– Vũ hồn thật là khủng khiếp!
Đại Bằng công tử có Vũ hồn Đại bàng, tốc độ là thứ mà Sở Triển Bằng am hiểu nhất, nhưng sau khi Vũ hồn của Lâm Phong dung hợp, đỉnh đầu thương long phun ra tử quang vô cùng vô tận, hơn nữa còn nhanh như tia chớp, phối hợp với thân ánh như gió của Lâm Phong. Như vậy Đại Bằng công tử đã bị đuổi kịp trong nháy mắt rồi, bị tử quang trói buộc, mai táng.
– Xẹt, xẹt…
Tiếng xé gió đáng sợ truyền ra, những trói buộc kia bị Sở Triển Bằng điên cuồng cắt đứt, trong tử quang, một lực lượng vô cùng sắc bén điên cuồng chấn động.
Trong chớp mắt thật ngắn, tử quang vô tận kia đã bị tiêu diệt.
Nhưng cũng trong chớp mắt ngắn ngủi này, Lâm Phong đã tới gần rồi, sát phạt chi khí hắc ám vô cùng tận thay thể tử quang, Sở Triển Bằng mới phá vỡ trói buộc liền thấy được lưỡi kiếm hủy diệt đang chém xuống, nhanh, nhanh tới mức hắn không thể tránh né, chỉ có thể ngăn cản.
– Ki…a….
Sở Triển Bằng gầm lên một tiếng, chân ngyên cuồng bạo phóng lên cao, đôi cánh đại bàng yêu dị vô cùng sắc bén quét lên hư không, chặn lấy lưỡi kiếm sát phạt.
– Ầm…
– Xẹt, xẹt…
Dao động kinh khủng tràn ngập không gian, kiếm của Lâm Phong cắt đứt Vũ hồn của Đại Bằng, một chùm máu tươi vẩy ra, Đại Bằng công tử phát ra tiếng rên thống khổ, chân nguyên lực điên cuồng ập tới trước, thân hình hắn thì mượn lực phản chấn mà lùi về sau, hắn muốn bỏ chạy.
– Triển Bằng!
Phương hướng Hạo Nguyệt tông, Sở Kình lăng không vọt lên, liều lĩnh lao về phía Lâm Phong cùng Sở Triển Bằng, vô cùng nhanh mạnh.
Nhưng lão có mau hơn cũng không thể nhanh hơn kiếm của Lâm Phong.
Cả người Lâm Phong tràn ngập sát khí, một kiếm sát phạt hủy diệt hết thảy. Hăn vọt tới, thương long gào thét, chân nguyên kinh khủng ập tới kia đều đánh thẳng lên thương long, Lâm Phong không bị bất cứ thương tổn gì, lưỡi kiếm sát phạt lần nữa chém ra.
– Xẹt, xẹt…
Kiếm của Lâm Phong vẫn cắt nát hết thảy, một vòi màu lần nữa phun ra, lại là một tiếng hét thảm thiết quanh quẩn trong hư không. Cả người Đại Bằng công tử tràn đầy máu tươi, ánh mắt đỏ ngầu, đôi cánh của hắn cùng với chân nguyên lực cũng không cách nào chống đỡ hắn tiếp tục phi hành, thân thể chậm rãi rơi xuống.
Trong lúc một kiếm Lâm Phong đang còn chém xuống, bóng người Sở Kình đã lao tới, từ dưới mà lên, lực lượng chân nguyên khủng bố cuồn cuộn ập về Lâm Phong.
– Chết!
Sở Kình gầm lên một tiếng, quyền ý như đao, đâm thẳng vào lòng bàn chân Lâm Phong, trong con ngươi của Sở Kình đầy rẫy sát khí.
– Gió!
Lâm Phong dường như không để ý tới Sở Kình ám sát tới, trên người chỉ có khí tức sát phạt vô tận, thân hình khẽ rung lên, lướt đi như gió.
Khí tức kinh khủng từ bên cạnh Lâm Phong lướt qua, Sở Kình vẫn đang con bay lên, trong nháy mắt đã đứng song song với Lâm Phong, muốn ngừng lại xu thế công kích đã không thể.
– Giết!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra môt tiếng, dưới ánh trăng xuất hiện từng tàn ảnh, là bóng người của Lâm Phong.
Nhìn lại bản tôn của Lâm Phong lướt qua Sở Kinh, giống như là hai người xa lạ.
Nhưng mà, khi Lâm Phong lướt qua Sở Kinh rồi tiếp tục lao về phía Sở Triển Bằng, một lực lượng hủy diệt lan tràn trên người Sở Kình, hủy diệt hết thảy.
Sở Kình cúi đầu nhìn về lồng ngực mình, nơi đó đã có một đóa Hắc Ám Liên Hoa trực tiếp ấn vào, ngọn lửa màu đen thiêu đốt lên ngực lão, lúc này, trên lồng ngực đã bị thiêu thành hư vô.
– Ah…
Một tiếng gào rú vô cùng thê lương, tiếng hét tràn ngập sợ hãi chấn động cả không gian, sau đó, dưới sự kinh hãi của mọi người, thân thể Sở Kình liền hóa thành một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa hủy diệt này trực tiếp thiêu đốt lồng ngực rồi lan tràn cả thân hình Sở Kình.
– Thật kinh khủng!
Tất cả mọi người đều cứng ngắc, trong lòng kịch liệt chấn động, tông chủ Hạo Nguyệt tông Sở Kình lại bị ngọn lửa màu đen của Lâm Phong đốt giết?
Toàn bộ người của Hạo Nguyệt tông đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn ngọn lửa trên hư không kia, chỉ trong nháy mắt, thân thể Sở Kình đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, tan thành mây khói, trong không gian chỉ còn tịch diệt.
Đã chết, tông chủ Hạo Nguyệt tông cứ chết đi như vậy.
Hơn nữa, hết thảy còn chưa kết thúc, sau khi Lâm Phong ấn ngọn lửa hắc ám vào trong thân thể Sở Kình, sát phạt chi khí vẫn tiếp tục lăng không đi tới, mũi kiếm sát phạt từ trên không chém xuống.
Một chùm hắc ám hủy diệt lộ rõ dưới ánh trăng, sát lục chi kiếm chém xuống, Sở Triển Bằng đang rơi nhanh xuống kịch liệt chấn động một cái, trong ánh mặt lộ vẻ sợ hãi, xen lẫn với nhiều loại cảm xúc như không thể tin nổi cùng với hối hận.
Nhưng hết thảy đều đã không cách nào vãn hồi, môt trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng, chói mắt thế nào, đã từng không nghĩ tới, năm đó hắn bước vào Vân Hải Tông, muốn Vân Hải Tông giao ra một con kiến hôi Huyền Vũ cảnh lại trở thành kíp nổ chết chóc cho chính hắn, từng bước dẫn hắn vào vực sâu.
Ngày xưa, con kiến hôi Khí Vũ cảnh, sao mà nhỏ bé, nhưng giờ phút này lại giết chết hắn. Một đời thiên tài lại chết đi, công tử thứ sáu trong Bát đại công tử, chết!
– Bõm…
Một tiếng vang nhỏ, thân hình Sở Triển Bằng rơi vào trong Tương Giang, bọt nước tung tóe, máu tươi chỉ làm nhiễm đỏ Tương Giang trong chốc lát, thân hình lại bị dòng nước xiết cuốn đi xa dần.
Đến lúc này, phụ thân con Sở Kình đều bị Lâm Phong gạt bỏ.
Toàn bộ người Hạo Nguyệt tông đều ngây ngốc đứng đó, thân hình run rẩy, đã chết, tông chủ đã chết, thiếu tông chủ Sở Triển Bằng cũng đã chết, Hạo Nguyệt tông, xong rồi!
Hơn nữa, ngay cả người báo thủ cũng không có, ai dám tìm Lâm Phong báo thù? Ngay cả tông chủ Sở Kình cũng bị Lâm Phong thuấn sát.
Nhìn bóng người ngạo nghễ trong hư không, mọi người đều cảm thấy như lâm vào trong ảo giác. Thanh niên kỳ tích này lại mang cho họ chấn động lần nữa, hoàn mỹ biểu lộ hành trình cùng vinh quang của chính mình.
Sau ngày hôm nay, Lâm Phong bước chân vào hàng ngũ Bát đại công tử, hơn nữa, xếp hạng thấp nhất cũng là thứ sáu.
Lăng Thiên bị giết, Xà Quỳnh bị giết, Sở Kình bị giết, còn công tử thứ sáu trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng cũng bị Lâm Phong giết chết. Không có bất kỳ lý do gì ngăn cản Lâm Phong tiến vào hàng ngũ Bát đại công tử.
Bên phía Tuyết Nguyệt thánh viện, Đoàn Thiên Lang cứng đơ mặt, băng hàn thấu xương mà nhìn Lâm Phong trên hư không, vậy mà cũng không chết, vậy mà không thể giết được Lâm Phong.
Hơn nữa, kẻ này vậy mà là con trai của nàng ta.
Sắc mặt Lạc Tuyết công tử cũng cực kỳ khó coi, vốn hắn còn muốn thay tông môn mà báo thù cho sư đệ Băng Nguyên. Nhưng hiện tại, hắn đã không dâng lên nổi dũng khí này rồi, giết Lâm Phong? Không nghi ngờ chút nào, nếu chiến, hắn sẽ bị Lâm Phong chết chết!
Mà bên cạnh Lạc Tuyết công tử là Lâm Thiên, lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta mang theo vô tận mất mát.
Đã chết, Sở Triển Bằng, người mà cô ta dựa vào duy nhất đã chết.
Hơn nữa, có thể nói, Sở Triển Bằng chết đi là do một tay cô ta tạo thành, nếu như không vì cô ta, Sở Triển Bằng sẽ không nhận thức Lâm Phong, cũng sẽ không kết thù với Lâm Phong. Đương nhiên cũng sẽ không muốn giết Lâm Phong, do vậy mà có kết cục ngã xuống hôm nay.
Bởi vì cô ta, hôm nay Lâm gia sụp đổ, thiên tài một đời của gia tộc bị trục xuất, bởi vì nàng, Hạo Nguyệt tông bây giờ cũng đã xong, triệt để xong rồi.
Tông chủ chết, Đại Bằng công tử bị giết, đối với nhiều người mà nói, Hạo Nguyệt tông đã không còn uy hiếp quá lớn, rất nhanh sẽ làm cho lòng người ly tán, đồng thời còn bị những môn phái quật khởi ra tay, thậm chí còn thâu tóm.
Nhưng Lâm Phong không có suy nghĩ phức tạp như thế, hắn chỉ biết, kẻ muốn giết hắn, giết!
Lâm Phong theo hư không mà tới trước người lão già đang bị từng dải lụa nhiều màu quấn lấy.
Lúc này, sắc mặt lão già tái nhợt, khí tức phù phiếm, không còn chút huyết sắc, trong ánh mắt mang theo hối hận vô tận.
Đang êm đẹp tự nhiên nhiều chuyện làm gì, kết quả, lão chọc giận nàng ta, nữ tử đã nổi danh Tuyết Nguyệt mười tám năm trước. Lão rất rõ ràng, ai cũng không cứu được lão rồi, người trong kiệu mềm kia cũng không cứu được, thậm chí, người ta căn bản sẽ không cứu lão.
Lão đương nhiên biết người ngồi trong kiệu mềm kia là một người như thế nào, sống chết của lão ở trong mắt người kia, căn bản không đáng nói.
Đó là một người thà phụ người trong thiên hạ cũng không để cho người thiên hạ phụ mình, không chết tử tế được.
Lão chỉ hận mình, lão căn bản không nghĩ tới Lâm Phong là con trai của nàng ta, hết thảy đều do tạo hóa trêu ngươi.
Lâm Phong đi tới trước mặt lão già, ánh mắt lạnh băng, sát ý sắc bén.
– Ngươi khi nhục ta không có thế lực, bối cảnh, mọi lúc mọi nơi đều làm khó ta, trợ giúp Xà Quỳnh đối phó ta, Lâm Phong ta chi được bại, không được thắng, nhưng hiện tại, mạng của ngươi lại nằm trong tay ta, ngươi còn gì để nói sao.
Lâm Phong nhìn lão già, lạnh lùng nói, nếu nhưng không có lão già này ngăn cản hắn tìm Mộng Tình, Mộng Tình sẽ không phải bị thương.