Hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ của Hắc Kim Phù Binh và Tháp nhỏ đang ngồi song song với nhau ở dưới đất, hai ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt ngây ngốc, cái bụng phình ra, tất cả biểu hiện trên là triệu chứng của căn bệnh: ăn quá noTả Mạc nhìn Vụ điện đã sạch trơn, trong lòng cảm thấy đắc ý vô cùng.
Vĩnh viễn không bao giờ được đánh giá thấp sức mạnh của ăn hàng.
Hiển nhiên loại sương mù này cũng có chút cổ quái, cũng may là hiện tại chúng nó đều nằm trong bụng hai tên ăn hàng kia. Lo lắng duy nhất của Tả Mạc là sợ hai tên ăn hàng kia bị khó tiêu. Nhưng sau khi kiểm tra nửa ngày hắn thấy không có vấn đê gì. Ngoại trừ cái bộ mặt vàng đen của Hắc Kim Phù Binh hơi xanh màu nước và con mắt của Tiểu Tháp hiện lên vẻ mê mang và vô thức xoay tròn không ngừng.
Nguy cơ trước mắt đã dùng phương pháp ăn hàng để giải quyết gọn gàng cũng nằm ngoài dự tính của Tả Mạc. Thế nhưng Tả Mạc nhanh chóng bình tĩnh lại rồi chuyến sự chú ý sang Vụ Nhãn Khuê.
Chỉ thấy đồ chơi này vẫn chậm rãi phun ra sương mù, những làn sương mù do nó phun ra vẫn không bị tán đi mà lơ lửng giữa không trung
Lại nhớ tới cái mổ của Chim Ngốc, chẳng lẽ con hàng ấy nhìn cái Vụ Nhãn Khuê này không vừa mắt?
Với hiểu biết của Tả Mạc về nó, thì việc này không chỉ đơn giản như vậy. Tuy lúc bình thường Chim Ngốc luôn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng nó chẳng bao giờ làm những việc khiến mọi người gặp nguy hiểm đâu.
Trong đầu Tả Mạc hiện lên rất nhiều ý tưởng nhưng không có đầu mối để chắp nối. Cặp mắt hắn chăm chú nhìn vào Vụ Nhãn Khuê một lúc lâu, rồi đột nhiên vươn tay sờ vào Vụ Nhãn Khuê.
“Đừng! “
“Cẩn thận! “
Bồ Yêu và Vệ cùng kêu lên một lúc.
Nhưng Tả Mạc vẫn bình thường không gặp phải bất kì công kích nào. Vụ Nhãn Khuê vừa rồi vẫn còn dị thường kinh người bị hắn nhấc lên nhẹ nhàng.
Bồ yêu và Vệ đều choáng váng, khuôn mặt ngây ra như phỗng.
Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ. Thật ra vừa rồi hắn đã chuẩn bị tốt việc bị công kích, nhưng Vụ Nhãn Khuê lại không có bất cứ một phản ứng nào, mặc kệ cho Tả Mạc cầm lên tay. Vụ Nhãn Khuê trong tay hắn có trọng lượng rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không có gì. Nó khiến hắn có cảm giác không phải được điêu khắc từ đá mà ra. Sau khi hết kinh ngạc, Tả Mạc cũng đưa ra suy đoán, tốt xấu gì thì nó cũng là bảo bối, nếu nó mà giống với thạch điêu, thì đó mới là điều không đúng.
Khi hắn thử rót thần lực vào trong thì Vụ Nhãn Khuê liền phát ra ánh sáng nhu hòa. Bỗng nhiên bên trong vụ nhãn xuất hiện lực hút kinh người, khiến Tả Mạc không kịp phản ứng đã bị hút vào trong vụ nhãn.
A Quỷ là người phản ứng nhanh nhất, nàng nương theo lực hút chui vào trong vụ nhãn.
Còn Chim Nhốc cũng nhảy theo nhưng lại chậm mất nửa bước. Trước khi nó kịp vào, hào quang của Vụ Nhãn Khuê đã bị tan hết. Nó rời phịch xuống đất. Chim Ngốc nhìn chăm chăm vào Vụ Nhãn Khuê dưới chân, khuôn mặt trở lên dữ tợn và hung hãn, hiển nhiên nó đã bị chọc giận
Còn khuôn mặt các đứa nhóc khác cũng trở lên mờ mịt.
Bỗng nhiên Chim Ngốc mổ một cái, cái mỏ sắc nhọn của nó ma sát với không khí tạo lên những hồng mang chói mắt. Trên cái mỏ chim nhọn hoắt tóe lên những tia lửa.
Rồi nó mổ thật lực lên trên vụ nhãn.
Một mảnh sương mù rộng lớn nhìn không thấy cuối.
Thì ra bên trong Vụ Nhãn Khuê là như vậy a!
Tả Mạc cũng vô tâm chẳng thèm để ý đến hoàn cảnh của mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy bầu trời u ám không ánh mặt trời. Còn dưới chân hắn là sương trắng liên miên không dứt, trông giống như một vùng biển mầu trắng toát. Tả Mạc cảm thấy khung cảnh phía trước hơi giống Vân Hải Giới
A Quỷ vẫn đứng yên lặng bên cạnh hắn.
Đột nhiên,sương mù bên dưới bốc lên nghi ngút, một cỗ khí tức kinh người bao trùm lấy Tả Mạc và A Quỷ.
Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ không thể cử động được. Điều này khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, A Quỷ bên cạnh hắn thấy vậy hai mắt nàng liền sáng lên hai luồng tử hỏa, nhưng nàng chưa kịp phát động thì thân hình cũng cứng đờ.
Đúng lúc này biển sương dưới chân hai người bắt đầu dâng lên.
Sương mù dưới biển không ngừng bay lên, rồi biến hóa, dần dần ảo hóa thành hình dáng giống một cự nhân to lớn như ngọn núi. Thân thể cao tới trăm trượng của cự nhân hoàn toàn do Sương mù tạo thành, khuôn mặt cự nhân là một mảng mờ hồ như một đám sương mù vậy.
Chiếc bóng của cự nhân sương mù che phủ toàn thân Tả Mạc và A Quỷ. So với thân hình của cự nhân thì Tả Mạc và A Quỷ chỉ bé nhỏ như một con kiến mà thôi.
“Các ngươi là ai? Tại sao dám quấy rầy giấc ngủ của ta?”.
Từ trong biển sương mù vang lên thanh âm to lớn như sét nổ, thanh âm chứa đầy sự uy nghiêm này cuồn cuộn vang vọng khắp Vụ Nhãn Khuê. Nó mang đến cho người ta cảm giác áp bách nặng nề. Toàn thân Cự nhân phát ra những luồng khí tức tràn ngập nguy hiểm, khiến cho ngay cả gã không sợ chết như Tả Mạc cũng phải hô lên không ổn trong lòng.
Cự nhân sương mù vừa dứt lời, đột nhiên biển sương đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng ‘Đinh’ thật lớn, rồi nổ tung mà không có dấu hiệu gì báo trước.
Biển sương mù rung lên bần bật khiến thân hình của Cự nhân cũng rung theo.
“Con phượng hoàng chết tiệt! Con Chim phá của chết tiệt! Nó là tử địch Ngô tộc! (Ngô Vu) Ta thề sẽ tử chiến với ngươi! “Cự nhân sương mù rít gào rống hận, thanh âm của nó vang lên khắp biển sương, khiến biển sương đang yên tĩnh như gặp cơn cuồng phong cuộn trào không dứt.
Cự nhân sường mù vừa dời lực chú ý, Tả Mạc đã cảm thấy lực lượng đang trói buộc hắn cũng có chút buông lỏng. Hắn liền hét to một tiếng rồi phát động Thái Dương Thần Lực làm quang mang toàn thân tăng vọt, sau đó giẫy một cái, mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc.
Phản ứng của A Quỷ cũng không chậm hơn Tả Mạc, tử quang trong mắt nàng lóe lên rồi biến mất. Khi tử quang biến mất thì nàng cũng thoát khỏi giam cầm.
Sau khi thoát ra, Tả Mạc không chút do dự đề thăng thần lực lên tới cực hạn, sau đó quát lên một tiếng lớn. Trên tay lập tức hình thành lên quang phủ kim sắc, toàn thân phát ra kim quang sáng chói ẩn chứa khí thế bá đạo và dương cương tỏa ra bốn phía như thiên thần hạ phàm.
Thái Dương Thần Phủ!
A Quỷ cũng phối hợp với Tả Mạc vô cùng ăn ý, nàng cũng phát động ‘ Bất Tử Quỷ’ trên người, ngay lập tức thân hình nàng như tan biến, sau đó lại xuất hiện ở sau lưng Cự nhân sường mù. Sau khi xuất hiện nàng vươn tay ra, lập tức một làn sương xám được truyền vào thân thể cự nhân sường mù.
Bỗng nhiên Cự nhân sường mù gào lên những tiếng rống hận rung trời!
“Ta muốn giết ngươi! Tên bộ lạc Thái Dương kia! “
Cự nhân sương mù vung tay lên. Bàn tay được hình thành từ những đoàn sương đậm đặc, trông to lớn như những ngọn núi to núi nhỏ chập chùng, hướng về phía Tả Mạc đập xuống.
Hai mắt Tả Mạc trợn lên, thần lực toàn thân sôi trào, quang phủ trong tay được ngưng thành thực chất, bên trên thân phủ hiện lên những thần vân Thái Dương sáng ngời. Chỉ trong tích tắc, trên thân Tả Mạc tỏa ra hào quang vạn trượng, hào quang rực cháy như một chiếc vòng tay cực lớn.
Đoàn sương mù đang ập tới cũng không làm Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, thân hình của hắn vẫn đứng thẳng đứng giống như một vị anh hùng thời Viễn cổ, gan dạ và dũng cảm vô song!
“Giết! “
Một tiếng gầm giận giữ vang vọng khắp nơi, làm biển sương rung động như muốn nổ tung.
Tả Mạc không hề tốn chút sức nào, chém đoàn sương mù không lồ kia làm hai!
Hai đoàn sương vừa bị chém thành hai kia bỗng nhiên ầm ầm bốc cháy, hóa thành hai vầng lửa trên không trung!
Nhưng một kích của Tả Mạc vẫn chưa kết thúc, mà gào thét bay về hướng cự nhân như viên lưu tinh, Thái Dương Thần Phủ trong tay Tả Mạc ma sát với không khí tạo lên những ánh sao rực rỡ, khiến cả thanh phủ trở lên sáng chói như mới lấy ra từ lò lửa.
Cự nhân sường mù cũng không phải đơn giản. Trước thế công của Tả Mạc, nó liền vươn tay vỗ xuống biển sương, lập tức biển sương trào lên hóa thành một bức tường sương cuốn về phía Tả Mạc.
Bức tường sương tràn tới che kín tầm mắt Tả Mạc, khiến trước mặt hắn tối sầm lại. Bức tường sương ép tới như bài sơn đảo hải mang tới áp lức khiến người ta hít thở không thông.
Lúc này trong lòng Tả Mạc không có một tia tạp niệm, chiến ý đang không ngừng sôi trào trong người. Sự bá đạo của Thái Dương Thần Quyết như đang thiêu đốt từng tia huyết nhục của hắn khiến hắn giống như một luồng lửa đang không ngừng thiêu đốt và tàn phá khắp nơi.
“Khai! “
Phủ mang kim sắc chói sáng giáng từ trên trời xuống, nặng nề chém ầm ầm lên tường sương.
Không có bất cứ một tiếng động nào vang lên, tường sương chỉ yếu ớt như một tờ giấy, bị phủ mang xé rách làm đôi.
Sau đó phủ mang biến thành một đạo lưu quang nhanh như chớp, đâm thẳng vào cơ thể của Cự nhân sường mù. Thân hình của Cự nhân sường mù đột nhiên cứng đờ lại, cả biến sương cũng như cứng lại
Rầm, rầm rầm!
Từng đoàn, từng đoàn kim quang chói mắt bắt đầu nổ tung bên trong cơ thể Cự nhân sường mù khiến thân thể được sương mù biến thành bị lực lượng cuồng bạo xé toạc ra thành vô số mảnh nhỏ
“A a a! “
Cự nhân sường mù gào thét phẫn nộ khiến cả biển sương cũng rung chuyển rồi điên cuồng khuấy động!
Thân thể to lớn như ngọn núi của Cự nhân sường mù bị nổ tung chỉ còn lại một nửa
Đột nhiên, những làn sương vô tận trong biển sương bay tới cơ thể Cự nhân sương mù với tốc độ kinh người
Chỉ trong nháy mắt thân thể bị tàn phá của Cự nhân sường mù lại khôi phục lại vẻ ban đầu
“Ta muốn giết chết các ngươi! “
Cự nhân sường mù liên tục điên cuồng rống hận. Cả biển sương cũng rực rịch giống như đang hưởng ứng con quái vật khổng lồ kia vậy. Chỉ trong nháy mắt một nguồn lực lượng mênh mông như biển cả bao trùm cả Tả Mạc.
Cự nhân sương mù vẫn điên cuồng gào thét!
Chỉ thấy trong biển sương bay lên từng đám sương mù đậm đặc và to lớn như những ngọn núi. Đám sương bay lên rồi hiện ra ngũ quan chỉnh tề, chỉ có điều khuôn mặt của bọn chúng liên tục vặn vẹo, dường như đang phải chịu nỗi thống khổ lớn lao vậy
“Vụ quỷ đầu! bộ lạc Vụ Quỷ! “Vệ đột nhiên la lên thất thanh
Những vụ quỷ đầu có thể tích khổng lồ này lao tới Tả Mạc và A Quỷ như lưu tinh.
Thân hình của A Quỷ chợt sáng chợt tối vô cùng quỷ mị. Nàng nhẹ nhàng xuyên qua đám vụ quỷ đầu đang lao tới như mạn thiên hoa vũ.
Thân pháp của Tả Mạc không ảo diệu như A Quỷ cho nên hắn cũng chẳng né tránh. Hắn chỉ giơ thanh thần phủ trong tay lên rồi điên cuồng chém tới đám vụ quỷ đầu đang lao tới
Rầm, rầm, rầm!
Sau khi chém ra liên tục hai mươi phủ, cánh tay của Ta Mạc cũng bủn rủn, khí huyết trong ngươi như sôi trào. Quang phủ trong tay cũng chớp lóe như chuẩn bị tan biến vậy
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng khiếp sợ, những vụ quỷ này lợi hai hơn đám sương lúc nãy đến mấy lần!
Trước mắt hắn là từng đàn từng đàn vụ đầu quỷ liên miên không dứt, đang dùng thế phô thiên cái địa (che trời lấp đất) lao về phía hắn không ngừng!
Đáng chết!
Tả Mạc cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn đành né tránh, nhưng thân pháp của hắn kém A Quỷ nhiều lắm. Cho nên ngay lập tức hắn bị rơi vào hoàn cảnh vô cùng chật vật.
Sau một hồi né tránh, Tả Mạc bị rơi vào cảnh né trái thì hở phải, né phải thì hở trái. Hắn cảm thấy cứ né tránh thế này cũng không phải biện pháp hay, phải tìm cho được nhược điểm của đám gia hỏa này! Nếu không cứ kéo càng dài thời gian thì đường sống của mình lại càng ngắn.
Vừa né tránh, hắn vừa hỏi Vệ:”Nó có nhược điểm gì không?”
Vệ cũng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nên y lập tức trả lời:”Thái Dương bộ lạc chính là khắc tinh của Quỷ Vụ bộ lạc, chẳng qua thực lực của ngươi không đủ mà thôi. Nếu ngươi có thể tu luyện được Thái Dương Thần Quang thì có thể giết chết bọn chúng! ‘
Tả Mạc nghe thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy buồn bực mãi không thôi, đây không phải là nói nhảm sao? Ngoại trừ Thái Dương Thần Phủ và Thái Dương Thần Thứ ra thì hắn chẳng biết cái nào nữa, nói gì đến loại cao cấp như Thái Dương Thần Quang.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tả Mạc cắn răng hỏi lại
Hai mắt Vệ đột nhiên tỏa sáng:” Ngươi cứ cố ngăn cản một lúc đi, có lẽ A Quỷ có thể giết bọn chúng! “
“Thật hay giả đây?”Tả Mạc cũng cảm thấy hoài nghi
“Chỉ có thể thử xem thế nào thôi! ” Giọng nói của Vệ cũng có vẻ không nắm chắc.
Khoé mắt của Tả Mạc liếc về phía A Quỷ. Hắn cũng không tin tưởng biện pháp của Vệ cho lắm. Dù sao hắn cũng biết rõ thực lực của A Quỷ như thế nào. So với đám gia hỏa to lớn trước mắt thì A Quỷ thua kém nhiều lắm. Không thể không nói rằng thực lực của đám gia hỏa to lớn kia vô cùng cường hãn, có lẽ ngoại từ quái thi ra thì ngay cả Thanh Lâm cũng không không mạnh bằng bọn chúng.
Hơn nữa ở đây lại là sân nhà của bọn nó a!
Không được rồi, phen này chỉ còn cách liều mạng thôi!
Tả Mạc cắn răng quyết định, trong đầu nghĩ tới thần văn không trọn vẹn mà mình lĩnh ngộ ra lúc trước. Thanh Ti đang quấn trên cổ tay lập tức bung ra.
Sợi Thanh Ti nhỏ bé nhưng linh hoạt như một con linh xà không ngừng uốn éo dọc theo những dòng khí lưu.
Tả Mạc vừa né tránh vừa cố làm bản thân bình tĩnh trở lại. Sau đó trên đầu ngón tay của hắn sáng lên một điểm hào quang.
Hào quang cũng không chói mắt lắm cho lên không thu hút sự chú ý của cự nhân.
Tả Mạc bắt đầu không ngừng vẽ phác họa trên không trung.