Chương 66: Trị Tội

Trị Tội

Thiên giới, tiếng chuông ngân vang khắp mọi ngóc ngách, âm thanh vang vọng hồi lâu không dứt. Chỉ khi nào thiên giới xảy ra chuyện lớn thì mới gõ cảnh báo như vậy, cũng là tín hiệu Thiên Quân triệu hồi chúng tiên.

Tiên sương mù lượn lờ khắp Thiên Nguyên điện, chúng tiên đã xếp hàng ngay ngắn ở phẩm giai của mình, Thiên Quân nhắm mắt ngồi xếp bằng ở chỗ sâu nhất trong điện, bên cạnh hắn còn có Cốc Nhiễm và Tây Vương mẫu, Minh Chiêu và Tịnh Vũ đứng đầu trong đám thần tiên bên dưới. A Ly quỳ gối giữa điện, hai tay bị Khổn Tiên thằng trói chặt.

“Vì sao lại giết cả nhà Tô gia?” Thiên Quân vẫn không mở mắt hỏi A Ly.

“Nợ máu trả bằng máu.” A Ly sắc môi tái nhợt, vết thương trước ngực đã được pháp lực chữa trị, tạm thời không còn chảy máu nữa.

“Nợ máu trả bằng máu” bốn chữ này đã xuất hiện trên cánh cổng trước Tô phủ, lúc đó cũng đã làm mọi người bàn tán xôn xao, giờ nghe A Ly chính thức nói ra lại có cảm giác khác, mang theo sự bi phẫn.

“Cái gì trái?” Thiên Quân hỏi.

“Tô gia đã giết bộ tộc Hoan Hỉ thú của ta” A Ly nghiến răng nghiến lợi nói, hôm nay ở trong Thiên Nguyên điện chịu thẩm tra, đỡ mắc công nàng tốn thêm thời gian, đem chuyện xấu của Tô gia phơi bày ra hết.

“Nói bậy, Hoan Hỉ thú năm đó vì bảo hộ lửng chó trượng mà bị tà ma sát hại, Tô gia năm đó chỉ là phàm nhân thì sao có năng lực giết Hoan Hỉ thú?” Tư Sử tiên quân nhịn không được mà chen ngang, hắn phụ trách biên soạn Thiên Sử giám, mà những gì A Ly nói so với những gì hắn ghi chép hoàn toàn khác nhau.

“Lúc ngươi đến Viêm Châu thì chứng cớ đã bị người ta thu thập sạch sẽ, chẳng phải ngươi chỉ dựa theo lời của Thiên Quân và những người khác mà ghi lại thôi sao? Chuyện này, tin rằng Thiên Quân hiểu rõ hơn ngươi” A Ly nhìn Thiên Quân, khóe môi nở nụ cười lạnh, nàng vẫn muốn tìm cơ hội để hỏi Thiên Quân vì sao lại giấu diếm chuyện của Tô gia năm đó.

Thiên Quân chậm rãi mở mắt “ tiên đạo thuận theo tự nhiên, tiên gia chúng ta làm việc cũng không ngoài bốn chữ “ thuận theo tự nhiên”, nếu Hoan Hỉ thú đã chết, cũng không thể sống lại, bi kịch cũng đã xảy ra, Tô gia đã thành tiên cũng chính là thuận theo thiên mệnh. Nay ngươi là cốt nhục duy nhất của Hoan Hỉ thú, lại đến Thiên Nguyện điện vậy nói ra mọi chuyện, vậy để cho chúng tiên gia phân xử cho ngươi”

Chúng tiên đều dựng đứng lỗ tai chờ nghe chuyện bí mật kinh thiên động địa

“Tám nghìn năm trước, Cốc Nhiễm luân hồi kiếp cuối cùng, mà chín mươi chín kiếp trước của hắn, ta đều đến Diêm Vương điện nhìn hắn đầu thai, sau đó sẽ đến hạ giới bầu bạn bên cạnh hắn. Nhưng đến kiếp cuối cùng, trong lúc ta đến địa phủ vô tình gặp được Tịnh Vũ đang độ kiếp tại nhân gian, thuận tiện giúp hắn mà làm trễ mất một giờ, cho nên không đến kịp Diêm Vương điện lúc Cốc Nhiễm đầu thai. Khi ta tìm được hắn thì Cốc Nhiễm đã hai mươi tuổi còn đính hôn với Tô Phù Phong”

“Nói vậy là Cốc Nhiễm thay lòng đổi dạ a?” Minh Chiêu nhịn không được mà lên tiếng, hắn vẫn rất tò mò về A Ly, thì ra nàng và Cốc Nhiễm còn có một đoạn tình duyên như vậy. Nhưng vừa rồi Cốc Nhiễm tự tay bắt A Ly, vậy chẳng phải càng tăng thêm bi kịch sao? Lúc trước hắn còn oán giận Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ trói hắn nhưng giờ thì lại có chút đồng tình, hắn sinh sau mấy trăm năm thật là may mắn, không bị cuốn vào chuyện thị phi này.

A Ly liếc mắt nhìn Minh Chiêu, không đáp lại mà đưa mắt thoáng nhìn qua Cốc Nhiễm vẫn đang suy tư.

Cốc Nhiễm cảm giác được ánh mắt của A Ly, cảm thấy hơi căng thẳng, thì ra chuyện hắn mất trí nhớ là thực sự có liên quan với A Ly nhưng vì sao nàng không nói cho hắn biết, mà trí nhớ của hắn vì sao lại mất đi?

Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ: “Tiếp tục nói.”

“Quả thật, bất luận Cốc Nhiễm ở nhân gian thành hôn với ai, có nhân duyên với ai ta đều không quan tâm, dù sao đó cũng chỉ là lịch kiếp của hắn ở nhân gian, ta chưa bao giờ can thiệp, ta chỉ làm một bằng hữu yên lặng ở bên cạnh hắn, chờ hắn luân hồi kiếp sau. Khi ta tìm được Cốc Nhiễm ở kiếp thứ một trăm, kết giao với hắn cũng không kiêng kị mà nói cho hắn biết ta là Hoan Hỉ thú, không ngờ có một ngày hắn đột nhiên nói với ta hắn muốn gặp người nhà ta để cầu hôn, ta không nhịn được vui sướng mà đưa hắn đến Viêm Châu”

A Ly dừng một chút, chung quanh an tĩnh không tiếng động, tất cả đều nín thở nghe nàng kể chuyện, thân thể suy yếu làm cho nàng không thể nói liên tục được, nghỉ một lát rồi mới nói tiếp

“Các ngươi đều biết, Hoan Hỉ thú bảo hộ lửng chó trượng vì không muốn người ta phát hiện cho nên chúng ta ẩn thân rất bí mật. Khi ta mang Cốc Nhiễm đến đó, không ngờ cũng là mang đến tai họa diệt tộc cho bộ tộc của ta. Chúng ta mở tiệc chiêu đãi Cốc Nhiễm, không ngờ trong thức ăn đã bị người ta hạ Mông Hãn dược của nhân gian, khi chúng ta hôn mê thì thấy người của Tô gia đã sớm ẩn nấp gần đó xông ra, giết chết hết Hoan Hỉ thú không còn sức phản kháng, còn ta được các tộc nhân hợp lực phong ấn hồn phách trên thân một lửng chó”

“Thì ra là thế, như vậy Cốc Nhiễm tiên quân lúc trước là bị ngươi cắn ?” Tư Sử tiên quân tay cầm bút lông thoăn thoắt viết vào một cuốn sổ nhỏ, trách nhiệm công việc làm hắn phải biết hết ngọn nguồn câu chuyện. Chuyện Cốc Nhiễm tiên quân bị cắn, sử giám viết là bị tà thú cắn chết trong lúc đi bình loạn ở Viêm Châu, chuyện này chúng tiên đều không hẹn mà cùng cho qua, dù sao cũng là chuyện không hay ho gì, lại liên quan đến thể diện của thượng cổ chi thần.

Ánh mắt rơi lên dấu răng trên cổ Cốc Nhiễm, A Ly hít sâu một hơi nói “ đúng, là ta cắn, ta hận hắn, hận hắn lừa gạt ta, hận hắn giúp Tô gia giết chết toàn bộ Hoan Hỉ thú tộc ta”

Cốc Nhiễm run rẩy cả người, những lời của A Ly như những mũi kiếm sắc bén đâm vào tim hắn, làm hắn đau thấu tận tâm can. Thì ra là do hắn không phải với nàng, không ngờ hắn lại làm ra loại chuyện như vậy. Quả nhiên mất trí nhớ là tốt nhất, nếu không hắn sẽ không thấy hối hận như bâu giờ.

Nhìn chúng tiên đang trầm mặc không lên tiếng, A Ly bỗng nhiên nơ nụ cười bi thương lại mang theo vẻ châm chọc “ các vị có biết cha ta và các trưởng lão trước khi chết đã nói gì với ta không?”

“Bọn họ muốn ta không nên báo thù, muốn ta sống sót, vì Hoan Hỉ thú mà giữ lại huyết mạch cuối cùng, cho nên ta mới ngủ suốt tám ngàn năm ở Viêm Châu cho đến khi Cốc Nhiễm đánh thức rồi mang ta đi”

Chúng tiên nhìn nhau, trên người mang thâm cừu đại hận, vậy Hoan Hỉ thú này làm sao có thể ẩn nhẫn sống suốt tám ngàn năm? Chỉ có thể ngủ đến thiên hôn địa ám mới không màng tới thế sự.

“Nhưng ngươi cũng không nên giết hết cả nhà Tô gia”

Tô Phù Phong từ trong đám đông chạy ra, run run tay chỉ vào A Ly.

“Ta nói rồi đây là nợ máu trả bằng máu! Đúng rồi, còn có con cá lọt lưới là ngươi nữa, chậc chậc, tiện nhân quả thật sống dai” A Ly không hề xấu hổ, nếu hai tay không bị trói, nàng chắc chắn sẽ làm cho Tô Phù Phong phải đổ máu ngay tại Thiên Nguyên điện.

“Hoan Hỉ thú và Tô gia các ngươi đều chỉ còn một người sống sót, coi như là huề đi” thanh âm nghiêm khắc của Tây Vương Mẫu vang lên, nàng không muốn nhìn hai người này đấu đá tiếp với nhau.

Chúng tiên gật đầu, tựa hồ đều đồng ý Tây Vương Mẫu lời nói. Lại nhìn về phía thiên quân chờ đợi thiên quân thế nào quyết định.

Tô Phù Phong đột nhiên dập đầu liên tục, khóc nói “ Thiên Quân, Hoan Hỉ thú bị giệt tộc là chuyện do cha ta gây ra, lúc đó ta mới mười tám tuổi, còn trẻ không biết gì, tất cả đều nghe theo gia phụ an bài, thật là vô tội, những người khác trong Tô phủ cũng vậy, đều là vô tội. Gia phụ đã chết, Thiên Quân nhất định phải làm chủ cho những người bị chết oan của Tô gia”

A Ly hít sâu một hơi, lửa giận hừng hực. Một chiêu này của Tô Phù Phong thật là lợi hại, đem mọi trách nhiệm đổ hết cho Tô Hoa Dương đã chết, ngược lại còn muốn truy cứu tội lạm sát người vô tội cho nàng. Nàng đoán chắc chắn chúng tiên gia sẽ đứng về phía Tô Phù Phong, dù sao Tô gia ở tiên giới cũng đã tám ngàn năm nhất định cũng có quan hệ không ít, mà Tô Phù Phong lại giỏi diễn trò đáng thương nên nhận được không ít sự đồng tình, bây giờ thêm một câu vừa rồi của nàng ta thì đổi lại Tô gia là người bị hại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong chúng tiên đã vang lên những tiếng bàn tán

“ Ân oán của Hoan Hỉ thú và Tô gia đã xảy ra từ tám ngàn năm trước, mà từ đó đến nay Tô gia vẫn an phận thủ thường, còn thu rất nhiều đệ tử, đem việc tu tiên phát dương quang đại nhưng A Ly tà tâm không thay đổi, giết chết cả nhà Tô gia thật là không phải”

“Theo hạ tiên thấy nên trị tội A Ly”

“Tô tiểu thư đừng lo, Thiên Quân sẽ cho ngươi một câu công bằng”

“Khụ khụ. . .” Thiên Quân ho nhẹ vài tiếng, trong điện lại khôi phục an tĩnh.

Thanh âm Thiên Quân vang lên trong từng góc của Thiên Nguyên điện

“A Ly, nếu ngươi muốn giải oan cho Hoan Hỉ thú tộc thì phải tới tìm bổn tọa làm chủ cho ngươi, tại Thiên Nguyện điện, trước mặt chúng tiên sẽ vì Hoan Hỉ thú tộc mà xử lại án, nhưng ngươi lại lạm sát người vô tội, coi nhẹ thiên quy, tội chết khó thoát, nếu không phạt ngươi thì không thể làm tiêu tán oán khí”

“Thiên Quân, A Ly là huyết mạch duy nhất của Hoa Hỉ thú tộc, niệm tình nàng thân thế đáng thương, lại là thượng cổ thần thú nê xử phạt nương tay một chút” Tịnh Vũ tiến lên, đến sát bên cạnh A Ly.

Tây Vương Mẫu thấy thế, nhíu mày nói: “Tịnh Vũ, nhanh chóng lui về!”

Tịnh Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, như có như không nhìn Cốc Nhiễm

“Tây Vương Mẫu, ngươi chưởng quản hình phạt ở thiên giới, theo ngươi nên xử trí A Ly thế nào?” Thiên Quân nhìn Tây Vương Mẫu hỏi ý, vấn đề này thực sự đau đầu mà.

“Tô gia có tổng cộng mười một người, chỉ một mình Tô Phù Phong còn sống, nếu chiếu theo thiên quy thì giết một người đã là tử tội, huống chi nàng lại giết chết tới mười người”. Tây Vương Mẫu chấp pháp luôn thiết diện vô tư, ý của nàng đã rất rõ ràng, A Ly không thể thoát khỏi tội chết.

Cốc Nhiễm vốn không động tĩnh giờ mới nhíu mày lên tiếng

“Bản tôn cũng có quyền chấp chưởng sự vụ ở Thiên giới, đối với chuyện của A Ly, bản tôn thấy lời của Tịnh Vũ tiên quân có lý, chuyện xử phạt cần bàn bạc kỹ”

“Ta không cần ngươi giúp ta” A Ly hung hăng lườm Cốc Nhiễm, để cho hắn cầu tình giúp nàng chi bằng giết chết nàng đi cho rồi.

“A!” Cốc Nhiễm khóe môi nhếch lên “ bản tôn giúp ngươi khi nào? bản tôn chỉ nói theo lẽ công bằng mà thôi”

A Ly nghẹn lời, suy sụp cúi đầu. Đúng rồi, cho tới nay, đều là nàng tự đa tình.

Thiên Quân trầm ngâm nửa ngày, nói: “Các vị tiên gia cho rằng thế nào?”

“Theo hạ tiên, tội của A Ly quả thật không thể tha nhưng niệm tình nguyên nhân nên cần cẩn thận định đoạt tội danh” Thái Thượng Lão Quân quyền cao chức trọng nhất trong chúng tiên, ý kiến của hắn cũng là đại diện cho tất cả.

“Tây Vương Mẫu?” Thiên Quân nhìn về phía Tây Vương Mẫu.

Tây Vương Mẫu thở dài một hơi, quyết định:

“Ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, nếu việc này không có sự thống nhất vậy trước tiên đem A Ly giam ở Thiên Đỉnh điểm, nếu nàng thành tâm hối cải thì tha cho nàng ,nếu ma tính không đổi thì vĩnh viễn giam ở Thiên Đỉnh điểm”

Cốc Nhiễm hai tay nắm thành quyền, vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc

Thiên Đỉnh điểm. . .

“Thiên Đỉnh điểm là chỗ nào?”

“Thiên Đỉnh điểm là nơi lạnh nhất ở phương Bắc, nơi đó băng thiên tuyết địa, vĩnh viễn không có ban ngày”

“Cốc Nhiễm, chúng ta có cần về Thiên Vi cung mang thảm rồi mới đi Thiên Đỉnh điểm được không? ta sợ lạnh a”

Tiểu gia hỏa này từng nói nàng sợ lạnh.

Tra Thú Hoàn Lương Ký

Tra Thú Hoàn Lương Ký

Status: Completed Author:

Một ngày, mỗ tiên quân nhàm chán nên làm một bài thơ ” tiên gia có thú mới trưởng thành, dưỡng tại tiên phủ ai cũng biết. Trời sinh tính tình khó tiến thủ, một khi hoàn lương tại canh quân, ngoái đầu nhìn lại cười si tình, tam giới thần thú không mặt mũi”

Mỗ thú đang nhai xương gà, kinh sợ hỏi ” đứa nhỏ nhà ai lại làm thơ sứt sẹo như thế?”

Một ngày, tới phiên mỗ thú nhàm chán mà làm thơ ” tiên gia có thú mới trưởng thành, dưỡng tại tiên phủ luyện dạng chân. Thiên sinh lệ chất khó tiến thủ, một khi bị quải tại canh quân. Ngoái đầu nhìn lại cười gà nướng, tam giới thần thú ai dám tranh?”

Mỗ tiên quân cười nhếch mép ” thơ hay, vì tác phẩm xuất sắc này, bản tôn quyết định thưởng cho ngươi mười năm không được ăn gà nướng”​

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset