên đã hao tổn hết hơn phân nửa tu vi. Độc trong cơ thể hắn không khống chế được nên mới thường xuyên đau đầu.”

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao không nói cho ta biết?” Vân Phi Vũ thì thào, vọt mạnh lên bắt lấy cánh tay lão nhân: “Y thuật của ngài cao thâm cùng dược tài của Vân gia phong phú như vậy chẳng lẽ vẫn không chế được giải dược hay sao?”

Lão nhân cười khổ: “Ta vẫn luôn nghiên cứu mà. Khi nãy người cũng thấy rồi đó, ta đang tìm các phương thuốc cổ, tuy nhiên chẳng tìm được loại nào hữu hiệu.”

“Vậy… nếu độc dược phát tác sẽ thế nào?”

Lão nhân lộ vẻ mặt kỳ quái, nhìn y thở dài một tiếng: “Quên đi. Đã tới nước này rồi, có nói cho người cũng chẳng sao cả. Nếu không có giải dược, thiếu chủ sẽ giống như gia chủ, *** thần hỗn loạn mà phát cuồng.”

“Vậy ý ngài là bọn họ cùng trúng một loại độc?”

Lão nhân gật đầu, nói: “Hơn một năm trước, thiếu chủ đột nhiên giao loại độc dược này cho ta, bắt ta nghiên cứu, chế tạo giải dược, nhưng có nghiên cứu bao lâu vẫn chỉ tìm được cách tạm thời áp chế, cách giải độc lại không hề tìm ra. Dù sao đó chính là độc dược do độc vương chế ra, trừ bỏ bản thân hắn thì sợ rằng chỉ có dược vương nổi danh ngang hàng mới có thể giải. Nhưng hai người này lại đồng thời mất tích từ hơn ba mươi năm trước. Aizz…”

“Trúng cùng một loại độc với người nọ?” Tuy rằng không rõ nhưng y có thể tưởng tượng ra. Khi đó, một tiểu hài tử mang đầy cừu hận trên mình, khuất nhục sống trong tay người nọ, chắc chắn hắn đã bị bức tới độ phải dùng phương pháp tổn thương bản thân để trừ bỏ người nọ.

“Súc sinh!” Nghĩ tới kẻ kia, trong lòng Vân Phi Vũ nhịn không nổi liền nổi lên một cơn hỏa nộ. Đột nhiên nhớ tới khi nãy dường như lão nhân có nhắc tới độc vương cùng dược vương, y bật thốt lên: “Cổ đại phu. Có phải khi nãy ngài nói chỉ cần tìm được độc vương hoặc dược vương là có thể giải được độc trên người hắn?”

Nhìn vẻ hưng phấn trên gương mặt nam tử, lão nhân gật đầu, sau đó nói: “Nhưng hơn ba mươi năm trước, hai người bọn họ đã…”

“Không hề chi, ta biết bọn họ ở đâu.” Vân Phi Vũ vui sướng dị thường, nhưng đảo mắt lại suy sụp cúi mặt: “Tìm Lí lão bá nhất định không được rồi, bởi vì Vân gia cùng ma giáo là không đội trời chung. Tìm lão đầu? Nhưng tiến vào sơn cốc bằng cách nào đây?”

Nghe nam tử nói biết hai người ở đâu, lão nhân thực sự có chút không tin tưởng. Hiện tại, thấy nam tử một hồi vui mừng, một hồi ưu tư, y không khỏi lắc đầu, đứng lên định đi ra ngoài: “Trong cậy vào y thì còn không bằng tự mình đi tìm cách chế ra giải dược còn hơn.”

“Đúng rồi, Cổ đại phu, cửu chuyển đan có thể giải độc hay không?” Y nhớ rõ lần trước đã dùng dược hoàn kia cứu nghĩa phụ. Nhớ tới nghĩa phụ, y bất giác thở dài.

“Cửu chuyển đan?” Lão nhân vừa nghe xong lập tức xoay người, đôi mắt sáng lên, nhìn nam tử: “Người có cửu chuyển đan?”

Vân Phi Vũ gật đầu, thuận miệng nói: “Lão đầu cho ta ba khỏa, nhưng lần trước vì cứu người nên đã dùng một khỏa, sau đó lại tặng người khác một khỏa, hiện tại chỉ còn lại một khỏa duy nhất, có thể dùng giải độc hay không?”

“Có thể có thể!” Lão nhân gật đầu lia lịa, đột nhiên lại trách cứ: “Dược vật trân quý như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác chứ, đó chính là thuốc tiên cứu mệnh đấy!”

Y còn chưa kịp mở miệng, lão nhân lại hỏi: “Đúng rồi, sao người lại có cửu chuyển đan?”

“Ách… là người khác tặng.”

“Người khác?” Lão nhân nghi ngờ nhìn y: “Chẳng lẽ người khác mà thất thiếu gia nói chính là độc vương Âu Dương Ngọc?”

Vân Phi Vũ cười cười: “Chính là hắn, nhưng hắn không muốn người khác gọi mình như vậy. Ta cùng tiểu tử kia đều gọi hắn là lão đầu.”

“Hắn… hắn lại tái xuất giang hồ?”

Nhìn biểu hiện kích động của lão nhân, Vân Phi Vũ lắc đầu: “Không có, ta chỉ là trùng hợp được hắn cứu, sau đó cùng bọn họ sinh sống một thời gian ngắn.”

“À, à, ra vậy.” Lão nhân nhíu mày đăm chiêu, đột nhiên nhìn y bằng ánh mắt khát cầu: “Người có thể mau chóng đưa dược hoàn kia cho ta xem?”

Vân Phi Vũ nhức đầu: “Thật có lỗi, ta đặt nó trong tiểu viện ở Diên Kinh mất rồi, tuy nhiên, ta có thể miêu tả cho ngài. Đó là dược hoàn màu xanh đậm, hương vị… rất khó chịu, có thể dùng từ tan tưởi để hình dung. Nếu chẳng phải đã thực sự dùng nó để cứu người, ta còn lão nhân gạt ta, đưa cho ta độc dược đó chứ.”

“Là do người không biết đó thôi.” Lão nhân lộ vẻ sùng kính: “Nghe nói cả đời độc vương chỉ nghiên cứu độc dược, ngay cả nguyên liệu chế tạo giải dược hoặc liệu thương thánh dược cũng được lấy từ các loại dược vật cực độc, nghe nó rất thần kỳ, hiệu quả không cần bàn cãi. Nhưng thực đáng tiếc, không có duyên được nhìn thấy a!”

Thấy y lộ vẻ chán nản, Vân Phi Vũ cười hai tiếng, ngắt lời: “Còn có thể khống chế độc trong bao lâu?”

Lão nhân trầm tư một lát, sau đó nói: “Nửa năm đến một năm, nhưng giải độc càng nhanh càng tốt.”

Biết thời gian còn lại từ nửa năm đến một năm, Vân Phi Vũ thở phào, từ nơi này tới Diên Kinh, cho dù thong thả cũng chỉ mất một tháng, vẫn còn kịp.

“Được rồi, đã tạ ngài đã cho ta biết nhiều như vậy. Chờ hắn xuất quan, chúng ta lập tức tới Diên Kinh.”

Vân Phi Vũ cười, gật đầu cùng y, sau đó định đi ra ngoài.

“Chuyện đó… có thể đừng nói cho thiếu chủ biết là ta kể cho người được không? Hắn vốn không cho phép ta tiết lộ, bất quá, ta nghĩ nếu người khuyên can, chắc hẳn hắn sẽ biết quý trọng thân thể mình hơn.”

“Uhm, ta sẽ nói với hắn là ta ép buộc ngài.” Nhìn lão nhân lộ vẻ kinh nghi, Vân Phi Vũ giải thích: “Dù sao người biết chuyện này cũng không nhiều lắm, hắn chỉ cần nghĩ một chút sẽ đoán được. An tâm, hắn sẽ không trách ngài.”

Nghĩ tới việc thiếu chủ coi trọng người này tới mức nào, lão nhân gật đầu, không hề dài dòng.

Khi trở lại tiểu viện, thái dương đã xuống núi, Vân Phi Vũ nhìn bình phòng đơn sơ bên cạnh, suy nghĩ một lúc liền ra lệnh: “Tiểu Đậu Tử, những ngày này ta sẽ ở lại đây, ba bữa cơm đành phiền ngươi đưa tới vậy.”(Bình phòng: Nhà một tầng, nhà trệt)

“Thất thiếu gia, người muốn ở lại nơi đó?” Tiểu Đậu Tử kinh ngạc nhìn y: “Bình phòng đó là được tùy tiện dựng lên thôi, từ trước tới nay vẫn chưa có ai ở, bên trong rất bẩn, hơn nữa lại chẳng có thứ gì cả. Người vẫn muốn ở đó?”

Vân Phi Vũ nhìn thạch môn đóng chặt, gật đầu: “Giúp ta lấy một cái chổi tới đây, sau đó giúp ta chuẩn bị gường và chăn là được.”

Tiểu Đậu Tử nhìn nam tử thật lâu, thấy y kiên quyết, hắn đành phải cúi đầu: “Vậy được rồi, tiểu nhân sẽ chuẩn bị cho người. Nhưng hôm nay người dùng bữa tối ở đâu?”

Nhớ tới việc trở về sẽ phải nghe lải nhải tiếp, Vân Phi Vũ nói: “Ở đây đi. Lúc mang chăn đến, ngươi thuận tiện mang cho ta chút gì đó để ăn là được. Chẳng cần cầu kỳ, chỉ cần có thể no bụng thôi. Còn nữa, thấy mẫu thân của ta cũng đừng cho nàng biết ta ở đây.”

“Vâng, tiểu nhân đã hiểu. Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”

Màn đêm buông xuống, hàn ý càng sâu. Vân Phi Vũ ôm hai tay, giậm chân đứng trước thạch môn, thầm nghĩ: “Sao Tiểu Đậu Tử vẫn chưa tới? Chuẩn bị giường và chăn không tới mức lâu như vậy chứ?”

Đang suy tư, đột nhiên thấy một đám người xách đèn ***g đi tới, chiếc giường nhỏ *** xảo, đệm dày, chăn, ấm lô… một đống đồ vật linh *** được đưa đến trước mặt.(Ấm lô: lò sưởi.)

Vân Phi Vũ trợn mắt há hốc miệng, thấy Tiểu Đậu Tử mang theo thực hạp bước tới, không khỏi cười khổ: “Tiểu Đậu Tử, ta chỉ ở tạm vài ngày thôi mà, không cần đưa tới nhiều thứ như vậy chứ?”

Tiểu Đậu Tử liên tục lắc đầu: “Thất thiếu gia, nếu khiến người bị lạnh mà phát bệnh chúng ta sẽ không thể chịu nổi trách nhiệm đâu. Thiếu gia biết được nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”

“Ách… vậy được rồi.” Vân Phi Vũ nhìn núi đồ đạc kia, lại liếc nhìn bình phòng cũ nát, nghĩ sao cũng thấy không ổn, đột nhiên phát hiện mình quá tùy tiện, áy náy nhìn gã tiểu tư: “Thật có lỗi, ta lại gây thêm phiền toái cho ngươi.”

“Không phiền, không phiền. Thất thiếu gia, người quá khách khí rồi. Có gì cần người cứ sai bảo, chỉ cần tiểu nhân có thể làm được, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành.” Tiểu Đậu Tử nói xong lại nâng thực hạp trong tay: “Thất thiếu gia, đồ ăn vẫn còn nóng, người tạm thời ở bên ngoài dùng bữa nha, chờ bọn hắn thu dọn xong rồi người hãy vào đó nghỉ ngơi. Người thấy vậy có được không?”

“Uhm.” Vân Phi Vũ gật đầu, trong lòng lại thở dài: “Nếu còn như vậy, nhất định ta sẽ bị hắn làm hư mất thôi.” Nghĩ vậy, ánh mắt không tự chủ lại liếc nhìn thạch môn: “Không biết hắn thế nào rồi, có khỏe không?”

Cứ như vậy trải qua năm ngày, mỗi ngày y đều thẫn thờ nhìn thạch môn, chờ đợi có thể nhanh thấy Vân Khoảnh Dương, dù sao hắn biến mất trước mặt y với bộ dạng đó, cho dù biết tính mạng hắn tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không kiềm được lo lắng.

Dạ Lam năm thứ mười bảy, ngày đầu tiên.

Vân Phi Vũ vẫn còn đang ngủ lại bị tiếng gõ cửa ‘thùng thùng thùng’ ồn áo đánh thức: “Vũ Nhi, Vũ Nhi!”

“Hừ, vẫn tìm tới sao?” Vân Phi Vũ nhức đầu phiền toái, nhưng thấy người bên ngoài vẫn không ngừng kêu gọi, y đành phải bất đắc dĩ đáp lại: “Biết rồi, biết rồi, chờ ta mặc lại y phục đã.”

Mới vừa mở cửa, nắm đấm kèm theo tiếng khóc la đánh thẳng tới: “Cái tên tiểu tử hỗn đản này, tên tiểu tử hỗn đản này, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy chứ. Ta là mẫu thân của người mà, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy…”

Phụ nhân khóc như mưa, Vân Phi Vũ mềm lòng ôm nàng tới trước ngực, an ủi: “Được rồi, được rồi, con xin lỗi. Nương à, là con sai, là lỗi của con, được chưa?”

Một lúc lâu sâu, rốt cuộc Đỗ Nguyệt Nga cũng an tĩnh lại, nhấn nhấn lên ngực y mà bắt đầu lải nhải: “Cái tên xú tiểu tử nhà ngươi, có ai đối xử với mẫu thân của mình như ngươi không hả, vì một tên nam nhân mà đến mẫu thân ngươi cũng không cần hả?”

“Nương, nương à, là do con sai rồi, như vậy vẫn chưa được sao?” Nhìn hai người ngoài cửa che miệng cười trộm, Vân Phi Vũ cũng chẳng biết làm sao mới phải, đành phải cười trừ nhận lỗi.

“Được rồi, nếu biết sai thì lập tức đi theo ta. Ta đã thu thập hành lý xong rồi. Đi thôi.”

Tránh khỏi sự lôi kéo của phụ nhân, Vân Phi Vũ tỏ vẻ nghiêm nghị: “Nương, con đã nói rất rõ rồi. Con sẽ không quay về vu tộc cùng người đâu. Con muốn ở nơi này cùng hắn.”

“Con… con… con muốn làm ta tức chết có phải không?” Đỗ Nguyệt Nga chỉ vào y, tức giận tới phát run.

“Nương.” Vân Phi Vũ nghiêm trang nhìn nàng: “Người bắt con thú Tuyết Lê Hoa chính là hại nàng. Nói thực với người, con không có cách nào yêu nữ nhân đâu.”

“Ta cũng chẳng quản chuyện đó, con phải theo ta trở về.” Đỗ Nguyệt Nga tiến lên ôm cánh tay y kéo đi: “Tử Trúc, Thanh Thủy, lại đây giúp ta bắt tên xú tiểu tử này lại.”

Cánh tay phải bị phụ nhân ôm chặt, Vân Phi Vũ không dám dùng sức đẩy nàng, sợ mình quá tay sẽ khiến nàng bị thương, đành phải bình tĩnh đứng yên bất động, thét lớn: “Nương, buông tay, người buông tay ra đi!”

“Tử Trúc, Thanh Thủy, còn không mau tới giúp ta. Ta kéo phía trước, các ngươi đẩy phía sau. Ta không tin hôm nay không mang được tên xú tiểu tử này đi.”

Hai nàng thoáng do dự, bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, đang định tiến lên hỗ trợ,thạch môn vẫn đóng chặt lại đột nhiên ầm ầm mở ra, thanh âm long trời lở đất, làn khói trắng mang theo hơi ẩm tràn ra từ bên trong, ngay sau đó liền thấy nam nhân với gương mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa.

Tiểu Thư Cưới Vợ

Tiểu Thư Cưới Vợ

Status: Completed Author:

Trong thế giới quyền anh ngầm thì không ai không biết đến Kiều Phi Vũ được mọi người xưng la quyền vương mới Y mười tám tuổi xuất đạo, hiện tại đã được năm năm, đối mặt với bao nhiêu đối thủ lợi hại y cũng không lùi bước, thậm chí còn có thể vượt qua khó khăn để dành lấy thắng lợi

Nhưng hôm nay khi y đã ký hợp đồng sinh tử thì giờ phút chót bên đối phương thông báo thay đổi người, cũng lần đầu tiên y bị người ta đánh bại, Kiều Phi Vũ bị đánh tới mức choáng váng, cũng chẳng biết có phải do dư âm điên cuồng tối qua hay không. Nắm tay trước mắt vẫn liên tục tấn công không ngừng, ý thức ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy bản thân mới trúng một quyền vô cùng nặng ngay chính diện, trước mắt tối sầm…

“ Thực xin lỗi, Tiểu Đình, anh không thể trở về với em…”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset