– ————————
Sau khi hai người Chân Bảo nữ sĩ rời đi thì căn biệt thự to lớn cũng chỉ còn lại hai người Tiếu Nam và Lê Trà Trà. Có thể nói là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng. Đây cũng là lần đầu tiên Lê Trà Trà đơn độc ở chung một phòng với Tiếu Nam.
Cô liếc nhìn anh.
Tiếu Nam cũng đang nhìn cô.
Giờ khắc này, trong đầu hai người đều nảy ra một vấn đề ~ Làm gì cho hết ngày bây giờ?
Một lúc lâu sau, Tiếu Nam hỏi: “Có muốn xem phim không?”
Lê Trà Trà: “… Ừm.”
Tiếu Nam nói: “Tôi đi tìm cái gì đó ăn, em đi xuống trước đi, phòng xem phim ở dưới tầng hầm, trên giá có rất nhiều phim, có thể lựa cái em thích.”
Lê Trà Trà đáp một tiếng.
Chân Bảo nữ sĩ không thích ăn vặt, Tiếu Nam lại hiếm khi ở nhà, cho nên trong tủ lạnh cũng không có thứ gì có thể vừa ăn vừa xem được. Anh nghĩ một lát, vẫn là đi ra siêu thị gần tiểu khu mua một đống khoai tây chiên, bánh kẹo, bánh kem, bắp rang bơ,… Chờ tới lúc anh về thì Lê Trà Trà đã chọn xong phim. Anh đem gói đồ ăn vặt đưa cho cô, đi qua bên kia mở phim.
Lê Trà Trà chọn một cuốn phim phóng sự về đại dương, thuật lại hơn 100 loài sinh vật dưới biển bao gồm trạng thái sinh tồn và phương thức sống chung của chúng.
Tiếu Nam xem qua mấy lần, sớm đã nhớ kỹ trong lòng.
Đây là lần đầu Lê Trà Trà xem nên cô xem rất nghiêm túc, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn đến chỗ chưa biết sẽ ghi lại vào trong ghi nhớ điện thoại. Một lát sau, Chân Bảo nữ sĩ gửi tin nhắn WeChat cho Tiếu Nam ~ [Con trai, hai đứa đang làm cái gì đấy?]
[Tiếu Nam: Ở bên dưới xem phim.]
[Chân Bảo nữ sĩ: Chụp xem nào.]
Tiếu Nam crack chụp một tấm, vừa lúc chụp đến hình ảnh Lê Trà Trà cúi đầu ghi chép, mà trên màn ảnh đang chiếu một con cá mập trắng với đại chiến máu me của nó.
Chân Bảo nữ sĩ trầm mặc hồi lâu: [Sinh nhật 18 tuổi của Trà Trà mà con lại cho con bé nghiên cứu sinh vật biển?]
Tiếu Nam: [Không được sao?]
Chân Bảo nữ sĩ: [Mẹ cứ tưởng rằng con sẽ cao cấp hơn ba ba của con, nhưng không nghĩ tới không những không phải là bản cao cấp hơn mà còn là bản hạ cấp hơn nữa.]
Tiếu Nam: [???]
Chân Bảo nữ sĩ gửi đến một đống link.
[108 cách dỗ con gái vui vẻ.]
[Hẹn hò với bạn gái ở trong nhà thì phải làm gì?]
[Cách thức hẹn hò của thẳng nam, bạn làm được mấy cái?]
…….
Tiếu Nam:….
Anh quay sang hỏi cô: “Phim hay không?”
Lê Trà Trà điên cuồng gật đầu: “Hay lắm!”
Tiếu Nam “Ừ” một tiếng.
Tiếu Nam không trả lời lại đống link kia của Chân Bảo nữ sĩ, thậm chí còn tỏ vẻ mấy cái link của bà đều không thích hợp với Lê Trà Trà.
