Trong vòng một ngày, tất cả các báo đài có tiếng toàn thế giới đều đưa tin về vụ tai nạn Emirates 411.
Hai mươi ba năm trước, năm 1998, lúc đó Boeing 777 vừa mới ra mắt được ba năm. Trước khi MaiFei F485 xuất hiện, nó là chiếc máy bay chở khách thân rộng hai động cơ lớn nhất toàn cầu, cũng là máy bay chặng dài hoàn hảo nổi tiếng nhất. Thậm chí đến cả A340 mà công ty Airbus đã hao hết bao nhiêu tâm huyết để thiết kế riêng nhằm chọi với Boeing 777 cũng hoàn toàn không thể lay động ngôi vị bá chủ trong ngành sản xuất hàng không dân dụng của nó.
Vụ tai nạn Emirates 411 là vụ tai nạn đầu tiên có người chết của Boeing 777.
Bởi vì nguyên nhân tai nạn Emirates 411 vô cùng kì quặc, đội điều tra phải mất hơn một năm trời mới tìm ra đáp án. Vào thời điểm đó, độ an toàn của Boeing 777 bị cả thế giới nghi ngờ, ai ai cũng hoài nghi một con Boeing 777 hoàn hảo phải chăng có lỗi thiết kế nào chưa bị phát hiện ra hay không, và chuyện này đã gây ảnh hưởng hết sức to lớn đến hãng Boeing.
Còn hiện nay, khi vụ việc của Emirates 411 đã bị đưa vào sách giáo khoa, trở thành một án lệ, dần dần phai mờ trong trí nhớ của dân chúng thì lại đột ngột xuất hiện.
Các báo đài lớn có tiếng ở các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất đã chạy tới trụ sở chính GCAA ngay hôm đó, ngoài ra còn có rất nhiều đài báo của Mỹ, Anh,… cử cánh phóng viên ở chi nhánh Dubai của mình tới.
Người Mỹ muốn biết sự cố này rốt cuộc có liên quan đến hãng Boeing như thế nào, người Anh muốn biết 350,000 đô-la Mỹ mà năm kia công ty Rolls-Royce đã phải bồi thường có phải chỉ là một án oan hay không.
Trong suốt hai tiếng, cửa trụ sở GCAA bị các phóng viên vây chặt cứng.
Sự việc đã đến nước này, Muhammad và Lovince có chỉ trích hay nghi ngờ nhau như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã hóa công cốc.
Lovince hút thuốc, trưng vẻ suy sụp: “Bây giờ chúng ta nên giải quyết chuyện này ra sao đây? Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết đúng là có bước ngoặt xuất hiện trong vụ tai nạn Emirates 411 thật, nhưng trên thực tế, cho đến tận giờ phút này, không một ai trong số chúng ta có thể nói một câu khẳng định rằng kết quả điều tra năm đó chắc chắn đã sai. Một vụ án xuất hiện chứng cứ mới không đồng nghĩa rằng hung thủ sẽ trở thành một kẻ khác.”
Muhammad nhìn gã, cười lạnh: “Phải, nhưng vậy thì đã sao?”
Lovince vứt đầu lọc bị nghiền nát vào thùng rác: “Vậy anh cứ nói cho tất cả mọi người, nói cho toàn bộ thế giới là những gì cánh truyền thông đang đưa tin vào thời điểm này là sai xem!”
Muhammad hỏi vặn lại: “Thưa anh Lovince, tôi muốn biết truyền thông đưa tin ở nước Mỹ các anh không có quyền tự do ngôn luận hay sao? Anh cho rằng tôi có thể quyết định việc họ đưa tin gì à? Hay GCAA quyết định? Tôi nói cho họ biết họ đưa tin sai thì họ sẽ đi sửa chắc? Không! Anh lầm rồi! Đa số phóng viên căn bản sẽ không nghe anh nói gì, họ chỉ biết đưa tin mình muốn đưa mà thôi!”
Lovince đi qua đi lại, thoạt trông gã đang hết sức bực dọc. Trong lúc đó, điện thoại gã cứ đổ chuông mãi, không ngừng có người gọi cho gã, nhưng gã vừa liếc nhìn cái tên trên màn hình là tắt ngay, không dám nghe. Cuối cùng, gã mới thốt một câu “Mẹ kiếp”, rồi tắt nguồn.
Lovince dừng bước, chỉ vào Muhammad: “Mở họp báo. Ít nhất cũng phải nói cho họ biết về tình hình điều tra hiện nay!”
Muhammad: “Chuyện này không cần anh nói thì GCAA chúng tôi chắc chắn cũng sẽ làm. Vả lại, anh Lovince này, tôi có thể nói cho anh hay, tôi chỉ là một nhân viên điều tra cấp cao bình thường, bây giờ chuyện này đã không thuộc quyền quản lí của tôi nữa, sẽ có người cấp rất cao tiếp quản công việc truyền thông của Emirates. Nếu anh còn muốn làm gì, hoặc chính cấp trên kia của anh muốn làm gì thì anh đừng ra vẻ ta đây với tôi ở đây. Cái chức vụ của anh ở NTSB chẳng đáng giá một cắc nào ở chỗ tôi!”
Chẳng mấy chốc, Lovince xông vào văn phòng chuyên biệt của UAAG trong trụ sở. Gã rảo bước đến trước mặt Trác Hoàn: “Patrick…”
Trác Hoàn đương nhai kẹo cao su, nghe tiếng bèn giương mắt lên, sau đó mới nhíu mày, tặc lưỡi.
Trác Hoàn quay đầu nhìn Lina: “Anh tưởng trong trụ sở không cho hút thuốc mà.”
Lina mỉm cười: “Anh có thể bỏ hai chữ “anh tưởng” đấy, đúng là như vậy.”
Trác Hoàn chỉ vào gã đàn ông tóc nâu mang vẻ mặt sốt sắng trước mặt: “Anh ta hút thuốc.”
Lina: “Cảm ơn lời tố cáo của anh nhé bạn nhỏ Reid, em sẽ lập tức thông báo cho phụ huynh anh ấy tới.”
Lovince cắt ngang: “Tôi thực sự không có tâm trạng nói đùa đâu!”
Trác Hoàn cười lạnh: “Tôi đếch hút thuốc, còn anh thì hút kia kìa?”
Ngụ ý: Đến lượt anh chưa mà nói?
Lovince: “…”
Trác Hoàn rút một tờ giấy trên bàn Lina, đoạn nhổ kẹo cao su trong miệng ra rồi bọc lại bằng giấy, vứt vào thùng rác. Hắn lấy một hộp thuốc lá màu bạc từ trong túi, rút một điếu. Cách, bật bật lửa.
“Thầy Trác.”
Một giọng nam thanh nhã cất lên từ bên cạnh.
Trác Hoàn nhướn mày: “Hử?”
Ngay sau đó, một thanh kẹo cao su bị nhét vào miệng hắn.
Phục Thành ôm một chồng tài liệu đi ngang qua Trác Hoàn. Anh quay đầu nhìn người đàn ông này, mặt vẫn vô cảm: “Không được hút thuốc trong trụ sở.”
Trác Hoàn sửng sốt mãi rồi mới nhai kẹo, hếch cằm chỉ Lovince: “Anh ta hút kìa.”
Phục Thành: “À, cho nên tốt hơn là anh đừng học xấu?”
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười: “Vậy tôi nên học ai?”
Phục Thành: “Học tôi.”
“Gì?”
“Không hút thuốc lá.”
“Phì.”
Rốt cuộc Lovince hết nhịn nổi: “Được rồi, cứ xem như tôi van xin cậu đi, đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt tôi nữa!” Ý gã là Trác Hoàn và Lina, nhưng Phục Thành lại giật mình. Trác Hoàn nghe vậy bèn nhìn anh với ánh mắt đầy thâm ý, Phục Thành bình tĩnh xoay người dạm bước đi.
Lovince nhìn Trác Hoàn bằng vẻ nghiêm túc và thành khẩn: “Patrick à, tôi muốn một câu khẳng định từ cậu. Tuy rằng bây giờ đã có chứng cứ, nhân chứng mới và có đầu mối mới, nhưng cậu có thể nói cho tôi điều này có chứng tỏ cuộc điều tra Emirates 411 năm đó đã sai không.”
Trác Hoàn nhìn Lovince, dửng dưng đáp: “Không thể.”
Lovince: “Cảm ơn cậu, tôi cũng biết đó là một chuyện không thể. Thế nhưng tôi nói, rất nhiều người sẽ không tin tôi, còn chỉ cần là lời cậu thốt ra, tất cả mọi người trên thế giới sẽ tin ngay. Lúc họp báo, tôi van nài cậu nhất định phải nói ra sự thật đó. Nó là sự thật, không phải lời nói dối.”
Trác Hoàn im lặng nhìn gã, mãi sau mới trào phúng: “Anh ở NTSB đã lâu rồi, đến cả chú Joseph còn biết mối quan hệ giữa tôi và cấp trên của anh như thế nào mà anh lại không biết hay sao?”
Lovince nhất thời cứng lưỡi.
Trác Hoàn: “Tôi sẽ không tham gia buổi họp báo. Chúng tôi ngầm hiểu lí do anh tới nơi này, vụ tai nạn của Emirates 411 vẫn chưa đến mức phải làm cho một Chủ nhiệm đang hot nhất, trẻ nhất của NTSB hiện nay đích thân bay qua nửa vòng Trái Đất đến Dubai đâu. Lovince à, việc anh muốn thăng chức chẳng liên quan gì đến tôi, và Levi Andrew cũng đếch liên quan gì đến tôi.”
Dứt lời xong, Trác Hoàn nâng bước đi mất dạng.
Tất cả mục đích bị một người nói toạc ra hết, Lovince xấu hổ khôn kể. Gò má gã đỏ gay, chẳng thốt nổi một chữ nào. Ấy vậy mà lúc Trác Hoàn sắp đi khỏi văn phòng, gã xoay người gọi hắn lại: “Reid à, chúng ta là bạn bè lâu năm rồi, hãy giúp tôi vụ này đi. Đó là sự thật, không phải lời nói dối. Chẳng lẽ vì xích mích cá nhân mà cậu thực sự muốn người ta võ đoán nói xấu, đổ hết tội lỗi cho người vô tội trước khi tìm ra sự thật sao?”
Bước chân hắn bỗng dừng lại, Trác Hoàn xoay người.
Vào giây phút này, trong văn phòng rộng rãi sáng ngời, Phục Thành, Lina, chú Joseph và cả Tô Phi đều ngồi sau bàn lẳng lặng nhìn hắn.
Và người đứng trước cả bọn là một mình Lovince.
Vào khoảnh khắc ấy, bóng dáng lưỡng lự sốt ruột của Lovince dưới ánh đèn như trở thành một người khác.
Những lời cầu khẩn và nỗi tra tấn y hệt, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây, 298 mạng người rên rỉ bên tai hắn. Tiếng nức nở, tiếng thét gào, tiếng kêu rên của sự đau đớn, cứ đến đêm khuya, mỗi khi hắn nhắm mắt lại, là tất cả như hóa hình thành dòng thác lũ dâng ngút trời, chúng ùa đến như dời núi lấp biển, và chúng nhấn chìm hắn. Hắn bị chôn vùi ở nơi sâu thẳm nhất của biển cả, không còn không khí, lặng ngắt như tờ.
Những lúc đó, bên cạnh hắn chẳng có lấy một ai.
Chỉ có màn đêm tăm tối dưới biển sâu hun hút là cắn nuốt thời gian.
Tầm mắt hắn chầm chậm đảo qua Lina, chú Joseph và Tô Phi, cuối cùng dừng lại trên người chàng trai tuấn tú nọ vài giây.
Họ không nói gì, nhưng đã tỏ bày hết tất cả qua cái nhìn nọ, dù có ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ quyết định của hắn.
Trác Hoàn ngẩng đầu, hờ hững liếc Lovince: “Việc này không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, Levi Andrew cũng sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà mọi thứ bị hủy hoại.”
Nét mặt Lovince sụp đổ.
Trác Hoàn xoay người dạm bước. Trước khi đi, dường như hắn sực nhớ ra, lại ngoái đầu: “Đúng rồi, đổ tội lên đầu người khác? Hừ, trên người Levi Andrew chi chít là chữ, nhưng không hề có một từ, đó là vô tội.”
***
Con người ta sống trên đời đều có những nỗi khó xử của riêng mình.
Sau khi xảy ra chuyện sáng nay, tất cả nhân viên trong trụ sở biết rõ Lovince là tay trong của Phó cục trưởng của NTSB – Levi Andrew trong truyền thuyết nọ.
Thật ra đây không phải chuyện làm người ta xem thường, mà hoàn toàn ngược lại, nó hết sức bình thường. Ai mà chẳng có phe phái riêng, có thiên vị cố định riêng của bản thân đâu.
Chú Joseph nói: “Thật ra chú cũng mới nhớ ra đây thôi, hồi Lovince vừa mới vào NTSB là vào luôn đội điều tra của Phó cục trưởng Andrew, làm việc dưới tay Andrew. Chỉ là chẳng bao lâu sau, Andrew đã thăng lên thành Chủ nhiệm, rồi Phó cục trưởng. Vì vậy mà chuyện Lovince là người của Andrew chả có gì lạ. Tuy rằng NTSB không chia phe phái nghiêm trọng như FBI, song có vài phe phái cũng là chuyện rất thường tình.”
Tô Phi: “Vậy còn chú thì sao hả Joseph? Chú thuộc phe nào, cũng là của Andrew này luôn?”
Chú Joseph bật cười: “Đương nhiên là chú chẳng thuộc phe nào rồi, chú nhảy vào giữa chừng mà, okay? Chú chỉ là một nhân viên điều tra quèn thôi! Ha, chú bỗng dưng hiểu ra vì sao lâu quá trời mà chú chẳng hề được thăng lên làm nhân viên điều tra cấp cao rồi, hóa ra là vì chú không có ô dù?” Nói xong, chú Joseph nhìn về phía Phục Thành và Lina: “Reid lại quạu, lại chạy ra ngoài hút thuốc rồi hả?”
Phục Thành: “Có lẽ thầy Trác đi phòng thí nghiệm cũng nên.”
Lina cười tủm tỉm: “Phục à, chả biết từ bao giờ mà có vẻ anh còn nắm rõ lộ trình của Reid hơn cả tôi nữa.”
Phục Thành sửng sốt.
Dường như Lina chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cô nhanh chóng dừng đề tài này lại. Cô lắc cái điện thoại trong tay, đoạn nói với cả bọn: “Xưa tay tôi toàn bảo với mọi người đấy thôi, thực chất tính Reid hơi bị tốt đấy, có điều anh ấy không dễ gần cho lắm.”
Tô Phi: “Nhưng chị Lina à, mỗi khi RIP nói câu nào đắc tội với người ta là kiểu gì chị cũng sẽ là người đầu tiên xông vào nói cho người đó là tính RIP hay khó ở, các anh đừng giận cơ mà.”
Lina nháy mắt: “Có hả, chị có nói vậy ư?”
Tô Phi: “Có chớ!”
Lina cười duyên: “RIP vừa gửi tin nhắn cho chị bảo chị lấy danh nghĩa của UAAG tham gia họp báo, đồng thời báo cáo tiến độ điều tra hiện nay. Nhưng chị nghĩ có vẻ phát ngôn trong buổi họp báo không đem lại hiệu quả tốt cho lắm, thời nay các buổi họp báo đưa tin đã không bằng ngày xưa, ai lại đi xem họp báo làm quái gì.”
Phục Thành nghe ra ý ngoài chữ của cô: “Xem ra cô đã có ý tưởng mới?”
Lina: “Phục à, anh hiểu tôi ghê.”
Phục Thành nhoẻn miệng cười: “Tôi chỉ biết một câu là… Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, hãy tin tưởng Lina.”
Lina chợt ngẩn ra, cứ như thể cô không ngờ Phục Thành sẽ thốt ra câu này vậy. Đôi mắt sáng trong của gái tóc vàng nhìn Phục Thành chăm chú, lát sau mới dời mắt, than thở một câu: “Tiếc thật đấy, tôi quý trọng tình bạn hơn tình yêu nhiều.”
Mọi người: “…???”
Lina quơ điện thoại: “Thật ra bắt đầu từ tháng trước, tôi đã lấy danh nghĩa của UAAG đăng kí một tài khoản trên Twitter. Mọi người có Twitter không, follow nhau đi. Đến cả tổng thống còn thích trị quốc qua Twitter thì tôi nghĩ có lẽ UAAG chúng ta cũng nên có một cái Twitter.”
***
Ngày thứ hai sau khi sự kiện tai nạn Emirates 411 nổi lên, GCAA tổ chức họp báo ngay tại Dubai, đồng thời mời cả UAAG và NTSB tham dự cùng.
Cùng lúc đó, Lina cũng đăng ý kiến tham khảo của UAAG về vụ tai nạn lần này lên tài khoản Twitter chính thức của họ.
Nhưng tiếc thay fans của UAAG quá ít ỏi. Phục Thành không có Twitter, Tô Phi và chú Joseph bèn bị Lina ra nhiệm vụ follow UAAG. Dù vậy, số fans của UAAG cũng chỉ có ba.
Một cái là Tô Phi, một cái là chú Joseph, cái còn lại là một tài khoản clone không biết tên.
Phục Thành mới tải ứng dụng Twitter về, đăng kí tài khoản xong thì follow tài khoản “Đội điều tra UAAG”, trở thành fan thứ tư. Anh nhấn vào danh sách fans, nhìn cái tài khoản tên “Polaris_” nọ, đoạn quay đầu sang hỏi Lina: “Sao Bắc Cực này là ai?”
Lina ngước đầu: “Reid đó.”
Phục Thành ngạc nhiên.
Anh mở tài khoản “Polaris_”, bên trong gần như chẳng có một cái trạng thái nào, chỉ có một tấm ảnh được đăng lên vào hai năm về trước. Đó là khoảng trời đêm đen kịt bao la, không có nổi một vì sao, caption là ba chữ cái ngắn gọn: Sky.
Phục Thành nhìn một lát, nhấn nút follow.
Lina thở dài: “Vậy là tài khoản Twitter chính thức của đội điều tra UAAG chúng ta rốt cuộc chỉ có bốn fans thôi sao?”
Tô Phi lấy làm kinh ngạc: “Sao chỉ có bốn, không phải chúng ta có tận năm người hả?”
Chú Joseph ỉu xìu: “Thế cháu nghĩ có năm fans, mà cả năm toàn là thành viên UAAG… là rất vẻ vang hay sao?”
Tô Phi: “…”
Cậu ta có nói vậy đâu!
Lina xoa mi tâm, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Ban đầu cháu không ngờ nó lại như này, xem ra cháu vẫn phải đi follow thôi.”
Mọi người xoay phắt đầu nhìn về phía cô.
Đúng lúc này, Trác Hoàn cũng quay lại văn phòng, đi về vị trí mình rồi ngồi xuống.
Chú Joseph là người đầu tiên phản ứng lại, mắt ông trố ra, bật cười hỏi: “Chú nhớ ra rồi, hình như Twitter cháu có tận hơn bốn mươi triệu fans thì phải?”
Tô Phi kinh hãi: “Chời đựu, hơn bốn mươi triệu?!”
Phục Thành cũng cực kì giật mình, nhưng anh không biết hơn bốn mươi triệu fans Twitter nghĩa là sao: “Hơn bốn mươi triệu tức là rất nhiều ấy hả?”
Chú Joseph tốt bụng giải thích anh hay: “Tầm vậy, tương đương với việc một khi Lina follow UAAG thì cả thế giới sẽ biết đại tiểu thư của Mạch Phi, người con gái nhà danh giá hàng đầu xã hội thượng lưu Stephanie Comte đã rời khỏi Liên Hợp Quốc, gia nhập vào UAAG.”
Lina mỉm cười, đăng nhập vào tài khoản Twitter của mình và follow UAAG.
Năm phút sau, số fans của đội điều tra UAAG tăng đột biến, vọt hẳn lên đến một trăm nghìn fans. Con số này hãy còn đang tăng lên một cách chóng mặt.
Giống như Lina đã nói vậy, dù cô có đại diện cho UAAG, tham gia rất nhiều buổi họp báo đi chăng nữa thì ở cái thời đại này, có bao nhiêu người sẽ xem họp báo nào? Mãi cho đến khi cô sử dụng chính tài khoản của mình đi follow UAAG, cả thế giới mới biết thì ra cô đã rời khỏi Liên Hợp Quốc, đầu quân vào cái đội điều tra tai nạn hàng không “tầm thường” này.
Nhìn số fans tăng đột ngột của UAAG, Tô Phi nghẹn họng nhìn trân trối: “Hãi hùng quá đi mất, leo lên cả hot search mất. Ủa mà phải, sao RIP trông như không có fans nào vậy?”
Nghe thế, Phục Thành ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cửa sổ.
Tô Phi lớn tiếng hỏi: “Ê RIP, anh không dùng Twitter à, sao ít fans thế?”
Theo lí thuyết, số fans của nhà thiết kế chính của Mạch Phi tuyệt đối không thể nào ít ỏi đến mức đó được.
Trác Hoàn chẳng ngước đầu lên, “hừ” một tiếng như không thèm đếm xỉa.
“Tại sao phải dùng Twitter? Tôi không có gì muốn nói với thế giới này cả.”
***
Sau buổi họp báo của GCAA, phóng viên truyền thông vẫn vây chặt cứng trụ sở điều tra, song dư luận toàn cầu về vụ này đã nớt sôi nổi dần.
Đằng nào nó cũng là tai nạn xảy ra từ hai mươi ba năm trước, có tò mò hay hứng thú đến đâu cũng sẽ bị mai một dần qua thời gian.
Ngoài việc này ra, điều tra tai nạn hàng không lại là một chuyện vừa tẻ nhạt vừa lê thê.
Chú Joseph đã từng thốt: “Các tai nạn hàng không trên thế giới chỉ chia ra làm hai loại. Một, là có thể giải quyết trong một tuần. Hai, là phải mất hơn ba tháng.”
Nguyên nhân tai nạn máy bay, hoặc đơn giản đến nỗi liếc mắt một cái là thấy, ví dụ như lỗi của nhân viên Kiểm soát Không lưu, máy bay bị sét đánh hay bị chim tấn công; hoặc ẩn nấp khó tìm, náu mình ở nơi sâu nhất. Mất ba tháng đã là tính ít đi rồi, chứ điều tra mất ba năm, bốn năm là nhìn mãi thành quen. Còn nếu lâu hơn, đa số sẽ cảm thấy không điều tra được nữa.
Kết quả vụ tai nạn Emirates 411 không thể có được trong thời gian ngắn.
Ngay hôm sau buổi họp báo, Muhammad lại đưa Yamira Betty đến trụ sở.
Cánh phóng viên vây quanh trụ sở chính thấy bà bèn ùa lên. Muhammad và các nhân viên điều tra khác phải tốn hết bao nhiêu công sức mới đưa bà vào trụ sở được.
Lovince và chú Joseph đón tiếp bà ở trụ sở.
Lovince nhìn người phụ nữ trung niên gầy guộc, mặt vàng như nến trước mặt mình, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Vốn dĩ dựa theo quy định thì cô sẽ bị tống về Yemen vào cuối tháng này, nhưng bây giờ mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô bị cả thế giới nhìn chằm chằm vào. Vì lẽ đó mà trước khi có kết quả, chúng tôi và Cục quản lí di dân của các tiểu Vương quốc đã bàn bạc với nhau, xin cho cô tạm thời ở lại Dubai. Chúng tôi sẽ sắp xếp một căn hộ an toàn cho cô, cung cấp ba bữa cơm, xem cô như nhân chứng bí mật, và bảo vệ cô.”
Betty ngước mắt nhìn Lovince rồi nhìn sang chú Joseph. Mãi sau, bà ta mới gật đầu: “Được.”
Chú Joseph nhìn bà, đoạn mỉm cười, “Bây giờ Yemen vẫn đang chiến tranh, ở lại Dubai thật ra chưa hẳn là một chuyện xấu. Song, đó chỉ là một lí do chúng tôi mời cô đến vào ngày hôm nay, lí do thứ hai là chúng tôi muốn xác nhận lại lần nữa với cô, rằng trước khi cô thấy mảnh vỡ bay ra khỏi cánh, cô có nhận thấy bất cứ hiện tượng khác thường nào khác hay không. Xin cô hãy nhớ lại thật kĩ.”
Trong văn phòng UAAG, Lina đang pha cà phê cho cả bọn, làm một buổi trà chiều. Cô bưng từng chiếc cốc một lên bàn của mọi người, nhận lại những tiếng cảm ơn.
Tô Phi gục xuống bàn, vọc điện thoại không ngơi tay.
Trong thời gian nghỉ xả hơi khi đang làm thí nghiệm, không tìm thấy sự thật, sở thích gây hứng thú nhất của cậu chàng là lướt tài khoản Twitter chính thức của UAAG, nhìn xem mỗi giây tăng lên bao nhiêu fans.
Tô Phi ném điện thoại lên bàn: “Tôi vẫn nghĩ không thông! Chắc chắn NTSB không phải bên để lộ bí mật, GCAA cũng không giống như loại người đó. Sau khi vụ này bị vạch trần, GCAA và Cục quản lí di dân của các tiểu Vương quốc đều bị lên án, bị người ta mắng rất thê thảm. Vậy thì ngoài họ ra còn có thể là ai? Vì sao Emirates lại muốn tiết lộ chuyện này cho truyền thông?”
Phục Thành: “Tại sao lại khẳng định là Emirates?”
Tô Phi: “Hở?”
Phục Thành nhấp một hớp cà phê: “Holmes đã từng nói, khi đã loại bỏ những điều bất khả thi, thì thứ còn lại, dù có khó tin đến đâu, vẫn chính là sự thật.”
Trác Hoàn ngước mắt nhìn anh một cái, nhướn mày: “Dấu Bộ Tứ.”
Phục Thành ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Phải, chương đầu tiên của “Dấu Bộ Tứ”.” Anh tiếp tục nhìn về phía Tô Phi: “Ngoài NTSB, GCAA và Emirates thì thật ra còn có một bên cũng có thể tiết lộ chuyện cho truyền thông.”
Tô Phi phát hãi: “Không, không ai trong UAAG chúng ta để lộ cả!”
Phục Thành: “…”
Lina: “…”
Trác Hoàn bước đến chỗ Phục Thành, thành thạo kéo ngăn kéo của anh, lấy một thanh kẹo cao su ra, sau đó nói với Lina: “Em nhìn giấy tốt nghiệp của cậu ta chưa, chắc chắn là tốt nghiệp ở Harvard đấy chứ?”
Lina cười tủm tỉm: “Tô Phi vô cùng xuất sắc ở phương diện chuyên ngành.”
Tô Phi: “Này này này, tôi vẫn đang ngồi đây mà hai người nói xấu tôi thế hả? Vậy mọi người nói coi, không phải chúng ta, không phải NTSB, không phải GCAA, cũng không phải Emirates thì còn có thể là ai?”
Phục Thành đỡ trán: “Còn một người nữa… là chính Yamira Betty. Chính chị ấy có thể để lộ bí mật cho cánh truyền thông biết.”
Tô Phi sửng sốt, mãi sau mới lắc đầu nguầy nguậy: “Nhưng chuyện này đem lại lợi ích gì cho bà ấy đâu cơ chứ. Anh biết không, bây giờ bà ấy đang bị chửi té tát, ai ai cũng chửi bà ấy ích kỉ, chỉ vì lợi ích cá nhân mà giấu giếm suốt nhiều năm qua. Nếu bà ấy không đột nhiên bị tống cổ về nước thì có lẽ bà ấy sẽ giấu cả đời mất. Tai nạn hàng không không phải tai nạn xe cộ bình thường, có khi cái chứng cứ bà ấy giấu, và cả sự thật cuối cùng sẽ bị điều tra ra chính là đầu sỏ gây nên rất nhiều vụ tai nạn những năm gần đây đó!”
Cùng lúc ấy, trong phòng họp, cuộc thẩm vấn mới giữa chú Joseph, Lovince và Betty cũng tạm thời kết thúc.
Trước đi đứng dậy rời đi, chú Joseph lại nghĩ đến một việc, chú lại ngồi xuống: “Phải rồi, có chuyện tôi muốn hỏi cô. Sau khi chuyện bị vạch trần, cô có biết trong mắt cánh truyền thông lẫn dân chúng, họ đang đánh giá cô ra sao không?”
Người phụ nữ gầy guộc run lên, yên lặng cúi gằm mặt.
Chú Joseph: “Cô bị chửi rất thê thảm. Điều tra tai nạn hàng không là một lĩnh vực chuyên ngành không cho phép xảy ra sai lầm. Kể từ sau năm 1998, tổng số các vụ máy bay có người chết dính dáng tới Boeing 777 không dưới 20 vụ, còn những vụ không có người chết, nhưng có nhân viên bị thương, thậm chí là thương nặng khó lành là nhiều vô số kể. Vậy mà trong số đó, những vụ tìm ra được nguyên nhân chỉ chiếm 80%. Có lẽ hai mươi ba năm trước, nếu lúc đó cô nói ra chuyện cô đã chứng kiến, đội điều tra sẽ kiểm tra toàn bộ xác máy bay đã tan tác kia, tìm ra sự thật, làm cho nguyên nhân vụ việc này không bao giờ tái hiện nữa.” Dừng một chốc, ông nói tiếp: “Chứ không phải như bây giờ, chúng tôi chỉ còn lại một chút mảnh vỡ cỏn con, còn chiếc máy bay kia đã biến mất rồi.”
“Điều tôi muốn hỏi cô là, cô có biết sau khi cô tiết lộ chuyện này ra với cánh truyền thông, ngoài việc cô được ở lại thêm Dubai mấy tháng, thậm chí là hơn một hai năm, thì càng nhiều hơn cả là suốt quãng đời còn lại cô sẽ bị cả thế giới thóa mạ, bị hàng vạn người phỉ nhổ không?”
Yamira Betty vẫn cúi gằm mặt, không nói một lời.
Chú Joseph nhìn cái đầu bù xù của bà ta mà thở dài: “Đôi khi tôi cũng hi vọng rằng sự thật sẽ chẳng thay đổi vì câu nói của cô, nó vẫn là cái mà người ta điều tra ra vào hai mươi ba năm về trước. Nếu cô nói ra sớm thì có lẽ sự hi sinh của 38 con người năm ấy cũng sẽ có ý nghĩa. Mà sau đó, rất nhiều người chết trong các vụ tai nạn Boeing 777 chưa được điều tra ra cũng không uổng mạng chỉ vì nguyên do đó.”
“Suốt hai mươi ba năm qua, cô đã bao giờ hối hận, đã bao giờ nghĩ đến chuyện nói ra sự thật hay chưa? Có lẽ chỉ cần cô nói ra là có thể cứu được một mạng người, cứu được rất nhiều mạng người.”
Vẫn là sự im lặng dài đằng đẵng.
Ngay khi chú Joseph tưởng rằng người phụ nữ này không trả lời nữa, sẽ mãi mãi im lặng để ứng đối thì một giọng nữ khàn khàn khó nghe cất lên: “Từng nghĩ tới, không hối hận.”
Tôi đã từng nghĩ tới, song tôi chưa bao giờ hối hận.
Chú Joseph ngẩn ra.
Lovince cũng kinh ngạc nhìn người phụ nữ thấp bé gầy guộc trước mặt mình.
Bà ta vẫn cúi gằm mặt, gầy trơ xương, dường như chỉ một cơn gió thổi qua là có thể bay đi vậy. Nhưng bằng cái thân hình nhỏ thó đó, bà ta lại dùng ngữ điệu vô cùng kiên quyết, dứt khoát, ương bướng mà lặng lẽ nói: “Đến cả chính tôi còn chưa bao giờ được sống tốt, thì sao tôi phải bận tâm đến sự sống chết của kẻ khác?”
*Dú: Đến đây phải bình luận đôi ba câu.
Tôi nghĩ vụ án Rogge 318 không chỉ đem đến nỗi khổ đau suốt cuộc đời cho người thân người gặp nạn như Phục Thành, mà còn là nỗi dằn vặt dày xéo thầy Trác suốt gần năm năm trời. Hằng đêm, mỗi khi vào giấc ngủ, bao nhiêu tiếng than khóc, rên rỉ của những con người xấu số ấy sẽ dày vò chính thầy, khiến thầy gần như phát điên mà bán tống bán tháo của cải, dùng bao nhiêu thời gian vốn dĩ đã rất bận rộn để tìm cách, để đề ra những phương án cho dù cuộc điều tra đã ngừng, việc trục vớt đã bị chính phủ cho dừng. Nó là án treo, nhưng thầy vẫn luôn nỗ lực hết sức mình, thậm chí còn nghi ngờ chính kiệt tác của mình là F485 mà không chịu đổ tội qua loa cho người vô tội. Ở những chương trước có cảnh tả căn phòng ngủ của thầy bừa bộn, laptop luôn mở trên bàn, còn hay dậy muộn, âu cũng là vì thầy muốn tận dụng hết mọi khả năng cũng như thì giờ, công sức thầy có để tìm kiếm Rogge 318.
Còn Yamira Betty, quyết định của bà ta thật sự quá ích kỉ, nhưng con người ích kỉ vậy đấy. Bà ta đã từng có quá khứ và tuổi thanh xuân tuyệt đẹp biết bao nhiêu, có lẽ việc bà ta không muốn về quê hương cũng vì chính vẻ ngoài của bản thân, mà theo như lời Phục Thành, thì ở một nơi nghèo túng sẽ là họa. Bà ta sợ bị đuổi về, nên bà ta chọn con đường giấu giếm, cũng không hề thấy hối hận. Bà ta đáng thương, nhưng cũng quá đỗi ích kỉ, ích kỉ đến phát bực.