Phong thư mời đó tượng trưng cho thiên phú, tượng trưng cho địa vị, ai có được nó thì chứng tỏ thiên phú của kẻ đó được Tuyết Nguyệt tán thành, vô cùng vinh quang.
Mà người không được mời thì đều hội tụ đến một hơi, ven bờ Tương Giang. Nơi đó là nơi tổ chức trận thịnh hội thiên tài này, mọi người đều có thể tận mắt thấy thiên tài của nước Tuyết Nguyệt.
Rất nhiều người bình thường không thể gặp được thì nay cũng có thể thỏa mãn mong muốn.
Không chỉ có người ở hoàng thành, mà đám người ở các địa phương khác ngoài Hoàng thành cũng điên cuồng tập trung đến hoàng thành Tuyết Nguyệt. Thịnh hội của thiên tài, ai mà lại không chú ý cơ chứ.
Mọi người đều muốn xem những thiên tài của Tuyết Nguyệt kia mạnh thế nào, thiên phú cao bao nhiêu, như vậy có thể khiến bọn họ quyết tâm hơn.
Cuối cùng, ngày thứ năm, một mệnh lệnh được ban ra từ trong hoàng cung, phong tỏa toàn diện hoàng thành, chỉ được phép ra chứ không được phép vào.
Bởi vì người tiến vào hoàng thành quá đông, mà hoàng thành vốn có vô số nhân khẩu nhất thời trở nên cực kỳ chật chội, lúc thường trên các con đường lớn đều là bóng người đi lại.
Lệnh phong tỏa này vừa ra, đám người bị chặn ở ngoài hoàng thành kia cực kỳ phẫn nộ và hối hận. Bọn họ từ ngàn dặm xa xôi tới đây, nhưng bởi vì chậm một chút mà bị chặn ở bên ngoài, không thể vào thành, nên tâm tình khá buồn bực.
Mà người đặt chân được vào trong hoàng thành thì lại thầm thấy may mắn, may là bọn họ chạy tới trước, không thì lúc này cũng bị chặn ở ngoài hoàng thành như những người khác, chẳng thể tận mắt nhìn thấy trận thịnh hội này rồi.
Tóm lại là hiện giờ hoàng thành đang sôi trào, trong sự chờ mong của mọi người, ngày thứ bảy cuối cùng cũng tới.
Tương Giang nằm ở phía Bắc của hoàng thành, toàn bộ Tương Giang rộng chừng mấy trăm mét, dài khoảng nghìn dặm, không thể nhìn tới cuối.
Mà ven hồ Tương Giang là một dải đất mênh mông vô bờ. Sáng sớm, hai bên Tương Giang đã rậm rạp bóng người, giống như một dải trường long kéo dài tới gần trăm dặm, trông thật khủng bố.
Những người này chỉ sợ dậm chân một cái thì toàn bộ nước của Tương Giang đều rung chuyển.
Ven hồ Tương Giang ồn ào vô cùng, bất kể là quen biết hay không thì đều bàn tán với nhau, nào là lần này thiên tài nhận được thư mời có bao nhiêu, là những ai.
Đương nhiên nhiều người ở cùng một chỗ như vậy cũng sẽ không ít mâu thuẫn tranh luận. Có một số kẻ muốn chen tới bờ Tương Giang, nhưng người ta không nhường, thế là xảy ra mâu thuẫn. Bởi vậy nhiều nơi bụi đất mù mịt, nhưng giữa trăm vạn người thế này thì vài trận chiến cũng chẳng gợn lên mấy gợn sóng, hệt như một vòng sóng gợn trên mặt biển, sau khi gợn lên thì sẽ nhanh chóng bién mất, chôn vùi trong đại dương mênh mông.
Thời gian dần trôi, tất cả mọi người đều chờ mong màn đêm phủ xuống.
Chờ đợi dường như luôn dài đằng đẵng như vậy, một ngày này mà mọi người lại cảm thấy như là mấy ngày mấy đêm vậy. Bọn họ càng chờ mong, thời gian càng chậm chạp trôi đi.
Cuối cùng trong tiếng nước hồ Tương Giang rào rào cùng thời gian dần trôi đi, ánh mắt trời dần yêu dị như máu. Chỉ cần trời chiều kết thúc, đó là lúc trăng tròn mọc lên, mọi người cũng càng lúc càng hồi hộp.
Sắp rồi, tụ hội của thiên tài sắp tới rồi, thời khắc này bọn họ đợi đã lâu.
Trong hư không ở đằng xa, một hàng người cưỡi trên Sư Ưng nhanh chóng chạy tới bên này.
Người dẫn đầu có tướng mạo uy nghiêm, mang theo khí chất bá chủ một phương, oai phong lẫm lẫm.
Đám người kia trực tiếp hạ xuống cạnh Tương Giang, ngay ở nơi đó có một nơi dường như là chuẩn bị riêng cho bọn họ, có quân lính chờ đợi sẵn ở đó.
– Đó là… người của Hạo Nguyệt tông.
Mọi người ngưng mắt nhìn, nơi những người kia vừa hạ xuống có một lá cờ phất phới trong gió, trên có thêu vài chữ to rồng bay phượng múa, Hạo Nguyệt tông.
Hoàng thất mời rất nhiều thiên tài đến, đồng thời cũng mời một vài thế lực tông môn hùng mạnh trong nước Tuyết Nguyệt. Hạo Nguyệt tông đương nhiên là ở trong danh sách được mời.
Người uy nghiêm dẫn đầu kia chính là tông chủ Hạo Nguyệt tông, Sở Kình.
– Nghe nói lần này có hai đệ tử của Hạo Nguyệt tông nhận được lời mời, Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử kia đương nhiên không cần nói thêm, thực lực nay không biết đã khủng bố tới cỡ nào. Hiện tại Giang Sơn đệ tử hạch tâm của Hạo Nguyệt tông dường như cũng bước chân vào Huyền Vũ cảnh, cũng nằm trong danh sách được mời.
Có người nhìn thấy người của Hạo Nguyệt tông thì nói.
– Đao công tử Lãnh Nguyệt đâu? Ta sao nghe nói Hạo Nguyệt tông còn một vị thiên tài tên là Lãnh Nguyệt, được xưng là Đao công tử, tuy chỉ hạng hai nhưng thiên phú còn khủng bố hơn cả Giang Sơn, tương lai chính là nhân vật hùng mạnh như các vị công tử kia nên mới thành Đao công tử, không biết hắn có đến không?
– Ta cũng nghe nhắc đến cái tên Đao công tử đó, nghe nói đao của hắn nhanh vô cùng, đao ra là người tất chết, không ai có thể thoát khỏi đao của hắn được. Nhưng dường như đã lâu rồi không nghe thấy tin tức gì về hắn, còn có lời đồn là Đao công tử Lãnh Nguyệt đã mất tích rồi.
Hai người ở phía dưới bàn tán với nhau. Nhưng e là bọn họ không biết Đao công tử Lãnh Nguyệt vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt bọn họ được nữa, bởi vì Đao công tử sớm đã chết, bị Lâm Phong giết chết.
Tin này chỉ có rất ít người biết, không truyền ra hoàng thành nên mọi người không biết là điều bình thường.
– Tuyết rơi, là người của Băng Tuyết sơn trang tới.
Lúc này có người nhìn tới phái xa xa, chỉ thấy nơi đó băng tuyết bay múa trên không trung như thể là mùa đông giá rét, trong trời đất cũng xuất hiện những lãnh ý nhè nhẹ.
Đồng thời một đoàn người đạp trên băng tuyết tới nơi đây, đám người đó đương nhiên là người của Băng Tuyết sơn trang.
Nhưng điều khiến người ta thấy kỳ quái là người của Băng Tuyết sơn trang đến rất ít, chỉ có vài người. Lại có bao nhiêu người biết được ngày xưa trong thành cổ Thiên Lạc, trận đại họa do Lâm Phong mang tới đã khiến rất nhiều cường giả của Băng Tuyết sơn trang bị diệt, vĩnh viễn để mạng lại ở thành cổ Thiên Lạc.
– Lạc Hà tông, người của Lạc Hà tông cũng tới rồi!
Lại có người kêu to lên. Ở đằng xa, nơi ánh tà dương cùng một đám người chiếu rọi lẫn nhau, mang theo vài phần hiu quạnh kia. Đám người kia đi tới phía này, cũng đến nơi bày riêng cho bọn họ, địa bàn của Lạc Hà tông.
– Lạc Hà tông ở nơi rất xa, ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không ngờ lần này cũng được mời đến, mà lại do tông chủ Cố Xuân Thu tự mình dẫn người tới.
Có người lớn tuổi hơn từng gặp tông chủ Cố Xuân Thu của Lạc Hà tông kia nên mở miệng nói. Mọi người lập tức chú ý đến người dẫn đầu Lạc Hà tông kia, Cố Xuân Thu. Ở trong các đại tông môn thế lực, bọn họ là đám người xa lạ nhất.
Nhưng đám người thấy Cố Xuân Thu vẫn luôn sầm mặt lại, dường như có chuyện gì không thoải mái vậy.
Lạc Hà tông và Băng Tuyết sơn trang giống nhau. Lúc trước ở thành cổ Thiên Lạc, Ngô Cương đắc tội Lâm Phong khiến toàn bộ cường giả Lạc Hà tông tới thành cổ Thiên Lạc tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh đều phải chết, Cố Xuân Thu có thể thoải mái sao?
Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ Lâm Phong, sau đó lại dẫn người tới thẳng thành cổ Thiên Lạc. Nhưng lúc ấy thành cổ Thiên Lạc chỉ còn lại một đống xác chết, âm trầm kinh khủng. Cố Xuân Thu nghĩ là Lâm Phong cũng đã chết, nhưng sau đó cái tên Lâm Phong lại truyền ra từ Hoàng thành, truyền vào tai Cố Xuân Thu.
Lần này Cố Xuân Thu đặt chân tới Hoàng thành thì có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là giết Lâm Phong.
Ánh trời chiều dần hạ xuống, người của Tuyết Nguyệt thánh viện, Thiên Nhất học viện, Nguyệt gia, Vũ gia, Vạn Thú môn cũng lần lượt tới đây. Bọn họ đương nhiên là đến vị trí riêng được bày sẵn ven hồ Tương Giang.
Các thế lực lớn chiếm cứ mảnh đất ở trung tâm Tương Giang, mà ở giữa bọn họ còn có một không gian rất lớn, nhưng trong không gian này chỉ có tiếng dòng nước trong Tương Giang ầm ầm chảy.
Ở phía Tuyết Nguyệt thánh viện, hai bóng người bắn lên không trung, đại bàng giương cánh. Hai người này trực tiếp đáp xuống trước mặt đám người Hạo Nguyệt tông.
– Phụ thân!
Sở Triển Bằng dẫn Lâm Thiên đi đến trước người Sở Kình, chào ông ta một tiếng.
– Triển Bằng, lần này con hiểu mình nên làm gì chứ?
Sở Kình nhìn Sở Triển Bằng, mở miệng nói.
– Xin phụ thân hãy yên tâm, cho dù Lâm Phong không giết Lãnh Nguyệt thì con cũng sẽ giết hắn.
Trong đôi mắt Sở Triển Bằng lóe lên một vệt sáng sắc bén, Lâm Phong nhất định phải chết.
Cũng cùng lúc này, đám người của Băng Tuyết sơn trang gần như đang nói chuyện với nhau. Nhiều người của Băng Tuyết sơn trang chết trong thành cổ Thiên Lạc như vậy, hôm nay có cơ hội thì Băng Tuyết sơn trang sao không dặn Lạc Tuyết công tử giết Lâm Phong.
Bọn họ đều muốn giết Lâm Phong, Hạo Nguyệt tông và Băng Tuyết sơn trang muốn, Lạc Hà tông cũng muốn, còn có cả Vạn Thú môn và Vũ gia cũng muốn như vậy.
Kỳ thật lúc trước Vân Hải tông bị các thế lực các đại tông môn liên kết tiêu diệt kia đã định ra mối thù hận giữa Lâm Phong và bọn họ, dù sau này không có chuyện gì xảy ra thì mối thù này sớm muộn gì cũng phải thanh toán.