Chân Bảo nữ sĩ cười lạnh: [Cứ cho là Trà Trà thật sự thích xem cái này, nhưng hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của con bé. Sinh nhật 18 tuổi đó hiểu không hả? Con gái đều rất nhạy cảm, cũng rất thích lãng mạn. Lãng mạn đó, có hiểu không? Con đúng là chỉ xứng đáng làm cẩu độc thân!]
Tiếu Nam bị mấy chữ “Xứng đáng làm cẩu độc thân” tức đến đổi cả sắc mặt, tự hỏi một lát xong liền gửi tin nhắn cho Đàm Minh.
Tiếu Nam: [Sinh nhật Cố Điềm mày làm gì?]
Đàm Minh: [Đưa cô ấy đi Disney chơi cả ngày, tối đến thì đi đốt pháo hoa cho lãng mạn, Tiểu Điềm Điềm nhà em cảm động tới phát khóc, lần đầu tiên chủ động hôn em đó.]
Tiếu Nam: [Thế lúc sinh nhật xem phóng sự về biển thì sao?]
Đàm Minh: [Có thằng điên mưới đi xem cái đó!]
Tiếu Nam: […]
Đàm Minh: [A, không phải, nếu là Nam ca và Trà Trà thì lại khác. Hai người đều là học bá học thần, phương thức ăn sinh nhật đương nhiên là không giống với phàm nhân như chúng em rồi. Cái này không có đáp án cố định nha, cũng không có đáp án chính xác, chỉ cần hai người đều thích, vậy là được rồi. Dù sao thì nếu hai người đều thích nhau thì lúc ở bên nhau làm cái gì cũng được. Đây cũng là cảm thụ sâu nhất của em sau khi yêu đương đấy. Đúng rồi, Tiểu Điềm Điềm nhà em nhờ em nói với Nam ca, lần trước ở trong lớp, Trà Trà nhìn thấy người khác chơi game, còn cảm thấy có chút hứng thú. Nam ca, không phải anh chơi rất tốt sao? Nếu không, anh dạy em ấy chơi đi.]
……
Sau khi phóng sự kết thúc, Lê Trà Trà nói: “Bộ phóng sự này chụp được không tệ, ngắm được toàn cảnh sinh vật dưới đáy biển luôn, 104 phút đều chiếu sinh vật biển, cảnh sắc dưới biển rộng lớn lại mạnh mẽ, lời thuyết minh cũng thật sự đúng trọng tâm, không quá mức dài dòng, cứng ngắc…”
Dừng một chút, lại thấy Tiếu Nam đang nhìn mình không chớp mắt.
Cô nao nao, hỏi: “Em nói sai cái gì sao?”
Tiếu Nam hỏi: “Vì sao lại chọn phim này?”
Lê Trà Trà nói: “Em đoán là anh sẽ thích.”
Tiếu Nam hỏi: “Vậy còn em?”
Lê Trà Trà nói: “Em cũng thích…” Nhẹ nhàng dừng một chút, cô lại nhanh chóng giương mắt nhìn anh một cái rồi thu lại ánh mắt, hơi mất tự nhiên mà nói: “Kỳ thật thì em đối với cái gì cũng cảm thấy rò mò, mà thứ anh thích, em sẽ càng tò mò hơn.”
Nói xong, cô vặn chai nước, uống một hớp nước trái cây lớn, vẫn không nâng mắt. Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì của Tiếu Nam mới lén lút nhìn qua. Này vừa nhìn liền rơi vào trong ánh mắt thâm thúy của anh. Tròng mắt anh đen láy, thâm đến giống như có cục nam châm trong đó, ánh mắt nhìn cô nóng tới cực hạn.
Thanh âm anh hơi vụn.
“Em…” Lời tới bên miệng, lại nghĩ tới lời nói lúc trước của cô, đành cường ngạnh nhịn xuống, sửa miệng: “Tôi nghe Cố Điềm nói, em muốn chơi game?”
Lê Trà Trà sửng sốt: “Sao anh biết?”
Tiếu Nam nói: “Đàm Minh kể.”
Lê Trà Trà: “Đúng là giữa hai người yêu nhau sẽ không có bí mật gì a.”
Tiếu Nam hỏi: “Từng chơi chưa? Nếu chưa chơi, tôi dạy em. Em muốn chơi trên máy tính hay điện thoại?”
Xác thật Lê Trà Trà cảm thấy rất hứng thú với cái này, lần trước cô nhìn thấy người khác dùng máy tính chơi [Tuyệt địa cầu sinh], hình ảnh chế tác trong trò chơi vô cùng hoàn mỹ, còn có đủ loại súng ống, khi chơi vừa khẩn trương vừa kích thích. Lần trước cô có download về, cũng đã đăng kí tài khoản, thế nhưng bởi vì bận cho nên vẫn chưa có thời gian chơi nên vẫn cứ để nó trong máy tính, tới bây giờ cũng không động đến.
Mặt mày cô khẽ nhúc nhích: “Máy tính?”
Tiếu Nam: “Được.”
……..
Máy tính ở trong phòng ngủ Tiếu Nam.
Anh ngồi ở trên ghế, một tay cầm chuột, một tay thao tác ở trên bàn phím. Tiếu Nam giảng giải cho Lê Trà Tà cách dùng một số thao tác trên phím, sau đó chơi thử cho cô xem một ván.
Anh chọn chế độ một người, một ván xuống giết hết tám người.
Lê Trà Trà không nghĩ tới, Tiếu Nam chơi game cũng lợi hại như vậy: “Anh thường xuyên chơi sao?”
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: “Hồi cấp ba nhàn rỗi, việc học cũng đơn giản nên mới có nhiều thời gian chơi. Sau khi vào đại học lại học hai chuyên ngành, còn thường xuyên phải tới phòng thí nghiệm, hoạt động club, cho nên vẫn không có thời gian chơi. Hôm nay chơi còn có chút gượng tay, bên trong có không ít số liệu đều sửa lại.”
Gượng tay còn có thể một mình đơn độc giết hết tám người… Thế nếu hôm nay gượng tay, thì phải lợi hại hơn rất nhiều nhỉ?
Lê Trà Trà nói: “Cho em thử với.”
Tiếu Nam hỏi: “Được, muốn chơi bản đồ nào?”
Lê Trà Trà nói: “Tuyết địa đi, lần trước em thấy người khác chơi có mặc một cái áo màu trắng, rất đẹp.”
Tiếu Nam nhường vị trí cho cô.
Trong nhà còn có hai cái máy tính ở thư phòng, chẳng qua đó đều là máy tính mà cha Tiếu dùng để làm việc. Tiếu nam có ý định mang Lê Trà Trà đánh hai người, thế nhưng trong nhà không còn cái máy tính thứ hai có thể động vào. Anh nghĩ một chút cũng chỉ có thể từ bỏ.
Lê Trà Trà học rất nhanh, đánh xong ba, bốn ván liền hoàn toàn quen tay, còn biết cách áp thương, sau khi giết người đầu tiên xong, cô cao hứng tháo tai nghe xuống, chỉ vào màn hình máy tính nói với Tiếu Nam: “Anh nhìn kìa! Em giết được một người rồi đó! Hắn không đấu lại được em!”
Mặt mày cô hớn hở, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng lại tự tại.
Nhân lúc cô đang không để ý mà nói chuyện với Tiếu Nam, có một người tới bắn cô một phát. Lê Trà Trà tức giận: “A! Em phải trốn vào trong phòng mới đúng! Đứng trên tuyết quá rõ ràng rồi! Chờ đó!”
Cô lại quay đầu, ấn chơi một ván khác, lại đeo tai nghe lên, tay trái thao tác trên bàn phím, tay phải cầm chuột, phối hợp ngày càng tốt.
Chỉ cần cô giết được một người, đôi mắt kia sẽ sáng lên, giống hệt như một đứa bé trầm mê trong trò chơi vậy.
