Chương 297: Thánh Thành hủy diệt

Thánh Thành hủy diệt

Thiên Sứ phớt lờ Giáo Hoàng, cảm nhận địch ý từ Lâm Thiên nên quay sang nhìn hắn. Lâm Thiên bị Thiên Sứ nhìn chợt cảm thấy áp lực nặng nề. 

Lâm Thiên nói thầm trong đầu: 

– Tiểu Linh, chuyện gì vậy? 

Tiểu Linh cười giỡn: 

– Chủ nhân có khí thế vô thiên duy ngã nhưng không cho người khác có khí thế sao? 

Lâm Thiên nói: 

– Nhưng khí thế của hắn mạnh hơn khí thế vô thiên duy ngã của ta một chút. 

Tiểu Linh nói: 

– Đương nhiên rồi, thứ nhất là hiện tại tu vi của chủ nhân yếu hơn hắn một chút, thứ hai là tu vi của hắn vốn cao hơn chủ nhân nên khống chế khí thế càng quen thuộc, thứ ba khí thế vô thiên duy ngã của chủ nhân đã ngừng tăng trưởng rất lâu. 

Lâm Thiên đối kháng khí thế của Thiên Sứ, cười tự giễu: 

– Trước kia toàn là ta dùng khí thế đè người, không ngờ hôm nay bị đè lại. 

Thiên Sứ nhìn Lâm Thiên, thản nhiên nói: 

– Phàm nhân ti tiện, là người mạo phạm uy nghiêm của Chúa? 

Bị Thiên Sứ kêu là phàm nhân ti tiện chọc giận Lâm Thiên, hắn lạnh lùng nói: 

– Chẳng qua là Thiên Sứ hai cánh bình thường, giờ chỉ phát hiện ra thực lực Xuất Khiếu hậu kỳ, lên mặt cái khỉ gì? 

Lâm Thiên lòng máy động lấy ra pháp bảo Xí Ngầu, uy áp linh khí và khí thế của hắn kết hợp lại đè khí thế Thiên Sứ xuống. 

Thiên Sứ biến sắc mặt nói: 

– Linh khí thượng phẩm!? 

Lát sau Thiên Sứ lại cười dài: 

– Thì ra chỉ là linh khí thượng phẩm đồ bỏ. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, thuộc tính khá nhiều, tiếc rằng ngươi có thể phát huy ra vài loại thuộc tính? Nếu là linh khí thượng phẩm khác thì ta còn xem trọng ngươi một chút, dùng linh khí đồ bỏ thế này tuy tu vi của ngươi không tệ nhưng thực lực đáng giá nghi ngờ. 

Giáo Hoàng cung kính nói: 

– Thần sử, hắn tên Lâm Thiên, thực lực tăng lên trong vòng một năm. 

Mắt Thiên Sứ lộ tia cười khinh thường nói: 

– Trong một năm? 

Thiên Sứ cảm thấy trong một năm thăng cấp chắc chắn không phải tự mình tu luyện ra mà là ăn may. 

– Mới rồi ta đã đánh giá cao ngươi, thực lực rác rưởi, pháp bảo phế phẩm, ngươi là đồ bỏ. 

Lâm Thiên nhíu mày nói: 

– Thiên Sứ thượng giới đều giống như ngươi há mồm không nói được tiếng người sao? 

Bị Thiên Sứ coi rẻ làm Lâm Thiên tức giận nhưng trong lòng lóe lên một chữ: Cơ hội! 

Mới rồi Lâm Thiên dùng ba viên Oanh Thiên Lôi, trong tay hắn còn bảy viên. Nếu ném hết cho Thiên Sứ thì dù Thiên Sứ có tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ cũng tuyệt đối không chịu nổi. 

Thiên Sứ nói: 

– Phàm nhân ti tiện, hãy hứng chịu lửa giận của ta đi! 

Một luồng thánh quang tiễn nháy mắt xuyên quá bốn ngàn thước bay tới trước mặt Lâm Thiên. 

– Thủy thuẫn! 

Lâm Thiên lòng máy động, pháp bảo Xí Ngầu rung nhẹ, thủy thuẫn trong suốt che trước mặt hắn. Thánh quang tiễn uy lực không mạnh nhưng bắn thủng thủy thuẫn, Lâm Thiên vội phát ra thủy thuẫn khác mới chặn được thánh quang tiễn. 

Đây là Lâm Thiên cố ý để người ta tưởng mình yếu rồi sẽ một kích tất sát. 

Lâm Thiên cười nhạo: 

– Đường đường là Thiên Sứ chỉ thế là cùng. 

Lâm Thiên xoay người bay đi xa. 

Thiên Sứ tức giận, mới rồi gã còn cười nhạo Lâm Thiên nói hắn chặn thánh tiễn nho nhỏ mà cũng vất vả như thế, không ngờ bị hắn cười giễu trước. 

Thiên Sứ tức giận quát: 

– Phàm nhân tỉ tiện, ngươi đã chọc giận ta! Ta muốn hoàn toàn tịnh hóa linh hồn của ngươi! 

Đằng trước cung Giáo Hoàng, Giáo Hoàng đang quỳ thầm cau mày. Thiên Sứ không biết thực lực thật sự của Lâm Thiên nên tưởng hắn chỉ thế là cùng, nhưng Giáo Hoàng lại biết hắn tuyệt đối không đơn giản. Nếu không tại sao Bát Kỳ, Hỏa Đế, Hùng Đế lần lượt chết trong tay Lâm Thiên? Quả cầu đen vừa rồi cũng có uy lực không nhỏ, trời biết trong tay Lâm Thiên còn không. 

Giáo Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy là Lâm Thiên cố ý dụ Thiên Sứ đi, nhưng trong quá trình nghênh đón Thiên Sứ giáng lâm đã hút sạch thánh lực của gã, bây giờ người mềm nhũn, có muốn bay cũng không được chứ đừng nói đuổi kịp Lâm Thiên, Thiên Sứ tốc độ siêu mau. 

Một nhân viên thần chức trẻ tuổi mặt tái xanh chạy tới, quỳ xuống trước mặt Giáo Hoàng: 

– Giáo Hoàng bệ hạ, nguy rồi! Một đạn đạo chứa đầu đạn hạt nhân bay hướng này, mục tiêu là Thánh thành chúng ta! 

– Cái gì? 

Giáo Hoàng vừa mới đứng lên chợt lảo đảo lại suýt quỳ xuống: 

– Ai bắn? Còn bao lâu nữa!? 

Nhân viên thần chức trẻ tuổi sợ hãi nói: 

– Không biết ai bắn, trình tự bắn là tự khởi động. 

Có hai đạn hạt nhân đối phó đám người Lâm Thiên, lúc trước bắn một cái, cái thứ hai ở trạng thái chờ bắn. Nhân viên thần chức trẻ tuổi và hơn mười người khác cùng theo dõi hạch đạn đạo này, không ngờ xảy ra chuyện khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm. Không ai dùng mà vi tính tự khởi động, hạch đạn đạo không có mục tiêu công kích rất nhanh bỏ thêm một cái, là tổng bộ Giáo Hoàng, Thánh thành. Xem kết quả này làm bọn họ hồn vía lên mây, vội vàng muốn ngừng bắn hạch đạn đạo hoặc sửa chữa mục tiêu, nhưng vi tính ngày thường cực kỳ nghe lời lúc này mặc cho bọn họ loay hoay cỡ nào cũng không có phản ứng. 

Nhân viên thần chức trẻ tuổi chua chát nói: 

– Giáo Hoàng bệ hạ, chúng ta chỉ có nửa phút. 

Giáo Hoàng nghe nhân viên thần chức trẻ tuổi nói xong mặt không còn chút máu. 

Giáo Hoàng căm hận nói: 

– Nửa phút, kiếp số, Lâm Thiên, coi như ngươi giỏi! 

Giáo Hoàng đoán được là Lâm Thiên giở trò, nếu không chuyện sẽ không tình cờ như vậy. Trùng hợp đa số người Giáo Đình không còn thánh lực, không thể trốn thoát mà đạn hạt nhân bắn tới. 

Giáo Hoàng sưu tầm tư liệu sớm biết Lâm Thiên có năng lực cực lớn trên mạng, nhưng Giáo Hoàng không hiểu tại sao hắn bị Thiên Sứ rượt đuổi còn có thời gian làm cái khác. 

Nhân viên thần chức trẻ tuổi nói: 

– Giáo Hoàng bệ hạ, xin nhanh chóng rời đi! 

Nhân viên thần chức trẻ tuổi không biết trong người Giáo Hoàng chẳng còn một chút thánh lực. 

Giáo Hoàng cười khổ lặp lại: 

– Rời đi? 

Nếu có thánh lực thì nửa phút đủ để Giáo Hoàng chạy xa tít mù, nhưng không có thánh lực, dựa vào máy bay trực thăng thì nửa phút không đủ trốn khỏi phạm vi đạn hạt nhân công kích. 

Giáo Hoàng đứng lên, nhắm mắt lại cầu nguyện: 

– Ánh sáng của Chúa sẽ cùng chúng ta, dưới ánh sáng của Chúa, tất cả tội ác đều bị tịnh hóa, hết thảy… 

Trước cung Giáo Hoàng rất nhanh vang tiếng cầu nguyện đồng đều. 

Ầm! 

Sau khi sa mạc Sahara bị bắn đạn hạt nhân thì lại một đóa mây nấm bốc lên trên Trái Đất, nhưng khác với lần trước là cái đầu nổ trong sa mạc không bóng người, giờ nổ trong Thánh thành đông người. 

Mây nấm dâng lên, cơ nghiệp mấy ngàn năm của Giáo Đình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Giáo Hoàng, bao gồm vô số cao thủ Giáo Đình chết trong vũ khí khủng bố nhân loại chế tạo. 

Lâm Thiên đã dắt Thiên Sứ bay tới bên trên Trung Hải cách mấy trăm công lý. Tuy cách xa vài trăm công lý nhưng đứng cao nhìn xa, Lâm Thiên và Thiên Sứ thấy rõ mây nấm dần bốc lên cao. 

