“Như cũ?”
Lê Trà Trà ngồi trên ghế nhỏ cao ở quầy bar, một tay chống cằm, mang theo vài phần lười biếng, nói: “Ừ, Bloody Mary, không có cồn.”
Anh trai pha rượu cười: “Lâu rồi không thấy cô tới, tôi còn tưởng cô sẽ không tới nữa, rất nhiều người đều tới tìm tôi hỏi thăm, hỏi tôi xem có phải cô không đến đây nữa hay không. Mấy ngày hôm trước còn có người cho tôi tiền boa chỉ để hỏi thăm về hành tung của cô thôi đấy.” Anh ta đùa giỡn nói: “Cô không tới, khách của quán bar chúng tôi cũng giảm đi một nửa.”
Lê Trà Trà cong môi không nói chuyện, một bộ dáng không có hứng thú.
Anh trai pha rượu thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Người tới quán bar này một mình, phần lớn đều có chuyện xưa, hoặc là tận tình phóng túng bản thân, hoặc là tận tình hưởng thụ sự cô độc.
Anh ta sớm đã tập thành thói quen, chẳng qua giống như tiểu cô nương trước mắt có lá gan lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
Lớn lên xinh đẹp như vậy, lại luôn ở một mình, đây chính là chuyện vô cùng nguy hiểm ở quán bar này, rốt cuộc thì người ở đây đều bị cồn rượu làm cho mơ hồ, làm gì có chuyện trông cậy vào việc một con quỷ rượu sẽ có lý trí thanh tỉnh chứ? Ông chủ cũng đã dặn qua anh ta, để ý tiểu cô nương này nhiều một chút, miễn cho xảy ra chuyện gì ở địa bàn của bọn họ.
Bất quá tiểu cô nương này thật sự rất may mắn, thủ đoạn đối phó với nam nhân cũng coi như thành thạo, tới nhiều lần như vậy cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh trai pha chế rượu đánh giá những người xung quanh.
Ánh mắt ngo nghoe rục rịch đối với cô vẫn nhiều như cũ.
Chẳng qua….
Hôm nay lại có chút kỳ quái, dựa theo tốc độ lúc trước, ít nhất thì bây giờ phải có ba người tiến lại gần đây rồi mới phải, thế nhưng hiện tại tới một người cũng không có, phần lớn đều là ánh mắt tìm tòi cùng đánh giá mà thôi.
………..
Lê Trà Trà không chú ý tới chuyện này.
Cô uống ly Bloody Mary ngọt ngào, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Trải qua lần phát tiết ở sân nhảy, chút xao động trong nội tâm kia đã dần dần giảm bớt, khôi phục lại bình tĩnh.
Di động của cô rung lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn WeChat: [Chú ý an toàn.]
Cô trả lời chú Ôn một câu: [Vâng.]
Trả lời xong lại thuận tay phát cái định vị.
Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh, thấy có không ít tầm mắt quen thuộc, chẳng qua là không giống với lúc trước nữa. Ngày trước, những ánh mắt đó phần lớn đều mang theo tính xâm lược, nhưng hôm nay lại tựa hồ có chút không giống lắm.
Lê Trà Trà không để bụng, ngửa cổ uống hết một ly Bloody Mary, tính tiền, chuẩn bị rời khỏi quán bar.
……….
Đàm Minh xem thế là đủ rồi.
Hắn cũng không biết danh tiếng của Nam ca khi còn học trung học có bao nhiêu vang dội, bởi vì lúc quen biết với Nam ca thì anh đã rửa tay gác kiếm rồi, không hề đánh nhau, rất ít khi thể hiện sự tức giận ở trước mặt người khác, phần lớn đều có bộ dáng đảm đương trách nhiệm trước mặt bọn họ.
Nhưng hôm nay, Đàm Minh ở tại quán bar này xem như chứng kiến một mặt đại lão xã hội đen của Nam ca.
Hắn nhìn thấy Nam ca gọi điện thoại, không đến hai phút sau liền không ngừng có người dùng một loại tầm mắt đánh giá quét về phía bên này, hình như còn sợ sệt khi đối diện với Nam ca cho nên rất cẩn thận mà quan sát.
Sau đó hắn đi vào toilet lại nghe thấy có người ở trong thảo luận.
“… Vị lão đại trong truyền thuyết kia ở chỗ này?”
“Đúng vậy, Tiếu thiếu gia.”
“Nam gia!”
“Tôi nói mà, một tiểu cô nương như thế kia làm sao lại có lá gan lớn như vậy chứ, nguyên lai là sau lưng có chỗ dựa, lại còn là tòa núi lớn nữa chứ. Sợ thật, người này tuyệt không thể trêu vào.”
“Nữ nhân đáng sợ.”
………
Sau khi Đàm Minh đi toilet trở về, Tiếu Nam vẫn ngồi ở ghế dài, ánh mắt lâu lâu lại dừng ở trên người Lê Trà Trà trước quầy bar.
