Chương 1000: Ta thích hắn

Ta thích hắn

– Bước chân Dương Tử Lam hơi chếch xuống, chặn đường Lâm Phong, nói: – Thu tiểu thư, người này không thể đi.

– Vì sao? Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng hỏi.

– Ta cùng người này có sự tình chưa giải quyết, cho nên hắn không thể rời khỏi, mong Thu tiểu thư thứ lỗi.

Dương Tử Lam vẫn khách khí như trước.

– Ta muốn hắn đi cùng thì sao? Thanh âm Thu Nguyệt Tâm lạnh thêm vài phần, khiến nụ cười trên mặt Dương Tử Lam dần biến mất, Thu Nguyệt Tâm lại che chở Lâm Phong? – Theo Dương mỗ biết, người này cũng không có quan hệ gì với nàng, nhỉ? Thanh âm Dương Tử Lam có chút lạnh.

– Ta thích hắn, làm sao? Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm phun ra một câu, khiến vẻ mặt Dương Tử Lam hoàn toàn sững sờ.

Không chỉ Dương Tử Lam, những người khác cũng ngây ngẩn cả người. Mỹ nữ luôn lạnh lùng, cao ngạo lạnh như băng, lại ngay trước mặt bọn họ, nói thích Lâm Phong? Chuyện này khiến bọn họ có cảm giác không thể tin nổi, thật quỷ dị, căn bản không có khả năng, Thu Nguyệt Tâm sao có thể sẽ tùy ý thích một người, hơn nữa còn là một tên Thiên Vũ bậc thấp rất bình thường. Lấy thân phận Thu Nguyệt Tâm, người theo đuổi nàng nhiều vô số, rất nhiều người trong đó đều cực kỳ ưu tú, thậm chí có các công tử thế gia. Nhưng, Thu Nguyệt Tâm cho tới by giờ không hề quan tâm những người đó, chưa cho kẻ nào sắc mặt tốt, độc lai độc vãng. Nhưng ngày hôm nay, chuyện bọn họ chứng kiến có chút khác thường, Thu Nguyệt Tâm kết giao với một nam tử đi cùng, thử lên thang trời, hơn nữa, nàng còn đích thân nói thích nam tử này. Càng làm cho Dương Tử Lam cùng với mấy người Cừu Quân Lạc không thể tiếp nhận chính là, người nam tử mà Thu Nguyệt Tâm nói thích vậy lại là Lâm Phong. Ngay cả bản thân Lâm Phong cũng ngây ngẩn cả người, một câu “ta thích hắn”, nàng lại nói thoải mái, tự nhiên đến như vậy, càng làm cho Lâm Phong để ý chính là, cô gái xinh đẹp nói thích hắn này, lại có diện mạo giống Hân Diệp như đúc.

– Thu Nguyệt Tâm, ngươi vì giúp hắn cũng không phải nói đùa như thế, ngươi làm sao có thể coi trọng người như hắn? Dương Tử Diệp lạnh lùng nói một tiếng.

– Lâm Phong, ngươi lại đây!

Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, gọi Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong sau khi sửng sốt liền bước chân đến bên cạnh nàng. Trong lúc đó, Thu Nguyệt Tâm vươn tay khoác lên cánh tay Lâm Phong, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, dung nhan đẹp đến run rẩy lòng người. Nhìn cảnh tượng này, đám người Dương Tử Lam cũng ngây dại.

– Người là cái thứ gì? Dương Tử Diệp ngươi đừng tự cho mình cao quý hơn những người khác, rút đi quầng sáng huyết mạch Dương thị, ngươi và người thường có cái gì khác nhau.

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng liếc nhìn Dương Tử Diệp, khiến vẻ mặt hắn cứng đờ.

– Đều tránh ra cho ta, nếu các ngươi không muốn nhường thì chiến đi.

Thu Nguyệt Tâm lạnh giọng lên tiếng, mang theo Lâm Phong vượt lên thang trời, trên người nàng, cỗ hàn ý rét lạnh phóng thích, cực kỳ lạnh. Sắc mặt Dương Tử Lam cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong lướt qua mình, lập tức cười nói:

– Hôm nay ta nể mặt Thu tiểu thư, tha cho hắn một lần!

Dứt lời, thân thể Dương Tử Lam chậm rãi tránh ra một bên.

– Tha thứ? Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Dương Tử Lam một cái, những người này vẫn bày ra cái thái độ cao ngạo, tự cho là đúng này.

– Lâm Phong, ta không thấy hứng thú nữa, chúng ta về đi.

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nói một tiếng, lập tức mang theo Lâm Phong, lóe lên, đi xuống dưới thang trời. Nhìn Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong dắt tay rời đi, ánh mắt Dương Tử Lam ngày càng lạnh, còn có khó hiểu. Tại sao có thể như vậy, Thu Nguyệt Tâm làm sao thích Lâm Phong được! Lúc đi xuống dưới thang trời, áp lực không ngừng giảm xuống, bởi vậy tốc độ cũng rất nhanh, thân thể hai người rất nhanh xuống phía dưới mặt đất. Thu Nguyệt Tâm đã sớm buông cánh tay Lâm Phong ra, một thân một mình bay rất nhanh về phía trước, cũng không để ý đến Lâm Phong phía sau. Bước chân Lâm Phong dừng lại, nhìn bóng lưng nàng, lúc này hắn cũng mờ mịt, đầy một mớ khó hiểu.

– Tiểu tử, mỹ nữ cũng đã đưa tới cửa, ngươi còn không muốn? Cùng Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Lâm Phong, nói nhỏ một tiếng.

– Liên quan đéo gì tới ngươi? Lâm Phong trừng mắt nhìn Cùng Kỳ, thân hình lập tức lóe lên, đuổi theo Thu Nguyệt Tâm, rất nhanh vượt qua nàng.

– Không cần phải đi theo ta.

Thu Nguyệt Tâm quay đầu, trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng nói, khiến bước chân Lâm Phong cứng đờ, dừng lại một lát, hắn vẫn tiếp tục đuổi theo. Một lát, Thu Nguyệt Tâm cũng không từ chối hắn nữa, sau đó đi vào trong một tửu lâu, chọn chút thức ăn nhấm nháp. Lụa mỏng lại lần nữa che mặt, Thu Nguyệt Tâm vẫn trầm mặc, không nói cùng Lâm Phong câu nào. Lâm Phong cũng trầm mặc, lẳng lặng ngồi đối diện, không quấy rầy nàng. Dường như qua thật lâu, Thu Nguyệt Tâm mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong, đột nhiên hỏi:

– Ngươi nói bộ dạng ta giống thê tử ngươi như đúc? – Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu.

– Vậy ngươi nói, chúng ta có thể quen biết từ trước đây không? Thu Nguyệt Tâm lại hỏi.

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lập tức hỏi:

– Ngươi luôn luôn trong Bát Hoang cảnh sao? – Đúng, Bát Hoang cảnh mênh mông vô ngần, ta chưa từng ra khỏi nơi đây để đi tới những nơi khác.

Nhưng, ta lại có cảm giác quen thuộc với ngươi? Lời Thu Nguyệt Tâm khiến ánh mắt Lâm Phong cứng ngắc tại chỗ, cảm giác quen thuộc? Thu Nguyệt Tâm vậy mà lại có cảm giác quen thuộc với hắn, hơn nữa, nàng lại giống Hân Diệp như đúc.

– Ta trước kia, chưa bao giờ tới Bát Hoang cảnh.

Lâm Phong nói một tiếng, trên mặt Thu Nguyệt Tâm hiện lên nụ cười yếu ớt, lắc đầu.

– Lại có chuyện quỷ dị như thế, chẳng lẽ ta cùng thê tử của ngươi là tỷ muội sinh đôi, có được cảm ứng tâm linh? Thu Nguyệt Tâm cười khổ, trong lòng nàng có chút loạn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, nàng đã có một loại cảm giác quen thuộc, bởi vậy, nàng mới có thể cho phép Lâm Phong mang nàng một đoạn đường. Sau đó, Lâm Phong còn khinh bạc nàng, nếu đổi lại nàng trước kia, đã sớm giết ch.ết Lâm Phong rồi. Nhưng lúc ấy, tuy nàng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng phát hiện mình vậy mà lại không tức giận. Ngược lại, loại cảm giác quen thuộc không biết từ đâu tới này, càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí, nàng vậy mà lại sinh ra loại cảm giác ỷ lại Lâm Phong. Điều này làm nàng cảm thấy sợ hãi, nàng không rõ, tại sao có tình huống này xảy ra trên người nàng?

– Ngươi đi cùng với ta đi, Dương Tử Lam làm người tàn nhẫn, y sẽ không bỏ qua cho ngươi, bên cạnh ta, y không dám động tới ngươi.

Thu Nguyệt Tâm lên tiếng, thân thể đứng dậy, cùng Lâm Phong rời khỏi tửu lâu, trong Thiên Cảnh thành này, xung quanh khu vực Thiên Đài, tìm một viện, tạm thời nghỉ lại. Còn cách ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ một đoạn thời gian, đương nhiên phải tìm nơi nghỉ ngơi. Đêm, Thu Nguyệt Tâm ngồi một mình trên ghế đá giữa sân, ngửa đầu nhìn ánh trăng, đang suy tư chuyện gì đó. Vì sao, vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong, tâm cảnh nàng lại bị dao động. Lúc này, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, ngay sau đó có một bóng người ngồi xuống bên cạnh nàng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

– Còn hơn mười ngày nữa sẽ đến ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ rồi, mấy ngày này ngươi vẫn nên an tâm tu luyện thêm một đoạn thời gian đi.

Lần này, tham dự tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ có vô số thiên tài, thậm chí có rất nhiều công tử thế gia, trước mặt bọn họ, ngươi bị vây trong thế yếu, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ cũng không phải việc dễ dàng! Thu Nguyệt Tâm hạ giọng nói, nhưng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn lên trời, không nhìn Lâm Phong. Lâm Phong phủ một kiện áo choàng lên vai nàng, khiến thân thể nàng khẽ run, lập nhìn hắn cười nói:

– Làm sao vậy, ngươi sẽ không biến ta thành thê tử ngươi, rồi có ý gây rối với ta chứ? Lâm Phong lắc đầu: – Ngươi không phải nàng, ngươi chênh lệch cùng nàng quá lớn, hai người hoàn toàn khác nhau.

– Vậy ngươi cảm thấy, sức hấp dẫn của ta lớn hay sức hấp dẫn của thê tử ngươi lớn hơn? Ma xui quỷ khiến, Thu Nguyệt Tâm lại hỏi ra câu đó với Lâm Phong.

– Hai người hoàn toàn khác nhau, đều có sức hấp dẫn của riêng mình.

Lâm Phong đáp lại.

– Thật sao? Trên mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ra nụ cười rạng rỡ, dưới bóng đêm có vẻ cực kỳ động lòng người.

– Vậy nếu ta muốn ngươi lấy ta làm vợ thì sao, ngươi có thể cưới không? Thu Nguyệt Tâm đột nhiên hỏi một câu khiến ánh mắt Lâm Phong lại lần nữa cứng đờ, sau đó cười nói: – Đương nhiên, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta liền cưới, chỉ có điều, lấy thân phận của ngươi, sẽ coi trọng hạng người vô danh như ta sao? – Vậy cũng chưa chắc, có lẽ đúng như lời ban ngày nói, ta hết lần này tới lần khác thích người rồi!

Thu Nguyệt Tâm cười dịu dàng, dung nhan mỹ lệ khiến người động tâm.

– Vậy ta đây buôn bán lời rồi.

Lâm Phong nhún vai.

– Ôm ta.

Thu Nguyệt Tâm vẫn tươi cười đẹp như trước, con ngươi như nước nhìn về phía Lâm Phong nói, khiến thân thể Lâm Phong hơi cứng lại, ôm nàng?

Tuyệt Thế Vũ Thần

Tuyệt Thế Vũ Thần

Score 8.1
Cửu Tiêu đại lục, tông môn mọc lên san sát như rừng, võ đạo vi tôn, kẻ yếu tầm thường, bị người khi nhục, cường giả giận dữ, máu chảy thành sông. Võ đạo hoàng giả, càng có thể quan sát thiên địa, ngạo cười non sông, động tắc thì thiên kinh thạch phá, phơi thây trăm vạn. Một đời cường nhân Lâm Phong, nghịch thiên xuất thế, đến kinh thế truyền thừa, tu võ đạo, đạp trời cao, phá thiên địa, ngạo trời xanh!

Đôi lời của dịch giả:
Tuyệt Thế Vũ Thần là một bộ thuộc thể loại Huyền Huyễn, nó có kiếm hiệp kiếm tu hay những loại Vũ Hồn huyền ảo đầy màu sắc. Lâm Phong, nhân vật chính, hắn có một đời tuổi trẻ ngông cuồng và những năm tháng thanh niên đầy nhiệt huyết. Hắn có những bóng hồng xinh đẹp và những cuộc tình đẹp đẽ đầy tình cảm. Người vì hắn từ bỏ tất cả, người vì hắn chờ đợi trong cô quạnh, người vì hắn cởi bỏ phong ấn khiến vạn kiếp bất phục…
Để có thể bảo vệ tất cả, hắn nhập ma, nhưng…

Mời mọi người hãy ghé xem Tuyệt Thế Vũ Thần để có thể dõi theo bước chân của Lâm Phong.

Cảnh giới tu luyện: Khí Vũ, Linh Vũ, Huyền Vũ, Thiên Vũ, Tôn Vũ...
Mỗi cảnh giới lại phân làm chín tầng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset