Cách một tấm màn, có thể rõ ràng nghe được thanh âm phụ nhân xoay người xuống đất.
A Man mắt choáng váng.
Khương Tự chỉ chỉ tây phòng.
A Man khiêng nam nhân hôn mê bất tỉnh co cẳng chạy.
Tây phòng không thể so với đông phòng, ngay cả nửa tấm vải rách làm rèm cũng không có, cũng may gần cửa sổ có xây giường đất, có cái nơi mà vội vàng tránh né.
A Man khiêng nam nhân lên giường, mới hậu tri hậu giác nhớ tới: Hỏng bét, bỏ lại cô nương rồi.
Khương Tự lại trấn định hơn nhiều, nghe tiếng bước chân của phụ nhân, móc ra một vật để dưới đất, rồi đứng kề sát vào chân tường.
Phụ nhân mơ mơ hồ hồ đi ra, trong miệng không ngừng gọi: “Nữu Nữu, Nữu Nữu con trở về rồi sao?”
Cách một thời gian không gặp, vốn là đậu hủ Tây Thi phong vận vẫn còn mà nay lại thành bộ dạng hình tiêu mảnh dẻ.
Nàng giống như ở trong nửa ngủ nửa tỉnh, hoàn toàn không lưu ý đến Khương Tự đến gần trong gang tấc, cứ như vậy thẳng tắp đi qua, một cước dẫm lên trên vật mà Khương Tự vừa mới để ở dưới đất.
Tiếng vang rất nhỏ truyền đến.
Tú nương tử dừng lại, xoay người nhặt lên vật kia.
Dưới ánh sáng lờ mờ, vật trong tay Tú nương tử đen nhánh, lờ mờ có thể phân biệt ra hình dáng.
Đó là một cây trâm.
Khương Tự cũng không xác định cây trâm kia có phải là của nữ nhi Tú nương tử rơi xuống hay không, chỉ có thể nói là có khả năng này.
Đồng trâm rơi xuống trong bụi hoa Thược Dược, có thể là cây trâm của nữ nhi Tú nương tử, cũng có thể là của nữ hài bị hại trước kia.
Khương Tự chính là dùng cây đồng trâm này thử tới thăm dò phản ứng của Tú nương tử.
Nếu như cây trâm này thật sự là của nữ nhi của nàng, sẽ càng lợi cho huyễn thuật đằng sau thuận lợi thi triển.
Tú nương tử sững sờ nhìn đồng trâm trong tay một lát, đột nhiên bộc phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “ Nữu Nữu, Nữu Nữu con trở về rồi ư!”
Tú nương tử tựa như lập tức thanh tỉnh, như cơn gió lốc xông ra ngoài, ở trong sân viện trống rỗng ngó qua ngó lại.
“ Nữu Nữu, con mau ra đây đi! Nữu Nữu của nương, nương rất nhớ con, thật sự rất nhớ con…… Nương biết, con nhất định sẽ trở về……”
A Man rón rén đi đến bên người Khương Tự, nhìn Tú nương tử như người điên mắt đầy vẻ đồng tình.
Khương Tự nhẹ nhàng thở dài.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nữ nhi của Tú nương tử lại an nghỉ dưới bụi hoa Thược Dược, rốt cuộc không về được nữa.
Nàng không có cách nào đem nữ nhi sống sờ sờ trả lại cho Tú nương tử, nhưng chí ít có thể giúp Tú nương tử báo thù!
Tú nương tử ở trong sân kêu khóc một trận, lại kéo ra cửa sân rồi xông ra ngoài, xa xa có thể nghe được tiếng la thê thảm của nàng truyền đến: “Nữu Nữu, con ở đâu vậy? Sao con lại trốn tránh không chịu gặp nương? Chỉ cần con đi ra, con muốn cái gì nương đều đồng ý với con ——”
Hơn nửa đêm, tiếng la khóc của Tú nương tử cơ hồ truyền khắp nửa cái làng, rất nhanh liền có hàng xóm ra ngoài, bất mãn quát: “ Tú nương tử, đừng ầm ỹ nữa, con gái của ngươi không về được đâu, ồn ào đến nỗi ngày ngày đều không yên!”
“ Ngươi nói bậy, ngươi dựa vào cái gì nói nữ nhi của ta không về được? Nó trở về, nó rõ ràng đã trở về!”
Bên ngoài một trận ồn ào, lại có người khuyên nói: “ Thôi, bỏ đi, Tú nương tử cũng đáng thương, so đo với nàng ta làm gì. Để nàng náo đi, náo đủ rồi sẽ đi ngủ thôi.”
Thanh âm thở dài liên tiếp truyền đến.
A Man trốn ở cửa sân nhỏ giọng hỏi: “ Cô nương, tiểu tỳ thấy Tú nương tử thật sự điên rồi, ngài tìm nàng ta làm chi nha?”
“ Chờ một lát đừng nói chuyện, cứ nhìn là được rồi.” Trong bóng tối, thanh âm của thiếu nữ phá lệ tỉnh táo, trong sự tỉnh táo lại có một loại kiên quyết làm người khó hiểu.
Tú nương tử đi chân đất chạy một vòng, nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về: “Nữu Nữu nhất định đang ở trong phòng chờ ta, Nữu Nữu nói, đi ra phố mua bánh quế cho ta mà……”
Đừng nhìn A Man có thể đánh bại mấy nam nhân, tâm lại cực mềm, nghe vậy nước mắt liền rớt xuống.
Thì ra nữ nhi của Tú nương tử là đi mua bánh quế cho Tú nương tử, Tú nương tử thật là đáng thương……
Mắt thấy Tú nương tử sắp chạy vào sân viện, Khương Tự mang theo A Man vội vàng trở về tây phòng.
A Man rất là khẩn trương: “ Cô nương, Tú nương tử nếu tới tây phòng làm sao bây giờ?”
Nàng có thể một chưởng bổ ngất nam nhân khốn kiếp kia, nhưng đối mặt với Tú nương tử đáng thương lại có chút không xuống tay được.
Khương Tự không có trả lời A Man, trở tay rút trâm cài vén lại tóc đen xuống, tùy ý để tóc đen như suối rũ xuống.
“Cô nương?”
Khương Tự nắm khung cửa, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Tú nương tử tóc tai bù xù chạy vào, đại khái là quá gấp, sau khi bước lên bậc thang thì té thẳng về phía trước, ngã ngay của nhà chính.
Đồng trâm trong tay nàng rớt xuống, rớt ở cách đó không xa.
“ Trâm, cây trâm của Nữu Nữu…… “ Tú nương tử vươn tay bò về phía trước, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mê loạn, giống như lệ quỷ từ Địa Ngục bò ra, mang theo tuyệt vọng cùng hi vọng mà bò lại nhân gian.
A Man vô ý thức lui lại nửa bước.
Khương Tự xoay chuyển lòng bàn tay, từng điểm huỳnh quang từ trong lòng bàn tay chui ra, mang theo hào quang nhỏ yếu dán sát mặt đất bay về phía Tú nương tử.
Huyễn Huỳnh chui vào từ tai trái Tú nương tử, lại từ tai phải chui ra, cuối cùng trở lại trong lòng bàn tay Khương Tự.
Toàn bộ quá trình ngoại trừ chủ nhân của Huyễn Huỳnh, không ai phát giác ra.
Tú nương tử vẫn như cũ cố gắng bò về phía đồng trâm phía trước, A Man vẫn bị dọa kinh sợ khẽ nhếch miệng.
Mà lúc này, một thanh âm yếu ớt vang lên: “ Nương ——”
A Man vội vàng che miệng, nhìn Khương Tự chậm rãi đi về hướng Tú nương tử suýt nữa khóc ra thành tiếng.
Cô nương à, đừng dọa người như vậy được không!
Phản ứng còn lớn hơn cả A Man chính là Tú nương tử.
Nàng ngay cả đồng trâm đều quên nhặt, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua thiếu nữ đứng ở cách đó không xa.
Thiếu nữ mái tóc đến eo, bởi vì không có châm đèn, ở trong bóng tối lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn mông lung.
“ Nữu Nữu ——” Tú nương tử kích động bò lên.
Giọng của thiếu nữ bình tĩnh không lay động: “ Nương, người chớ tới gần con, bằng không con phải đi.”
Tú nương tử đột nhiên dừng lại thân thể muốn vọt qua, nói năng lộn xộn: “ Không tới gần, nương không tới gần, Nữu Nữu con đừng đi……”
Ngừng một lát, Tú nương tử si ngốc nhìn qua nữ nhi: “ Nữu Nữu, mấy ngày qua con đi đâu vậy? Nương nhớ con thật khổ……”
Thiếu nữ yếu ớt thở dài: “ Nương, nữ nhi kỳ thật đã chết.”
A Man trốn ở tây phòng: “……”
Tú nương tử đột nhiên bịt miệng, toàn thân run lên cầm cập.
Nàng xem ra rất muốn nhào lên ôm lấy nữ nhi ngày nhớ đêm mong, nhưng nhớ tới lời nữ nhi lại một cử động nhỏ cũng không dám.
“ Nương, người nghe cho kỹ.”
Tú nương tử vừa khóc vừa gật đầu.
Khương Tự nhìn mà sinh lòng không đành lòng, lại biết vở kịch này nhất định phải diễn tiếp.
Nàng tin tưởng, đây cũng là lời mà nữ nhi của Tú nương tử muốn nói với mẫu thân của mình.
“ Nương, nữ nhi là bị Trường Hưng Hầu thế tử hại chết. Trường Hưng Hầu thế tử gặp nữ nhi lớn lên xinh đẹp, liền bắt nữ nhi tới Trường Hưng Hầu phủ, sau khi lăng nhục xong thì giết nữ nhi rồi chôn ở dưới vườn hoa Thược Dược trong hoa viên của bọn họ. Nữ nhi an nghỉ dưới mặt đất, hàng đêm nghe được tiếng gọi của nương với nữ nhi, cho nên mới có thể đến đây gặp nương một lần cuối……”
Tú nương tử cắn môi, phát ra thanh âm ô ô.
Một giọt nước mắt từ trên khóe mắt của thiếu nữ lăn xuống: “Nương, nữ nhi chết thật thảm, người phải báo thù thay nữ nhi ——”
“ Báo thù?” Con mắt Tú nương tử chậm rãi chuyển động, đột nhiên bắn ra hàn quang sắc bén, “ Nương nhất định sẽ giết tên súc sinh kia, giết tên súc sinh kia báo thù thay cho con ta!”
Tiếng thở dài vang lên: “ Nương, người không thể trực tiếp đi tìm Trường Hưng Hầu thế tử báo thù. Trường Hưng Hầu phủ không phải dân chúng tầm thường chúng ta có thể chọc vào, nếu người bị Trường Hưng Hầu thế tử hại, nữ nhi chết không nhắm mắt……”
Tú nương tử sững sờ, lẩm bẩm nói: “ Nương nên báo thù như thế nào đây?”