Mắt Huyền Minh lóe tia giãy dụa, gã cực kỳ không muốn trả lời, dù bị thuật mê hồn của Lâm Thiên khống chế thì gã vẫn muốn chống cự. Nhưng thực lực Huyền Minh và Lâm Thiên chênh lệch quá lớn, trước kia Tề Tần là tu vi Kim Đan đại viên mãn còn gục trong tay Lâm Thiên chứ nói gì Huyền Minh chỉ là Kim Đan sơ kỳ?
Huyền Minh ngơ ngác nói:
– Đúng vậy! Tiêu Bạch và Lam Linh sư muội bình thường hay đi chung, ta lén bỏ vào chút Thiên Hương lộ trong rượu hai người uống.
Huyền Minh không hay biết Tử Cực Chân Nhân đứng bên cạnh sắc mặt âm trầm như lọ nồi. Tử Cực Chân Nhân biết rõ Thiên Hương lộ là gì, một loại thuốc nhưng không phải đối phó người thường mà là nhằm vào cường giả tu vi cao thâm. Một giọt Thiên Hương lộ đủ khiến người thực lực không kém chìm đắm trong dục vọng.
Lâm Thiên hỏi:
– Ngươi còn Thiên Hương lộ không? Ở đâu? Tại sao có thứ này?
Huyền Minh đáp:
– Còn nửa bình, trong ngực của ta. Ta bỏ số tièn lớn mua từ tay người khác định dùng vào người Thạch Huyên Hiên.
Thạch Huyên Hiên vừa xấu hổ vừa tức giận mắng:
– Vô sỉ!
Người Lâm Thiên phát ra sát khí âm trầm.
Tử Cực Chân Nhân lạnh lùng nói:
– Lâm đạo hữu đủ rồi, để hắn tỉnh táo lại đi.
Lâm Thiên gật đầu, Nhiếp Hồn Nhãn nháy mắt tựu thu về.
Đôi mắt Huyền Minh tỉnh táo lại, vẻ mặt tức giận nói với Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, ngươi làm gì ta? Sư phụ nhất định phải làm chủ cho đồ nhi!
Vẻ mặt Tử Cực Chân Nhân tức giận quát:
– Nghiệt đồ! Ngươi từ nhỏ lớn lên trong phái Côn Luân, ta luôn xem ngươi như nhi tử ruột thịt, vốn định tương lai truyền chức chưởng môn phái Côn Luân lại cho ngươi. Nhưng… Ngươi… Ngươi làm ta quá thất vọng!
Huyền Minh phân bua:
– Sư phụ, không thể nghe lời nói một bên Lâm Thiên được! Như sư phụ nói, đồ nhi lớn lên trong phái Côn Luân, sư phụ không rõ con người đồ nhi như thế nào sao? Mới rồi Lâm Thiên nói gì với sư phụ chắc chắn toàn là ô miệt đồ nhi!
Tử Cực Chân Nhân tức giận run bần bật:
– Ngươi muốn tức chết vi sư sao? Lấy nửa bình Thiên Hương lộ trong ngực ngươi ra cho ta xem!
Nghe Tử Cực Chân Nhân nhắc tới Thiên Hương lộ, nói chính xác trong ngực gã cất nửa bình, Huyền Minh như bỗng chốc không còn sức lực.
Huyền Minh khô khốc hỏi:
– Sư phụ… Sao… Sao biết đồ nhi có Thiên Hương lộ trên người?
Thiên Hương lộ vô sắc vô vị, nếu không sử dụng thì không khác gì nước, Huyền Minh không nghĩ ra làm sao Tử Cực Chân Nhân biết ngay trong ngực gã có Thiên Hương lộ.
– Hừ! Ta không chỉ biết trong ngực ngươi có Thiên Hương lộ, còn biết nghiệt đồ nhà ngươi lén bỏ Thiên Hương lộ vào rượu của sư đệ, sư muội!
Tử Cực Chân Nhân hừ lạnh một tiếng:
– Tư tưởng không ngay thẳng, hãm hại đồng môn, ta sẽ phế tu vi của ngươi, cùng ngày trục ra sư môn. Ngươi có phục không?
Huyền Minh nghe Tử Cực Chân Nhân nói như tiếng sét bên tai, gã đứng bật dậy cuồng cười:
– Phục? Tại sao ta phải phục? Ta không phục! Ta hơn hai mươi năm luôn cung kính với người, nhưng Tiêu Bạch mới đến phái Côn Luân chưa được vài ngày, ta cảm giác rõ ràng người xem trọng hắn nhiều hơn ta. Nếu cứ tiếp tục thế này tương lai chức chưởng môn phái Côn Luân chắc chắn là của Tiêu Bạch, khi đó làm gì có đất để Huyền Minh ta dung thân? Ta muốn trừ khử hắn có gì sai? Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Tử Cực Chân Nhân tức điên:
– Nghiệt đồ, ngươi đã ma chướng!
Huyền Minh nói thẳng vào mặt Tử Cực Chân Nhân:
– Tử Vực lão đạo, tu vi này là ta hơn hai mươi năm khổ tu ra, ngươi dựa vào cái gì phế trừ tu vi của ta? Ngươi muốn trục ta ra sư môn, ta không lời nào để nói, nhưng phế tu vi của ta thì quá vô tình!
Tử Cực Chân Nhân hít sâu, nói với Tiêu Bạch:
– Huyền Bạch, vi sư đã hiểu lầm ngươi. Ra ngoài đi, kêu Tử Quang sư thúc của ngươi lại đây chấp pháp.
– Khỏi kêu, ta biết rồi!
Tử Quang Chân Nhân chạy cái vèo vào trong, chửi vào mặt Huyền Minh:
– Huyền Minh, cái tên khốn kiếp này! Ngươi có biết sư phụ của ngươi xem trọng ngươi nhiều cỡ nào không? Hắn sớm nội định ngươi là chưởng môn phái Côn Luân đời tiếp theo, nhiều lần nói với ta. Còn ngươi? Làm ra chuyện như vậy, ngươi bôi tro trát trấu vào mặt sư phụ ngươi!
– Sư đệ, đừng nói nữa, chấp hành môn quy!
Tử Cực Chân Nhân xoay người đi ra ngoài hang.
– Lâm đạo hữu, Thanh Ngưng, bần đạo không giữ các người lại lâu.
Huyền Minh chỉ là Kim Đan sơ kỳ, Tử Quang Chân Nhân thì có tu vi Kim Đan đại viên mãn cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu mạnh hơn gã nhiều, vừa hành động Huyền Minh liền bị bắt giữ.
Tử Quang Chân Nhân lạnh lùng nói:
– Tàn hại đồng môn, tình tiết nghiêm trọng, dựa theo môn quy phế trừ tu vi, trục xuất sư môn!
Kình khí hùng hồn đánh vào người Huyền Minh, gã thê thảm tru lên, tu vi toàn thân tan biến.
Đám người Lâm Thiên còn trong Hàn Băng Liệt Hỏa động, Huyền Minh bị phế tu vi thì sao chụi nổi nhiệt độ cao như vậy? Sóng khí nhiệt độ cao đốt toàn thân Huyền Minh nổi nhiều bọt nước, tóc đốt cháy.
Huyền Minh hét thảm.
Tử Quang Chân Nhân vội phát ra kình khí bảo vệ Huyền Minh, hùng hổ nói:
– Ai kêu ngươi chọc ta giận quá quên mất, đáng đời! Tiểu tử Tiêu Bạch, ngươi không có tội, có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, hãy đi gặp Lam Linh, nàng là nữ hài tử tốt. Làm nam nhân thì hãy chịu trách nhiệm cho ta, đừng khiến ta khinh thường ngươi!
Tử Quang Chân Nhân nói xong kéo Huyền Minh nửa chết nửa sống lao ra ngoài hang.
Lâm Thiên nói:
– Thảm quá, nhưng có tội thì phải chịu.
Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên, Tiêu Bạch đi ra ngoài hang.
Rời khỏi Hàn Băng Liệt Hỏa động, Lâm Thiên nói với Tiêu Bạch:
– Tiểu Bạch, xem ra Tử Cực Chân Nhân không quá hoan nghênh ta, ta và Huyên Hiên đi đây, ngươi tính sao?
Tiêu Bạch nói:
– Lão tam, sư phụ chẳng qua trong lòng hơi khó chịu, chờ sư phụ suy nghĩ rõ ràng thì tốt rồi. Ta? Đương nhiên là ở lại phái Côn Luân, tuy vì Thiên Hương lộ hại ta và Lam Linh xảy ra quan hệ nhưng nàng là nữ hài tử tốt, ta sẽ cố hết sức cho nàng hạnh phúc. Thạch cô nương có thể để ta nói chuyện riêng một lúc với lão tam không?
Thạch Huyên Hiên nhìn Lâm Thiên, gật đầu nói:
– Đương nhiên được.
Lâm Thiên, Tiêu Bạch bước sang một bên.
– Lão tam, ta cảm giác ngươi luôn muốn ta và Mộ Dung Tuyết bên nhau có đúng không?
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Đúng vậy! Tuy bề ngoài Mộ Dung Tuyết lạnh băng nhưng thiếu nữ như nàng nếu thật lòng yêu một người sẽ mãnh liệt hơn lửa, nếu ngươi cùng nàng bên nhau thì tuyệt vời.
– Lão tam, nói thật đi, có phải trong lòng ngươi có ý với nàng không? Nói thật!
Tiêu Bạch nói:
– Ngươi cứ nói thẳng ra, vì ta và nàng dù có gì hay không thì chuyện này đã không thể nào.
Lâm Thiên hỏi:
– A, từ khi nào tiểu Bạch ông tám vậy?
Tiêu Bạch nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thiên:
– Đừng đánh trống lảng!
Mắt Lâm Thiên lóe tia buồn bã, hắn nhớ đến Chu Dao:
– À thì được rồi, ta nói. Bảo hoàn toàn không có ý gì thì không thể nào, thiếu nữ lạnh băng như Mộ Dung Tuyết cực kỳ hấp dẫn người. Nhưng vì Mộ Dung Tuyết là bằng hữu với Dao nhi nên ta không dám có nhiều mơ mộng, không thì nàng và Dao nhi ở cùng nhau sẽ hơi lúng túng.
Tiêu Bạch khẽ thở dài:
– Lão tam biết không? Người Mộ Dung Tuyết thích là ngươi, luôn luôn. Hai người có cùng suy nghĩ, lão tam là vì Chu Dao không chấp nhận nàng, Mộ Dung Tuyết cũng vì Chu Dao mà không dám đến gần ngươi. Ta và Mộ Dung Tuyết giao lưu mấy lần, đề tài toàn là lão tam, chắc ngươi còn tưởng ta và nàng có gì.
Lâm Thiên hỏi:
– Mộ Dung Tuyết thật sự thích ta?
– Chắc chắn trăm phần trăm!
Tiêu Bạch hít sâu, nói:
– Lão tam, Mộ Dung Tuyết là một thiếu nữ rất cô đơn, đừng tổn thương nàng. Ta nghĩ với năng lực của lão tam sẽ có thể cho Mộ Dung Tuyết hạnh phúc.
Lâm Thiên cười khổ nói:
– Ta đã có mấy người, chấp nhận Mộ Dung Tuyết không chừng tổn thương nàng.
– Không phải là cá làm sao biết cá vui? Lão tam không phải nàng thì sao biết làm vậy có phải tổn thương nàng không? Theo ta thấy lão tam không chấp nhận Mộ Dung Tuyết mới là tổn thương nàng càng lớn. Lão tam, theo tính cách của Mộ Dung Tuyết, ngươi nghĩ nếu không chấp nhận nàng thì nàng sẽ tìm hạnh phúc khác sao?
Tim Lâm Thiên rung lên, chua xót nói:
– E rằng không.
Tiêu Bạch trầm giọng nói:
– Đúng, nàng là mẫu người khi đã yêu tuyệt đối sẽ không buông tay, dù mối tình không có kết quả thì nàng vẫn sẽ chờ, đợi đến khi mình già rồi chết.
Lâm Thiên hít sâu, nói:
– Được rồi tiểu Bạch, ta biết nên làm sao. Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao mà ngươi nói nhiều vậy?
Tiêu Bạch nói:
– Lão tam, đa tạ ngươi hôm nay tới giúp ta.
– Cảm tạ cái gì, chúng ta là huynh đệ!
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Được rồi, ta đi đây, không thì sư phụ của ngươi sẽ đến đuổi người.
Lâm Thiên hội hợp với Thạch Huyên Hiên, hai người nhanh chóng ra khỏi tiên cảnh Côn Luân, rời đi phái Côn Luân. Huyền Minh thì vẫn còn trong phái Côn Luân, môn phái không tuyệt tình như vậy, ít nhất chữa lành vết bỏng cả người gã rồi mới đuổi đi. Lâm Thiên không lo có ngày Huyền Minh uy hiếp hắn, vì hắn đã khắc dấu ấn sâu trong linh hồn Huyền Minh. Một ngày sau Huyền Minh sẽ tìm chỗ vắng người cắn lưỡi tự sát, chấm dứt nửa đời sau đau khổ của mình.
Tu vi bị phế, lại bị bỏng toàn thân, tương lai mù mịt, trong tình huống này Huyền Minh chọn tự sát sẽ không ai nghi ngờ.
Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên không vội vã về Từ Hàng Tịnh Trai mà ngồi trên Xí Ngầu chậm rãi ngắm tổ quốc giang sơn cẩm tú.
Lâm Thiên ôm Thạch Huyên Hiên, thì thầm bên tai Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên không muốn biết tiểu Bạch nói gì với ta sao?