Edit: Huệ Hoàng hậu.
Beta: Mai Thái phi.
Tuy Trung thừa Trầm Đô, Khai Phủ Doãn và Đô Chỉ Huy Sứ đều là trọng thần địa vị cao, nhưng người dẫn đầu trong số họ lại là Chính Tứ phẩm Hộ quân Dương Liêm.
Tuy chức quan của Dương Liêm ở vị trí thấp hơn, nhưng chức vị Hộ quân này là huân tước. Hơn nữa, nhóm binh sĩ mà hắn lãnh đạo là quân đội hộ vệ hoàng thành, nhận lệnh trực tiếp từ Hoàng đế chứ không thông qua bất cứ mệnh lệnh từ ai khác. Chức vị như thế, không phải tâm phúc của Hoàng đế thì không thể đảm nhiệm.
“Chúng thần tham kiến Quý phi nương nương, Cửu Hoàng tử Điện hạ, Thập Hoàng tử Điện hạ.” Mấy người vội vội vàng vàng quỳ xuống hành lễ, sau đó không đợi Hoa Thường lên tiếng, Dương Liêm liền mở miệng nói: “Nương nương, hai vị Điện hạ, chúng thần không màng lễ chế xin cầu kiến, thật sự là do sinh tử tồn vong đang trong trình trạng nguy cấp. Mật thám tới báo, một lượng lớn kỵ binh đang tiến về Trầm Đô. Thuận Phong Nhĩ hộ binh (quân lính có thính lực tốt) nói là có thể cảm nhận được chấn động lớn từ mặt đất! Nương nương, Điện hạ! Xin cho thuộc hạ lập tức hộ tống người rời khỏi Trầm Đô!”
Hoa Thường khiếp sợ đứng lên, có thế nào thì nàng cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện hoang đường như vậy! Quá nguy cấp, chuyện này quả thực là không có khả năng xảy ra ở Đại Lương.
Gương mặt Hoa Thường tái nhợt, dứt khoát kéo mành che ra, mở miệng nói: “Dương đại nhân, ngài là người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, tất nhiên bổn cung tin tưởng ngài. Nhưng chỉ bằng mấy câu nói đó thì bổn cung không thể giao tính mạng hai vị tiểu Hoàng tử vào tay ngài được. Xin hãy nói cho bổn cung biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứ cho là phải rời khỏi đây thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu?
Dương Liêm ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống, theo lễ không dám nhìn thẳng vào dung nhan Hoa Thường, lên tiếng trả lời: “Bắc Mông và Hồ Nhung liên thủ, duyệt quân ở biên giới chỉ là diễn cảnh để đánh lạc hướng quân ta. Bốn vạn quân Bắc Mông cùng với hai vạn kỵ binh Hồ Nhung vòng xuống phía nam, sau khi công phá Du Lâm thì trực diện đánh về Trầm Đô. Tuy Trầm Đô là thủ đô thứ hai, nhưng lại không phải là điểm trấn giữ quân sự trọng yếu. Tường thành yếu ớt, quân canh giữ thưa thớt, vũ khí thì cũ kỹ, vì thế chúng ta không thể giữ thành nổi!”
“Trầm Đô cũng không có ưu thế về địa lý, từ trước đến nay không phải là nơi lý tưởng để đánh trận. Đối phương như thế hẳn là đã nhắm trước tới Trầm Đô. Thần suy đoán, có thể là bọn chúng nghe được tin tức Hoàng thượng ở Trầm Đô tránh nóng, cho nên mới tập kích bất ngờ Du Lâm, dốc sáu vạn hãn mã ập xuống đây. Hiện tại may mắn chính là Hoàng thượng đột ngột hồi kinh, nhưng nương nương và hai vị Điện hạ ở lại hành cung thì tình thế cực kỳ nguy hiểm! Dựa theo lão binh dự đoán, khả năng là một canh giờ sau kỵ binh của đối phương sẽ đến đây. Nương nương, xin mau theo chúng thần rời đi!”
Dương Liêm là một đại hán lưng hùm vai gấu, cánh tay to tương đương với đùi của người bình thường. Hắn được Hoàng đế trọng dụng và tín nhiệm, được giao cho đảm nhận nhiều trọng trách. Vì báo đáp ơn tri ngộ của Quân chủ mà hắn quyết tâm bảo hộ phi tần và nhi tử của Quân thượng. Dương Liêm cố gắng hết sức khuyên Hoa Thường: “Quân trấn giữ Trầm Đô không tới hai vạn, lại chưa từng trải qua chuyện binh đao, cho nên chiến lực không đủ. Nhưng năm ngàn binh mã của thần lại là lính tinh nhuệ trăm dặm mới tìm được một người. Đương nhiên kỵ binh của đối phương nhanh hơn so với chúng ta, nhưng chúng thần thề sống chết sẽ bảo vệ nương nương và Điện hạ hồi kinh!”
Sắc mặt tái nhợt của Hoa Thường hiện lên chút ửng hồng, đây là do khẩn trương và khiếp sợ mà ra. Nàng nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, sau đó mở miệng nói: “Bổn cung là nữ lưu, cho nên không hiểu chuyện quân binh quốc gia đại sự. Bổn cung không muốn hỏi vì sao mãi đến khi Bắc Mông và Hồ Nhung đánh tới đây chúng ta mới biết được tin tức, bổn cung chỉ muốn hỏi rằng: “Trầm Đô không trấn thủ được đúng không? Cho dù năm ngàn binh mã của các ngươi lưu lại cũng sẽ không giữ thành được phải không?”
Dương Liêm cúi đầu thấp giọng nói: “Vâng, không thủ được.”
Hoa Thường ngơ ngác, ngã ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: “Bổn cung và hai vị Hoàng tử có thể đi, vậy bá tánh cả thành này thì làm sao bây giờ?”
Vành mắt Dương Liêm đỏ lên, cố nén cảm giác muốn khóc. Hắn không ngờ tới, vị Quý phi luôn có hiền danh này không hề nghĩ đến chạy trốn đầu tiên, mà là nghĩ tới các bá tánh tay không tấc sắt của Trầm Đô. Hắn là tướng quân, làm gì có truyền thống chưa đánh mà đã chạy bao giờ?
Nhưng, lời dặn dò của Hoàng đế trước khi đi vẫn còn rõ ràng trước mắt, dặn hắn bảo vệ hành cung cho tốt, bảo hộ Quý phi nương nương và tiểu Hoàng tử an toàn.
Ba vị quan viên Trầm Đô cũng đều đỏ vành mắt. Đô Chỉ Huy Sứ – Liên Thừa Uẩn chắp tay mở miệng nói: “Lòng nương nương có bá tánh, chúng thần mang ơn đội nghĩa, nhưng nương nương là thân thể vạn kim, nhất định không được bị bất cứ thương tổn nào. Xin nương nương và hai vị Điện hạ lập tức khởi giá! Chúng thần chắc chắn liều chết ngăn cản man di, thề cùng tồn vong với Trầm Đô!”
Hoa Thường nhìn quanh bốn phía, thấy Thập Hoàng tử đang bình yên ngủ trong tã lót. Thằng bé ngủ thật ngon, không hề bị bên ngoài tác động. Còn Cửu Hoàng tử ở bên cạnh thì có vẻ đã hiểu sự tình. Đại khái nó có thể nghe hiểu mọi người đang thảo luận cái gì, cho nên tuy Cửu Hoàng tử cố gắng tự trấn định bản thân, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt tái nhợt và kinh hoảng.
“Khụ khụ khụ…” Hoa Thường che miệng ho khan vài tiếng, sau đó nàng vịn tay Lan Chi miễn cưỡng đứng lên, yếu ớt nói: “Dương đại nhân, bổn cung đã hiểu rõ tình huống. Bổn cung phó thác hai vị tiểu Hoàng tử cho đại nhân, xin đại nhân bảo vệ tốt bọn chúng.” Hoa Thường đi đến trước mặt Dương Liêm, nhún người hành lễ.
Dương Liêm cả kinh, vội vàng né tránh, quỳ trên mặt đất sợ hãi nói: “Nương nương đang làm gì vậy, vi thần không dám nhận! Nương nương yên tâm, vi thần có liều mạng cũng nhất định bảo vệ tốt nương nương và hai vị Điện hạ!”
Hốc mắt Hoa Thường đầy lệ, mỉm cười nói: “Bổn cung không thể đi, bổn cung cần phải ở lại.”
Đột nhiên Dương Liêm ngẩng đầu lên nhìn Hoa Thường. Đây là lần đầu tiên Dương Liêm nhìn thấy vị Quý phi nương nương trong lời đồn này.
Hoa Thường cũng nhìn Dương Liêm, dịu dàng nâng khóe miệng lên, lệ trong hốc mắt cũng không rơi xuống, nhẹ giọng nói: “Tướng quân, thân là một người trong Hoàng thất, đặc biệt thân là Hoàng tử, thân phận tôn quý nhưng cũng có gánh nặng về trách nhiệm. Hiện giờ Trầm Đô nguy nan, nếu chỉ vì bản thân, chỉ vì bảo tồn tính mạng của mình, mà bỏ thành chạy trước, không màng đến mấy chục vạn bá tánh của Trầm Đô, vậy thì còn mặt mũi gì để đối mặt với liệt tổ liệt tông đây?”
“Bổn cung tin rằng, nếu Hoàng thượng còn ở đây, thì tuyệt đối cũng sẽ không bỏ thành mà chạy. Nhưng Cửu Hoàng tử và Thập Hoàng tử còn nhỏ, bọn chúng vẫn là trẻ con chưa hiểu chuyện, còn chưa lớn, chưa trưởng thành, cho nên bổn cung không thể để bọn chúng ở lại, không thể để bọn chúng đối mặt với binh đao, với chiến hỏa và cái chết.”
“Bổn cung thân là Quý phi của Hoàng đế, thân là mẫu thân của Hoàng tử, cho nên bổn cung không thể cứ như vậy mà rời đi. Hoàng thượng không ở đây, Hoàng tử thì phải đi, vì thế bổn cung càng phải đại điện cho bọn họ, đại diện cho hoàng thất mà ở lại Trầm Đô, để cho bá tánh Trầm Đô và thiên hạ biết rằng, bất luận là trong hoàn cảnh nào đi nữa, thì hoàng thất chưa bao giờ vứt bỏ bọn họ, cũng tuyệt đối không vứt bỏ bọn họ.”
Dương Liêm quên mất lễ nghi, quên mất tôn ti, quên mất nguy hiểm sắp ập tới, chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mắt này. Nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Hoàng đế lại thánh sủng nữ nhân này hai mươi năm như vậy. Trước kia hắn cảm thấy đó là phúc khí của vị Quý phi này, nhưng đến hiện tại, hắn lại cảm thấy đó là phúc khí của Hoàng đế. Nữ nhân này, bất luận là gả cho ai, có lẽ đều sẽ được sủng ái, che chở cả đời.
Lý trí nói cho hắn rằng không thể tiếp tục nhìn nàng như vậy, nhưng đôi mắt lại không muốn rời khỏi vẻ đẹp kia, nữ nhân này… quá đẹp.
Một tay Hoa Thường ôm Thập Hoàng tử trong tã lót, một tay nắm tay nhỏ của Cửu Hoàng tử, đi đến trước mặt Dương Liêm, mở miệng nói: “Tướng quân, bổn cung giao hai vị Hoàng tử cho ngài, xin ngài tức khắc khởi hành đi.”
Dương Liêm đón lấy Thập Hoàng tử trong tã lót và Cửu Hoàng tử đang kinh hoảng, một lần nữa quỳ xuống, giọng nói kiên định như thép: “Nương nương, chủ đi thần chết, thần không thể bảo hộ nương nương chính là nỗi nhục của thần. Sau khi thần đưa hai vị Điện hạ bình an về kinh thì thần sẽ tự vẫn trước mộ của nương nương!”
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của một người tướng quân. Dứt lời, Dương Liêm liền ôm Thập Hoàng tử, nắm tay Cửu Hoàng tử xoay người rời đi.
Hoa Thường nhìn theo bóng dáng của vị tướng quân, tươi cười hô to: “Tướng quân! Bổn cung không sợ chết. Tứ Hoàng tử đã trưởng thành, Bát Hoàng tử cũng hiểu chuyện, chỉ có Thập Hoàng tử là còn trong tã lót. Nếu tương lai tướng quân có thể quan tâm Thập Hoàng tử một chút, thì bổn cung có thể an tâm mà đi rồi.”
Dương Liêm đỏ hốc mắt, dừng bước chân, cũng không quay đầu lại. Sau đó hắn gật đầu thật mạnh, bước nhanh rời đi.
Thập Hoàng tử là hậu duệ hoàng gia, làm gì cần hắn quan tâm? Chỉ là nương nương không đành lòng để một vị tướng quân như hắn tự trách rồi tự vẫn mà thôi.
Dương Liêm đã sớm điểm binh duyệt mã, phó tướng cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Tất cả ngựa cũng đều được bọc móng lại để âm thanh nhỏ hơn, để quân địch không dễ dàng nghe thấy tiếng động từ cách xa vài dặm.
Trong quân cũng chuẩn bị sữa dê, sữa ngựa và thảo dược có tác dụng an thần, trợ giấc ngủ. Đây đều là chuẩn bị vì Thập Hoàng tử. Thập Hoàng tử vẫn còn là trẻ sơ sinh, cần phải uống sữa, mà thảo dược là để phòng ngừa Thập Hoàng tử kêu khóc lớn tiếng.
Điện hạ tôn quý, người hãy ngủ một giấc đi, đợi khi tỉnh dậy thì mọi chuyện cũng sẽ qua.
Bởi vì không có nữ quyến, cho nên tốc độ di chuyển của đoàn quân nhanh hơn. Dương Liêm cột tã lót của Thập Hoàng tử ở trước ngực, còn Cửu Hoàng tử thì được phó tướng ôm trong lòng.
“Xuất phát!”
Dương Liêm liếc mắt nhìn hành cung đồ sộ kia lần cuối. Tòa hành cung đó, có một nữ tử mà có lẽ suốt cả đời này hắn cũng không thể nào quên được.
Nhưng mà bây giờ không phải là thời khắc dành cho nhi nữ tình trường, hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, ít nhất phải tới thành trì kế tiếp thì mới có thể an toàn hơn một chút. Nhưng điều này cũng cần ít nhất hai, ba ngày đường.
Nếu liên quân của Bắc Mông và Hồ Nhung nhanh hơn, thì rất có khả năng vẫn đuổi theo kịp.
Trầm Đô không đủ để ngăn bọn chúng trong thời gian dài, mà lại còn phải suy xét đến khả năng đối phương chia quân. Một hướng tấn công Trầm Đô, còn hướng kia thì phái người truy kích bọn họ.
Đường lớn quá mức nguy hiểm, khả năng bị truy kích rất cao. Nhưng đường nhỏ thì quá hẹp quá chậm, uốn lượn quanh co, rất khó để năm ngàn binh mã thuận lợi đi qua.
Còn chia quân, Dương Liêm cũng không dám. Phân binh ra đương nhiên có thể thành công đánh lạc hướng quân địch. Nhưng một khi bên này đụng phải quân địch, ngay cả một chút năng lực phản kháng, thì bên này cũng không có.
Đánh cuộc như vậy quá mạo hiểm. Một khi thất bại, không chỉ cô phụ tín nhiệm của Hoàng đế và nương nương, mà quan trọng hơn là, cửu tộc của bao nhiêu người ở đây đều phải vì thế mà đầu rơi xuống đất.