Một đêm qua đi, đêm nay Lâm Thiên lại vào Tàng Tinh tháp học vài trận pháp. Hôm sau trời mới tờ mờ sáng Lâm Thiên đã ra khỏi Tàng Tinh tháp. Huyền Nữ quyết là ngày thịnh điển Từ Hàng Tịnh Trai ba ngàn năm, với thực lực hiện tại của Từ Hàng Tịnh Trai một số môn phái có sức ảnh hưởng trong biên cảnh Trung Quốc đều phái người đến chúc mừng.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Không biết Mộ Dung sẽ quyết định như thế nào.
Lễ mừng Từ Hàng Tịnh Trai ba ngàn năm, nguyên Từ Hàng Tịnh Trai giăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt.
Thạch Huyên Hiên nói:
– Thiên, ta cùng Mộng Dao sư muội xuống chân núi nghênh đón đạo hữu từ bốn phía đến.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ta đi cùng Huyên Hiên, hôm nay người hỗn tạp, đừng để bọn họ mạo phạm nàng và Mộng Dao sư muội.
Thạch Huyên Hiên nhẹ gật đầu, hai người cùng Cổ Mộng Dao đi xuống chân núi Từ Hàng Tịnh Trai.
Nhóm khách đến đầu tiên là vài người Long tổ, khá nhiều người Lâm Thiên quen.
Lâm Thiên nói với Long Lăng Thiên bước tới gần:
– Long lão ca đến sớm thật, chúng ta chỉ vừa xuống nghênh tiếp.
– Chúng ta xuất phát cả đêm chạy tới cho kịp bữa sáng, ha ha ha ha ha ha!
Long Lăng Thiên cười to bảo:
– Thanh Ngưng ngày càng xinh đẹp, hèn gì mê Lâm cố vấn chúng ta không chịu rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai.
Thạch Huyên Hiên hơi hành lễ:
– Long lão nói đùa, sư phụ và sư bá ở bên trên nghênh tiếp, sao Long lão không trực tiếp bay lên?
– Thời gian còn sớm, chúng ta đi từ từ.
Long Lăng Thiên nói:
– Phải rồi, ta nhận được tin Giáo Hoàng, Huyết Đế có lẽ cũng đến.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, nhẹ gật đầu nói:
– Hôm nay người đến là khách, miễn không phải khách xấu tới quấy rối thì Từ Hàng Tịnh Trai đều hoan nghênh. Nếu đến kiếm chuyện vậy sẽ cho kẻ đó có đến mà không về!
Long Lăng Thiên dẫn mười cao thủ Long tổ đi lên. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao tiếp tục chờ.
Thời gian chậm rãi trôi, nhóm Lâm Thiên tiếp khách ngày càng nhiều. Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao đeo mạng che mặt nên không xảy ra rắc rối gì.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, Côn Luân, Thục Sơn đi cùng nhau.
Lâm Thiên thả thần niệm ra, lập tức phát hiện bóng dáng phái Côn Luân, Thục Sơn. Người đến không nhiều, cộng lại khoảng mười người, nhưng tu vi thấp nhất cũng đến Kim Đan kỳ. Mọi người đứng trên pháp bảo hình thuyền, không bay thẳng vào sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai mà đáp xuống chân núi. Hôm nay là thịnh điển Từ Hàng Tịnh Trai ba ngàn năm thịnh điển, Côn Luân, Thục Sơn vì tôn kính Từ Hàng Tịnh Trai nên chọn từ chân núi đi lên sơn môn.
Pháp bảo hình thuyền thuộc sở hữu của Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn. Sau khi Cổ Kiếm Phong thu pháp bảo về, mười người đáp xuống đất.
Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao cùng hành lễ:
– Vãn bối cung nghênh các vị tiền bối quang lâm!
Lâm Thiên mở miệng hỏi:
– Tử Cực Chân Nhân, không biết vị huynh đệ Tiêu Bạch của ta tại sao không đến đây? Tử Quang Chân Nhân đâu? Tính cách Tử Quang Chân Nhân thích góp vui vì sao cũng không đến?
