Quán rượu ở thành nhỏ tất nhiên kém lịch sự tao nhã hơn so với kinh thành, nhưng độ náo nhiệt lại không thua kém chút nào.
Mà vị nam tử trẻ tuổi này chính là A Phi.
A Phi vào quán rượu, gọi thịt và rượu rồi ngồi vào trong một góc hẻo lánh bắt đầu uống, yên lặng tìm kiếm mục tiêu.
Trên ghế dài gần cửa sổ ngồi một hán tử kim đao đại mã, hán tử kia từng ngụm từng ngụm uống rượu, trước mặt chỉ có một đĩa đậu phộng.
Hán tử uống rượu, cũng là rượu giá rẻ.
A Phi bưng lên rượu ngon cùng một đĩa thịt lừa ướp mới lên đi đến trước mặt hán tử, đem rượu và thức ăn để xuống bàn, cười nói: “ Một người uống rượu quá không thú vị, ta nhìn lão ca tương đối hợp ý, chúng ta uống một chén chứ?”
Hán tử dò xét A Phi một chút.
Thông qua tơ máu đỏ bừng nơi đáy mắt cùng ánh mắt mông lung của hắn, A Phi có thể xác định hán tử này đã uống không ít.
“ Uống một chén thì uống một chén.” Hán tử là người thống khoái, không chút xấu hổ bưng chén rượu lên chạm cốc cùng A Phi, uống một hơi cạn sạch xong liền cầm đũa gắp tương thịt lừa bắt đầu ăn.
Hán tử hung hăng nhai nuốt thịt lừa ướp, vỗ bàn một cái: “Thống khoái, rất lâu không ăn thịt lừa ướp nhà này rồi.”
Đã từng có phẩm cấp võ tướng, lại bởi vì vị hôn thê đột nhiên tự sát mà lâm vào trong cơn bi thương vô tận, cũng nhanh chóng vứt luôn công việc của mình. Bây giờ mọi người gọi hắn một tiếng Tần tướng quân, chẳng qua là gọi thuận miệng mà thôi, thậm chí có ít người còn ẩn chứa trêu chọc hắn.
Không phải tất cả mọi người đều khâm phục tình cảm đến chết cũng không đổi với vị hôn thê của nam tử, thường thường loại hành vi này chỉ có nữ tử cảm động thôi, còn đại bộ phận nam tử đều sẽ khịt mũi coi thường.
Vì một cô nương chưa xuất giá mà đẩy mình tới hoàn cảnh này, thật sự là không có tiền đồ.
Hán tử cùng A Phi nhiều lần chạm cốc, như gió cuốn mây tan ăn hết một đĩa thịt lừa ướp đầy ụ, quệt quệt mồm đứng lên: “ Ta no rồi, cám ơn.”
Mắt thấy hán tử lảo đảo đi ra ngoài, A Phi không nói gì thêm, ngồi thêm một lát thì tính tiền rồi sau đó đuổi theo.
“ Vì sao đi theo ta!” Hán tử bỗng nhiên vặn lại cánh tay A Phi, đè hắn đến trên vách tường.
A Phi bị đau méo miệng, lại không kêu thành tiếng.
Đã nếm qua đau đớn từ một châm kia của A Man, hiện tại giống như cảm thấy đau đớn bình thường cũng không tính là gì.
“Ngươi là ai?” Hán tử căm tức nhìn A Phi, đáy mắt khôi phục thanh minh.
Tiểu tử này cũng không giống như loại lưu manh không có xương cốt.
Có người uống say, không phải uống rượu vượt ra khỏi tửu lượng của hắn, mà chỉ là hắn muốn say thôi, hán tử trước mắt chính là dạng này.
A Phi nhìn thẳng hán tử, bỗng nhiên cười, hỏi ra một vấn đề kỳ quái: “ Lão ca biết chữ chứ?”
Hán tử ngẩn người, gật đầu.
Một người trẻ tuổi cổ quái, một vấn đề cổ quái, hán tử mơ hồ cảm thấy cuộc sống thống khổ cùng chết lặng mười mấy năm qua của hắn sắp sửa thay đổi rồi.
“ Biết chữ thì tốt.” A Phi lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa tới.
Hán tử nhìn A Phi một cái, nhận lấy thư rút ra, đưa ra nơi có ánh sáng rồi bắt đầu xem.
Chỉ vừa mới nhìn qua, thần sắc hán tử đã phát sinh biến hóa kịch liệt.
Hắn cơ hồ là toàn thân run rẩy xem hết lá thư, một phen nắm chặt cổ áo A Phi: “ Ngươi rốt cuộc là ai!”
A Phi ho khan vài tiếng: “ Lão ca, ngươi sắp cắt đứt cổ ta rồi.”
Hán tử hơi thả lỏng tay, bờ môi vẫn run rẩy không ngừng.
A Phi thấy vẻ mặt của hán tử, từ đáy lòng chợt sinh ra sợ hãi thật lớn.
Hắn không chút nghi ngờ, hán tử này thực có can đảm giết người!
Tiền của Khương cô nương quả nhiên không dễ cầm mà.
A Phi khóc không ra nước mắt, yên lặng an ủi mình: Tiền cưới vợ cũng thua hết cả rồi, không bán mạng kiếm chút tiền bạc tương lai làm sao bây giờ?
“ Nói, ngươi rốt cuộc là ai!”
Cả người A Phi đều dán ở trên vách tường, phía sau lưng lạnh băng cứng rắn.
“ Ta chỉ là tên chân chạy thôi.”
“ Vậy thư này thì sao? Thư này ai viết?”
A Phi lắc đầu: “ Ta đây không thể nói, hơn nữa ta ngoại trừ biết kiếm tiền, cũng không biết chữ. Chẳng qua người viết thư có lời muốn chuyển cho ngươi.”
“ Hắn nói cái gì?” Hán tử bắt đầu táo bạo, “ Hắn nói cái gì?”
Chân tướng vạch trần trong thư đủ để bức điên một người nam nhân đã tìm kiếm chân tướng mười mấy năm nay.
“ Khụ khụ khụ…… Nàng nói…… Tin hay không tùy ngươi, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, nàng cũng không có chứng cứ. Ngươi muốn chứng cứ, chỉ có thể tự mình cạy miệng nhân vật mấu chốt ra thôi……” A Phi nói xong, suýt nữa khóc luôn.
Luôn cảm thấy mang đến lời nhắn như vậy cùng với tìm chết không sai biệt lắm.
Chỉ có điều hắn thật sự không biết chữ, đừng nói không có can đảm nhìn lén, mà dù có nhìn cũng không biết trên thư viết cái gì, càng không biết đến tột cùng là chuyện gì.
“ Vậy hắn vì sao lại biết?”
A Phi liếc mắt: “ Ta nào biết được! Ta nếu như có năng lực như vậy, vậy chân chạy cũng không phải ta, lão ca ngươi nói đúng không? Nàng chỉ nói là, nàng và việc này không quan hệ, cơ duyên xảo hợp biết được mà thôi.”
Hán tử cúi đầu xem lại từng chữ từng chữ trong thư đến mấy lần, bỗng nhiên nhét thư vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
A Phi há to miệng.
“ Đi theo ta!” Hán tử một phát bắt lấy A Phi đi vào chỗ sâu trong hẻm.
Nhà hán tử mặc dù đơn sơ, nhưng lại sạch sẽ ngoài dự liệu.
“ Mặc kệ người sau lưng ngươi đánh chủ ý gì, nếu đã phái ngươi đến, ta nghĩ ngươi cũng phải đợi được kết quả gì rồi mới có thể đi nhỉ?”
“ Đương nhiên rồi.” A Phi không chút do dự nói.
Hán tử nhắm lại mắt: “ Ngươi tự tiện đi, ta không quản.”
Hắn nói xong đẩy A Phi ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài, ngay cả cửa cũng không đóng.
A Phi ngồi một lát, phủi mông một cái đứng lên.
Lão ca này không ở đây, hắn đương nhiên sẽ đi rồi, Khương cô nương còn có việc giao cho hắn đây.
Có điều Khương cô nương sao lại biết lão ca này sẽ không làm hại hắn nhỉ?
A Phi làm sao biết được, một người tâm tâm niệm niệm truy tìm nguyên nhân cái chết của vị hôn thê mười mấy năm một khi biết được chân tướng làm gì còn để ý đến người khác, việc gấp gáp cần phải làm là đi nghiệm chứng mọi chuyện theo như trong thư.
Thậm chí, coi như hắn cuối cùng không cạy được miệng người bị hại hoặc là kẻ hại người, thì chi tiết tả rõ kỹ càng trong thư đã làm hắn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ gì rồi.
Kết cục của Lưu tiên cô có thể nói là đã được định tại thời khắc này.
Nửa tháng này muốn hỏi người phong quang nhất là ai, trong mười người dân kinh thành thì sẽ có tám người nói là Lưu tiên cô chữa khỏi mắt tật cho Đông Bình Bá lão phu nhân.
Lưu tiên cô nhận được lời mời của các hộ nhà cao cửa rộng đã xếp tới một tháng sau, có thể nói xuân phong đắc ý vô cùng.
Một ngày này, đã đến lượt Vĩnh Xương Bá phủ.
Vĩnh Xương Bá phủ ở ngay sát vách Đông Bình Bá phủ, hai nhà lui tới thường xuyên, Đại cô nương Vĩnh Xương Bá phủ Tạ Thanh Yểu xấp xỉ tuổi với Khương Tự, hai người xem như bạn bè thân thiết.
Lúc bà tử của Vĩnh Xương Bá phủ đi mời Lưu tiên cô, người gác cửa của Đông Bình Bá phủ đều có thể thấy rõ ràng trên đầu bà tử kia đội hoa gì.( Câu này nghĩa là biết bà này đi đâu làm gì)
Bởi vì ở gần nhau, nên nhà ai có chút gió thổi cỏ lay đối phương đều biết từ sớm, vì thế khi bà tử Vĩnh Xương Bá phủ phái ra ngoài bị dọa đến đái cả ra quần chạy về, Đông Bình Bá phủ cũng ngay lập tức biết được tin tức động trời này.
Thần tiên Lưu tiên cô thế mà bị người ta chém chết trên giường, máu chảy đầy giường, thi thể đã sớm lạnh băng!
Chỉ phong quang nửa tháng Lưu tiên cô cứ thế mà đột tử!
Hải Đường Cư vang lên tiếng bước chân dồn dập, A Man hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng: “ Cô nương, xảy ra một chuyện doạ người rồi!”
Khương Tự thanh thanh đạm đạm nhìn A Man, bỗng nhiên cười: “ Chuyện doạ người gì, nói nghe thử nào?”
“ Lưu tiên cô bị người ta giết rồi!”
“ Vậy à ——” Khương Tự như khe khẽ thở dài, “ Thật sự là dọa người mà.”