Trước khi đám nha hoàn tiến vào hầu hạ, Khương Thiến cố nén thân thể đau nhức mặc y phục, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra.
Gió thổi vào, mang theo ấm áp đốt người, hỗn hợp với mùi vị lả lướt trong phòng, có một loại cảm giác dinh dính buồn nôn.
Khương Thiến lại đã sớm thành thói quen với những điều này, đứng ở bên cửa sổ xuất thần nhìn một bụi chuối tây xanh biếc bên ngoài.
Ở Bá phủ ném mất mặt mũi lớn như vậy, những ngày này nàng từ trong ánh mắt của những người trên dưới Hầu phủ nhìn thấy không ít chế giễu cười nhạo, nàng vốn nghĩ có thể hoãn lại việc mời Khương Tự tới, nhưng Tào Hưng Dục lại chờ không nổi.
Nàng không dám kéo dài nữa, bởi vì so với tất cả mọi người nàng rõ ràng Tào Hưng Dục là người như thế nào, người đó một khi phát điên lên, thì không còn lý trí.
Lấp không bằng khai thông, cùng với để cho hắn gây ra họa tày đình rồi làm liên lụy đến nàng cùng gặp không may, chi bằng liền thỏa mãn tâm tư hắn, mời Khương Tự đến rồi để hắn nhìn cho đủ.
Khương Tự là đường muội nàng, quý nữ Bá phủ chân chính, Tào Hưng Dục tạm thời sẽ không làm loạn, nhiều lắm là nhìn cho đã ghiền thôi.
Ngoài cửa truyền đến nha hoàn xin chỉ thị, Khương Thiến lên tiếng, không nhìn những nha hoàn nối đuôi nhau mà vào kia, nhấc chân đi đến thư phòng.
Lấy tình huống của nàng hiện tại, muốn mời Khương Tự qua phủ không dễ dàng như vậy.
Ở trong lòng tổ mẫu nàng là người mang đến xúi quẩy, cho dù Khương Tự nguyện ý đến, thì có khả năng rất lớn tổ mẫu sẽ không đáp ứng.
Khương Thiến châm chước từng câu từng chữ viết hai phong thư, sai người đưa đến Đông Bình Bá phủ.
Nhị thái thái Tiêu thị nhận được thư của Khương Thiến, nước mắt liền trực tiếp rớt xuống, vành mắt ửng đỏ đến Từ Tâm Đường.
Trong Từ Tâm Đường truyền đến giọng hát y y nha nha.
Sau khi mắt của Phùng lão phu nhân khỏi liền có thêm một sở thích là thích xem hí kịch, lấy tài lực của Bá phủ muốn nuôi một gánh hát lâu dài trong phủ thì có hơi bất lợi, cũng may Khương Nhị lão gia là một người hiếu thuận, mua từ trong gánh hát hai nữ hài chừng mười tuổi, chuyên môn dỗ cho lão thái thái vui vẻ.
“ Lão phu nhân, Nhị thái thái tới.”
Trước mắt không phải thời điểm thỉnh an, Phùng lão phu nhân nghe xong đuôi lông mày cũng không hề động, vẫn như cũ nhắm mắt đánh nhịp, nghe hai tiểu cô nương mặc đồ diễn kịch hát hí khúc.
Phùng lão phu nhân lãnh đạm với Tiêu thị, không thể nghi ngờ là biểu hiện ra rõ ràng.
Trên dưới Từ Tâm Đường kỳ thật đều rõ ràng, đây là lão thái thái còn đang tức giận vì chuyện của nhị thiếu phu nhân.
Cũng không trách Phùng lão phu nhân tức giận, một tràng Lưu tiên cô làm phép không hiểu sao trở thành sự kiện cho khắp kinh thành chú mục, đây cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác Lưu tiên cô lại bị người ta giết, đám quan sai Thuận Thiên phủ người ngã ngựa đổ náo loạn rất nhiều ngày, ngay cả cái bóng của hung thủ cũng chưa bắt được.
Trên đời này chuyện gì làm người ta nói chuyện say sưa nhất? Không phải là chuyện đã qua, mà là chuyện không giải quyết được.
Hung thủ sát hại Lưu tiên cô một ngày không tìm được, độ nóng của người kinh thành đối với chuyện này trong thời gian ngắn sẽ không suy giảm, sau đó khúc mắc giữa Lưu tiên cô và Đông Bình Bá phủ cũng sẽ bị người nhai đi nhai lại theo.
Hiện tại thậm chí còn bắt đầu lưu truyền ra một loại cách nói, nói bởi vì Lưu tiên cô vạch trần phu nhân Trường Hưng Hầu thế tử bị tà ma ám vào người, dẫn đến Trường Hưng Hầu phủ mất mặt, cho nên mới dẫn tới họa sát thân.
Đương nhiên, cách nói này rất là vô căn cứ, người của cao môn đại hộ nghe xong cười cười liền thôi, nhưng mà những bách tính nghe gió chính là mưa kia lại làm không biết mệt truyền bá lời đồn, mà càng nói càng ra hình ra dạng.
Phùng lão phu nhân nghĩ tới những điều này liền tức giận đến tim đau, thái độ với Tiêu thị có thể tốt mới kì quái.
Tiêu thị đứng ở bên ngoài chừng hai khắc đồng hồ mới được mời vào.
“Có việc?”
Tiêu thị bưng cái hộp nhỏ cười cười nói: “ Đây là một chuỗi Phật châu trầm hương Thương Nhi ngẫu nhiên có được, biết ngài thích, liền tranh thủ thời gian sai người đưa về.”
Nghe Tiêu thị nhắc đến trưởng tôn, thần sắc Phùng lão phu nhân hơi dịu bớt, ra hiệu A Phúc nhận lấy hộp, thản nhiên nói: “Hắn không đọc sách thật tốt đi, tốn tâm tư vào mấy cái này làm gì?”
Tiêu thị lập tức nói: “ Hiếu thuận lão phu nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể nói là tốn tâm tư được ạ.”
Phùng lão phu nhân hai mắt hơi khép, vuốt ve hộp gỗ đỏ lớn chừng bàn tay.
Bà không vui là thật, nhưng vô luận nhìn Nhị nhi tức không vừa mắt bao nhiêu, thì cái nhà này cũng không có khả năng giao cho Tam nhi tức quản.
Mặt mũi cuối cùng vẫn phải giữ cho Nhị nhi tức.
Phùng lão phu nhân mở mắt ra, thản nhiên nói: “ Các ngươi có phần hiếu tâm này, ta đều biết cả.”
Tiêu thị lặng lẽ thở phào, ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc, cân nhắc nói: “ Hôm nay Thiến Nhi gửi cho lão phu nhân phong thư……”
Bà ta nói xong thì đem thư ra.
Sắc mặt của Phùng lão phu nhân trong nháy mắt trầm xuống: “ Không phải ba ngày hai bữa chạy về nhà mẹ đẻ thì chính là ba ngày hai bữa đưa thư về nhà mẹ đẻ, ngày tháng nó sống ở Hầu phủ không vượt qua nổi nữa à?”
Tiêu thị nghe vậy liền đỏ vành mắt: “ Lão phu nhân, ngày tháng Thiến Nhi ở Hầu phủ thật sự không vượt qua nổi nữa rồi. Nó vốn chính là gả cao, gả hai năm rồi mà bụng cũng không thấy động tĩnh, có thể đứng vững gót chân ở Hầu phủ chính là dựa vào sự yêu thương của ngài, nhưng mà bây giờ ——”
Phùng lão phu nhân bất vi sở động.
Tiêu thị âm thầm cắn răng, đánh cược mặt mũi khổ cầu: “Lão phu nhân, ngài cũng biết, Thiến Nhi từ nhỏ chính là đứa bé hiểu chuyện, tuyệt không dám quấy rầy thanh tịnh của ngài, nó chỉ muốn mời bọn muội muội đến Hầu phủ ở hai ngày, cũng miễn cho những người đạp cao giẫm thấp trong Hầu phủ chê cười nó và Bá phủ ta……”
Lời này của Tiêu thị ý tứ rất rõ ràng, bởi vì sự kiện Lưu tiên cô, mà Hầu phủ cho rằng Bá phủ hoàn toàn không coi vị cô nương đã gả đi này ra gì, nếu như lúc này các cô nương Bá phủ nguyện ý đến Hầu phủ chơi hai ngày, cái suy đoán này tự nhiên tự sụp đổ, cũng coi như giải trừ được cục diện khốn khổ của Khương Thiến.
Phùng lão phu nhân mặt không biểu tình nghe Tiêu thị nói, ánh mắt rơi vào trên lá thư.
Trên thư viết một dòng chữ nhỏ xinh đẹp: Cháu gái Thiến Nhi kính xin tổ mẫu mở thư.
Nhìn thấy chữ viết quen thuộc, Phùng lão phu nhân mềm lòng mấy phần.
Bà từ lúc bắt đầu đã không thích nàng dâu cả, đại tôn nữ con dâu cả sinh ra lại là một đứa ngu dốt chất phác, tự nhiên cũng không thích nổi, mà Nhị tôn nữ cùng tuổi với đại tôn nữ từ nhỏ thông minh biết làm người ta vui, rất được bà yêu thương, Nhị tôn nữ vỡ lòng tập viết vẫn là bắt đầu từ sau vách ngăn lụa ở Từ Tâm Đường.
Phùng lão phu nhân nghĩ nghĩ, mở thư ra xem qua.
Khương Thiến giỏi ăn khéo nói ở trong thư triển lộ không bỏ sót, Phùng lão phu nhân xem hết thư, sắc mặt lại dịu đi mấy phần.
Tiêu thị thừa cơ thỉnh cầu nói: “Lão phu nhân, ngài hãy thương xót cho Thiến Nhi một chút đi, con dâu nghe bà tử đưa thư nói, Thiến nhi bây giờ gầy thành một nắm xương rồi……”
“ Thôi, trước mắt đúng là thời tiết tốt, để mấy nha đầu ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.” Phùng lão phu nhân rốt cục nới lỏng miệng.
Tiêu thị thần sắc vui mừng.
Phùng lão phu nhân giọng nói vừa chuyển: “ Có điều phải nói trước, mấy đứa nó qua đó nếu như gây ra chuyện gì khiến Hầu phủ chê cười, Thiến Nhi làm tỷ tỷ không thoát khỏi trách nhiệm!”
“ Lão phu nhân ngài yên tâm đi, Thiến Nhi quan tâm tỷ muội nhất, chắc chắn sẽ lo tốt cho các muội muội.”
Trong Hải Đường Cư, Khương Tự cầm thiếp mời của Khương Thiến nhìn nhìn, tiện tay ném tới trên bàn sách, phân phó A Xảo: “ Đi hỏi thăm một chút, mấy vị cô nương khác có nhận được thiếp mời không.”
Không bao lâu A Xảo đến báo: “Tam cô nương, Ngũ cô nương, Lục cô nương đều nhận được.”
Kết quả này không ngoài dự kiến của Khương Tự, lại làm cho nàng thở dài.
Hai ngày sau, bốn vị cô nương Bá phủ ngồi chung một chiếc xe ngựa, hướng Trường Hưng Hầu phủ mà đi.