– –
Một chỗ nào đó trước Đông Hải đế quốc, một bóng người ngự không mà đi, ngồi
trên lưng một con yêu thú hung bạo, dường như đang tiến về phương hướng
Đông Hải đế quốc.
Một mồi lửa thiêu hủy Tiêu Dao môn, hiện giờ Tiêu Dao môn chủ kia hẳn đang
điên tiếc đây. Ai bảo gã vô sỉ như vậy, công không được Thiên Trì, nhưng lại ra
tay với người Thiên Trì đế quốc, một khi đã như vậy, Lâm Phong tự nhiên sẽ
không khách khí.
Còn có Đông Hải Long cung, Ngọc Thiên hoàng tộc, đều là cực kỳ kiêu ngạo,
vẫn còn muốn bắt Lâm Phong hắn, đoạt bảo vật của hắn, muốn mạng hắn, nếu
có cơ hội, Lâm Phong cũng sẽ không quản giá nào, thả một mồi lửa vào tông
môn bọn chúng, thiêu rụi hoàn toàn.
Cùng Kỳ cắn nuốt Nghiệp Hư Chi Viêm, lấy Nghiệp Hư Chi Viêm rèn luyện
chính mình, để bản thân bước vào cảnh giới Thiên yêu, mà trong cơ thể Cùng Kỳ
cũng ngưng tụ ra hư hỏa, nếu trực tiếp bị đốt cháy… lực lượng hủy diệt tuyệt đối
kinh người. Bởi vậy, hắn đốt Tiêu Dao môn mới có thể thuận lợi như vậy, hơn
nữa, người Tiêu Dao môn cũng đều cực kỳ e dè, không dám động đến hắn, dù
sao hư hỏa, chí ít cũng phải Tôn giả mới có thể ngưng luyện ra.
Bọn họ đều cho Lâm Phong thành một Tôn giả hỏa hệ cực kỳ lợi hại, lại bị Lâm
Phong nói mấy câu hù dọa, mới khiến Tiêu Dao môn bị thiêu hủy.
E rằng sau đó không lâu, sẽ có người truyền ra tin tức phát sinh ở Thiên Trì, rất
nhiều người có thể suy đoán được người đốt cháy Tiêu Dao môn chính là Lâm
Phong. Những cường giả Tiêu Dao môn kia có lẽ sẽ xấu hổ muốn ch.ết, bị một
tên Thiên Vũ cảnh tầng hai đến thiêu hủy tông môn, mà mấy người Thiên Vũ
bậc cao, thậm chí Tôn giả này lại trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.
– Tiểu Phong!
Trong hư không truyền ra một giọng nói, khiến thân hình Lâm Phong ngừng lại,
hắn lập tức nhìn thấy một bóng người màu tuyết trắng đi đến bên cạnh mình.
– Lão sư, sao người lại tới đây?
Lâm Phong kinh ngạc hỏi, không nghĩ tới lúc này Tuyết Tôn giả sẽ xuất hiện tại
nơi này.
– Tiểu Phong, việc Tiêu Dao môn ta đã nghe nói qua, con hiện tại là muốn đi
Đông Hải Long cung?
Trong đôi mắt Tuyết Tôn giả lộ ra một chút cơ trí, dường như hiểu rõ tất cả.
– Dạ vâng!
Lâm Phong gật đầu, thật sự là hắn muốn đi Đông Hải Long cung, tìm một cơ hội
cho Đông Hải Long cung một mồi lửa.
– Theo ta trở về Thiên Trì.
Tuyết Tôn giả ánh mắt nghiêm túc nói.
– Lão sư!
Lâm Phong thần sắc cứng đờ, đám người kia tổ chức và triệu tập Vạn Tông đại
hội, khi nhục Thiên Trì, muốn tiêu diệt Thiên Trì, chẳng lẽ việc này cứ dễ dàng
như vậy bỏ qua.
Ánh mắt Tuyết Tôn giả kiên định, hướng Lâm Phong lắc đầu nói:
– Tin tức về Tiêu Dao môn rất nhanh sẽ truyền khắp Càn Vực, đến lúc đó, đám
người kia đều sẽ biết do con làm.
Long vương bên Đông Hải Long cung kia tất
nhiên sẽ đề phòng con, không cần lại ôm tâm lý may mắn trong lòng, làm như
vậy quá nguy hiểm. Hiện tại, con theo ta trở về Thiên Trì, Thiên Trì có chuyện
muốn nói với con.
Lâm Phong vẫn có chút không cam lòng, Tuyết Tôn giả lại nói:
– Yên tâm đi Tiểu Phong, có đại trận áo nghĩa con bố trí tại các đỉnh Tuyết
Phong, Thiên Trì quật khởi là chuyện sớm muộn.
Mà hiện giờ, Thần cung và
Tiêu Dao môn gần như bị diệt, thế lực khác cũng đều có chỗ tổn thất, duy chỉ có
Thiên Trì ta sẽ không ngừng lớn mạnh. Cuối cùng sẽ có một ngày, Thiên Trì có
thể xưng bá Càn Vực, khoản nợ này sớm muộn gì cũng sẽ tính toán với bọn
chúng.
– Dạ!
Lâm Phong gật gật đầu. Hắn biết rằng mấy người lão sư lo lắng cho mình, dù
sao thực lực của hắn còn quá yếu, đốt Tiêu Dao môn hoàn toàn ỷ vào con bài
chưa lật trong tay. Nhưng những thứ này đều là vật ngoài thân, chỉ có thực lực
hùng mạnh mới thuộc về bản thân mình.
– Đi thôi.
Tuyết Tôn giả khẽ mỉm cười, lập tức xoay người, chạy về Thiên Trì, Lâm Phong
theo sát Tuyết hắn, cùng nhau trở về.
Ngày này, Thiên Trì đánh bại đại địch, lại được sát phạt đại trận hùng mạnh, còn
giúp các đại chủ phong đều tràn ngập khí tức áo nghĩa, trong lòng mọi người
trong Thiên Trì cũng coi như hạ xuống được một tảng đá lớn.
Rất nhiều người Thiên Trì, cho dù một số tiền bối đều thật sự kính nể Lâm
Phong. Tuy sự tình này bởi vì Lâm Phong mà có, nhưng Lâm Phong dám làm
dám chịu, lấy lực lượng chính mình chống đỡ Thiên Trì. Tất cả những việc hắn
làm, Thiên Trì đều rõ như ban ngày.
Bảy đại Tuyết Phong chỉnh đốn một phen, liền lâm vào bình tĩnh, đều tự bận rộn
việc Tuyết Phong của mình. Nhưng sau khi trải qua việc này, địa vị Thiên Tuyền
Phong đã hoàn toàn khác trước. Tuyết Tôn giả khiêm tốn nội liễm, không ngờ
chiến lực chân chính cũng đáng sợ đến cực điểm, hình như có thể tranh phong
cùng Thiên Cơ lão nhân. Nhưng mà trước kia, ông cũng chưa bao giờ biểu lộ ra,
thẳng đến khi Thiên Trì gặp phải nguy cơ, ông mới triển lộ ra thực lực k.hủng bố
của mình.
Chỉ một điểm này thôi, Thiên Tuyền Phong đã nên được kính trọng, còn có
Kiếm Tôn giả, Hỏa Tôn giả, mặc dù không bằng Tuyết Tôn giả, nhưng chiến lực
cũng kinh người. Hơn nữa, hôm nay lại có Lâm Phong, truyền nhân của Thiên
Tuyền nhất mạch, mọi người dường như đã thấy được ngày Thiên Tuyền Phong
quật khởi.
Lâm Phong có thể trở thành lãnh tụ của toàn bộ Thiên Trì.
Đương nhiên, cũng có khả năng, nhưng chí hướng của Lâm Phong không ở nơi
này.
Lấy những chấn động hắn gây ra trong đoạn thời gian này ở Càn Vực, cho dù
Thiên Trì, cũng rất khó cung phụng được vị thiên tài đáng sợ này, có lẽ vũ đài
của hắn còn rộng lớn hơn Thiên Trì nhiều.
Lúc này, trên không Thiên Tuyền Phong, hai bóng người bay nhanh đến, giáng
lâm xuống chủ Phong, hai người này là Tuyết Tôn giả cùng Lâm Phong đã trở
lại.
Giữa tuyết trắng mịt mùng, thật nhiều bóng người ẩn hiện, bọn họ dường như cố
ý chờ đợi, thấy Lâm Phong đã theo Tuyết Tôn giả trở lại, bọn họ cũng đều cười
đi lên phía trước.
– Cái tên gia hỏa nhà ngươi, lá gan lớn thật, không ngờ lại dám cho Tiêu Dao
môn một mồi lửa.
Hỏa Tôn giả cười khổ nói, ông thật ra cũng từng nghĩ qua, cho một mồi lửa thiêu
rụi mấy tông môn thế lực kia, để cho bọn họ không dám đến Thiên Trì càn rỡ
nữa. Đáng tiếc, ông chỉ muốn làm nhưng chưa có làm, còn thằng nhóc Lâm
Phong này đã đi làm rồi.
Lâm Phong cười ngây ngô, nhún vai.
– Hắn đâu chỉ đi đốt Tiêu Dao môn, hắn còn muốn đến Đông Hải Long cung thả
một mồi lửa nữa đó.
Tuyết Tôn giả nói xong khiến Hỏa Tôn giả một trận ngạc nhiên, người này, thật
quá điên cuồng rồi!
– Ha ha, lần sau, loại chuyện tốt như vậy nhớ mang ta theo với nữa.
Đại Hại Trùng đi tới, thật thà cười, gãi gãi đầu, một mồi lửa thiêu trụi Tiêu Dao
môn, nhất định rất sảng khoái a.
Lâm Phong lên trước vài bước, một quyền đánh lên ngực hắn, cười nói:
– Cái tên nhà ngươi, hiện giờ cũng là Thiên Vũ rồi, tốt xấu gì cũng nên có chút
phong độ của cường giả mới đúng.
– Thiên Vũ tính là cái đếch gì, ngay cả tư cách tham chiến cũng không có, buồn
bực ghê thiệt.
Hoàng Phủ Long cảm giác vô cùng nghẹn khuất, đối mặt với loại đại chiến cấp
bậc này, bọn họ ngay cả tư cách tham dự cũng không có.
– Không cần sốt ruột, thiên địa này rộng lớn mênh mông như thế, chờ chúng ta đi
ra ngoài xông xáo một phen, còn sợ không có cơ hội chiến đấu hay sao.
Trên mặt Vân Phi Dương cũng lộ nụ cười, Bát hoang cảnh, y nhất định phải đi,
nam nhi sống trên đời, sao có thể không oanh oanh liệt liệt một lần.
– Muốn bạt kiếm thiên hạ, cũng phải mài kiếm mình sắc bén trước mới được, tu
vi của chúng ta còn quá yếu.
Thiên Vũ, thực lực này đặt ở Tuyết Vực xem như
rất mạnh, nhưng mà đặt trên vũ đài Cửu Tiêu đại lục mênh mông này, có vẻ rất
nhỏ bé rồi.
Ánh mắt Quân Mạc Tích lóe lên, trong lòng cũng có nhiệt huyết sôi trào.
– Ta xem tâm tư các ngươi đều đã không còn ở đây rồi!
Đường U U bên cạnh cười nhẹ, mấy cái tên này, không có người nào thành thật.
– Lâm Phong, đoạn thời gian này ngươi vẫn bôn ba, trước cứ nghỉ ngơi thật tốt
một thời gian đi, điều dưỡng tinh thần cho tốt đối với tu luyện cũng có lợi.
Tâm tư phụ nữ có chút tinh tế, mấy người Quân Mạc Tích nghĩ đến chính là
xông xáo đại lục, mà nàng lại quan tâm đến thân thể Lâm Phong. Dù sao trong
khoảng thời gian này, Lâm Phong cũng đủ mệt, dường như chưa từng dừng lại,
từ Càn Vực trở về Tuyết Nguyệt quốc, lại từ Tuyết Nguyệt quốc giết trở lại Càn
Vực, một lớp lại một lớp. Đáng tiếc, bọn họ lại không có tài cán để chia sẻ với
Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn ánh mắt dịu dàng của Đường U U, mỉm cười gật đầu.
– Quả thực, Lâm Phong cần điều dưỡng tinh khí thần cho tốt.
Tuyết Tôn giả khẽ gật đầu, chín quá hóa nẫu, tinh khí thần con người cũng có
hạn, thứ đó không thể luôn buộc chặt được.
Nhưng mà vào lúc này, giữa hư không một luồng quang hoa lóe lên, giáng lâm
xuống đây, ánh mắt mọi người nhìn qua, lập tức thấy bóng hình lãnh tụ của
Thiên Trì, Thiên Cơ lão nhân.
Đằng sau Thiên Cơ lão nhân, từng tiếng xé gió gào thét mà đến, rất nhanh lần
lượt đáp xuống trên mặt tuyết. Những người này chính là Phong chủ của các đại
Tuyết Phong, Phong chủ Thiên Xu Phong, Thiên Xu Tử cũng tới, tuy nhiên tới
cuối cùng, trên mặt cũng mang theo vẻ lãnh đạm không biết điều, dường như
không ăn khớp với vẻ mặt của những người xung quanh.
Sau khi những người này tới, trước gật đầu chào hỏi Tuyết Tôn giả, ngay sau đó,
ánh mắt của họ đều rơi lên người Lâm Phong.
Lâm Phong cười khổ, không nghĩ tới bản thân vừa mới trở về đã kinh động đến
toàn bộ Thiên Trì rồi, như thế này khiến hắn cảm giác không quen!