Đàm Minh hơi há mồm, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lúc này, Nam ca ném tiền mới trên bàn, nâng mắt, nói với hắn: “Ngây ngốc cái gì, đi thôi.” Hắn lại chuyển tầm mắt qua chỗ kia, quả nhiên, Lê Trà Trà đã rời khỏi quầy bar, đang hướng về cửa chính quán bar đi.
Sau đó bọn họ lại theo một đường, thẳng đến lúc Lê Trà Trà bước vào khách sạn.
Tiếu Nam đứng ở cửa khách sạn, hơi trầm ngâm.
Đàm Minh hỏi: “Nam ca, chúng ta bây giờ đi về sao?” Tiếu Nam nói: “Về đi.”
Đàm Minh như nhớ tới cái gì, còn nói thêm: “Cái khách sạn này đặc biệt loạn, lúc tối em đã nói qua với anh rồi, thuê phòng ở đây cũng không cần tới CMT, tháng trước hình như còn thiếu chút xảy ra một vụ án. Bất quá mới xảy ra chuyện đó cho nên khách sạn hẳn là sẽ chú ý một chút. A, em nhớ rồi, em biết vì cái gì mà nữ thần chọn khách sạn này rồi, nữ thần còn chưa có thành niên, khách sạn khác chắc chắn sẽ không để cô ấy thuê phòng…”
Hắn ngáp một cái.
“Bất quá, nữ thần có cát nhân tự hữu thiên tướng*, ngủ một đêm chắc cũng không có vấn đề gì đâu, Nam ca, chúng ta đi…”
*Cát nhân tự hữu thiên tướng: Người thiện sẽ được trời phù hộ.
Lời còn chưa dứt, Tiếu Nam lại nói: “Mệt.”
Đàm Minh đáp: “Mệt thì chúng ta trở về phòng nhanh thôi, đi từ đây về chắc cũng mất nửa tiếng, hiện tại đã sắp 1h sáng rồi…”
Tiếu Nam nói: “Lười đi, ở chỗ này ngủ, tao đi thuê một phòng.”
Đàm Minh kinh ngạc đến mức cơn buồn ngủ bay đi hết, hỏi: “Cái… Cái gì?”
Tiếu Nam nhấc chân đi vào khách sạn.
Đàm Minh sửng sốt tại chỗ một lúc, sau đó cũng đi theo vào khách sạn, vừa vào liền nhìn thấy nam ca đưa cho nhân viên lễ tân 100 tệ, hỏi: “Cô gái ban nãy lấy phòng nào, tôi muốn phòng bên cạnh.”
Nhân viên quầy lễ tân mặt không đổi sắc nhận tiền, đưa cho Tiếu Nam một cái thẻ phòng.
Đàm Minh đuổi theo anh.
Chờ sau khi vào phòng, Đàm Minh lại có bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm Tiếu Nam.
Giường trong phòng là giường đôi.
Hai tay Tiếu Nam khoác ra sau đầu, nằm ở trên giường, chân dài gác lên nhau, hơi nhắm mắt. Qua một hồi lâu, anh mới mở mắt ra, nhìn Đàm Minh: “Nhìn cái gì? Không ngủ thì tự mình đi về đi.”
Đàm Minh nuốt nước miếng, hỏi: “Nam ca, em hỏi anh một vấn đề nhé. Nếu như anh cảm thấy bị mạo phạm, anh có thể không trả lời cũng được, ngàn vạn lần đừng đánh em.”
Tiếu Nam lười nhác liếc hắn một cái, từ trong lỗ mũi “Hừ” ra một tiếng.
Đàm Minh hỏi: “Anh anh anh anh có phải thích Lê Trà Trà hay không?”
Tiếu Nam như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười lạnh một tiếng, nói: “Trong mắt Nam ca của mày không có nữ nhân, chỉ có sự nghiệp.”
“Kia kia kia kia Nam ca, thế thì tại sao anh lại chú ý Lê Trà Trà như vậy…”
Đêm nay toàn làm ra những hành động giống y như tên biến thái cuồng theo dõi vậy!
………
Tiếu Nam nhớ tới Lê Trà Trà lúc ngồi trên xe.
Sau khi cô nghe điện thoại xong, biểu tình đều cực kì không thích hợp.
Anh có học qua tâm lý học, nhìn mặt Lê Trà Trà liền nhìn ra được cô có tâm trạng không đúng, giống hệt như cái ngày cô đứng trên bãi biển vậy, phảng phất như tùy thời tùy chỗ đều có thể tự giết đi bản thân mình. Anh vốn dĩ không nghĩ sẽ quản, nhưng lại không nhịn được đứng ở dưới lầu ký túc xá của cô.
Đợi gần hai tiếng, thật không ngờ là còn có thể chờ được tiểu cô nương.
Vấn đề của Đàm Minh, Tiếu Nam cũng tự hỏi chính mình.
Cuối cùng, anh cho Đàm Minh một đáp án.
“Cô ấy gọi tao là ba ba, tao có thể không để ý tới con gái của mình sao?”
Đàm Minh không có cách nào phản bác, cũng không còn ngôn từ nào để chống đỡ, nhìn Tiếu Nam, lại nói thêm một lần nữa: “Nam ca, anh thật sự không thích Lê Trà Trà, đúng không?”
Tiếu Nam nói như chém đinh chặt sắt: “Thích là không có khả năng, đời này cũng đều không có khả năng.”
Đàm Minh lén lút ấn kết thúc đoạn ghi âm.
…….
Đêm nay Lê Trà Trà ngủ lại khách sạn, còn ngủ đến không tệ.
Lúc trước cô có xem bình luận ở trên mạng về khách sạn này, nói ở đây cách âm không tốt, còn rất loạn, lần trước còn kém chút nữa kiểm tra ra một vụ án, cho nên lúc đi ngủ luồn dùng khóa chống trộm, còn kéo ghế ra chặn trước cửa. Không nghĩ tới một đêm qua đi lại an tĩnh cực kỳ, không có bất luận kẻ nào đến gây phiền phức, ngẫu nhiên cũng chỉ có bước chân đi qua, hơn nữa lại còn cố ý thả nhẹ cước bộ.
Cô thần thanh khí sảng trả phòng, xách theo túi lớn đi ra cửa khách sạn.
Nửa đường gặp phải người quen ở canteen.
Là Tiếu Nam và một anh chàng đầu vàng.
Cô đối với anh chàng đầu vàng này có chút ấn tượng, bởi vì tóc của anh ta quá chói, còn đeo rất nhiều khuyên, hơn nữa lúc nhìn cô, ánh mắt đều mang theo vài phần ái mộ. Lê Trà Trà từ nhỏ đã xinh đẹp, đối với những ánh mắt như vậy đã sớm tập mãi thành thói quen.
Chỉ là hôm nay, ánh mắt của tóc vàng không giống như trước nữa, không còn ái mộ, ngược lại mang theo vài phần kính sợ.
Lê Trà Trà không hiểu lắm.
Xét thấy lúc trước còn ăn cơm chung với Tiếu Nam, cô rất có lễ phép chào một tiếng: “Học trưởng, chào buổi sáng.”
Tiếu Nam gật gật đầu, biểu tình lãnh lãnh đạm đạm, một bộ dáng ngủ không tốt.
“Ừ.”
Quầng thâm dưới mắt Đàm Minh quả thực rất nghiêm trọng, hắn đứng ở phía sau Tiếu Nam, giống y như một con gấu trúc, hữu khí vô lực nhìn về phía Lê Trà Trà.
… Hắn rốt cuộc cũng hiểu lí do vì sao tối qua Nam ca lại thuê phòng rồi!
Cái khách sạn rác rưởi kia, buổi tối ồn ào muốn chết, bên ngoài cứ có một chút gió thổi cỏ lay là Nam ca lại sai hắn đi ra ngoài nhìn, thật sự là quá khó mà. Thế nên Nam ca mới đi ra ngoài tọa trấn, giống y như cái tượng Phật lớn đứng ở trên hành lang. Thời điểm Nam ca không nói tiếng nào, khí tràng liền khai hỏa toàn bộ, làm người đi qua đều không dám nói lời nào, thế cho nên những vị khách ở gần đó cũng không dám lớn tiếng ồn ào, còn thiếu chút nữa đem mấy đôi tình nhân dọa cho phát khóc, rón ra rón rén đi qua bên người Nam ca.
Một đêm trôi qua như vậy, ngủ ngon được có mà là quỷ!
Chờ Lê Trà Trà đi rồi, Tiếu Nam bỗng nhiên nói: “Chuyện tối hôm qua không được nói với anh, Trương Đông với Kỳ Hinh đều không được.”
Đàm Minh nói: “Dạ!”
Tiếu Nam lại nói: “Bao gồm cả chuyện Lê Trà Trà đi quán bar.”
“A, vâng…” Trả lời xong, Đàm Minh sâu kín nói một câu: “Nam ca, làm con gái anh thật sướng.”
Tiếu Nam: “Có muốn làm không?”
Đàm Minh: “…. Không, không.”
….. Làm con gái của anh, trừ bỏ phải biến đổi cá tính ở bên ngoài ra, khéo còn phải biến đổi cả bên trong.
Hắn sờ sờ di động của mình, lại cười ngây ngô một cái.
Nhìn cái dáng vẻ này của Nam ca, sớm hay muộn đều sẽ bị đoạn ghi âm này vả mặt, nghĩ tới thôi cũng thực là thú vị mà.
– ————
Tác giả có lời muốn nói: Đàm Minh rất có dự kiến trước!