Chương 90: “Khoan đã, đây là gì, máy bay đang rẽ?”

"Khoan đã, đây là gì, máy bay đang rẽ?"

Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, do chiếc bàn dài nằm giữa phòng quá choán chỗ nên đã bị chuyển đi. Hàng chục nhân viên điều tra ngồi trong phòng họp, tập trung tinh thần nhìn màn hình chiếu.

Trác Hoàn gật đầu ra hiệu với Tô Phi, cậu chàng Punk hiểu ý ngay, mở dữ liệu hộp đen lên.

“Bản ghi hộp đen này là số liệu của động cơ bên phải, số liệu thao tác bộ phận máy bay cùng với ghi âm buồng lái.” Nói đến đây, tay cậu ta đã chỉ lên đồ thị dữ liệu.

Chỉ trong nháy mắt, những đường gấp khúc chằng chịt với màu sắc khác nhau xuất hiện trên màn hình. Ai nấy đều hít sâu một hơi, ngừng thở, mở to mắt nhìn màn hình. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch không dứt bên tai.

Trác Hoàn: “Bật ghi âm buồng lái lên.”

Tô Phi: “Rõ.”

Ngón tay Phục Thành dần siết lại thành nắm đấm. Anh trưng biểu cảm bình tĩnh quay đầu liếc Trác Hoàn bèn thấy hắn đương híp mắt, quét dữ liệu chuyến bay trên màn hình nhanh thoăn thoắt, có vẻ không chú ý tới động tĩnh bên anh. Phục Thành mím môi, dời mắt đi. Lúc này, bên cạnh mới có tiếng hừ khẽ, anh quay đầu nhìn sang theo phản xạ.

Trác Hoàn im lặng nhìn anh, hàng mày chau lại, xòe tay ra.

Phục Thành kinh ngạc một chốc, rồi chẳng mấy mà nỗi lo âu trong lòng vơi đi. Anh vươn tay ra, nắm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay Trác Hoàn âm ẩm và nóng, sau khi tiếp xúc da thịt, sự ấm áp dâng cuồn cuộn không ngơi lan ra từ nơi gắn bó. Cõi lòng đương thấp thỏm của Phục Thành chợt thả lỏng, song anh còn chưa kịp thư thái được là bao thì nghe thấy tiếng ồn chóe tai của dòng điện cất lên từ loa.

Ai nấy có mặt tại đây đều nhíu mày theo phản xạ. Âm thanh này giống như tiếng móng tay cào lên thủy tinh, làm người ta có cảm giác khó chịu.

Trác Hoàn ngẩng đầu, giọng không vui: “Tô Phi?!”

Tô Phi cũng bị oan: “Sao trách tôi được chứ, cái hộp đen này bị hỏng nghiêm trọng, nhất là ghi âm buồng lái, bị hỏng một nửa. Tôi đã cố gắng hết sức để xóa bớt những tạp âm hỏng này rồi đó, nhưng nếu sửa soundtrack thì có thể sẽ ảnh hưởng đến nội dung ghi âm.”

Phục Thành: “Tiếp tục đi.”

Tô Phi bật tiếp ghi âm buồng lái.

Hộp đen của McFly F485 lưu giữ ghi âm buồng lái hai tiếng trước khi rơi. Nó được lưu giữ bởi thiết bị điện tử, cứ cách hai tiếng sẽ tự động xóa bản ghi và ghi âm lại lần nữa. Tô Phi sửa được bản ghi trong hộp đen dài 1 tiếng 43 phút, căn cứ theo đồ thị sóng âm, họ bắt đầu nghe ghi âm từ mười lăm phút cuối.

Đoạn ghi này bị ngắt quãng.

Bởi nó đã bị hỏng quá nghiêm trọng.

Trong bản ghi âm buồng lái lộn xộn và không rõ này, Phục Thành phải phân biệt mất hai phút mới biết hai người đang nói là ai.

Đó là hai cơ phó trên chuyến bay Rogge 318: William Clifford và David Coster.

Nhưng tiếng quá ồn, nhiều tạp âm kì quặc đan xen trong môi trường ghi khiến người ta rất khó mà nghe ra câu nào là William nói, câu nào là David nói. Họ đều là người Mỹ, có khẩu âm giống nhau, thậm chí còn trạc tuổi nhau, rất khó mà nghe ra sự khác biệt qua giọng theo tuổi tác.

“Hôm nay phần ăn A thế nào?”

“Hãy tin tôi đi, món rau hấp pho-mát là món dở nhất tôi từng ăn đó.”

“Ha ha, anh có bao giờ ăn món nào trên máy bay mà ngon được hả…”

Ban đầu hai cơ phó đang ngồi buôn dưa về suất ăn trên máy bay hôm nay. Họ không hề hay biết rằng đó là mười lăm phút cuối cùng trong đời mình. Ngữ điệu họ rất đỗi thoải mái, thích chí, thậm chí còn có thì giờ mà than thở về việc suất ăn có nên thêm nguyên liệu là pho-mát hay không.

Tất thảy đều hết sức bình thường.

William và David nói chuyện suất ăn xong thì im lặng một lát, không biết mỗi người đang làm việc gì.

Sau đó, họ lại tán gẫu đôi câu về ông cơ trưởng hợp tác chưa được bao lâu này.

“Ông ấy quả là một người đáng thương.”

“Anh nói chí phải.”

Phục Thành lẳng lặng lắng nghe, nét mặt bình tĩnh. Song, chỉ duy Trác Hoàn – người đang nắm tay anh – mới biết được, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và ung dung của chàng trai này đã là cõi lòng dậy sóng cuồn cuộn. Ngón tay Phục Thành run rẩy không ngơi, từ khoảnh khắc khi anh nghe ra hai phi công trong buồng lái là cơ phó, không có Tề Chí Phong, thì tưởng như một người sắp chết chìm vùng vẫy bơi lên mặt nước, từ ranh giới kề cận cái chết hớp lấy một hơi không khí cuối cùng.

Lòng bàn tay Phục Thành rịn mồ hôi.

Rogge 318 là chiếc máy bay vượt biển chặng dài. Một máy bay như vậy yêu cầu phải có ít nhất là ba phi công thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Khi phát sinh tai nạn, Tề Chí Phong không ở buồng lái, thầy đang nghỉ theo quy định…

Thầy đang nghỉ ngơi!

Điều này đồng nghĩa với việc vụ tai nạn máy bay này không hề liên quan đến thầy, không phải lỗi của thầy!

Mừng rỡ, nhẹ nhõm, hổ thẹn, buồn bã.

Bao cảm xúc phức tạp xao động trong lòng anh, Phục Thành nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Đúng lúc này, anh chợt nghe một giọng nói bất thường, không được tự nhiên từ loa: “Mẹ kiếp, có lẽ trước khi lên máy bay, tôi không nên uống chai coca cola ướp lạnh kia mới phải.”

Câu này vừa dứt, ai nấy trong phòng họp đều ngẩn ra. Giây tiếp theo, họ hồi hộp nhìn chằm chằm vào cái loa đang truyền âm thanh. Dù rằng biết thừa nó chỉ là một cái loa, nhìn nó cũng sẽ không có gì thay đổi, thế nhưng vào lúc này đây, họ đều không hẹn mà cùng làm vậy.

Kể cả Phục Thành.

Phục Thành nhìn lom lom chiếc loa kia, nghe thấy cuộc đối thoại truyền ra từ nó.

“Sao vậy David, cậu đau bụng à?”

“Đúng là hơi đau, hình như tôi bị tiêu chảy rồi. Trước khi lên máy bay tôi có uống một chai coca lạnh. Tôi biết tôi không nên uống nó, nhưng trời nóng quá.”

“Không thể nào, đó là chuyện vài tiếng trước cơ mà.”

“Nhưng tôi muốn đi ngoài thật.”

“Thôi, cũng sắp đến giờ cậu giao ban với cơ trưởng rồi, chi bằng bây giờ hai người giao ban luôn đi. Tôi sẽ bắt liên lạc với Ellie và bảo cô ấy đánh thức cơ trưởng dậy giúp cậu cho. Cậu có nhịn được lát nữa không?”

“Không sao, tôi có thể nhịn thêm mấy phút nữa, nhưng anh hãy nhanh lên nhé.”

Trong loa nhanh chóng phát ra giọng tiếp viên nữ ngọt ngào, ấy vậy mà đôi mắt Trác Hoàn co lại, nói ngay với Tô Phi: “Trình chiếu số liệu động cơ bên phải ở mười phút cuối lên màn hình.”

Tô Phi: “OK.”

Tô Phi gõ máy nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy mà chiếu số liệu động cơ bên phải máy bay lên màn hình chiếu, thậm chí còn cực kì hiểu ý mà sắp xếp lại một cách hợp lí ghi âm buồng lái và số liệu động cơ dựa theo thời gian, không chênh một giây phút nào để tiện cho việc quan sát.

Không lâu sau, một giọng nam chín chắn cất lên, giọng điệu có hơi ngạc nhiên: “Công suất động cơ tụt xuống.”

Trác Hoàn quay đầu liếc mắt với Phó cục trưởng Andrew, rồi lại tiếp tục nhìn về phía màn hình chiếu.

Lovince tức thì nói thay cho cấp trên mình. Gã nhìn kĩ: “Đúng vậy, kể từ lúc họ nói cái câu “Trước khi lên máy bay tôi có uống một chai coca lạnh”, công suất của động cơ bên phải đã bắt đầu tụt xuống với một tốc độ cố định.” Dừng đoạn, gã chợt vỡ lẽ ra: “Thôi chết, họ không phát hiện ra?”

Đương nhiên hai phi công trong buồng lái đã không hề phát hiện, họ đang nói đến chuyện David đột nhiên muốn đi vệ sinh.

William vừa bắt liên lạc với tiếp viên để nhờ cô đi gọi cơ trưởng, vừa quan sát tình hình của ông bạn. David ngày càng không còn tâm trạng đâu mà để ý đến đồng hồ đo của máy bay nữa, bụng anh ta đang rất đau, thậm chí còn cầm lòng không đậu bật ra vài tiếng rên rỉ.

Thế nhưng, nghe giọng của họ, cả phòng họp lại lặng ngắt như tờ.

Mãi sau, chú Joseph mới thở dài: “Cũng không thể trách họ được, đằng nào họ cũng đã cài chế độ lái tự động rồi. Dựa theo những gì chúng ta trông thấy hiện giờ, dữ liệu chuyến bay cho thấy có thể họ đã không thực hiện một thao tác đặc biệt nào, và họ cũng không ngờ chiếc máy bay tự động lái này sẽ gặp chuyện bất thường. Hơn nữa, đây chỉ là một sự bất thường nằm trong phạm vi khống chế được. Cậu xem, máy cảnh báo đâu có vang lên, đúng chứ?”

Là một người đã từng làm cơ trưởng, từng trải nghiệm một vụ tai nạn máy bay thảm khốc đã giúp chú Joseph trở nên nhạy cảm hơn với những thao tác của phi công khi gặp sự cố, đồng thời có thể thông cảm cho họ hơn.

Nói xong, chú Joseph nhìn sang Trác Hoàn.

Trong căn phòng họp này, không một ai hiểu rõ McFly F485 và có thể đánh giá hệ thống lái tự động của nó hơn Trác Hoàn.

Trác Hoàn trưng nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng mà nhìn đồ thị dữ liệu chuyến bay. Hắn không mở lời, trong phòng cũng chẳng ai dám hé răng cho đến khi Phó cục trưởng Andrew thốt lên: “Có lẽ họ đã gặp phải nhiễu loạn khí. McFly F485 sở hữu hệ thống lái tự động tiên tiến nhất hiện nay, và để đảm bảo cho trải nghiệm lái tốt nhất cho phi công, nó cũng sẽ tự điều chỉnh động lực hai bên động cơ một cách thích hợp, giảm bớt sự xóc nảy.”

Ai nấy nhìn về phía Trác Hoàn đặng xác minh lại với hắn.

Trác Hoàn vẫn nhìn màn hình chiếu. Vài giây sau, hắn không quay đầu liếc Andrew mà chỉ đáp một cách điềm nhiên: “Ông ấy nói đúng.”

Mọi người tiếp tục nghe ghi âm buồng lái.

Trong bầu trời đêm vô tận, trên vùng trời của biển cả mênh mông, sự suy giảm động lực của động cơ bên phải của máy bay mới chỉ là khởi đầu. Dần dà, chẳng hiểu sao, nó bắt đầu rẽ về bên phải ở mức độ nhỏ.

Trong phòng họp tọa lạc tại trụ sở điều tra chính, nhìn đồ thị dữ liệu lạnh căm kia, nghe tiếng tạp âm rè rè từ loa nọ, ai nấy đều mặt nặng như chì, im lặng đợi chờ khoảnh khắc buông xuôi cuối cùng.

Tuy nhiên, hai phi công trong buồng lái đã không hề xem nhẹ tất thảy.

Khoảng trời đen như hũ nút ngoài kia làm họ không thể phát hiện máy bay đang thực hiện động tác rẽ phải bằng thị lực được, thậm chí trọng lực tại buồng lái và chất dịch ở ốc tai đều đạt trạng thái cân bằng, thành ra họ không hề nhận ra cơ thể của mình đang nghiêng. Thế nhưng, William vẫn chú ý đến sự bất thường của máy móc.

“Khoan đã, đây là gì, máy bay đang rẽ?”

Câu hỏi này như tia sét thức tỉnh tất cả.

Do đau bụng nên giọng David hơi biến tướng: “Độ cao, độ cao… chỉ còn mỗi 22,000 feet.”

(*22,000 feet = 6705 m)

William: “Cái đéo gì vậy?! Chuyện gì đã xảy ra?”

Cạch, cửa mở. William vội ngoái đầu nói: “Cơ trưởng, chú hãy đến đây xem chuyện gì xảy ra đi.”

Phục Thành ngừng thở.

Ngay sau đó là chất giọng trầm lắng và mạnh mẽ của Tề Chí Phong: “Chuyện gì?”

William nhanh chóng báo tình hình.

Tề Chí Phong quyết định rất nhanh: “Để tôi kiểm soát máy bay.”

David tức thì rời khỏi ghế lái chính, nhưng trong ghi âm buồng lái đứt quãng tiếp đó, ai ai cũng nghe thấy cậu cơ phó sớm đã đau bụng những mấy phút không hề rời khỏi buồng lái. Cậu ta vẫn luôn ngồi trong buồng lái, trao đổi với đồng nghiệp, nỗ lực khống chế chiếc máy bay này.

Trên chiếc máy bay vẫn luôn rẽ về hướng phải, không ngừng giảm độ cao này, cơ phó lo lắng lật “Sổ tay lái máy bay an toàn”, còn cơ trưởng thì kiểm soát nó.

Ấy vậy mà trong ghi âm không còn ghi lại câu nói tiếp theo của họ nữa, tất cả chỉ là tiếng dòng điện chói tai.

Có thể nhìn thấy từ đồ thị dữ liệu chuyến bay rằng, 30 giây sau khi Tề Chí Phong nắm quyền lái máy bay vào tay, máy bay đã nghiêng mình một góc lớn hơn 45 độ, cả chiếc máy bay chợt lâm vào tư thế xoay tròn khủng khiếp.

Phục Thành, chú Joseph, Lovince…

Toàn bộ phi công hoặc những người từng là phi công có mặt tại đây đều nhìn đăm đăm vào đồ thị dữ liệu này, đều đang cầu nguyện, đang ước rằng phi công sẽ tắt hệ thống lái tự động thật nhanh. Đó là chuyện đầu tiên mà họ cần phải làm.

Thế nhưng, họ đã không tắt.

Tề Chí Phong, William Clifford, David Coster.

Không ai trong ba phi công ưu tú này đã tắt hệ thống lái tự động trước rồi bật chế độ lái bằng tay.

Việc xoay tròn khủng khiếp và mất trọng lực mãnh liệt đều bị khắc sâu trên đồ thị dữ liệu lạnh lẽo này.

Ngay lúc này đây, ít ra ai nấy có mặt cũng đã biết vào khoảnh khắc Rogge 318 rơi xuống đã gặp phải chuyện gì.

Trên độ cao 20,000 feet, họ bắt đầu nếm trải vòng chuyển động nghiêng trời lệch đất. Máy bay như một trục lăn trên không, chuyển động nhanh như cắt. Những ai thắt dây an toàn có lẽ sẽ không bị hất văng ra, còn người không thắt dây, hay người ở trong buồng vệ sinh, thậm chí là những tiếp viên hàng không đang chuẩn bị thức ăn thức uống cho hành khách e là đã tắt thở vào năm phút trước khi máy bay rơi xuống biển.

Kế tiếp là sức ép khủng khiếp lớn hơn ít nhất gấp ba lần so với trọng lực.

Người còn sống sẽ bị ép cứng trên ghế máy bay, không thể thở, không thể nói, không thể hoạt động.

Sức ép quá lớn làm mạch máu vỡ ra, những ai có sức khỏe yếu rất có thể vào giây phút này đã lên cơn sốc, người khỏe mạnh hơn hãy còn chịu đựng nỗi tra tấn kinh hoàng này. Mãi đến năm phút sau, máy bay mới đâm sầm vào biển.

“Tít…”

Trong loa là tín hiệu bận the thé, file ghi âm đã phát hết.

Rất lâu sau, Phó cục trưởng Andrew mới mở lời: “Có một câu hỏi được đưa ra, tại sao nửa phút cuối cùng, chiếc máy bay này đột nhiên bắt đầu tự động sửa đúng tư thế bay, không còn xoay tròn nữa mà lại xoay bụng xuống dưới và rơi xuống biển?”

Ông ta không chỉ mặt gọi tên, nhưng ai cũng biết thừa người ông ta hỏi là Trác Hoàn.

Cũng chỉ mình Trác Hoàn mới có thể trả lời câu hỏi của ông ta.

Trác Hoàn đáp bằng giọng bình tĩnh: “Bởi vì nó là McFly F485, tôi đã lắp đặt hệ thống chống sốc mới nhất mà tôi thiết kế ra lên nó. Khi độ cao thấp hơn 1500 feet, nó sẽ tự động kiểm tra thế bay và vận tốc, đồng thời sửa lại.”

(*1500 feet = 457 m)

Levi Andrew À khẽ, gõ cụm “Hệ thống chống sốc” xuống laptop, đồng thời đánh thêm ba dấu chấm than lớn đỏ chót ngay sau. Tiếp đó, ông ta nhìn sang Trác Hoàn, mặt không đổi sắc: “Hệ thống chống sốc này đã đảm bảo cho việc hôm nay chúng ta có thể ngồi ở đây mà nghe cái ghi âm này, nhìn những số liệu này. Nếu không có nó thì ngay lúc máy bay đâm xuống biển, chắc chắn nó đã vỡ nát rồi. Patrick à, cảm ơn cậu, cậu quá đỗi vĩ đại.”

Trác Hoàn quay đầu nhìn ông ta, nhếch miệng cười lạnh: “À, không phải cảm ơn đâu.”

*Tác giả:

Chương này tham khảo vụ tai nạn Aeroflot 593, cũng tức là vụ án do trẻ con táy máy nổi tiếng.

*Chú thích:

Có lẽ vụ tai nạn Aeroflot 593 là vụ tai nạn khó chấp nhận nhất trong lịch sử hàng không khi mà viên phi công Yaroslav Kudrinsky đã để cho 2 đứa con của mình nghịch các nút điều khiển trên máy bay.

Vụ tai nạn xảy ra vào ngày 23/3/1994 khi máy bay Aeroflot bay từ Moscow đi Hong Kong.

Theo các đoạn ghi âm thu lại được, ông Kudrinsky đã rủ 2 đứa con của mình là Yana 12 tuổi và Eldar 15 tuổi vào buồng lái giữa đêm.

Eldar Kudrinsky, con trai 15 tuổi của cơ trưởng đã vô tình tắt chế độ bay tự động khiến động cơ ngừng hoạt động. Khi cơ trưởng phát hiện ra thì sự việc không thể cứu vãn được nữa, chiếc Airbus A310-304 đã rơi tự do xuống đất ở Siberia khiến toàn bộ 75 hành khách và phi hành đoàn thiệt mạng.

UAAG – Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không

UAAG – Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không

Status: Completed Author:

Văn án:

Bốn năm trước, một vụ tai nạn máy bay bí ẩn đã cướp đi đồng đội và người thân yêu nhất của anh.

Ngày nay, Thiếu tá Không quân trẻ nhất Trung Quốc – Phục Thành – được đặc biệt chiêu mộ tới tổ chức hợp tác đa quốc gia điều tra tai nạn hàng không UAAG (United Aviation Accident Group) làm cố vấn điều tra sự cố máy bay cho các quốc gia trên thế giới.

Những lời cầu cứu phát ra từ chiếc hộp đen bị thất lạc, xác máy bay bị tàn phá ánh lên khoảng cách nơi lằn ranh giữa sự sống và cái chết.

Và cả sự thật đến muộn từ bốn năm về trước.

Các chuyên gia điều tra sự cố máy bay hàng đầu toàn thế giới đã tụ hội lại như vậy.

Chúng tôi phá tan làn sương mù dày đặc, truy tra sự thật để được chao liệng trên bầu trời, ôm lấy tự do.

***

Trác Hoàn x Phục Thành

Tôi bắt lấy cánh chim kiên cường, để ngọn lửa và bão lửa thổi bùng thành gió, vượt qua vực sâu nơi Lôi Thần thét gào, kiếm tìm thành trì chan chứa sữa bùi và mật ngọt.

Chúa đã lập lời thề với người, rằng bầu trời sẽ là vùng đất hứa của con.

Thuyền chính: Trác Hoàn (Reid Irvin Patrick) x Phục Thành (Evan Fu)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset