Edit: Xuân Tu viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Hoàng đế trực tiếp bế Hoa Thường trở về lều chiên của mình, sắc mặt hắn âm u, phất tay đuổi hạ nhân đi.
Những người khác đều thấy hơi lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, duy chỉ có Trần Hỉ vẫn cười tủm tỉm như trước. Sau khi ra khỏi lều chiên, ông nhỏ giọng phân phó tiểu thái giám đi chuẩn bị nước.
Tuy rằng dáng vẻ của Hiền phi nương nương khá chật vật, nhưng trong mắt Hoàng thượng, ngoại trừ lo lắng và phẫn nộ ra, còn ẩn chứa dục vọng sâu kín.
Hôm nay Hiền phi nương nương yếu đuối như vậy cũng thật hiếm thấy. Tuy nàng mặc y phục với tư thế hiên ngang oai hùng nhưng sự mỏng manh thì lại toát từ trong nội tâm ra ngoài, sao Hoàng thượng có thể không động lòng được đây? Vốn dĩ nàng là bảo bối trong lòng hắn mà.
Trần Hỉ híp mắt cười cười, đi thêm vài bước, cách xa lều chiên hơn một chút. Đừng chỉ xem ông là hoạn quan, ông đã thấy chuyện nam nữ nhiều rồi. Tuy không dám khẳng định là ông nắm rõ tâm tư của Hoàng thượng như trong lòng bàn tay nhưng ông cũng có thể nhìn ra được bảy tám phần. Ánh mắt kia của Hoàng đế ẩn chứa thứ gì đó mà trước nay ông chưa bao giờ thấy.
Là yêu thương và chiếm hữu.
Trong lều chiên.
Hoàng đế đặt Hoa Thường lên giường, trên mặt hắn vẫn còn sót lại vẻ giận dữ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Thường, trầm giọng nói: “Bây giờ nàng nói đi, vì sao lại phóng ngựa như vậy? Vừa rời cung là nàng liền khinh suất cuồng loạn như thế, nếu có gì bất trắc xảy ra, trẫm xem thử nàng ăn nói như thế nào!”
Hoa Thường cũng thật sự chột dạ, vẻ mặt nhận sai, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng bớt giận.”
Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Bây giờ nàng nói lời này thì còn ý nghĩa gì nữa? Trẫm hỏi nàng là vì sao phóng ngựa?” Hoàng đế chậm rãi đến gần Hoa Thường, mang theo cảm giác áp bức nặng nề, ẩn trong giọng nói trầm thấp là sự tức tối đến muốn thổ huyết: “Tịch mịch sao? Hay là nàng chán sống rồi?”
Hoa Thường hơi hoảng loạn khi nhìn đôi mắt của Hoàng đế gần trong gang tấc. Đôi mắt ấy đen láy giống như có thể nhìn xuyên thấu lòng người, hơi thở ấm áp quá, gần quá. Không ổn rồi, khoảng cách này quá gần.
Dường như Hoa Thường không chịu nổi cảm giác áp bức ấy, tránh né không mở mắt ra, khẽ nói: “Tịch mịch gì đâu chứ, Hoàng thượng lại nói những lời mà thần thiếp nghe không hiểu rồi. Hoàng thượng ở bên cạnh thần thiếp, thần thiếp chưa bao giờ cảm thấy tịch mịch. Hơn nữa không phải thần thiếp cố ý phóng ngựa chạy như bay…”
Hoàng đế càng tiến sát vào, Hoa Thường buộc lòng phải ngửa ra sau, hầu như cả người nàng đều bị Hoàng đế vây lại.
Hoàng đế thấy Hoa Thường vì ngửa ra sau mà để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, ánh mắt hắn u ám nặng nề: “Có nhiều lúc, bởi vì khoảng cách gần cho nên mới càng thêm tịch mịch. Thỉnh thoảng trẫm cũng có cảm giác như vậy, chẳng lẽ Thường nhi không có sao?” Giọng nói của Hoàng đế vang lên bên tai Hoa Thường, hơi thở phà vào vành tai, khiến nàng không tự chủ mà run lên một cái.
Hoa Thường vốn bị kinh hoảng do phóng ngựa nên cả người mềm nhũn vô lực. Bây giờ nàng lại bị Hoàng đế trêu chọc như vậy, suýt chút nữa thì nàng đã ngã ngửa ra giường.
Hoa Thường vội vàng nghiêng đầu, tránh khỏi hơi thở nóng hổi của Hoàng đế. Hình như nàng cũng cảm nhận được tâm trạng của Hoàng đế lúc này. Hắn lo lắng, giận dữ vì việc nàng phóng ngựa, và động tâm trước sự yếu ớt của nàng…
Gương mặt Hoa Thường vốn đã đỏ, bây giờ vì ngượng ngùng nên càng lúc càng nóng ran lên. Nàng cũng không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế, đành phải bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Chuyện đó… Lúc thần thiếp phi ngựa đã gặp Kham Bố vương, Kham Bố vương hắn… Cử chỉ tùy tiện, thần thiếp hoảng hốt một phen, lập tức phóng ngựa rời đi, kết quả là…”
Sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống. Bất kỳ nam nhân nào khi nghe thấy chuyện nam nhân khác có cử chỉ tùy tiện với nữ nhân của mình, thì chắc chắn sẽ vô cùng không vui, huống chi hắn còn là Hoàng đế!
“Kham Bố vương?” Giọng nói Hoàng đế lại trầm thấp thêm một lần nữa. Sau đó hắn chậm rãi nâng mắt lên nhìn Hoa Thường, vươn tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, thanh âm kèm theo mấy phần u ám: “Hắn làm gì nàng?”
Hoa Thường thấy Hoàng đế thật sự tức giận thì cả kinh trong lòng, liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, hắn cũng không làm gì cả, chỉ là trong lời nói và thái độ của hắn lộ ra vài phần si niệm (si mê + nhung nhớ) mà thôi. Thần thiếp thấy thế liền quát lớn Kham Bố vương, sau đó thì phóng ngựa chạy đi.”
Vẻ mặt của Hoàng đế không chút thay đổi, cả người đè ép xuống. Hoa Thường bị áp đảo trên giường, búi tóc buộc đơn giản nên bị bung ra.
Ngón tay Hoàng đế từ từ di chuyển xuống phía dưới, lướt qua cằm rồi đến cổ: “Đụng phải nơi này sao?”
Hoa Thường hít sâu vào một hơi, nam nhân này nghe không hiểu tiếng người sao? Nàng đành phải giải thích lại lần nữa: “Hoàng thượng, Kham Bố vương không có đụng tới thần thiếp!”
Ngón tay Hoàng đế lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, khi đến cạnh hông Hoa Thường thì hắn dùng sức kéo đai lưng của nàng ra.
Hoa Thường ngây ngốc, nàng theo bản năng bắt lấy tay của Hoàng đế, sợ hãi kêu lên: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế không để ý đến Hoa Thường, một tay đè ép bả vai của nàng, một tay thì tiếp tục kéo xiêm y. Chẳng mấy chốc, trang phục cưỡi ngựa của nàng đã tán loạn bốn phía, để lộ ra chiếc yếm màu xanh biếc và da thịt mềm mại.
Thể trạng Hoa Thường khá yếu ớt, nàng không còn một chút sức lực để phản kháng, chỉ có thể thở hổn hển thì thào: “Hoàng thượng, người làm gì vậy? Người mau buông ra… Bây giờ vẫn là ban ngày đó…”
Hoàng đế cúi đầu, in dấu môi cợt nhả lên mặt và cổ Hoa Thường, thở gấp trả lời: “Kham Bố có thể đùa giỡn nàng vào ban ngày, chẳng lẽ trẫm không thể làm vậy vào ban ngày sao?”
Hoa Thường khẽ cắn môi, cảm thấy hổ thẹn mà thở hổn hển. Thường xuyên nhắc tới một nam nhân khác khi đang ở trên giường, tình huống này nàng chưa từng trải qua bao giờ. Việc này không chỉ khiến nam nhân trước mắt máu nóng sục sôi, mà còn làm cho Hoa Thường cảm thấy hổ thẹn một cách khó hiểu. Khuôn mặt nàng càng lúc càng nóng lên, gần như cả người đã nóng đến mức muốn bốc cháy.
“Hoàng thượng…” Hoa Thường yếu ớt than nhẹ kèm theo tiếng khóc nỉ non, vành mắt đã nhanh chóng đỏ hoe.
Dường như Hoàng đế càng thêm kích động, bàn tay to rộng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Hoa Thường, tay kia dùng sức kéo tiết khố (quần lót) của nàng xuống…
“Đừng mà, a…” Sự phản kháng và tiếng kêu sợ hãi của Hoa Thường đều bị Hoàng đế nuốt trọn bằng nụ hôn sâu. Thân thể trần trụi đầy sức quyến rũ nam tính của hắn áp sát xuống người nàng, cơ ngực căng tràn sức sống phập phồng trước mặt, cánh tay rắn chắc của hắn giữ lấy bờ vai trơn bóng của nàng…
Hoa Thường chỉ có thể bị động tuân theo sự dẫn dắt của Hoàng đế và thấp giọng rên rỉ…
~~~~~~~~~~~~~ Đường phân cách kết thúc cảnh H mờ ám ~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng đế thần thanh khí sảng ngồi dậy, tiện tay cầm lấy trung y ở giá áo bên cạnh mặc vào, sau đó tùy ý phủ thêm áo ngoài.
Hoa Thường vẫn không có cách nào lấy lại hơi thở bình ổn, cả người mệt đến mức không cử động nổi, ngay cả ngón tay cũng trở nên cứng đờ.
Hoàng đế cúi đầu cười, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể vẫn còn dư vị của Hoa Thường. Hoa Thường mẫn cảm run lên, Hoàng đế thấy thế thì thấp giọng cười nói: “Trẫm bảo người đưa nước vào nhé.”
Hoa Thường vội vàng bắt lấy tay của Hoàng đế, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Không được… Ban ngày ban mặt… Để cho người khác biết được thì sau này thần thiếp còn mặt mũi nào nữa!”
Hoàng đế cười thành tiếng, cúi đầu tới gần Hoa Thường: “Không thể nào bọn họ lại không biết được. Hai người chúng ta ở trong này lâu như vậy, nói không có chuyện gì xảy ra thì ai mà tin được chứ. Huống chi, có lẽ Trần Hỉ cũng đoán được, hẳn là đã chuẩn bị nước xong rồi.”
Khuôn mặt Hoa Thường càng thêm đỏ bừng, cuốn chăn loạn xạ để che người mình lại.
Bàn tay Hoàng đế vẫn cứ lưu luyến đầu vai và xương quai xanh của Hoa Thường, xúc cảm từ da thịt non mềm khiến người ta yêu thích không đành buông tay.
Hoa Thường hai mươi bốn tuổi quả là thời điểm đẹp nhất của nữ nhân, là lúc có phong vận [1] nhất, phát triển hoàn toàn, dáng người nảy nở, hiểu được niềm vui của chuyện giường chiếu, Hoàng đế không kiềm chế được cũng là lẽ thường tình.
[1] Phong vận: Dáng vẻ thùy mị thướt tha lả lướt.
Có điều ban ngày tuyên dâm, hình như đây là lần đầu tiên. Hoàng đế cười cười, nếu như hiện tại đang ở trong cung, với bản tính cứng nhắc và khuôn phép của Thường nhi, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn càn rỡ như thế.
Hoàng đế khẽ vuốt đầu Hoa Thường, dịu dàng nói: “Thường nhi nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì thì gọi Trần Hỉ. Trẫm ra ngoài một chút, xử lý vài chuyện công vụ.”
Hoa Thường ước gì Hoàng đế mau mau rời khỏi đây, bầu không khí như vậy thật sự quá kỳ quái rồi! Hoàng đế chưa bao giờ phóng túng và nổi hứng cuồng nhiệt như vậy, khiến Hoa Thường không chịu nổi…
“Vâng, Hoàng thượng.” Hoa Thường ngoan ngoãn đáp lời.
Hoàng đế vén rèm đi ra khỏi lều chiên, một luồng gió lạnh phả vào mặt hắn.
Trần Hỉ canh giữ ở bên ngoài cũng đã “mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng”, thấy Hoàng đế bước ra, ông vội vàng tiến lên dâng áo choàng rồi khom người nói: “Sao Hoàng thượng ra ngoài mà ăn mặc mỏng manh như vậy? Mấy ngày trước người còn nhiễm phong hàn, nếu lại không cẩn thận để bị bệnh tiếp, thì nô tài biết ăn nói thế nào với Thái hậu nương nương đây!”
Hoàng đế phủ thêm áo choàng, cười nói: “Không sao. Ngươi canh giữ ở chỗ này đi, Hiền phi vẫn còn nghỉ ngơi bên trong. Trẫm đến phòng nghị sự, ngươi phái người đi thông báo cho Mã Uân đến yết kiến trẫm.”
Trần Hỉ khom người đáp vâng.
Mã Uân nhận được ý chỉ thì vội vàng chạy tới phòng nghị sự, ông và Hoàng đế gặp mặt trao đổi với nhau thật sự không nhiều lắm. Từ khi đến Tây Bắc, Hoàng đế chỉ triệu kiến ông hai ba lần, mà với chút thời gian ấy thì cũng không thể bồi đắp cho tình cảm thêm sâu đậm. Đương nhiên Mã Uân hi vọng quan hệ giữa ông và Hoàng đế có thể tiến gần hơn một chút để ông có dịp thể hiện năng lực với Hoàng đế, tỏ rõ sự trung thành của mình.
“Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”
Hoàng đế buông quyển sách trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Ái khanh miễn lễ, ban ngồi.”
Mã Uân kính cẩn ngồi một nửa trên ghế dựa, hơi cúi đầu nghe thánh huấn (nghe Hoàng đế dạy dỗ và chỉ bảo).
Hoàng đế chậm rãi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, Mã Uân đột nhiên cả kinh, Hoàng đế không bảo cung nhân rót trà cho ông! Đây là ý gì? Bất mãn sao? Trong lòng Mã Uân bỗng trở nên sợ hãi.
Hoàng đế đặt chén trà xuống, đồ sứ và bàn gỗ va chạm vào nhau tạo nên tiếng động cực kỳ thanh thúy, nhưng rơi vào tai Mã Uân lại không tuyệt vời như vậy.
“Mã Tướng quân.” Hoàng đế thản nhiên mở miệng.
Mã Uân vội vàng lên tiếng trả lời: “Có thần.”
“Ái khanh ở Tây Bắc đã được bảy tám năm rồi nhỉ? Không biết ái khanh thấy Kham Bố vương ra sao?” Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo vài phần ý vị khác lạ.
Mã Uân nhớ lại việc Hoàng đế đã từng tán thưởng Kham Bố vương, nên ông cân nhắc một chút rồi trả lời: “Tuy Kham Bố vương còn trẻ tuổi nhưng cực kỳ dũng cảm, tài đức sáng suốt, ở Hồ Nhung nhận được sự kính yêu, là một kẻ địch hùng mạnh.”
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi thu lại nụ cười, thanh âm lạnh lẽo: “Lời này của ngươi, trẫm chỉ thích một từ cuối cùng: Kẻ địch! Những cái khác trẫm không thích nghe, hiểu chưa?”
Mã Uân lại cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Vâng, thần đã rõ.” Ông thắc mắc trong lòng, vì sao Hoàng đế lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Hoàng đế cười ha hả, nhẹ giọng nói: “Mã Uân, ngươi ở Tây Bắc phải nhớ kỹ chuyện này, minh ước gì đó đều là rỗng tuếch cả. Nếu Hồ Nhung có một chút động thái nào, ngươi lập tức phản công mạnh mẽ cho trẫm!”
Mã Uân khấu đầu trả lời: “Vâng!” Sau đó ông từ từ ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ, nếu như Hồ Nhung vẫn không có hành động gì thì sao?”
Ánh mắt lạnh băng của Hoàng đế chuyển sang nhìn Mã Uân, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Ngươi là Tướng quân, còn cần trẫm dạy ngươi sao?”
Sau lưng Mã Uân đổ đầy mồ hôi lạnh, ông khấu đầu một cái thật sâu: “Vâng, thần đã rõ.”