Lâm Thiên chợt ngừng lại, cười khẩy nói: 

– Người chim kia, đám người hầu trung thành của ngươi hình như đã đi gặp thượng đế. 

Thiên Sứ lạnh nhạt nói: 

– Thế giới này không thiếu con kiến, bọn họ chết thì chết, liên quan gì ta. Giết ngươi rồi ta về thượng giới, đơn giản thế thôi. 

Mắt Thiên Sứ vô tình, Giáo Hoàng và nguyên Giáo Đình bị hủy diệt không khiến tinh thần gã dao động. 

Lâm Thiên nói: 

– Con kiến? Nếu ngươi chết trong tay con kiến sẽ có cảm giác gì? 

Khí thế vô thiên duy ngã nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. 

– Vốn định hố ngươi một phen, nhưng thôi chúng ta hãy đấu một trận ngay thẳng đi. Không ngại cho ngươi biết, thực lực của ta không đơn giản như ngươi đã thấy, đừng sơ sẩy. 

Con ngươi Thiên Sứ co rút, cười to bảo: 

– Tốt, ta cứ nghĩ ngươi giả làm tên hề lâu trước mặt ta ai ngờ tự mình nói toạc ra. Hừ, ngươi cho rằng ta không nhìn ra trò vặt đó sao? Nếu vậy thì ta sống mấy ngàn năm cũng uổng phí. 

Tim Lâm Thiên rớt cái bịch, hắn không ngờ Thiên Sứ đã sớm nhìn thấu, uổng hắn tưởng đâu đối phương ngu như heo. 

Lâm Thiên thầm nghĩ: 

– Đừng bao giờ tự phụ rằng mình có thể kiểm soát cục diện. 

Pháp bảo Xí Ngầu xoay tít, công kích sáu hệ lần lượt phát động. 

Khí lạnh lẫm liệt ập hướng Thiên Sứ, thân thể của gã vốn biến ra từ năng lượng, không cảm giác được lạnh lẽo. Nhưng Lâm Thiên nương pháp bảo Xí Ngầu phát ra khí lạnh siêu lợi hại, Thiên Sứ cảm giác năng lượng cấu thành cơ thể hơi đóng băng. 

Thiên Sứ quát to: 

– Thánh viêm! 

Người Thiên Sứ bốc cháy ngọn lửa màu trắng xua tan khí lạnh khỏi cơ thể. 

Thiên Sứ nói: 

– Nếu tu vi của ngươi cao thêm chút nữa thì ta khó có thể thanh trừ hàn khí dễ vậy. 

Ánh mắt Thiên Sứ đăm chiêu nhìn pháp bảo Xí Ngầu. 

– Nếu muốn hoàn toàn phát huy ra uy lực của pháp bảo này cần tu vi ít nhất là Phân Thần trung, hậu kỳ. Ngươi còn hơi yếu, hiện tại ta muốn diệt ngươi không khó khăn gì. 

Lâm Thiên quát to: 

– Hỏa! 

Một con rồng lửa tỏa ra nhiệt độ siêu cao xuất hiện trước mặt Lâm Thiên. 

Thiên Sứ nhìn hỏa long công kích mình, lạnh nhạt nói: 

– Vô dụng. 

– Hãy nếm mùi vị hồn hỏa! 

Lâm Thiên lòng máy động, một sợi hồn lực nhanh như tia chớp bắn hướng Thiên Sứ.

Tinh Giới

Tinh Giới

Score 7.0
Author:
Truyện kể về Lâm Thiên 19 tuổi, là một tân sinh viên của trường đại học Hải Thiên, tướng mạo bình thường, tài năng cũng khong có, tóm lại là không có gì để gọi là nổi bật. Điểm nổi bật duy nhất hiện tại chính là may mắn đỗ vào trường đại học quốc gia Hải Thiên - là một trong hai trường đại học trọng điểm của quốc gia. Nhưng định mệnh run rủi thế nào, ba ngày trước tình cờ hắn bỏ ra mười tệ mua “Đồ gia truyền” của một người, để rồi bây giờ cuộc sống của hắn gần như bị đảo lộn hoàn toàn.

Đối với hắn, tình huống này có thể nói là "chó táp phải ruồi". Khi đó là chiếc nhẫn thần bí “Tinh Giới”. Bên trong “Tinh Giới” chứa hơn mười vạn văn minh thế giới gồm rất nhiều như: Võ Hiệp Văn Minh, Ma Huyễn Văn Minh, Tu Chân Văn Minh, Tinh Tạp Văn Minh, Linh Hồn Văn Minh…Vô tận văn minh, vô tận năng lực đã biến Lâm Thiên từ một phàm nhân từng bước từng bước tiến tới đỉnh phong.

Hãy theo dõi hành trình bá chủ thiên hạ của một gã sinh viên bình thường thông qua tiểu thuyết Tiên Hiêp - Võng Du - Huyền huyễn nhé!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset