Chương 164: Đại trận kiếm ý

Đại trận kiếm ý

Lúc Tả Mạc trợn mắt há mồm không biết xoay sở, ngoài trận, Ngũ Lăng tán nhân lại đắc ý vô cùng.

“Trận này lấy kiếm ý bốn người chúng ta giữ vị trí tứ tượng, kiếm ý Tân Nham đạo hữu là lăng lệ nhất, nắm giữ trung tâm, chín đạo linh tuyền làm môi dẫn, xuyên qua toàn trận, kiếm ý sinh sinh không dứt. Năm đạo kiếm ý đây đó giao dung mẫn diệt, không tới cảnh giới kiếm ý tâm chuyển, tìm không được tuyến sinh cơ duy nhất. Không có tu vi kim đan kỳ, cảnh giới kiếm ý không đủ, cũng là uổng phí. Muốn bằng man lực phá trận, hình thần câu diệt!”

Bùi Nguyên Nhiên khen: “Tán nhân bố trận thần quỷ khó lường, lấy kiếm ý vào trận, tại hạ chưa từng nghe đến!”

Ngũ Lăng tán nhân trong lòng đắc ý, nhưng không mất đi lý trí, khiêm tốn nói: “Nếu không phải quý môn nhờ cậy, tại hạ cũng không nghĩ đến phương pháp này.” Rồi cảm khái nói: “Ngày đó ta làm giám khảo, mắt thấy Tả Mạc quý môn chiến đấu, nói lời thực, trong lòng rất là kinh thán. Nhưng Tân Nham đạo hữu nói không sai, chúng ta kiếm tu, cả kiếm cũng không tu, kia còn tính kiếm tu gì! Nhưng ta cũng không ngờ quý môn vì một đệ tử, ra tay lớn như thế, Tả Mạc sinh tại quý môn, thực là may mắn của hắn vậy!”

Bùi Nguyên Nhiên lắc đầu: “Tiền tài pháp bảo cố nhiên trọng yếu, nhưng sao bằng con người. Người còn, môn phái còn, người mạnh, môn phái mạnh. Hắn đã là đệ tử bản môn, việc này cũng là nghĩa vụ chúng ta. Chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày lạc lối biết về, trở lại chính đồ, cũng không uổng tâm ý chúng ta.”

Ba người còn lại thần sắc đều nghiêm túc.

Ngũ Lăng tán nhân lòng sinh kính ý: “Bùi chưởng môn yên tâm, người này tâm tuệ, nhất định có thể hiểu rõ khổ tâm của các vị.”

Bùi Nguyên Nhiên cười a a nói: “Lần này nếu không được tán nhân tương trợ, chúng ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Cái thằng này, làm cho mọi người đau đầu rất nhiều!”

“Vô phương, mài giũa một phen, hắn sẽ minh bạch, thiên hạ vạn đồ, chỉ có kiếm tu mới là chính đồ. Nhất kiếm phá vạn pháp, những thủ đoạn kia của hắn, trước mặt kiếm ý, chẳng qua giấy dán mà thôi.” Ngũ Lăng tán nhân ngạo nhiên nói. Lão dám phóng ra lớn lối như thế, tịnh không phải bởi lòng tin của lão đối với phù trận của mình, mà là có lòng tin cực mạnh với kiếm ý của bốn người.

Lão từng nghe nói, trong bốn người Vô Không kiếm môn, Diêm Nhạc giỏi kinh doanh, Thi Phượng Dung chuyên luyện đan, chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên không màng thế sự. Thanh danh Băng Ly kiếm lão tuy đã nghe, nhưng chưa tận mắt thấy, cho nên không có cái cảm giác gì. Mãi đến lần bố trận này, hắn mới cảm nhân sâu sắc được sự sâu xa khó dò của môn phái hào quang rực rỡ trong hội đấu kiếm lần này là Vô Không kiếm môn, vượt xa ngoại nhân tưởng tượng.

Ngay cả trong năm người, không ngờ là kiếm ý của lão yếu nhất, việc này khiến lão rất xấu hổ. Kiếm ý Tân Nham mạnh mẽ khủng bố, lão bình sinh mới thấy, vượt xa những cái gọi là cao thủ danh mãn kia.

Lão vốn là còn lo kiếm ý bốn người không đủ tinh thuần, đại trận khó ổn, lúc này mới biết lão xem thường nhân gia.

Đặc biệt là có kiếm ý Tân Nham nắm giữ trung khu, đại trận vững như bàn thạch, cứng không thể gãy. Sức mạnh trận này, siêu quá bất cứ một tòa phù trận nào lão bố trước đây. Ngay cả cao thủ kim đan kỳ, nếu như công kích trận này, dưới kiếm ý thuần túy của năm người vây công, cũng tuyệt khó bình yên.