Trong mắt Tiếu Nam nhiều thêm một chút ý cười.
Lê Trà Trà là thật sự trầm mê.
Trò này thật sự sẽ khiến người ta bị nghiện, một ván lại tiếp một ván, Lê Trà Trà chơi đến mê mẩn, không chú ý tới thời gian đang trôi qua, cũng không chú ý tới động tĩnh của Tiếu Nam. Chờ tới lúc bụng cô bắt đầu kêu mới phát hiện ra đã chạng vạng tối rồi, Tiếu Nam bên người không biết đã đi đâu.
Cô không khỏi sửng sốt, tháo tai nghe, đi xuống lầu.
Dưới tầng có mở đèn, thế nhưng lại không có ai.
Cô gọi một tiếng: “Hội trưởng?”
Bỗng nhiên, cô phát hiện cửa sổ sát đất ở sân sau mở một nửa, Tiếu Nam đưa lưng về phía cô, đang ngồi xổm trong tuyết. Lúc này, bầu trời còn có màu đỏ của ánh nắng chiều, chiếu xuống mặt tuyết thành một mảnh cam hồng ấm áp dào dạt. Có lẽ là nghe được tiếng động, anh xoay đầu qua, hỏi: “Đói rồi sao? Tôi gọi cơm hộp rồi, đặt ở trên bàn ấy.”
Anh nói xong còn dùng tay chà xát cái mũi.
Đại để là đứng trên tuyết quá lâu nên mũi anh bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Mà trước người anh, là hai người tuyết tròn vo, một lớn một nhỏ, đáng yêu cực kỳ.
Anh nói: “Sắp xong rồi, em đợi một lát.”
Anh đi vào phòng cất quần áo của Chân Bảo nữ sĩ cầm một cái mũ ra, đội ở trên đầu người tuyết nhỏ, sau đó nói: “Xong.” Lê Trà Trà nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện một bên là người tuyết nam, một bên là người tuyết nữ.
Trước mặt hai người tuyết còn viết bốn chữ ~ Sinh nhật vui vẻ.
Cô hỏi: “Đây là anh sao?”
Tiếu Nam “Ừ” một tiếng.
Lê Trà Trà lại hỏi: “Đây là quà sinh nhật sao?”
Tiếu Nam lại “Ừ” một tiếng, như nghĩ tới cái gì lại đi vào phòng, sau khi đi ra, trong tay cầm nhiều thêm một con người tuyết bằng bông, đưa cho Lê Trà Trà: “Mấy ngày nay tết nên không tìm được búp bê cát lợi mặc áo trắng cho nên đành mua cho em búp bê người tuyết. Lê Trà Trà, 18 tuổi, từ hôm nay trở đi, tương lai sau này, tôi sẽ bảo vệ em.”
Lê Trà Trà vừa nghe, hốc mắt liền đỏ lên.
Ngữ khí anh rất bình thản, nhưng cô biết, mỗi chữ anh nói đều rất nghiêm túc. Anh đã từng nói, từ trước tới giờ, anh chưa từng lừa gạt cô.
Lê Trà Trà có một loại cảm giác được người khác đặt trên đầu quả tim mà nâng niu.
Cô chăm chú nhìn anh.
Anh đứng ở trên tuyết quá lâu, cái mũi hồng lên, tay cũng hồng, vừa chạm vào liền lạnh như khối băng. Cô hỏi: “Lạnh không?”
Tiếu Nam nói: “Còn tốt.”
Ngực cô đột nhiên truyền lên một trận nóng rực, trong nháy mắt, cái gì mà năm năm sau mới bàn đến chuyện yêu đương, cái gì mà còn chờ suy xét về vấn đề tình cảm, đều vứt ra sau đầu. Tim cô đập “bang bang” cứ như đang nhiệt liệt nói cho mình biết ~
Cô không muốn đợi nữa.