Nhìn chủ tử vừa mới còn sinh long hoạt hổ trong nháy mắt biến thành một đóa kiều hoa, miệng Long Đán há đến có thể nhét cả một quả trứng gà: “Chủ, chủ tử ——”
Ngài làm cái gì vậy nha!
“ Bớt lải nhải đi!” Úc Cẩn thấp giọng cảnh cáo nói.
Lãnh Ảnh là cái hồ lô cưa miệng, hắn lo lắng nhất là tiểu tử Long Đán này nói quá nhiều họa chăng lỡ miệng.
Long Đán không dám hỏi nữa, dìu Úc Cẩn kêu: “Lão Vương, mở cửa.”
Cửa gỗ sơn đen bình thường cọt kẹt một tiếng mở ra, Nhị Ngưu chen lão Vương chui ra, vây quanh Úc Cẩn kêu loạn lên.
Úc Cẩn ba ngày không thấy Nhị Ngưu cũng khá nhớ, nhưng mà Nhị Ngưu cũng không quan trọng bằng nàng dâu tương lai, hắn lặng lẽ nhéo Long Đán một cái, ra hiệu Long Đán tranh thủ thời gian dìu hắn đi vào.
Long Đán bên này còn đang ngớ ngẩn, Lãnh Ảnh thế mà đã mặt không biểu tình đỡ lấy một cánh tay khác của Úc Cẩn đi vào bên trong.
Lão Vương giật nảy người: “Ngài đây là làm sao vậy?”
Khương Tự ngồi ở dưới cây trong viện sớm đã đứng lên.
Nàng không nghĩ tới sẽ đúng lúc chạm mặt Úc Cẩn.
Lúc này tâm tình Khương cô nương có chút phức tạp, một phương diện thì hiếu kì cảnh ngộ Úc Cẩn gặp, một phương diện khác lại cảm thấy mình mỗi ngày tới còn gặp phải hắn, nói không chừng sẽ khiến cho người này suy nghĩ lung tung.
Sớm biết thế đã đổi thời điểm đến đây.
Khương Tự đang nghĩ như vậy, đã thấy Úc Cẩn toàn thân chật vật, vết máu loang lổ đi vào.
Trong chớp nhoáng này, rối rắm gì đó lập tức quên đến sau đầu, Khương Tự không khỏi đi nhanh mấy bước, hỏi: “ Sao lại bị thương?”
Khóe miệng Úc Cẩn lặng lẽ nhếch lên.
Hắn giống như từ trong mắt A Tự thấy được quan tâm!
Ha ha, hắn đã nói sao, thi triển khổ nhục kế ắt chuẩn không sai.
“ Không có, không có việc gì……” Úc Cẩn hữu khí vô lực, trắng mặt thúc giục Long Đán, “ Đỡ ta ngồi xuống trước……”
Long Đán lúc này cũng nhập vai, nghẹn ngào nói: “Chủ tử, ngài chậm một chút, đừng kéo miệng vết thương……”
“ Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Khương Tự xoắn lông mày.
Úc Thất không phải phong Yến Vương sao, chính là thời điểm phong quang đắc ý, sao lại làm cho mình đầy thương tích trở về?
Không có ý chỉ của hoàng thượng, ai dám lạm dụng tư hình với hoàng tử?
Úc Cẩn ngẩng đầu suy yếu cười cười với Khương Tự: “ Không có việc gì lớn, chính là đắc tội người có bối cảnh, người kia mua được người trong nha môn để cho ta ăn chút đau khổ. Chẳng qua ta da dày thịt béo, đây đều là bị thương ngoài da, nàng tuyệt đối đừng lo lắng……”
Hử?
Hai mắt Khương Tự híp híp.
Sao nàng nghe lại có chút không đúng nhỉ?
Úc Thất không phải là bởi vì kéo bè kéo lũ đánh nhau bị giam vào Tông Nhân phủ sao? Người của Tông Nhân phủ sẽ bị mua chuộc làm cho một vị hoàng tử sắp được phong Vương chịu nổi khổ da thịt?
Mặc dù ngay từ đầu nàng không biết Úc Thất gặp chuyện gì, nhưng trải qua ba ngày từ trong miệng phụ thân cũng nghe được ít nhiều.
Úc Thất nói cùng phụ thân nói hoàn toàn khác nhau, nhưng một thân vết thương này của hắn rõ ràng là không hợp lý.
Khương Tự đương nhiên không ngốc, ngay từ đầu nhìn thấy bộ dạng thảm hề hề của Úc Cẩn còn có mấy phần quan tâm sẽ bị loạn, sau khi khôi phục tỉnh táo vừa suy nghĩ liền hiểu được là chuyện như thế nào.
Hỗn đản này vậy mà dùng khổ nhục kế với nàng!
Khương cô nương trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng đã bắt đầu cười lạnh: Thật sự là có tiền đồ mà, thi triển mỹ nhân kế với nàng tốt xấu gì cũng coi như đối phương có tiền vốn, thi triển khổ nhục kế thì còn biết xấu hổ hay không?
“ Những người kia dùng hình với ngươi?”
Úc Cẩn gian nan gật đầu: “ Chính là chịu vài roi, với loại người tập võ như ta mà nói không tính là gì, Khụ khụ khụ ——”
“ Vậy sao lại suy yếu như vậy?” Khương cô nương bày ra thần sắc quan tâm.
Úc Cẩn trong lòng đắc ý: A Tự mềm lòng, quả nhiên giả vờ ốm yếu không có sai, cũng may hắn da mặt dày chịu đựng được.
“ Khụ khụ khụ, vốn dĩ không quan trọng, nhưng ba ngày cơ hồ không ăn cơm, lại trúng chút gió, liền có chút khó chịu……”
“ Lại còn không cho cơm ăn?” Long Đán ở một bên nói giúp vào, “ Quá đáng, ngài vốn có tật xấu vừa chịu đói thì liền choáng đầu hoa mắt, thế mà bây giờ còn chịu đại tội!”
Khóe miệng Khương Tự giật giật.
Lời này thật đúng là lời nói thật, ai chịu đói mà không choáng váng hả! Hai chủ tớ này cấu kết diễn kịch ở trước mặt nàng, nàng ngược lại muốn xem xem kế tiếp còn diễn thế nào nữa.
“ Long Đán, không cần lắm miệng.” Úc Cẩn khiển trách một tiếng, toát ra thần sắc không muốn làm cho Khương Tự lo lắng.
“ Nhưng mà chủ tử ngài phải ăn gì đó đi nha, tiểu nhân đi nấu cháo cho ngài.”
Úc Cẩn xoắn lông mày.
Long Đán vỗ vỗ trán: “ Đúng rồi, tiểu nhân tay nghề quá kém, ngài hiện tại thân thể không tốt khẳng định ăn không vô đi ——”
Hắn vừa nói vừa liếc về phía Khương Tự.
Úc Cẩn đối với phản ứng của Long Đán có phần hài lòng, song hắn mặc dù rất muốn A Tự vì hắn tự tay nấu một bát cháo, nhưng nếu A Tự đi nấu cháo thì hắn không thể nói chuyện với A Tự được.
So ra, vẫn là trò chuyện nhiều với A Tự tốt hơn.
“ Không quan trọng, ngươi đi nấu cháo đi, ta ăn hai ngụm khôi phục sức mạnh cũng tốt. Lãnh Ảnh, ngươi đi y quán bốc một thoa thuốc tiêu sưng đi.” Úc Cẩn đuổi Long Đán với Lãnh Ảnh đi, đưa tay nâng trán, “ Mặt trời còn thật chói chang, Khương cô nương có thể đỡ ta vào nhà nghỉ ngơi được không?”
“ Được.” Khương Tự cười cười, vươn tay ra.
Cổ tay thiếu nữ trắng nõn hơn tuyết, mới tới gần đã ngửi được hương thơm thấm vào ruột gan.
Úc Cẩn trong lòng cuồng loạn dưới chân lâng lâng, cảm giác như là đang nằm mơ.
Không biết bao nhiêu đêm hắn đều sẽ mơ thấy cảnh tượng hắn và A Tự bên nhau, có đôi khi là đang bái thiên địa, có đôi khi là đang vào động phòng ——
Khụ khụ, không thể nghĩ thêm nữa, người chính nhân quân tử như hắn sao có thể nghĩ loại chuyện tốt đẹp này chứ.
Trong phòng cửa sổ chiếu bàn nhỏ sáng trưng, Úc Cẩn chậm rãi ghé cái ghế ngồi xuống, lộ ra nụ cười suy yếu: “Đa tạ Khương cô nương.”
“ Không cần.” Khương Tự mặc dù rất muốn vạch trần sắc mặt hỗn đản này, lại cảm thấy một khi vạch trần ắt sẽ rước lấy vô cớ gây rối, nhân tiện nói, “ Dư công tử nghỉ cho khỏe đi, ta ra ngoài đã lâu, cần phải trở về.”
Úc Cẩn nào chịu được Khương Tự rời đi, vội vàng ho khan vài tiếng, tội nghiệp nói: “Khương cô nương, có thể giúp ta rót cốc nước uống hay không?”
Tầm mắt Khương Tự rơi xuống bên môi Úc Cẩn.
Bờ môi mỏng đường cong ưu mỹ trơn mịn bóng loáng, phối hợp với cằm dưới như đao gọt, không hiểu sao cho người ta một loại cảm giác lương bạc (*lạnh nhạt, đạm bạc) lạnh lùng, mà loại lương bạc này tựa hồ đặc biệt dẫn tới phương tâm nữ tử rung động.
Nhưng nàng một chút cũng không nhìn ra bộ dạng đối phương khát nước.
Dù là như thế, Khương Tự vẫn yên lặng rót một chén nước đưa tới.
Nàng ngược lại muốn xem xem gia hỏa này còn giả vờ đến lúc nào.
Úc Cẩn giơ tay đi đón, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu rên, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Tay cầm chén nước của Khương Tự dừng lại.
Úc Cẩn cười đến không thể làm gì: “ Trên cánh tay có thương tích ——”
Khương Tự nhướng mày: “ Có phải là muốn ta đút cho ngươi luôn không?”
“ Thật sự là ngại ngùng, vậy liền làm phiền Khương cô nương.” Bên tai thiếu niên chậm rãi đỏ lên, nhìn qua Khương Tự ôn nhu cười một tiếng.
Khương Tự đặt chén trà lên trên bàn, cười lạnh nói: “ Ngươi còn muốn giả vờ đến lúc nào?”
“ Cái gì cơ?” Úc cẩn vẻ mặt vô tội.
Người bị thương suy yếu là cái dạng gì hắn quá ư là rõ ràng, không có khả năng lộ ra sơ hở nha.
Khương Tự nhếch khóe môi nhìn chằm chằm nam nhân chết cũng không hối cải.
Mặc kệ người này giả bộ giống như thế nào, nhưng có một điểm làm thế nào cũng không nghĩ đến được là: Nàng đã sớm biết thân phận chân thật của hắn.
Chỉ một điểm này, dù giả bộ có giống đến mấy cũng sẽ lộ tẩy.
Khương cô nương đưa tay nhấc ống tay áo Úc Cẩn lên, lành lạnh nói: “ Dư công tử, miệng vết thương trên cánh tay ngươi là vừa tạo ra đi?”
Úc Cẩn cúi đầu nhìn cánh tay, lại ngẩng đầu nhìn nhìn gương mặt xinh đẹp căng cứng của thiếu nữ, trong lòng chỉ có một cái ý niệm: Xong đời!