Duy nhất làm lão cảm thấy có chút tiếc nuối là, một đại trận cường hãn như vậy, khốn chặt lại là một tu giả trúc cơ, khiến lão không có cảm giác thành công.

Nhưng có thể mượn cơ hội đặt mối quan hệ cùng Vô Không kiếm môn, lão tự nhiên là trăm ngàn lần nguyện ý. Đặc biệt là thấy được thực lực bốn người khủng bố, lão tràn đầy lòng tin đối với tương lai Vô Không kiếm môn. Trưởng bối thực lực cường kình, hết lòng bồi dưỡng đệ tử, trong đệ tử thiên tài ra đời, môn phái như thế, lão thực không nghĩ ra có cái lý do gì để không hưng thịnh.

Bùi Nguyên Nhiên thấy trên mặt mỗi người đều mười phần mệt nhọc, bèn cười nói: “Tiểu tử này bình thường làm chúng ta phiền não không ít, giờ để chính hắn chầm chậm tiêu thụ. Đi, chúng ta đi thư giãn một chút, tán nhân cũng nếm thử linh trà của ta.”

Ngũ Lăng tán nhân vội xưng thiện.

Tả Mạc hồn nhiên không biết các trưởng bối bên ngoài đã ly khai, hắn động đậy cũng không dám.

Ly long to lớn vô cùng du tẩu tTrước mặt hắn kia thật quá quen thuộc, hắn bị nó bổ cho không biết bao nhiêu lần. Kiếm ý của nhị sư bá!

Hơi cắn răng, Tả Mạc hốt nhiên bật khóc: “Sư phụ! Đệ tử sai rồi! Đệ tử nhất định hối cải, thả đệ tử ra đi…”

Sư phụ nhìn như mặt lạnh, kỳ thực trong lòng mười phần quan tâm hắn, cầu một chút, nói không chừng sư phụ mềm lòng, sẽ thả mình đi ra.

Kêu nửa ngày, cổ họng đã sớm khàn, bên ngoài một điểm động tĩnh cũng không, nước đắng trong lòng Tả Mạc như hồng thủy tràn lan, gan nhỏ mật bé chìm nổi bất định trong nước đắng. Hắn đến giờ còn chưa rõ ràng, chính mình đến cùng phạm tội gì, mà chưởng môn bọn họ phẫn nộ như thế.

Miệng gào khan, dưới chân muốn động không dám, con ly long giương nanh múa vuốt dương dương tự đắc trước mặt cách hắn không xa, ngẫu nhiên con ngươi băng lãnh hờ hững quét qua người hắn, hắn lập tức cảm giác từ đầu đến chân, lạnh buốt thấu xương.

Hắn không chút hoài nghi, hắn hơi chút động, tiểu trảo con ly long này vẫy nhẹ, chính mình lập tức tứ phân ngũ liệt, máu thịt tung bay, một mạng ô hô.

Đây là hàng thật!

Hắn muốn khóc không lệ, lẩy bẩy phát run.

Mãi đến lúc đối mặt ly long của nhị sư bá, hắn mới tự thân thể hội, hàng giả Bồ yêu nhái ra sai lệch bao lớn với hàng thật. Sợ hãi, sợ hãi xuất từ bản năng, từ đáy lòng hắn túa ra, vô luận hắn khắc chế như thế nào, sợ hãi cũng không thể át chế cứ như cỏ yêu, mọc điên cuồng lan tràn trong lòng hắn.

Căng căng thẳng thẳng khẽ động cũng không đứng nửa canh giờ, ly long rời đi, trước khi đi nó liếc một cái, Tả Mạc lập tức đọc hiểu – ta sẽ còn đến.

Chờ ly long hoàn toàn tan biến không thấy, cỗ uy áp kinh khủng cũng tan biến vô ảnh vô tung theo. Không một vật trên đất để lại, tựa hồ cái gì cũng chẳng phát sinh.

Lúc này Tả Mạc mới từ khẩn trương khôi phục lại, bắt đầu đánh giá xung quanh. Rất nhanh, hắn rõ ràng, thân mình hãm trong phù trận. Nghĩ tới đại trận quy mô kinh người vừa mới tại không trung nhìn thấy, hắn không khỏi khẽ run rẩy toàn thân.

Chết cha, chưởng môn bọn họ tính đùa chết chính mình sao?

Nghĩ lại vừa rồi mình còn đang kinh thán quy mô phù trận kinh người ra sao, không ngờ, chính mình bị nhị sư bá trực tiếp ném vào phù trận.

Hắn tất phải thừa nhận, hắn đánh giá thấp oán niệm của nhị sư bá đối với hắn!

Đầu óc Tả Mạc khôi phục bình tĩnh, nhớ vừa rồi mình kêu khóc nửa ngày cũng không ai để ý, tức thì hiểu rõ lần này chưởng môn bọn họ tính là tim sắt cho mình chịu khổ. Lúc trước, hắn không phải không nghĩ tới nhị sư bá bọn họ sẽ trừng phạt hắn thế nào, đánh roi, diện bích, đặc huấn gì gì, hắn đều đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng ngàn tính vạn toán, cũng không ngờ nhị sư bá bọn họ lại còn độc hơn!

Cho dù Tả Mạc không hiểu phù trận, cũng có thể thấy trận này bất phàm, huống chi hắn còn nghiên cứu phù trận kha khá? Nhìn qua, hắn lập tức hiểu, kẻ bố trận thực lực siêu chính mình rất xa.

Vượt xa này, tịnh không chỉ ở phương diện nào đó, mà là toàn diện siêu vượt, bao gồm tu vi, bao gồm lý giải đối với phù trận, bao gồm kiếm ý vân vân.

Quá mức sợ hãi, Tả Mạc nhìn đông ngó tây. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, chưởng môn bọn họ là tuyệt sẽ không muốn mạng hắn, khẳng định là chỉ muốn cho hắn chịu khổ.

Nhưng đại trận này…

Rất nguy hiểm! Phi thường phi thường nguy hiểm a!

Tả Mạc nuốt nước miếng, ngăn ngắn mấy bước, kinh hãi trong lòng hắn lại tăng mấy phần.

Bước bước sát cơ!

Chém ngàn đao! Tả Mạc chửi!

Cả mặt đất đều nát vụn vì kiếm ý, trực tiếp không nhìn giầy trên chân hắn, đâm phải bàn chân sinh đau. Giống đi triên thiết bản cắm đầy cương châm, mỗi bước đều đau nhói. Không chỉ như thế, không khí trước mặt nhìn như an toàn vô hại, nhưng chỉ cần hắn vừa động, không khí bị khuấy động sẽ tự nhiên hình thành từng khuyên kiếm ý xung quanh hắn, những kiếm ý này giống băng lăng nát vụn, Tả Mạc hãm thân trong đó chỉ thấy toàn thân như đao cắt!

Không phải dạng này…

Tả Mạc trong lòng kêu rên, thực sự mình mắc tội lớn đến đâu mới khiến sư phụ bọn họ phẫn nộ như thế?

Ở chỗ này, đợi ly long đi rồi quay lại nhé, thật quá nguy hiểm! Hắn hơi cắn răng, vận Kim Cương vi ngôn, hiện Kim Cương vi ngôn của hắn đạt đến cảnh giới Hồng liên kim dịch, phi kiếm bình thường khó lòng đả thương.

May mắn anh đây luyện qua… Tả Mạc trong lòng mừng rỡ.

Vô Không đường, Bùi Nguyên Nhiên năm người nhàn rỗi uống linh trà.

“Hắc hắc, thằng bát nháo kia khẳng định sẽ vận Kim Cương vi ngôn.” Diêm Nhạc khẽ cười hắc hắc, liếc nhìn Tân Nhâm một lời không phát uống linh trà: “May còn nhị sư huynh suy xét chu đáo, cả Kim Cương vi ngôn cũng được tính kế.”

“Kiếm tu chính là tu kiếm.” Tân Nham lạnh lẽo thình lình nói, hớp một ngụm linh trà, mới bổ sung câu tiếp: “Không luyện thể.”

“Tiểu tử này thực không ra gì, toàn đi bàng môn tả đạo.” Thi Phượng Dung giận bạc mặt phấn, đệ tử nàng, lại khiến mọi người đau đầu, còn tiêu phí lớn như thế, trong lòng nàng chỉ có lửa: “Để hắn luyện thể chỉ là muốn cho hắn thêm thủ đoạn bảo mạng, hắn lại, không tiếng không tăm luyện nó đến tầng thứ tư. Cho hắn học phù trận, là cho hắn có thể học luyện đan cho tốt, có một nghề phụ, ít nhất không ngại sinh tồn, nào biết cái thằng bát nháo này thế mà trầm mê phù trận, không chí tiến thủ, nghề phụ thành chủ nghiệp! Chủ nghiệp thì lại thụt lùi!”

Nói đến đây, nàng lòng đau óc nhức, trong lòng khó chịu: “Đều là ta không tốt, bình thường không dạy bảo, mới khiến hắn đi vào lối rẽ!”

Ngũ Lăng tán nhân bèn vội an ủi: “Thi tiên tử tự trách quá mức. Người trẻ tuổi, luôn là tham của lạ, đây là chuyện thường, môn nào phái nào không vài đệ tử giống dạng này? Chúng ta làm trưởng bối, chầm chậm dẫn dắt là được.”

“Tán nhân nói có lý, sư muội chớ thương tâm.” Bùi Nguyên Nhiên cũng an ủi.

Diêm Nhạc hắc hắc khẽ cười: “Tiểu tử kia đợi mà ăn khổ nhé, ta đã sớm không thuận mắt với cái Kim Cương vi ngôn rách của hắn, Hồng liên kim dịch, hắn cho mình là thiền tu? Mẹ, dẫu thiền tu đụng tới chúng ta, cũng phải nghỉ! Chỉ là muốn hắn rõ ràng, mấy cái bàng môn tả đạo của hắn, đều là đồ bỏ.”

Đối với lời Diêm Nhạc, bốn người khác không ai phản bác, mặt bọn họ đều là vẻ đương nhiên.

Cao ngạo của kiếm tu, địa vị thống trị nguyên cả vài ngàn năm, vững không thể phá.

Tả Mạc hoàn toàn không nghĩ đến, hắn lần này bị tính kỹ càng đến cỡ nào.

Mới vừa vận chuyển Kim Cương vi ngôn, bỗng nhiên, kiếm ý mới rồi bất quá chỉ như băng lăng nứt vỡ, thật giống như cá mập ngửi được mùi máu tanh, từ bốn phương tám hướng nhào tới.

Ô ô ô!

Hưu hưu hưu!

Tiếng kiếm rít liên miên bất tuyệt đầy tràn cả màng nhĩ Tả Mạc, có như sơn hà sụp nứt, thiên địa biến sắc!

Đột nhiên dị biến, khiến động tác toàn thân Tả Mạc cương cứng!

Hắn ngây ngốc nhìn vào toàn bộ không khí xung quanh đột nhiên bị khuấy động, nhìn vào kiếm ý đầy trời phát ra các loại tiếu âm, nhìn vào kiếm ý giống hồng thủy điên cuồng, từ bốn phương tám hướng ùa tới hắn…

Đây… là cái tình huống gì..

Tu Chân Thế Giới

Tu Chân Thế Giới

Score 10.0

Tả Mạc là 1 đứa trẻ mất trí nhớ, mất đi dung mạo vứt ở ven đường... được trưởng môn Vô Không kiếm môn nhặt về cho làm ngoại môn đệ tử ... Công việc chính của hắn là trồng linh cốc (1 loại ngũ cốc có linh khí) cho môn phái. Tả Mạc không có thiên phú tu kiếm nhưng có thiên phú về ngũ hành, ngoại môn đệ tử chỉ có mỗi mình hắn luyện được Vân Vũ quyết (tạo mưa) đến tầng 3, mất trí nhớ nên hắn không có ý chí phấn đấu... mơ ước của lớn nhất của hắn là thành 1 vị Linh thực phu (đại loại như kiểu kỹ sư nông nghiệp).



Nhưng trong 1 lần đi trừ sâu cho ruộng linh cốc ... Tả Mạc bị 1 hạt Bồ Công Anh yêu quái (Bồ yêu ) chiếm lấy thức hải... từ đấy Tả Mạc đổi đời... trở thành Linh thực phu rồi thành nội môn đệ tử. Thiên phú của hắn không ở tu kiếm nhưng tính cách hắn cố chấp, kiên định ... lại được bồ yêu hướng dẫn nên tu luyện được kiếm ý.

Thân phận của Tả Mạc trong môn phái ngày càng tăng lên thì bí ẩn về thân phận của hắn cũng dần dần hé lộ. Tả Mạc ko thích tu kiếm, cũng không có năng khiếu tu kiếm, hắn thích trồng cây và luyện đan... trên hết là Tả MẠc thích kiếm tiền... nhưng hắn cũng hiểu là nếu không đủ thực lực thì sẽ không bao giờ hắn tìm lại được trí nhớ... không bao giờ biết hắn là ai, nên hắn phải luyện kiếm, chết cũng phải luyện....

- Nói chung, cũng như Tạp Đồ, Truyện của Phương Tưởng thường có bối cảnh rất rộng, nhiều nhân vật... từ ngữ thì lại cô đọng, súc tích, sức tưởng tượng lại cực kỳ phong phú nên nhiều người đọc cảm thấy hơi khó hiểu... nhưng cũng như Tả Mạc bị buộc phải luyện kiếm vậy... truyện của Phương Tưởng mà bỏ qua thì quá phí... vì thế nên khó hiểu cũng phải cố mà đọc.


Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset