Lâm Thiên mở mắt ra, mắt lóe tia sáng, sát khí mờ nhạt ẩn hiện trên người hắn.
– Chơi hacker với ta sao?
Lâm Thiên lạnh lùng cười:
– Tiểu Linh, hãy chép lại những số liệu bỏ phiếu giả, làm hỏng vi tính của tất cả hacker tham gia việc này, coi như cho đám Giáo Hoàng cảnh cáo nhỏ. Nếu còn chơi xấu với ta nữa thì mười viên Oanh Thiên Lôi đang tìm chỗ thử uy lực!
Giây lát sau Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân, số liệu giả đang chép qua, phần cứng vi tính và máy chủ của tất cả hacker tham gia việc này đã bị đốt hỏng.
Cùng lúc đó, nhiều nơi trên thế giới, rất nhiều cao thủ vi tính da màu khác nhau nhìn phần cứng, máy chủ bị đốt hỏng thì hết sức giật mình. Bọn họ không cảm giác bị xâm nhập, nhưng nếu không bị xâm nhập thì tại sao hai thứ bị đốt cháy?
Tự bốc cháy? Khả năng này không lớn, làm hacker đỉnh cao hiểu rõ vi tính của mình còn hơn thê tử, không thể nào bỗng dưng bị hỏng được.
Một thanh niên da đen đấm mạnh vào bàn vi tính:
– F*ck, chuyện gì đây?
Chuông điện thoại reo vang, thanh niên da đen hít sâu, cầm điện thoại lên.
Từ ống nghe truyền ra thanh âm:
– Bột Tỷ, chỗ ngươi có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?
Là giọng hacker đỉnh cao tên Khăn Kim. Giữa bọn họ có tình bạn rất tốt nên thường gọi điện cho nhau.
Thanh niên da đen tức Bột Tỷ tức giận nói:
– Cái tên khốn Khăn Kim nhà ngươi, có phải ngươi lén công kích vi tính của ta không!?
Nghe Khăn Kim hỏi, lại liên tưởng vi tính đột nhiên hỏng hóc thế là Bột Tỷ tức giận chửi ầm lên.
Không trách thanh niên da đen như vậy, bọn họ thường hay chơi trò tấn công phòng thủ, nên gã nghi ngờ Khăn Kim làm.
Đầu dây bên kia cười khổ nói:
– Bằng hữu của ta, xin hãy bình tĩnh. Nghe giọng điệu của ngươi thì vi tính của ngươi cũng bị hỏng? Ta vừa mới bị người phá hoại.
Khăn Kim là hacker đỉnh cao nhưng không biết người ta xâm nhập vào vi tính từ bao giờ, mất mặt đến Thái Bình Dương.
– A, ngươi cũng bị hỏng?
Thanh niên da đen bình tĩnh lại:
– Xem ra chúng ta bị siêu cao thủ ghi nhớ, trước khi ta bị hỏng đang làm vụ bỏ phiếu, ngươi thì sao?
Khăn Kim nói:
– Ta cũng vậy, xem ra vì chuyện này có người không thích chúng ta chơi phiếu.
Thanh niên da đen hỏi:
– Bằng hữu của ta, giờ ngươi định làm sao?
Khăn Kim nói:
– Làm sao? Ta lỡ té giờ tay đã sưng, không thể đụng vi tính.
Khăn Kim cúp máy.
Thanh niên da đen ngây người, buông điện thoại, lẩm bẩm:
– Quả nhiên gừng càng già càng cay, ta cũng nên bị bệnh.
Thánh thành, cung Giáo Hoàng.
Một Hồng Y Đại Giáo Chủ đi tới trước mặt Giáo Hoàng, hành lễ nói:
– Giáo Hoàng bệ hạ, sau khi phát biểu thanh minh thì số người phản đối tăng rất nhiều, nhưng so với người đồng ý vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Giáo Hoàng nhíu mày nói:
– Tiếp tục tăng độ tuyên truyền, kêu đám hacker cố gắng chút, trong điều kiện không bị người phát hiện cố gắng làm nhiều phiếu chống.
Hồng Y Đại Giáo Chủ trầm giọng nói:
– Bệ hạ, có hai tin xấu.
– Nói.
Hồng Y Đại Giáo Chủ lên tiếng:
– Trung Quốc mở họp báo tuyên bố, Long Lăng Thiên công khai lộ mặt. Chính phủ Trung Quốc khẳng định ủng hộ giải trừ phong ấn, sau khi Long Lăng Thiên mở họp thì người bỏ phiếu đồng ý nhanh chóng tăng lên. Ngoài ra những hacker chúng ta tìm được bị người phá máy hết, chắc do cao thủ Trung Quốc làm.
Giáo Hoàng sắc mặt âm trầm hỏi:
– Ý của ngươi là, giải trừ phong ấn đã thành định cục?!
– Trước mắt là vậy. Giáo Hoàng bệ hạ, giải trừ phong ấn rồi chúng ta có thể tu luyện nhanh hơn, có lẽ tương lai sẽ vào thiên đường, tại sao phản đối giải trừ phong ấn?
Giáo Hoàng lạnh nhạt nói:
– Ta già rồi, chỉ muốn sống yên ổn những ngày còn lại rồi lên thiên đường gặp Chúa. Mở phong ấn ra, cao thủ từ bên ngoài không ngừng tràn vào là đả kích cực kỳ nghiêm trọng với thế lực Giáo Đình, ta không hy vọng Giáo Đình biến mất trong tay ta.
Một tuần bỏ phiếu chớp mắt qua đi, số người đầu phiếu lên con số ba mươi tám ức kinh người. Người bỏ phiếu đồng ý là hai mươi lăm ức, gần gấp đôi người phiếu chống. Lâm Thiên rất vừa lòng kết quả này, nhiều người mong chờ Tu Chân giới vô cùng cũng vừa ý.
Trên đài phong ấn, Lâm Thiên lại đến nơi đây. Long Lăng Thiên, Ngộ Pháp Chân Nhân, Tử Cực Chân Nhân đã tới, trừ tay Lâm Thiên không có chìa khóa hình ngôi sao ra mỗi người mang theo một chìa khóa hình ngôi sao, chờ khi phong ấn giải thì chìa khóa hình ngôi sao vô dụng.
Long Lăng Thiên đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới:
– Lâm lão đệ, mỗi lần gặp ngươi là ta lại thấy ngươi thay đổi nhiều.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Già hơn hay đẹp trai hơn?
Long Lăng Thiên trợn trắng mắt:
– Ta đang nói thực lực của ngươi, mỗi lần gặp là ta cảm giác ngươi tiến bộ nhiều, khí thế càng lúc càng trầm ổn, nội liễm.
Tử Cực Chân Nhân mỉm cười nói:
– Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên gọi ngươi một tiếng Lâm tiền bối.
Lâm Thiên rối rít xua tay:
– Đừng đừng, Tử Cực Chân Nhân đừng hù ta. Tử Cực Chân Nhân gọi ta là tiền bối thì tiểu Bạch sẽ kiếm ta tính sổ.
Tử Cực Chân Nhân là sư tôn của Tiêu Bạch, nếu gọi Lâm Thiên là tiền bối thì bối phận hỗn loạn.
Cổ Kiếm Phong nhìn chăm chú phương xa, lạnh lùng hỏi:
– Sao Giáo Hoàng, Huyết Đế chưa tới?
Trong đầu Lâm Thiên vang lên giọng Tiểu Linh thúc giục:
– Chủ nhân, các người mau rời đi! Một hỏa tiễn kèm đạn hạt nhân đang bay nhanh hướng các người!
– Đạn hạt nhân?
Lâm Thiên biến sắc hỏi:
– Tiểu Linh, nếu chúng ta chạy thì đài phong ấn có bị đạn hạt nhân nổ nát không?
Nếu đạn hạt nhân nổ đài phong ấn thì sao mở ra phong ấn được? Không giải trừ phong ấn thì không rời khỏi Trái Đất, với Lâm Thiên nôn nóng muốn rời đi không thể tha thứ điều này.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân yên tâm, uy lực đạn hạt nhân đủ nổ chết các người nhưng không thể nào hủy hoại đài phong ấn.
Đoạn đối thoại dài nhưng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Lâm Thiên hét to:
– Có đạn hạt nhân bắn tới, mọi người chạy mau!
Lâm Thiên lòng máy động, pháp bảo Xí Ngầu đi ra nhanh chóng biến lớn, hắn nhảy lên Xí Ngầu chớp mắt đã vọt ra hai ngàn thước.
Đám người Long Lăng Thiên nghe Lâm Thiên nói đều biến sắc mặt, với tu vi của họ nếu chỉ hứng chịu xung lực từ đạn hạt nhân thì không gặp vấn đề gì lớn nhưng nếu bị đạn hạt nhân nổ ngay mặt vậy chết chắc.
Bốn người không kịp nghĩ nhiều, nhanh như tia chớp đuổi theo hướng Lâm Thiên bay xa.
Đám người Lâm Thiên mới bay ra trăm dặm thì một đóa mây nấm siêu to bốc lên sau lưng, dù cách xa trăm dặm vẫn thấy rõ ràng. Lát sau, xung lực mãnh liệt ập đến. Trừ Lâm Thiên ra đám người Long Lăng Thiên bị xung lực mãnh liệt đẩy lùi vài trăm thước.
Toàn cầu tiêu hạch đã diễn ra khá lâu, nhưng cuối cùng các nước chỉ tự giảm bớt vũ khí hạt nhân chứ không hoàn toàn hủy bỏ. Đám người Long Lăng Thiên nhìn mây nấm to, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lâm Thiên thì thào:
– Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Lâm Thiên nhanh như tia chớp bay hướng Thánh thành tổng bộ Giáo Đình, đám người Long Lăng Thiên nhìn nhau rồi chạy theo sau. Bị đạn hạt nhân nổ làm sao bọn họ không giận được? Nếu không nhờ Lâm Thiên nhắc nhở e rằng bọn họ đã hồn về địa phủ.
Trong giáo hoàng, Giáo Hoàng đi tới đi lùi, nỗi lòng bất an. Giáo Hoàng ra lệnh dùng đạn hạt nhân bắn đài phong ấn vì muốn tóm trọn đám người Lâm Thiên.
– Dù còn sót lại một, hai người chắc cũng bị thương. Hạch nổ chắc sẽ phá hỏng đài phong ấn, từ nay việc mở ra đài phong ấn chỉ là trò cười.
Giáo Hoàng cười khẩy nói:
– Thánh kỳ Giáo Hoàng sắp cắm ở mỗi góc trên Trái Đất, dù là Trung Quốc cũng không ngoại lệ!
Một thần quan hoảng hốt chạy vào:
– Giáo Hoàng bệ hạ, chuyện lớn không tốt!
Giáo Hoàng nhíu mày nạt:
– Bối rối hoảng hốt, ra thể thống gì! Nói đi, có chuyện gì không tốt?
Thần quan nuốt nước miếng:
– Bẩm Giáo Hoàng bệ hạ, đạn hạt nhân công kích không làm năm người đối phương chết, ngược lại quân đội chúng ta phái tới chỗ đó tử thương thảm trọng, hơn nữa năm người hướng tới chỗ chúng ta, dẫn đầu là Thiên Đế Lâm Thiên.
Mặt Giáo Hoàng tái xanh, khó tin lẩm bẩm:
– Sao có thể như vậy? Không một người chết?
Giáo Hoàng hỏi:
– Đài phong ấn thì sao?
Thần quan đáp:
– Không biết, hạch bạo làm nhiều cát bắn lên, vệ tinh không xem ra khu vực đó.
Giáo Hoàng nói:
– Phát lệnh triệu tập cùng chống cường địch, ánh sáng của Chúa sẽ tồn tại cùng chúng ta!
Đám người Lâm Thiên nhanh chóng lao tới Thánh thành nơi có Giáo Đình. Bên Giáo Đình nhanh chóng triệu tập các cao thủ về. Mấy ngày nay Kim Đế, Huyết Đế, Lôi Đế ở trong Thánh thành nên không cần thông báo.
Từ sa mạc Sahara đến Thánh thành Giáo Đình đám người Lâm Thiên chỉ cần hai mươi phút.
Thánh thành không phải thành phố to lớn, thật ra diện tích rất nhỏ. Nhưng Thánh thành vô cùng vĩ đại trong lòng giáo đồ Giáo Đình, cung Giáo Hoàng đặt trong thành phố này.
Bây giờ màn sáng nhạt bao phủ nguyên Thánh thành lại, bảo vệ nhiều người thường trong đó.