– Snivellus!
Severus khựng lại. Trước mặt anh là nhóm Đạo Tặc gồm đầy đủ bốn nhân mạng: James Potter và Sirius Black hùng hổ ở giữa, đũa phép chĩa ra, Peter Pettigrew hơi lùi lại phía bên trái với ánh mắt hiếu kì và Remus Lupin điềm đạm đứng bên phải.
Theo phản xạ, Severus rút đũa phép ra thủ thế. Sirius Black giả bộ giật mình rồi cười ha hả.
– Bọn tao sợ quá, Snivellus ạ.
Đám còn lại, trừ Lupin, cười khùng khục. Severus lạnh lùng nói.
– Chúng mày muốn gì?
– Mày đã làm gì Lily? – Potter hỏi thô bạo.
– Ý mày là gì? – Môi Severus cong lên thành một nụ cười khinh thị.
– Tại sao hôm trước cô ấy nói chuyện với mày?
– Tao tưởng việc ấy mày cần hỏi cô ấy chứ sao lại hỏi tao?
– Mày ếm bùa Độc Đoán lên cô ấy đúng không? Nếu không tại sao cô ấy lại khóc? Tại sao cô ấy lại muốn nói chuyện với một người như mày chứ?
– Tao thấy mày càng ngày càng hoang tưởng, Potter ạ. Mày nên tra lại lịch sử xem dòng họ mày có ai bị tâm thần không. – Severus cười khẩy, nhưng trong đầu anh một tiếng nói vang lên nhức nhối. Lily khóc? Sau khi nói chuyện với mình ư?
– Mày… đồ khốn!
Mặt Potter đỏ gay lên, quai hàm nó nghiến chặt lại vì tức giận. Nó giơ đũa phép lên.
– KHINH THÂN!
– ĐIỂM HUYỆT!
– TRÓI GIÒ!
Cả Potter, Black và Pettigrew cùng hô lên một lúc. Severus lập tức gọi một bùa Chắn mạnh đến mức không chỉ chặn lại cả ba lời nguyền mà còn làm cả bốn người bọn họ ngã văng ra sau một đoạn dài, đập vào tường.
– Chỉ có vậy thôi hả? – Severus nheo mắt giễu cợt.
– HẤT TUNG!
Rất nhanh, Potter ném một lời nguyền về phía Severus ngay khi còn chưa ngồi hẳn dậy, nhưng Severus nhanh chóng chặn được. Black ném một lời nguyền không lời vào Severus ngay sau đó nhưng anh cũng hóa giải nhẹ nhàng.
Anh vừa chặn những lời nguyền tung về phía mình, vừa từ từ tiến về phía nhóm Đạo Tặc. Trong cả nhóm, chỉ có mỗi Lupin là không có vẻ gì muốn tham chiến, cậu ta chỉ lặng lẽ quan sát Severus dùng các ngón đòn phòng vệ để đối phó với ba bạn của mình. Bùa Chắn cuối cùng của Severus lại làm cho cả nhóm ngã rạp đập vào tường một lần nữa.
Severus đứng sát Potter, nhẹ nhàng như một con mèo. Anh lướt nhìn từng người một của nhóm Đạo Tặc, ánh mắt dừng lại ở Pettigrew với một vẻ ghê tởm và căm ghét hơn cả. Sau đó, anh cúi người xuống, dí thẳng đầu đũa phép vào ngực Potter, rồi cất cái giọng mượt mà lạnh lùng của mình.
– Tao không có cảm hứng diễn mấy trò vớ vẩn này với chúng mày, nhưng nếu mày không biết điều thì cũng đừng trách tao không khách khí. Cho mày biết rõ, tao không làm gì Lily cả. Tao chắc chắn rằng lúc này cô ấy tỉnh táo và thông minh bằng mười thằng như mày cộng lại, và nếu cô ấy muốn nói chuyện với tao thì đó là việc của cô ấy, không phải việc của chúng mày.
– Đừng có cố làm những trò ngu ngốc! – Severus quay sang Black, đanh giọng. Đũa phép của Black bay ra khỏi tay nó. Nó vừa định ếm bùa gì đó lên Severus nhưng anh đã giải giới kịp thời.
Đoạn, anh đứng dậy quay lưng đi, để lại một nhóm Đạo Tặc ngơ ngác vì sốc và giận dữ.
***
– Đồ khốn! Tao sẽ…
– Bình tĩnh nào, Chân Nhồi Bông. – Remus đặt tay lên vai Sirius, trấn an cậu bạn đang trông hăng tiết như một con gà chọi.
Sirius nhìn theo bóng dáng của Snape với một vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống. Bên cạnh cậu, James – hai tay nắm chặt, mặt mũi trông không khá khẩm hơn là mấy.
Hai người còn lại thì trông biểu hiện khác biệt hơn tí chút. Peter lồm cồm bò dậy với đôi mắt mở to, hơi thở dồn dập như thể cậu vừa bước ra khỏi nhà ma. Remus trông điềm tĩnh hơn cả, dù trông cậu cũng chấn động kha khá.
Rõ ràng điều vừa xảy ra không được xảy ra thường xuyên cho lắm. Nếu không muốn nói là chưa bao giờ.
Peter ré lên.
– Các cậu thấy không? Cái cách nói nó với James… Loại người nào nói bằng cái giọng như thế? Như thể là một tên giết người hàng loạt vậy.
– Cậu đang nói năng vô lí đấy. Snape không phải là tên giết người hàng loạt. – Remus vặc lại.
– Nó đang mong muốn tuyệt vọng trở thành cái loại rác rưởi ấy. – James hừ mũi.
– Dù sao thì nó cũng rất lạ, đúng không? Cách nó đi đứng, nói năng. Nó làm mình sởn da gà. Cậu có thấy nó toàn dùng thần chú không lời không. Gọi một bùa Chắn mạnh mẽ đến thế. Các cậu đã thấy nó như thế bao giờ chưa?
Peter vẫn kêu lên, mặt cậu vẫn chưa hết kích động. Sirius bất chợt trầm ngâm trong chừng một, hai giây, rồi nói một cách không thoái mái lắm.
– Hôm ở trên tàu, nó cũng nói với mình bằng cái giọng y như vậy. Phải công nhận là rất quái đản.
– Các cậu có nghĩ là Snape đã trở thành Tử Thần Thực Tử rồi không?
Cả ba người quay lại nhìn Remus, những con mắt mở to bởi những gì bạn mình vừa nêu ra.
***
James thấy máu trong người mình sôi sục. Đúng là rất có khả năng Snivellus đã gia nhập đám Tử Thần Thực Tử. Nó đã giết người, tra tấn hoặc làm cả tá những việc tồi tệ cho Voldemort rồi cũng nên, thế mới lí giải được cái phong thái lạ lùng của nó. Cũng phải công nhận là James cũng thấy nhột nhạt trong dạ trong hai lần đụng độ với Snape. Rõ ràng vẫn là Snape, nhưng lại có cái gì đó rất khác, cứ như thể một con người khác – trưởng thành, mạnh mẽ, nguy hiểm và đầy tự tin ở trong nó.
Snivellus mà James từng biết không như thế. Nó dễ cáu kỉnh, giận dữ và hiếm khi bình tĩnh khi bọn James tấn công. Nhưng Snape mà cậu gặp gần đây dường như hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của nó, khuôn mặt nó gần như đóng băng, cho dù sự căm ghét được thể hiện ra không bớt đi chút nào nhưng bằng một cách rất lạnh lùng, rất tính toán. Cái cách nó nói cũng khác, không phải cái giọng lắp bắp, những câu bột phát đầy tức giận, mà mỗi câu nói dường như đều được chọn lựa cẩn thận từng từ, như thể phát biểu trong bài luận văn vậy. Giọng nói thì… đúng là như Peter nói, nó làm cho James thấy ơn ớn.
James chắc chắn mình là một người can đảm. Nếu không muốn nói là một trong những người can đảm nhất. Cậu và Sirius là hai trong số ít người ngoài cụ Dumbledore dám gọi thẳng tên Voldemort. Vì thế cậu chắc chắn rằng mình không sợ gì Snivellus. Nhưng cái sự thay đổi lạ lùng của hắn làm cậu thấy không an tâm. Cậu không thích chút nào.
Nhất là khi Lily lại bắt đầu giao du với hắn. Liếc trộm hắn trong giờ học. Và vì cái quái gì mà cô ấy khóc sau khi nói chuyện với hắn cơ chứ?
Đúng thế. Cậu phải tìm hiểu xem Snivellus đã làm gì Lily. Phải cảnh báo cho Lily về chuyện Snivellus đã trở thành Tử Thần Thực Tử.
***
– Bạn làm cái quái gì vậy?
Lily hét lên khi James tung một lời nguyền vào giữa mặt cô.
– TRÒ MỚI CỦA BẠN ĐẤY HẢ, POTTER?
James gãi đầu loạn xạ làm mái tóc đã rối lại càng thêm rối.
– Mình xin lỗi. Mình chỉ muốn giải lời nguyền đang ếm vào bạn.
– Bạn có trúng lời nguyền Lẫn Lộn không mà nói năng lung tung vậy?
Hai tay chống nạnh, Lily nheo mắt dòm James với một vẻ mặt rất giống với một con hổ vừa bị giật mất miếng mồi.
– Tụi này đang nghi Snivellus ếm lời nguyền Độc Đoán lên bạn, Lily à.
Sirius lên tiếng cứu bồ James từ phía sau.
– Hử???
Ánh mắt hình viên đạn của Lily chuyển hướng sang Sirius làm cậu chàng này bất thình lình thối lui một bước.
– Bọn này đang nghi Snape là Tử Thần Thực Tử (dạo này James không dám gọi cái biệt danh Snivellus trước mặt Lily nữa). Trong khi đó bạn lại tự dưng nói chuyện lại với hắn, và… – James ngập ngừng. – … liếc trộm hắn liên tục trong giờ. – (Điều này làm Lily đỏ mặt). – Rõ ràng bạn không còn là chính bạn nữa. Bọn mình rất lo lắng, Lily à.
Trông Lily như thể đang cố gắng kìm một tràng cười. Môi cô mím lại thật chặt, còn vai cô thì rung lên nhè nhẹ. Cuối cùng, không kìm được, cô bật cười rũ rượi, làm cho bốn anh chàng đứng ngây như phỗng.
– Hức… hức… Cảm… cảm ơn các bạn. – Lily đã nín cười lại được. Rồi cô mỉm cười thật tươi với các anh chàng. – Các bạn thật tốt vì đã lo cho mình, nhưng mà không có ai ếm xì bùa gì mình hết. – Rồi cô thái độ của cô đột ngột chùng xuống. – Mình không có giao du lại với Severus. Có vẻ như bạn ấy không muốn…
– Severus ư? Bạn lại gọi hắn bằng tên rồi à? – James thốt lên với một vẻ thất vọng ghê gớm. – Không đời nào. Mình nhất định phải đưa bạn đi gặp cô McGonagall.
– Để làm gì?
– Để cô ấy kiểm tra xem bạn có bị ếm lời nguyền Hắc ám nào không chứ sao nữa!
– Mình đã nói là mình không sao. Đầu óc bạn có vấn đề gì không hả? – Lily quắc mắt.
– Đấy là bạn tưởng thế. Nếu ai đó ếm lời nguyền Độc Đoán lên bạn thì bạn cũng đâu có biết đâu. – James cãi lại bướng bỉnh.
Lily nhìn một lượt tất cả bốn chàng trai trẻ bằng một cái nhìn mà ai cũng phải kiêng dè. Cuối cùng, Remus cũng lấy hết can đảm mà mở miệng.
– Ờ… mình nghĩ là… tụi này tin bạn, Lily à. Nhưng mà để tụi này hoàn toàn hết lo lắng thì bạn cứ theo tụi này đến gặp giáo sư McGonagall một lần thì cũng đâu có hại gì đâu. Phải không?
Thực ra thì Remus thấy cái khả năng Lily bị ếm lời nguyền Độc Đoán có vẻ tức cười. Nhưng vì James và Sirius hăng hái quá, mà cậu không có cách nào khác ngoài việc ủng hộ các bạn, nếu không James sẽ không ngừng làm phiền bọn cậu. Hơn nữa, đúng là Snape dạo này rất lạ, nếu hắn đúng là đã trở thành Tử Thần Thực Tử thì cũng đáng lo. Biết đâu…
– Remus nói có lí đó. – Sirius đế thêm.
– Làm ơn đi mà, Lily… – James nói, giọng cầu khẩn.
– Tụi này rất lo lắng cho bạn. – Peter chốt lại.
Lily nhìn chòng chọc vào từng người một, cân nhắc hồi lâu rồi thở dài. Giọng cô vẫn mang tí chút dọa dẫm.
– Thôi được rồi. Nhưng lần đầu cũng là lần cuối đấy.