Sau khi hoạt động club kết thúc, không bao lâu sau, Lê Trà Trà liền bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Phim truyền hình thanh xuân vườn trường cô chuẩn bị tham gia cũng đã sắp xếp ổn thỏa, tới đây sẽ là ba tháng quay chụp liên tục. Thành tích của Lê Trà Trà được công bố, lại xinh đẹp ngoan ngoãn, cho nên rất được lòng các thầy cô giáo, hơn nữa mới chỉ là năm nhất, các giáo viên đều rất khoan dung. Sau khi thành tích học kỳ 1 của Lẻ Trà Trà quá thuyết phục, họ liền đáp ứng việc cô chỉ cần tới tham gia kỳ thi cuối kỳ là được.
Địa điểm quay chụp đại bộ phận đều ở thành phố A, cùng với mấy cảnh quay ở nước ngoài.
Lê Trà Trà không có bất cứ kinh nghiệm diễn xuất nào, đạo diễn cũng đã suy xét tới điểm này cho nên đã mời một huấn luyện viên tới giảng dạy cho cô. Vì thế, Lê Trà Trà liền mở ra hình thức bận rộn quay phim, không quay phim thì cũng sẽ ngồi học bài ở trên trường, cô rất sợ thành tích học tập của mình sẽ rớt xuống. Thế nên mỗi ngày Lê Trà Trà chỉ được ngủ nhiều nhất năm tiếng, rất nhiều lần trở về khách sạn, tẩy trang không làm, giày cũng không cởi, trực tiếp lao lên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Mà đồng thời lúc đó, Tiếu Nam cũng rất bận rộn.
Từ lúc lên năm ba, anh trừ hai môn chuyên ngành ra thì thời gian rảnh đều sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu ý tưởng mà lần trước Lê Trà Trà cung cấp, thường thường một khi đã vào phòng thí nghiệm là sẽ ở qua đêm.
Hai người, ai bận việc nấy, cực khó mới có được thời gian gọi điện thoại video cho nhau.
Lần nào cũng như lần nào, mỗi khi video được thông qua, Lê Trà Trà đều hữu khí vô lực mà nói nhảm mấy câu, không bao lâu sau, hai mắt liền chậm rãi khép lại. Tiếu Nam biết cô mệt, cũng không quấy rầy cô, để điện thoại lên kệ dựng, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu suốt đêm. Lê Trà Trà vẫn chưa ngủ say, thường xuyên nửa mơ nửa tỉnh, lúc đó sẽ gọi anh một tiếng.
Anh đáp lại: “Anh đây.”
“Ừm…”
Anh lại xem video, cameras ở điện thoại cô chỉ có thể nhìn thấy trần nhà, từ loa truyền ra tiếng hít thở đều đều của cô.
Tay anh hơi dừng lại một chút, cười khẽ một tiếng.
……….
Trong nháy mắt đã qua hơn 2 tháng, đã gần tới kỳ nghỉ hè.
Trải qua hai tháng nhiều nỗ lực, mô hình thu dọn rác thải trên biển của Tiếu Nam cũng đã thực hiện được phần đầu, trong lúc đó, anh còn tham gia một cuộc hội thảo về bảo vệ môi trường biển, ý tưởng của anh được không ít chuyên gia tán thành, chẳng qua là để chân chính tiến vào chế tác thì vẫn cần một nguồn tài chính nhất định.
Tiếu Nam đối với ý tưởng này rất có sự tín nghiệm, tính toán sẽ gây dựng sự nghiệp, mở một công ty thanh khiết hải dương.
Đàm Minh bởi vì học cùng lớp với anh cho nên vẫn thường xuyên cùng anh đi học, cũng là người đầu tiên biết tới ý nghĩ này của Tiếu Nam. Đứng trên góc độ của Đàm Minh, Nam ca tuy là người không nói nhiều thế nhưng vừa trầm ổn lại rất đáng tin cậy, mấy năm anh làm hội trưởng club, phúc lợi của các thành viên trong hội có thể nói là số 1 đại học A. Đàm Minh cũng không có mục đích, chí hướng gì nhất định, cậu ta cảm thấy nếu đi theo Nam ca lập nghiệp cũng là một việc không tồi, cho nên liền hưng phấn tỏ vẻ phải làm trợ lý cho anh.
Tiếu Nam đã có tâm tư gây dựng sự nghiệp từ rất sớm, thành viên trong club của anh, cho dù tính cách có khác nhau, thế nhưng nếu hợp lại thành một nhóm, có Trương Đông thông thạo luật pháp, mấy năm nay trong club có ai có vấn đề liên quan tới pháp luật tương quan đều xin cố vấn từ Trương Đông, cho nên vị trí cố vấn pháp luật của công ty vô cùng hợp với hắn. Mà chuyên ngành Kỳ Hinh học chính là marketing, cô ấy có đặc biệt nhiều ý tưởng để tuyên truyền mở rộng, trong công ty của anh cũng cần những nhân tài như vậy. Đến cả Đàm Minh, tuy rằng năng lực chuyên nghiệp không mạnh, thế nhưng cậu ta lại hơn ở chỗ lạc quan, cần mẫn, có cậu ta thì có thể điều hòa tốt bầu không khí trong công ty.
Tiếu Nam đã có suy tính như vậy từ rất lâu, cho nên khi Đàm Minh tỏ vẻ như vậy, anh liền nói: “Đến lúc club họp thì đừng nói chuyện này vội.” Dừng một chút, lại cường điệu thêm: “Bạn gái mày cũng không thể nói.”
Đàm Minh ngẩn người, sau đó rất nhanh liền hiểu được, suy cho cùng thì cũng không phải cẩu độc thân nữa.
“Vậy là không nói cho Trà Trà sư muội sao?”
Tiếu Nam: “Tao sẽ thông báo cho cô ấy biết sau.”
Hai chữ “thông báo” này, Tiếu Nam nói rất đương nhiên.
Trong nháy mắt, Đàm Minh có loại ảo giác, Nam ca có vợ rồi, mọi chuyện đều sẽ thông báo cho người đó. Chẳng qua, Đàm Minh có chút do dự, hơi há miệng, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Tiếu Nam liếc cậu ta một cái, nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Đàm Minh chà xát hay tay: “Nam ca, anh với Trà Trà sư muội, bao lâu rồi chưa gặp mặt?” Tiếu Nam: “Hơn hai tháng.”
Đàm Minh: “Bình thường hai người có trò chuyện không?”
Tiếu Nam lại liếc cậu ta: “Có gì thì nói hẳn ra.”
Đàm Minh nuốt nước miếng: “Vậy… Vậy em nói thẳng nhé, em… em không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, hơn hai tháng không gặp mặt, có phải anh nên bớt chút thời gian tới gặp Trà Trà sư muội một lần không? Hiện tại nhân khí của em ấy càng ngày càng cao, đương nhiên, Nam ca cũng là loại người xuất sắc như hạc trong bầy gà. Chỉ là hiện tại Trà Trà giống như một miếng bánh thơm ngon, bên người khẳng định có không ít người như hổ rình mồi, anh cũng thấy qua ở trong trường rồi đó, vì để tiếp cận em ấy mà có rất nhiều nam sinh điên cuồng muốn vào club của chúng ta. Hiện tại Trà Trà sư muội đóng phim ở bên ngoài, giới giải trí thì thâm sâu khó lường, người mang ý xấu trong lòng còn nhiều hơn trong trường này nữa kìa…”
Tiếu Nam nhíu mày: “Có người theo đuổi bạn gái tao?”
Đàm Minh đã được Cố Điềm dặn dò trước cho nên đã biểu đạt đến thập phần uyển chuyển, không nghĩ tới, Nam ca vẫn nhất châm kiến huyết* như xưa, cậu ta không khỏi khẽ ho một tiếng, đem lời bạn gái dặn vứt ra sau đầu, lấy điện thoại click mở một tin tức giải trí.
*Nhất châm kiến huyết: Chỉ một châm là thấy máu, ý chỉ nói một câu đã nắm được vấn đề chính.
“Thần Trà cp phát đường, độ ngọt từ trong phim ra tới ngoài đời bùng nổ.”
“Lục Thần tới tối sẽ tới tìm Lê Trà Trà, hai người cùng nhau ăn bữa tối ngọt ngào.”
“Lục Thần công khai thích loại con gái như Lê Trà Trà.”
………..
“Nam ca, anh gần đây vẫn luôn bận nghiên cứu phát minh mới cho nên em cũng không tiện nói cho anh. Hiện tại trên Weibo, tất cả đều là fan couple của Thần Trà, mỗi ngày đều vì tình yêu của cp Thần Trà mà rơi nước mắt! Tuy rằng chúng ta đều biết đó đều là thủ đoạn tuyên truyền của phim truyền hình, thế nhưng xuất phát từ góc độ của một thằng con trai, em cảm thấy Lục Thần kia đang theo đuổi Trà Trà sư muội. Trà Trà sư muội hiện tại mỗi ngày đều cùng Lục Thần ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Lục Thần chính là cận thủy lâu đài*! Tình yêu nam nữ chính là không chịu nổi sự khảo nghiệm của thời gian cùng với sự xa cách. Tuy rằng hiện tại hai người đều ở cùng một thành phố, thế nhưng đã hơn hai tháng không thấy mặt. Nam ca, anh không sợ Trà Trà sư muội bị người ta đào góc tường sao?”
*Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Tiếu Nam chỉ liếc mắt mắt nhìn, cũng không xem kỹ.
Thần sắc anh nhàn nhạt nói: “Tao tin cô ấy.”
……. Lê Trà Trà chỉ còn quay nửa tháng nữa là có thể đóng máy, hôm nay đạo diễn đang quay cảnh của nữ hai. Nữ hai ở trong kịch bản đóng vai bạn thân của nữ chính, là một tác gia có chút danh tiếng. Người đóng vai nữ hai chính là người gần đây có rất nhiều tai tiếng, Lục Vi.
Lục Vi trước đó bỏ lỡ nhiều cảnh quay, đã thương lượng qua với đạo diễn, đạo diễn tính toán hai ngày này sẽ đem mấy cảnh quay còn lại của cô ấy quay luôn một thể. Hiện tại còn ba cảnh quay phối hợp với Lê Trà Trà. Nữ hai lại là một cô gái nhỏ hoạt bát nói nhiều, nhân vật của Lê Trà Trà là kiểu tiểu tỷ tỷ ôn nhu, bởi vậy nên lời kịch cũng không nhiều lắm, quay phim cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa kỹ thuật diễn của Lê Trà Trà cũng không tồi, buổi sáng quay xong ba cảnh liền hết chuyện của cô.
Cô quay xong liềm cầm sách giáo khoa ôn tập một chút.
Cũng đúng lúc này, di động của cô có tin nhắn WeChat gửi tới, vừa cúi đầu, liền không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
[Tiếu Nam: Hôm nay mấy giờ kết thúc?]
[Trà Trà: Hôm nay em chỉ có ba cảnh, đã quay xong rồi, nữ hai diễn cũng nhanh, em sợ tối nay đạo diễn sẽ quay nốt cảnh diễn ngày hôm qua cho nên vẫn ở đoàn làm phim đọc sách.]
Tiếu Nam rất lâu không trả lời lại.
Lê Trà Trà cho rằng anh đang vội nên cũng không để ý, không ngờ một lát sau lại nhận được tin nhắn thoại của Tiếu Nam.
Cô đặt ở bên tai.
Giọng nói trầm thấp của anh truyền tới: “Anh rất nhớ em.”
Trong lòng của Lê Trà Trà nhẹ run một cái, nhìn trước nhìn sau, có không ít người liền đành phải nhắn tin lại: [Em cũng rất nhớ anh, còn nửa tháng nữa là có thể đóng máy rồi.]
Tiếu Nam hỏi: [Có tiện gọi điện thoại không?]
Lê Trà Trà đeo tai nghe, đi đến dưới một tàng cây khá xa, sau đó bấm gọi điện cho Tiếu Nam. Không ngờ tới, điện thoại vừa mới tiếp thông, bất thình lình có một thân ảnh xuất hiện trước mặt cô, nói: “Trà Trà, nắng như vậy, em không che ô sao? Em mà bị đen đi, chuyên viên trang điểm của em thể nào cũng khóc lóc kể lể với chuyên viên trang điểm của anh cho coi.”
Lê Trà Trà nhìn người vừa tới, nói: “Em gọi điện thoại xong sẽ quay lại.”
Lục Thần ôn thanh nói: “Anh mua cho em soda vị đào ướp lạnh đấy, có thể giải nhiệt.”
Lê Trà Trà nói: “Cảm ơn.”
Lục Thần lại nói: “Đừng khách khí.”
Chờ Lục Thần đi rồi, Lê Trà Trà mới nói với điện thoại: “Alo.”
Tiếu Nam nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Lúc này Lê Trà Trà mới cười cười nói: “Em nhớ anh lắm đó.”
Tiếu Nam hỏi: “Vừa mới nói chuyện với ai?”
Lê Trà Trà: “Nam chính của phim, tên Lục Thần.”
Một lát sau, Lê Trà Trà nghe được âm thành “hừ” không nặng không nhẹ.
Lê Trà Trà:???