Tử Cực Chân Nhân trả lời:
– Lâm đạo hữu, tiểu đồ và Lam Linh cùng nhau bế quan tu luyện, không thể đến. Tử Quang sư đệ lỡ tay làm người Huyền Minh bị bỏng diện tích lớn, hại Huyền Minh tự sát chết nên tự phạt mình cấm bế một năm trong Hàn Băng Liệt Hỏa động.
Lâm Thiên thầm la hổ thẹn, nếu không phải hắn làm Huyền Minh tự sát thì Tử Quang Chân Nhân đã không tự trách như vậy. Nhưng cấm bế trong Hàn Băng Liệt Hỏa động cũng không phải vô ích, sau một năm chưa biết chừng Tử Quang Chân Nhân có thể thăng cấp đến Nguyên Anh kỳ.
Kiếm Đế Cổ Kiếm Phong nhìn Lâm Thiên chằm chằm, mắt hấp háy tia sáng:
– Lâm đạo hữu, Tề Tần của bỉ phái sau khi trò chuyện với Lâm đạo hữu liền đi xa Châu Âu tập kích Giáo Hoàng. Hy vọng Lâm đạo hữu giải thích về việc này một chút.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Kiếm Đế muốn hỏi tội Lâm Thiên sao? Hôm đó ta trò chuyện với Tề Tần có đề cập đến Giáo Hoàng bị thương nặng, thế là Tề Tần nôn nóng rời đi. Trời biết Tề Tần to gan như thế, dám đến thánh thành tập kích Giáo Hoàng.
Tử Cực Chân Nhân nói:
– Ta có nghe nói Giáo Hoàng bị thương, là kiệt tác của Lâm đạo hữu đúng không? Cổ huynh, ước chừng Tề sư điệt nghe Lâm đạo hữu nói Giáo Hoàng bị thương cho rằng có thể nhặt lợi, kết quả đưa tặng mạng sống.
Cổ Kiếm Phong lạnh lùng nói:
– Vậy sao?
Cổ Kiếm Phong bỏ lên núi, trong lòng không hề tin, vì biết Tề Tần và Lâm Thiên có xích mích, sao gã có thể tin lời hắn nói chạy đi tập kích Giáo Hoàng được? Cho dù Giáo Hoàng bị thương thì Tề Tần không biết trong thánh thành còn có nhiều Hồng Y Đại Giáo Chủ sao? Nhưng không có chứng cứ, Cổ Kiếm Phong không thể làm gì Lâm Thiên được.
Tử Cực Chân Nhân nói:
– Lâm đạo hữu đừng để bụng.
Tử Cực Chân Nhân dẫn theo người phái Côn Luân đi đường núi lên sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.
Lâm Thiên cau mày, hắn có dự cảm tương lai sẽ còn nhiều gút mắc với phái Thục Sơn.
Thạch Huyên Hiên lo lắng nhìn Lâm Thiên:
– Thiên!
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không sao.
Phương xa lại có đoàn người đi tới.
Người dẫn đầu là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, khom người hành lễ hướng bọn họ:
– Hai vị tiên nữ, vị sư huynh này, chúng ta chỉ là người phái nhỏ không tên, không nhận được thiệp mời của quý phái. Nhưng uy danh Từ Hàng Tịnh Trai truyền xa nên ta mang theo mấy đệ tử không nên thân môn hạ đến bái hội.
Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao vội đáp lễ:
– Người đến là khách, mời các vị đạo hữu lên núi.
Phụ nhân nói:
– Đa tạ hai vị tiên nữ.
Phụ nhân kêu mấy nam nữ sau lưng lên núi.
Lâm Thiên lên tiếng:
– Khoan!
Phụ nhân hơi biến sắc mặt, cúi đầu nói:
– Vị sư huynh này, có phải vì tu vi của chúng ta thấp nên không có tư cách vào Từ Hàng Tịnh Trai?
Thạch Huyên Hiên nói với Lâm Thiên:
– Thiên, tuy tu vi của bọn họ hơi thấp nhưng sư phụ đã bảo hôm nay đến đây là khách của Từ Hàng Tịnh Trai ta, không có chuyện từ chối khách ngoài cửa.
Lâm Thiên chậm rãi đi qua che Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao sau lưng, lạnh nhạt nói:
– Y Điền Tịch Hương, ngoại hiệu Hoa Hồng Độc, người phụ trách Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản ở địa khu phương nam Trung Quốc. Quý cô Y Điền Tịch Hương thấy ta nói có đúng không?
Phụ nhân nói:
– Sư huynh nói đùa, chúng ta đều là người Trung Quốc, sao có thể là người Nhật được? Ta tên Lý Tĩnh chứ không phải Y Điền Tịch Hương gì.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Thiên vỗ tay:
– Quý cô Y Điền Tịch Hương không uổng cái tên Hoa Hồng Độc, với dân tộc nước mình cũng nói được lời ác vậy. Quý cô Y Điền Tịch Hương, cây Khẩu Hồng trong túi có thành phần khác với Khẩu Hồng mà ngươi bôi ngoài miệng!
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, Khẩu Hồng là cái gì?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, là một loại độc tố chưa biết, thời kỳ ủ độc tính là ba ngày, khi phát tác sẽ vô cùng kịch liệt. Cao thủ Nguyên Anh kỳ nếu trúng độc, khi độc tính phát tán trong vòng vài giây sẽ mất mạng.
Nghe Tiểu Linh nói làm lòng Lâm Thiên lạnh lẽo, nếu để Y Điền Tịch Hương ném Khẩu Hồng vào nước uống trong Từ Hàng Tịnh Trai rồi toàn bộ khách khứa uống thì…
Hội lành Từ Hàng Tịnh Trai tụ tập ít nhất tám mơi phần trăm cao thủ biên cảnh Trung Quốc, nếu tất cả chết đi thì hậu quả không tưởng tượng nổi. Lâm Thiên sắc mặt âm trầm phát động Nhiếp Hồn Nhãn, chớp mắt linh hồn những người khác trừ phụ nhân đều bị Lâm Thiên hút ra, thân thể mềm nhũn té ngã. Lâm Thiên phát động Mê Hồn Nhãn khống chế phụ nhân, đôi mắt vụt tắt ánh mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Cổ Mộng Dao thấy đám người gục ngã thì kinh kêu:
– Lâm sư huynh, ngươi…!
Thạch Huyên Hiên nắm tay Cổ Mộng Dao:
– Mộng Dao sư muội, hãy tin tưởng vào Lâm sư huynh của muội.
Lâm Thiên gật đầu với Thạch Huyên Hiên, hắn quay sang hỏi phụ nhân:
– Tên?
– Y Điền Tịch Hương.
Lâm Thiên hỏi tiếp:
– Các ngươi tới đây vì chuyện gì?
Phụ nhân tức Y Điền Tịch Hương nói:
– Hạ độc, độc chết tất cả người tham gia lễ mừng Từ Hàng Tịnh Trai, báo thù cho toàn bộ cao thủ đại đế quốc Nhật Bản chết thảm!
– Khẩu Hồng là độc dược, các ngươi chế tạo bao nhiêu độc dược như vậy?
Lâm Thiên lòng căng thẳng nghĩ: Nếu thứ này được chế tạo ra nhiều bị rải đến các nơi trong Trung Quốc thì cực kỳ rắc rối. Nếu đổ nhiều Khẩu Hồng ở nguồn Trường Giang thì số người chết tại lưu vực Trường Giang cỡ hàng ức người.
Y Điền Tịch Hương ngây ngốc nói:
– Bởi vì nguyên tài liệu cực kỳ thưa thớt, chúng ta cố gắng nhiều năm chỉ tạo ra một cái.
Lâm Thiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt lóe tia sáng đỏ, linh hồn Y Điền Tịch Hương bị hút đi.