Thúc Long đi tuần một lần quanh Vệ doanh, thấy mọi người đều đang khắc khổ tu luyện, không khỏi lộ ra vài phần thỏa mãn. Hắn biết rất rõ thiên phú của bọn hắn rất kém, chỉ có cách khắc khổ tuy luyện mới có thể bù đắp cho việc thiên phú không đủ.
Vệ doanh đều xuất thân từ tu nô, trải qua vô số khổ nạn, tính tình kiên nhẫn dị thường, cơ hội cực kỳ hiếm có như vậy, không ai có suy nghĩ lười biếng cả. Thúc Long tuổi tác lớn nhất, cũng là người trầm ổn nhất, phàm là yêu cầu Bồ yêu đề ra, cho dù có hà khắc tới mức nào, hắn cũng sẽ dùng mọi phương pháp đốc thúc mọi người hoàn thành.
Thời gian vài tháng, những doanh vệ đã tiêu hóa sạch sẽ những điểm lợi khi đột phá lần trước, thực lực toàn bộ lại tăng lên một bậc mới. Giáp đên trên cơ thể mỗi người càng thêm tinh xảo, hình dáng cũng từ từ biến đổi. Những người khác nhau bộ giáp cũng có những điểm khác biệt rất nhỏ, có người phong cách thô ráp, có người lại mảnh khảnh cân xứng. Lại có người thiên về lực lượng mạnh mẽ, người khác lại nhanh nhẹn linh mẫn, trải qua quá trình tu luyện ban đầu, bọn hắn đã bắt đầu phát triển theo những phương hướng khác nhau.
Đây là kết quả tất yếu khi tu luyện tới mức giữa, bất cứ loại pháp quyết hay ma công nào đều sẽ như vậy.
Thúc Long đứng đầu đã lâu, cũng là người có nhiều cơ hội được Bồ yêu chỉ điểm nhất, thực lực của hắn trong cả Vệ doanh không ai bằng được. Tuy không tỷ thí cùng những cao thủ ở Thiên Phong khúc nhưng mọi người đều suy đoán, thực lực của Thúc Long tuy không đạt tới cảnh giới như Tạ Sơn, Ma Phàm nhưng hẳn không sai biệt lắm so với Niên Lục, Lôi Bằng.
Mọi người đều đánh giá thấp hắn.
Ma công hung hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thạn sẽ mất mạng, thần hồn câu diệt. Song nếu có thể vượt qua, tốc độ tiến bộ sẽ vượt qua luyện linh của tu giả hay luyện thần của yêu. Thúc Long cả đời thăng trầm, trải qua không biết bao khổ ải, song những kinh nghiệm đau khổ đó đối với ma công Khổ Vệ mà nói lại là chất xúc tác cực tốt. Việc tu luyện như nước đẩy thuyền lên, ngày tiến ngàn dặm.
Mặc dù hắn vẫn rất tỉ mỉ đối với việc đốc thúc mọi người tu luyện nhưng tình tình thực chất lại rất ôn hòa, không thích tranh đấu. Tu luyện ma công khiến hắn khôi phục tuổi trẻ song tính cách không hề thay đổi, vẻ ẩn giấu tài năng chỉ có ở người trung niên hiện lên không sót chút nào trên người hắn.
Nơi trú ngụ của Vệ doanh có hình mặt trăng dài và hẹp, cơ hồ bao trọn cả doanh trại.
Đột nhiên, đôi mắt Thúc Long lóe sáng, ra hiệu với những doanh vệ bên cạnh, toàn bộ doanh nhanh chóng chạy ra ngoài. Bên ngoài doanh là rừng tùng rậm rạp, nhĩ lực của hắn cực kinh người, nghe thấy trong rừng có tiếng động, có vẻ như không ít người đang tiếp cận.
Mười doanh vệ gần nhất đi ngay phía sau hắn.
Các doanh vệ thần sắc cảnh giác song không chút khẩn trương mà ngược lại cực kỳ trấn định, trải qua trận chiến ở thành Kim Ô, có thể coi là nguy hiểm hiếm thấy, bọn họ đều tiến bộ rất rõ ràng.
Âm thanh từ trong rừng truyền tới càng lúc càng rõ rệt, lần này không chỉ riêng Thúc Long nghe được, ngay cả các doanh vệ khác cũng có thể phát giác. Ánh mắt mọi người dán chặt vào khu rừng, chờ vị khách không mời xuất hiện.
Loạt xoạt, một người toàn thân đầy máu từ trong rừng chui ra.
Thúc Long có phần ngạc nhiên nhưng khi hắn thấy rõ khuôn mặt người này, con ngươi đột nhiên co rút lại.
“A Văn!”
Những doanh vệ bên cạnh thấy người này đều không khỏi kinh hô.
Người toàn thân đầy máu nghe thấy tiếng hô này, thân thể khẽ run, có phần mờ mịt ngẩng đầu lên.
“A Văn, trời ạ, thật sự là ngươi sao?”
“A Văn, ngươi còn sống!”
Đám người vô cùng kích động, bọn họ đều nhận ra thiếu niên toàn thân đầy máu này, đôi mắt của thiếu niên lộ vẻ mê mang, đám người mặc giáp đen trước mắt tuy hắn không nhận ra nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc.
“Đợi lát nữa hãy nói, Thiên Mộc, mang A Văn về phía sau, những người khác chuẩn bị nghênh địch!” Thanh âm trầm ổn của Thúc Long vang lên, mệnh lệnh ngắn gọn, khuôn mặt tuấn tú không chút xao động, chỉ có sâu trong khóe mắt thoáng hiện ánh lạnh lẫm liệt.
Thiếu niên nghe tới hai chữ “Thiên Mộc” toàn thân run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn lên gã to lớn mạc giáp đen vừa xuất hiện trước mặt mình: “Thiên Mộc, Thiên Mộc đại ca?”
Thiên Mộc nhếch miệng khẽ cười, lại mang theo vài phần sát khí:”Tiểu A Văn, ai dám bắt nạt ngươi, đại ca giúp ngươi đập chúng!”
Giọng nói và ngữ khí quen thuộc khiến thiếu niên này tin tưởng người to cao xa lạ trước mắt này quả thực là Thiên Mộc đại ca, đã đường cùng sức kiệt, thiếu niên ngất đi trong lòng Thiên Mộc.
Không ai nói chuyện, song từng sợi hắc khí chui ra từ trong giáp của đám người, quấn lấy chân, khuỷu, cổ tay họ. Thấy thảm trạng của A Văn, trong lòng ai nấy đều như có ngọn lửa hừng hực cháy.
Chỉ có Thúc Long chẳng hề cử động, toàn thân cũng không lộ ra chút sát khí nào.
Loạt xoạt loạt xoạt, một đám nữ tu xông ra từ trong rừng, cũng cùng lúc, trên bầu trời cũng có một đám nữ tu bay tới.
Thủ lĩnh của đội nữ tu này thấy đám người Thúc Long, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, chẳng qua khi các nàng thấy A Văn trong lòng Thiên Mộc, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ lăng lệ, lạnh lùng nói: “Các hạ là ai, sao lại đoạt tu nô trốn khỏi bản môn?”
Khi thấy nữ nhân này, sát ý trong lòng Thúc Long cũng không áp chế nổi nữa, vô số khí đen như ngọn lửa đột nhiên trào ra từ thân thể hắn, bao phủ toàn thân.
Hắn nhận ra khuôn mặt này!
Bạch Như Phân, lúc đó trong số những người quản lý tu nô, nữ nhân này là kẻ hung ác nhất, chỉ cần hơi không vâng lời sẽ bị đem ra hành hạ, đồng bạn của Thúc Long chết trong tay ả không dưới năm mươi người.
“Giết!”
Thanh âm lạnh lẽo của Thúc Long tan biến giữa không trung, thân hình hắn cũng theo đó biến mất.
Đám nữ đệ tử của Bách Hoa minh ngàn vạn lần không ngờ đối phương ngay cả nói cũng không nói, trực tiếp động thủ. Trong lúc vội vã không kịp phòng bị, lập tức rơi xuống hạ phong.
Không riêng gì Thuc Long, các doanh vệ khác cũng nhận ra lai lịch của nữ tu đối diện, ai nấy tròng mắt đỏ rực, sát khí bừng bừng.
Thúc Long bỗng dưng xuất hiện đầy quỷ mị bên người Bạch Như Phân, tay phải chém nghiêng xuống, một đạo khí đen như lưỡi đao trảm thẳng vào cái cổ trắng như tuyết của Bạch Như Phân, cũng đồng thời, mũi chân hắn tuôn ra một sợi khí đen, yên lặng không chút tiếng động cuốn lấy chân phải của đối phương.
Bạch Như Phân hoa dung thất sắc, đối phương vừa ra tay đã dùng tới chiêu thức đoạt mạng, không hề có ý lưu tình. Ngay lúc này, phi kiếm trong tay ả lập tức bắn ra vài đóa kiếm mang hình hoa mai màu trắng, bảo hộ trước người.
Nào biết tốc độ của đối phương quá nhanh, không ngờ lại đập mạnh vào kiếm mang. Trong lòng Bạch Như Phân vui mừng, song khi ả thấy kiếm mang hình hoa mai xuyên qua người đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Không hay rồi, là tàn ảnh!
Dưới chân bỗng nhói đau, ả thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, cổ bỗng đau xót, trời đất trước mắt xoay chuyển, sau đó, ả thấy một thân thể không đầu đang không ngừng phun máu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, nữ tu trong Bách Hoa minh ngày thường nào trải qua cảnh tượng đầy máu tanh như vậy? Trong lúc kinh hãi đã mất đi tính mạng.
Trong nháy mắt, khắp nơi đầy thi thể!
Tu giả Bách Hoa minh trên bầu trời ai nấy sắc mặt trắng bệch, không ít người la lên thất thanh, điên cuồng lẩn trốn.
Thúc Long ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, nhặt từ dưới đất một tảng đá, cả người ngửa về phía sau như cánh cung, ném mạnh tảng đá ra.
Vút!
Tiếng rít kinh người vang lên, viên đá xuyên qua một nữ tu, tạo thành một lỗ trên ngực, phun ra hoa máu đầy trời.
Nữ tu này vì quá sợ hãi thậm chí quên cả khởi động linh giáp.
Một tảng đá này của Thúc Long dọa những kẻ khác càng liều mạng chạy trốn.
Thúc Long quát ngăn những đồng bọn chuẩn bị đuổi theo, ma công Khổ Vệ tuy mạnh mẽ song cũng có khuyết điểm là không giỏi phi hành. Nhược điểm này mãi tới khi bọn họ đạt tới cảnh giới cao thâm mới có thể tiêu trừ.
Về tới doanh trại, việc thứ nhất Thúc Long làm là bẩm báo chuyện này lên Tả Mạc. Hắn biết chuyện này can hệ trọng đại, lần này có thể nói là đắc tội lớn với Bách Hoa minh, rất có khả năng xảy ra khai chiến với Bách Hoa minh.
Tả Mạc nghe Thúc Long bẩm báo xong cũng không trách mắng mà chỉ hỏi: “Còn người sống không?”
Thúc Long hơi sững lại: “Còn một người.”
“Lập tức điều tra xem Bách Hoa minh ở đâu.” Tả Mạc thần sắc thản nhiên: “Tiên hạ thủ vi cường, không thể cho bọn chúng thời gian hòa hoãn, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Thúc Long cả kinh, vốn hắn tưởng ông chủ sẽ quở trách bọn hắn, không ngờ ông chủ không những không trách mắng mà ngược lại quyết định chủ động xuất kích. Hắn mấp máy môi, lập tức quay người rời khỏi.
Công Tôn Sai lắc đầu: “Phiền to rồi!”
Nhiều người như vậy xuất hiện ở Minh Thủy thành, những thế lực khác đối với bọn hắn đã vô cùng cảnh giác, nay lại nảy sinh xung đột với Bách Hoa minh, cục diện như vậy đối với bọn họ cũng khá bất lợi.
“Không sao, chỉ cần không cho bọn chúng thời gian, tốc chiến tốc thắng, chúng ta có thể trước khi những người khác kịp phản ứng mà rời khỏi an toàn.” Tả Mạc chẳng chút lo lắng.
“Huynh không trách bọn họ?” Công Tôn Sai tò mò hỏi, hôm nay sư huynh quả quyết vượt ngoài dự liệu của hắn.
“Không trách.” Tả Mạc lắc đầu, như cảm thấy đương nhiên nói: “Bọn Thúc Long là người của chúng ta. Cừu oán của bọn họ đối với Bách Hoa minh, chúng ta giúp ai? Đương nhiên giúp Thúc Long. Lại nói chuyện này bên sai vốn không phải là bọn Thúc Long, nếu đổi lại là ta chắc chắn sẽ giết thẳng tới Bách Hoa minh. Chẳng qua, ha ha, giờ cũng chưa chậm!”
Doanh trại nhanh chóng bắt đầu vận chuyển, không ai kinh hoảng, ngay cả tu giả ở bộ luyện khí sắc mặt cũng thong dong trấn định. Khi vừa lập trại mọi người đều hiểu đây chẳng qua chỉ là nơi tạm trú, đa số đồ vật đều để trên thuyền vận nô, không chuyển xuống, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Một canh giờ sau, mọi người đều đã lên thuyền vận nô.
Năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi bay lên bầu trời, đi về hướng đông nam thành Minh Thủy.
Động tĩnh lớn như vậy của bọn họ đương nhiên không qua nổi ánh mắt của những thế lực bản địa, mà Tả Mạc cũng chẳng có ý muốn tránh né, cách nghĩ của hắn rất đơn giản, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc chiến đấu! Thù oán của họ với Bách Hoa minh không cách nào hóa giải. Mà thế lực đóng rễ đẫ lâu ở nơi này như Bách Hoa minh, nếu cho chúng đủ thời gian, bọn chúng sẽ có thể phát động lực lượng rất đáng sợ.
Đối với những thế lực này mà nói, bọn họ là kẻ từ bên ngoài tới.
Tả Mạc lộ ra là một lãnh tụ quả quyết, hắn không chút do dự, lập tức quyết định chủ động tấn công Bách Hoa Minh.
Tô Nguyệt sắc mặt trầm như nước nghe người bên dưới báo cáo, dù thế nào cô ta cũng không ngờ lực lượng thần bí này lại ngang ngược như vậy. Thậm chí không cho bên mình cơ hội mở miệng đã ra tay, cứ như các mình có thâm thù đại hận gì với họ vậy.
Làm sao cô ta đoán được, toàn bộ Vệ doanh đều là tu nô do mình chuyển tới Tiểu Sơn giới.
Hai bên đã tới bước này, thậm chí không còn điểm nào hòa đàm được.
Đối với đội ngũ thần bí nàng, tuy nàng rất kiêng kỵ nhưng lại không hề sợ hãi. Bách Hoa minh là một trong những thế lực lớn có số má ở Thiên Thủy giới, há có thể để kẻ khác khinh thường như vậy?
“Trong môn còn bao nhiêu vị trưởng lão?” Tô Nguyệt quay qua hỏi đệ tử tâm phúc bên cạnh.
“Vương trưởng lão, Mai trưởng lão cùng Tiêu trưởng lão đều đang ở đây.” Đệ tử lập tức đáp nói.
Trong lòng Tô Nguyệt trấn định: “Mời họ tới đây nghị sự, ngươi tự mình đi đi.”