Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Khánh Quý tần nhìn bóng dáng vội vã của Hoa Thường, đứng ngây ngốc tại chỗ, trong đầu trống rỗng, thân thể vô thức run lên.
Diêu Quý cơ đứng phía sau Khánh Quý tần thật sự vô tội, nhưng lại sợ tới mức mặt tái mét, té xỉu trên mặt đất.
Khánh Quý tần đờ đẫn quay đầu, nhìn Diêu Quý cơ ngã trên mặt đất, lẩm bẩm tự nói: “Ta không cố ý… Ta không muốn đẩy ngã nó… Cô mẫu, cô mẫu, đi tìm cô mẫu, cô mẫu sẽ cứu ta…”
—
Thượng Dương cung.
Hoa Thường không để ý đến hình tượng ôm Tứ Hoàng tử vội vã chạy về, nghe tiểu Tứ khóc nức nở trong lồng ngực, nước mắt Hoa Thường liền rơi xuống. Một đường trở về này, trang điểm trên mặt nàng đều đã nhoè đi, càng hiện rõ sự chật vật.
Thái y nghe nói Tứ Hoàng tử có chuyện, đến Thượng Dương cung còn sớm hơn cả Hoa Thường. Ba lão Thái y đều lo lắng đề phòng, cầu nguyện Tứ Hoàng tử không có chuyện gì.
Hoa Thường đặt Tứ Hoàng tử lên giường nệm, tay nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé, dỗ dành nói: “Tiểu Tứ ngoan, đừng khóc nữa, để Thái y bắt mạch được không?”
Đôi mắt Tứ Hoàng tử đỏ hoe, đáng thương nhìn Hoa Thường. Nó không thích mấy lão Thái y, bọn họ mà đến thì nó phải chịu khổ uống thuốc.
Hoa Thường đau lòng không thôi, ngồi bên cạnh giường nệm, ôm thân thể nho nhỏ mềm mại của Tứ Hoàng tử, nhẹ nhàng dỗ dành, sau đó nàng ngẩng đầu nói với Thái y: “Mau tới bắt mạch xem Tứ Hoàng tử có gì trở ngại không?”
Lão Thái y vội vàng tiến lên bắt mạch, Tứ Hoàng tử không vui bĩu môi, nhưng nó đang bị Hoa Thường ôm nên không phản kháng.
Ba vị lão Thái y thay phiên tiến lên bắt mạch, thần sắc trên mặt thả lỏng rất nhiều, quỳ xuống trả lời: “Hiền phi nương nương bớt lo lắng, tuy Tứ Hoàng tử bị kích động, nhưng vẫn chưa dẫn tới tái phát bệnh, coi như trong cái rủi có cái may.”
Hoa Thường nghe vậy thì nhẹ nhõm trong lòng, cả người như trút đi được gánh nặng, há miệng thở phào. Sau đó nàng mới thấp giọng nói: “Vất vả cho ba vị Thái y rồi, Tứ Hoàng tử cứ khóc mãi nên bổn cung vô cùng lo lắng. À mà, khuôn mặt và mu bàn tay của Tứ Hoàng tử đều bị cành và lá cây rạch vài vết xước làm chảy máu, Thái y mau kê một phương thuốc trừ sẹo đi, cần phải chữa khỏi vì làn da của trẻ con rất non nớt, bổn cung nhìn mà đau lòng.”
Thái y chắp tay: “Tạm thời Tứ Hoàng tử nên dùng kim sang dược là tốt nhất, đợi thần trở về bào chế thuốc mỡ chuyên trị thì nhất định sẽ không để lại sẹo.”
Hoa Thường gật đầu, sau đó vô lực nói: “Ngươi nán lại một chút bắt mạch cho Tứ Công chúa. Tứ Công chúa cũng bị kinh hách nên không ngừng khóc lớn.”
Thái y lĩnh mệnh tiến lên.
Hoa Thường ngồi bất động trên giường, tay chân đều rã rời, cả người đều buông xuôi, vô cùng mệt mỏi.
Lan Chi nhẹ nhàng dỗ dành Tứ Hoàng tử được trao lại từ trong tay của Hoa Thường. Thược Dược tiến lên bóp bả vai Hoa Thường, nàng dựa vào gối đệm, khẽ thở phào.
Lan Chi khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận, đừng tức giận quá mức mà tổn hại đến thân thể.”
Hoa Thường nhắm mắt lại, thần sắc lãnh đạm, tay vỗ về lồng ngực đang phập phồng, thanh âm ngưng trọng: “Khánh Quý tần… Bổn cung đã xem thường nàng ta, không ngờ nàng ta lại to gan lớn mật đến như thế! Có Thái hậu làm chỗ dựa thì sao? Bổn cung sẽ cho nàng ta biết, ở trong hậu cung này, Thái hậu không thể một tay che trời được!”
—
Giờ Ngọ.
Hoàng đế nghe được chuyện lúc sáng, hạ triều thay y phục rồi vội vàng chạy tới Thượng Dương cung.
Hoa Thường ra cửa nghênh giá, nhún người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”
Hoàng đế thấy bước chân không vững của Hoa Thường, vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, quan tâm nói: “Thường nhi không cần đa lễ, tiểu Tứ đâu rồi? Thân thể ra sao? Viện nhi ổn chứ?”
Vành mắt Hoa Thường đỏ bừng, cầm khăn lau nước mắt, nức nở nói: “Hai đứa nhỏ đều không có gì trở ngại, chỉ có tiểu Tứ thì có chút kích động nên khóc mấy trận, cũng không ảnh hưởng đến bệnh tim. Nhưng gương mặt, trên cổ, và mu bàn tay đều bị cành lá làm xước thành mấy vết máu, mẫu phi như thiếp nhìn thấy trong lòng xót xa đến vụn vỡ. Viện nhi còn nhỏ, có chút kinh sợ nên khóc một hồi. Thái y đã kê phương thuốc điều dưỡng, uống thuốc mấy ngày thì sẽ tốt thôi.”
Hoàng đế thấy sắc mặt Hoa Thường tái nhợt tiều tuỵ, vô cùng đau lòng, vươn tay vuốt ve gương mặt Hoa Thường, ôn nhu nói: “Nàng không sao chứ? Trẫm nghe nói nàng bị đẩy ngã, có bị thương chỗ nào không?”
Hoa Thường lắc đầu, thần sắc đau thương: “Thần thiếp không sao, bàn tay chỉ bị trầy xước chút thôi. Thần thiếp đau lòng cho hai đứa nhỏ, đặc biệt là tiểu Tứ. Lúc ấy đúng là dọa thần thiếp sợ chết khiếp, cũng không biết… hức hức.”
Hoàng đế thấy Hoa Thường không nói được nữa, khóc thảm thương. Hắn cau mày ôm Hoa Thường vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hoa Thường.
“Đừng khóc nữa, có trẫm ở đây, sẽ không có việc gì đâu.” Hoàng đế vuốt những sợi tóc rũ trên lưng Hoa Thường, nhẹ giọng an ủi.
Hoa Thường khóc một lát thì ngừng lại, tay cầm khăn vò lung tung, cúi đầu nói: “Tiểu Tứ đang ở trong phòng, Hoàng thượng qua xem đi. Tiểu Tứ vẫn luôn đòi gặp phụ hoàng, nói là muốn cáo trạng đấy.”
Hoàng đế đau lòng nhưng lại bất đắc dĩ phì cười, nắm tay Hoa Thường đi vào bên trong.
Bình thường lúc này thì Tứ Hoàng tử đang ngủ trưa, chỉ là hôm nay tâm tình tiểu Tứ bị kích động, đâu còn tâm tư đi ngủ, nên nó vẫn đang nằm trên giường quăng đồ chơi.
Vừa ngẩng đầu đã thấy phụ hoàng nắm tay mẫu phi đi vào, Tứ Hoàng tử chớp chớp mi, đôi mắt to đen bóng kia liền sáng lên, mở cánh tay nhỏ ra, thanh âm nũng nịu: “Phụ hoàng ôm một cái, ôm một cái. Tiểu Tứ bị khi dễ đó!”
Hoàng đế liếc mắt nhìn vệt đỏ trên mặt Tứ Hoàng tử, mấy vết thương nằm trên làn da trắng nõn non nớt vô cùng dễ thấy. Ánh mắt Hoàng đế tối sầm lại, nhưng đối diện với đôi mắt ngây thơ mong chờ của Tứ Hoàng tử thì hắn vẫn lộ ra nụ cười, bước nhanh đến bế Tứ Hoàng tử lên, thật cẩn thận không cọ vào miệng vết thương trên tay thằng bé.
“Phụ hoàng tới rồi đây, đừng sợ nữa. Tiểu Tứ dũng cảm và kiên cường nhất đấy!” Hoàng đế ôn nhu nói, còn bế Tứ Hoàng tử tung lên tung xuống.
Tứ Hoàng tử vô cùng thích việc được Hoàng đế tung hứng, nở nụ cười khanh khách: “Tiểu Tứ giỏi nhất, tiểu Tứ còn bảo vệ mẫu phi nữa.”
Hoa Thường thấy Tứ Hoàng tử cười kiêu hãnh, vành mắt lại đỏ, vội vàng quay đầu để lau đi, sau đó cười nói: “Tiểu Tứ vẫn luôn tức giận, bĩu môi không để ý tới người khác. Thằng bé thấy Hoàng thượng tới thì mới cười tươi như vậy đấy.”
Hoàng đế nghe vậy đặc biệt đau lòng, nhưng lại vô cùng vui vẻ, sự thương tiếc dành cho Tứ Hoàng tử càng sâu đậm hơn.
Mặc dù răng chưa mọc đủ nhưng Tứ Hoàng tử vẫn cáo trạng: “Mẫu phi quá ôn nhu nên bị nữ nhân hư đẩy. Tiểu Tứ đã dũng cảm đứng ra phía trước bảo vệ cho mẫu phi, nữ nhân hư còn đánh tiểu Tứ, tiểu Tứ còn lâu mới sợ nàng ta đó.”
Vành mắt Hoa Thường lại đỏ lên. Đây không phải là đứa nhỏ do nàng sinh ra, cho tới nay tình cảm của nàng phần lớn đều là trách nhiệm. Chỉ là đứa nhỏ này lại không như vậy, nó coi nàng là mẫu thân ruột, còn biết hiếu thuận muốn bảo vệ nàng, như vậy sao nàng không cảm động được đây?
Hoàng đế nghe vậy khích lệ nói: “Tiểu Tứ thật lợi hại! Chờ phụ hoàng báo thù cho tiểu Tứ, nhất định sẽ đánh nữ nhân kia không xác định được phương hướng luôn!”
Tiểu Tứ vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười khanh khách, giống như con gà mái già, nhưng vào tai Hoa Thường thì lại rất êm dịu, vì đây là nhi tử của nàng.
Tiểu Tứ chơi đùa với Hoàng đế một lát thì mệt mỏi. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời tinh thần cũng kiệt quệ. Tiểu béo tròn lấy tay xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Hoàng đế cẩn thận đặt Tứ Hoàng tử lên giường, tỉ mỉ đắp chăn, rồi mới cùng Hoa Thường đi ra ngoài.
Vào nội điện, Hoàng đế ngồi trên ghế, Hoa Thuờng đi pha trà rồi đặt lên bàn, sau đó khẽ nói: “Hoàng thượng dùng trà, chơi với tiểu Tứ một hồi nhất định đã mệt mỏi rồi.”
Hoàng đế nhận lấy chén trà, uống hết một hơi, thần sắc nặng nề, không còn vẻ ôn nhu và hoà ái khi ở trước mặt Tứ Hoàng tử nữa.
Hoàng đế đợi Hoa Thường ngồi xuống xong thì cau mày, thanh âm cao vút hỏi: “Rốt cuộc chuyện hôm nay là như thế nào? Tiện nhân Khánh Quý tần kia phát điên cái gì vậy!”
Hoa Thường bị ngữ khí tức giận của Hoàng đế làm cho hoảng sợ. Trong ấn tượng của nàng, Hoàng đế vẫn luôn ôn tồn nhỏ nhẹ, dù tâm tình không tốt thì hắn cũng chỉ nhíu mày mà thôi.
Ngữ khí kịch liệt, lời nói thống hận như vậy, đã lâu rồi Hoa Thường chưa từng thấy Hoàng đế nổi giận như thế.
Hoa Thường hơi cúi đầu, bắt đầu kể lại chuyện hôm nay: “Hôm nay thần thiếp thấy sắc trời đẹp, nên mang theo tiểu Tứ và Viện nhi đến Ngự Hoa viên ngắm hoa cúc, vừa vặn gặp Khánh Quý tần và Diêu Quý cơ ở đấy. Thần thiếp mơ hồ nhớ Khánh Quý tần còn bị cấm túc nên mới nói một câu, nhưng Khánh Quý tần giảo biện nói Thái hậu đã khai ân miễn cấm túc cho nàng ta.”
Hoàng đế nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng: “Giả truyền ý chỉ Thái hậu, nàng ta làm thật thuận tay, cũng không thấy mới lạ chút nào!”
Hoa Thường đáp: “Thần thiếp cũng phát hiện lời nói của nàng ta có trăm ngàn chỗ hở, nhưng nghĩ đến Thái hậu, suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện nên thàn thiếp chỉ cười rồi chuẩn bị rời đi. Không nghĩ tới Khánh Quý tần thấy thần thiếp cười thì không chịu được, ngăn cản thần thiếp, nói thần thiếp khinh thường nàng ta, có ý kiến đối với ân điển của Thái hậu. Tuy tính thần thiếp tốt, nhưng cũng không thể bị lấn át trên đầu như vậy, cho nên thần thiếp đã phản bác lại. Không ngờ Khánh Quý tần thẹn quá hóa giận, lại muốn ẩu đả với thần thiếp, cả người xông lên phía trước, thần thiếp không phòng bị nên đã ngã xuống đất.”
Đột nhiên Hoàng đế đập bàn một cái! Nghiến răng nghiến lợi: “Làm càn! Quả thật là làm càn!”
Hoa Thường tiếp tục nói: “Vốn dĩ tiểu Tứ được che tai đứng ở phía sau. Hoàng thượng cũng biết là tiểu Tứ hiếu thảo nhất. Thằng bé thấy thần thiếp ngã trên mặt đất, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nó lại trực tiếp vọt lên phía trước, kêu Khánh Quý tần là nữ nhân hư. Nào ngờ Khánh Quý tần phát điên bước đến, cũng không buông tha cho tiểu Tứ, trực tiếp dùng tay đẩy tiểu Tứ vào bên trong bụi hoa. May mắn là cung nhân ở phía sau nhanh nhẹn, vội vàng tiến lên bảo vệ. Bằng không, còn không biết Khánh Quý tần muốn làm gì nữa, hức hức…”
Hoa Thường không nhịn được cầm khăn che miệng khóc, Hoàng đế vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Hoa Thường thì đau lòng, thấp giọng an ủi: “Trẫm tuyệt đối không buông tha cho nữ nhân kia! Dù Thái hậu có mở miệng, trẫm cũng quyết không tha! Thường nhi đừng khóc, thân thể nàng vốn yếu ớt, khóc rồi lại làm hỏng đôi mắt.”
Hoa Thường ngã vào trong lồng ngực của Hoàng đế, nức nở nói: “Từ khi thần thiếp vào cung tới nay, đều giúp đỡ mọi người làm chuyện tốt, đối với bề trên khiêm tốn cung lương (kính cẩn và hiền lành), hoà ái nhân từ với hạ nhân, tự nhận không đắc tội với ai, vì sao Khánh Quý tần lại thù địch với thần thiếp như thế? Dù không thích thần thiếp thì cũng thôi đi, đánh thần thiếp một cái cũng không sao. Nhưng còn tiểu Tứ, tiểu Tứ mới ba tuổi, trẻ con thì có tội gì chứ? Sao Khánh Quý tần lại xuống tay như vậy… hức hức hức.”
Hoàng đế vỗ người Hoa Thường, vươn tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Đó là do nàng ta phát điên, không quan hệ gì với nàng. Đừng khóc, đừng khóc nữa, trẫm nhìn thấy cũng đau lòng.”
Hoa Thường yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Đứa nhỏ tiểu Tứ này, vận mệnh thật chông gai, vừa sinh ra đã bị bệnh tim, tiền triều hậu cung không ai mà không biết điều đó. Khánh Quý tần làm vậy có dụng tâm gì đây? Lúc ấy thần thiếp thấy tiểu Tứ ngã vào trong bụi hoa, bị doạ đến hồn bay phách tán, tâm cũng lạnh đi. Tiểu Tứ chỉ là đứa trẻ, có đắc tội với ai đâu chứ? Nhưng lại gặp phải tai họa này.”
Hoàng đế ôm chặt Hoa Thường, nhìn Hoa Thường khóc nghẹn ngào, quả thật không biết phải nói gì mới an ủi được nàng, chỉ có thể thấp giọng nói: “Đừng khóc nữa. Thường nhi, nàng khóc trẫm liền nhớ tới ngày tháng lúc trước nàng hầu bệnh ở Kiến Chương cung. Khi đó mỗi ngày vành mắt của nàng đều đỏ bừng, miễn cưỡng vui cười. Lúc ấy trẫm đã thề, sau này tuyệt đối không để cho nàng khóc nữa, chỉ làm nàng cười mà thôi.”