Thẩm Lưu Hưởng chôn mặt vào gối đầu, tóc đen rũ tán, ngồi yên trên mặt đất lạnh băng.
Đến tận giờ Tý, y đứng dậy, lại lần nữa xuất hiện ở Phục Yêu Lao, đệ tử thủ vệ thấy thế liền tiến lên hành lễ, theo lệ muốn Tông Chủ Lệnh.
Nhưng trong phút chốc, uy áp làm người hít thở không thông bao phủ lên người hắn, tứ chi không khỏi nhũn ra, té ngã trên mặt đất không thể động đậy.
“Tiên, Tiên quân……”
Đệ tử phụ trách thủ vệ đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, đối mặt với tu sĩ Hóa Thần cảnh, không có nửa phần sức phản kháng. Chỉ dựa vào uy áp là có thể làm tất cả nằm sấp xuống.
Thẩm Lưu Hưởng xâm nhập vào Phục Yêu Lao.
Chỉ chốc lát sau, đêm yên lặng bỗng ồn ào náo động lên.
“Tiên quân ban đêm xông vào Phục Yêu Lao cứu Hung Thú!”
“Y thực sự có can đảm kia? Mấy người Lam Tông chủ còn ở đây, thật không muốn sống nữa.”
“Hồ đồ a! Yêu thú hung ác bực này, nếu không diệt trừ, ngày sau tất thành họa lớn. Ta thấy y mất trí rồi!”
Trong lao.
Ánh kiếm chợt lóe, Xích Huyền Thiết đứt rời.
Thẩm Lưu Hưởng đỡ lấy Chu Huyền Lan, móc ra một viên Hồi Nguyên Đan, đút vào trong miệng hắn.
Chu Huyền Lan ngửi được một cỗ dược vị trên người y, nhíu nhíu mày, tầm mắt dừng ở cây nhân sâm buộc bên hông y, đột nhiên ngẩn người.
“Đây là…… Bặc Bặc sao?”
Trừ đuôi mắt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra một mạt hồng nhàn nhạt, trên mặt đã không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, “Trái cây kia đã tốn hết linh khí nó tích lũy vạn năm. Bây giờ biến trở về nguyên hình.”
Ánh mắt Chu Huyền Lan khẽ run: “Thực xin lỗi. Sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng lắc lắc đầu: “Là ta không ý thức được sớm hơn. Nó còn sống. Về sau ta sẽ chiếu cố tốt cho nó. Bây giờ ngươi đi với ta là được.”
Y đang nói, vừa nhấc mắt, phát hiện ở cửa có bóng người, thẳng thân mà đứng, không biết đã tới được bao lâu rồi.
Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi muốn cản ta?”
Diệp Băng Nhiên cầm kiếm trong tay, ý tứ rõ như ban ngày.
Hắn đã biết được việc sư tổ, không trách Chu Huyền Lan. Nhưng đối phương là Yêu thú, tuổi còn nhỏ đã có thể làm bị thương nặng tu sĩ Đại Thừa cảnh. Uy hiếp quá lớn.
Thẩm Lưu Hưởng thả người ra, không khác gì thả hổ về rừng.
Diệp Băng Nhiên nhìn Chu Huyền Lan, luôn cảm thấy một ngày kia, hắn sẽ lộ ra răng nanh móng vuốt vẫn luôn che dấu, xâu xé mọi người tan thành từng mảnh, bao gồm cả Thẩm Lưu Hưởng.
“Làm hắn mất hết tu vi nhốt trong Phục Yêu Lao. Ta đảm bảo hắn sẽ không chết.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Nhiều lời vô ích.”
Lời vừa rơi xuống, y ra tay trước. Hai đại tu sĩ Hóa Thần cảnh đấu pháp, nháy mắt san Phục Yêu Lao thành bình địa.
Vài dặm xung quanh, không ai lại gần mảy may.
“Là Diệp Kiếm Tôn!”
“Nghe nói sư tổ thân thể ôm bệnh, Lam Tông chủ với Ninh sư thúc thủ ở đó. Vốn tưởng rằng không ai có thể ngăn Thẩm Lưu Hưởng lại. Giờ Kiếm Tôn tới thật tốt quá!”
“Kiếm Tôn chưa bước vào Hóa Thần cảnh đã có thể chiến một trận với tu sĩ Hóa Thần cảnh. Hiện giờ tu vi tăng nhiều, nhất định có thể đánh bại y!”
Chúng đệ tử biểu tình xúc động phẫn nộ, lụa trắng trên bội kiếm bay loạn trong gió.
Trong khoảnh khắc, lại bình tĩnh trở lại.
Đại chiến vốn tưởng rằng sẽ liên tục hồi lâu, đột nhiên im bặt.
“Đương……!”
Một thanh trường kiếm từ giữa không trung rơi xuống, tỏa ra hàn khí băng sương, rơi trên mặt đất.
Đệ tử Kiếm Tông một mảnh lặng im.
Kiếm này quen mắt vô cùng, là bội kiếm của Kiếm Tôn.
Đợi bụi mù tan đi, Thẩm Lưu Hưởng một tay lôi kéo Chu Huyền Lan, tay kia cầm kiếm, mũi kiếm tỏa ánh lạnh lẽo chỉ thẳng cổ họng Diệp Băng Nhiên.
Chỉ kém mảy may, liền có thể đoạt đi tính mạng này.
Mọi người kinh hãi: “Kiếm Tôn!!!”
Thẩm Lưu Hưởng lông tóc vô thương, tay cầm kiếm vừa chuyển, chuôi kiếm đánh lên người Diệp Băng Nhiên, đem người đánh bay.
Diệp Băng Nhiên ngã trên một mảnh phế tích, phun ra búng máu.
Triệu Lâm vừa đuổi tới, thấy thế vội đến nâng lên.
Hắn nhìn Thẩm Lưu Hưởng xoay người rời đi, tầm mắt lại trở xuống người Diệp Băng Nhiên, thở dài một tiếng, “Sư huynh tội tình gì phải vậy?”
Không muốn đối địch với Thẩm Hương ca ca, tránh chiến như hắn với Ninh sư thúc là được, hà tất phải như thế?!
Diệp Băng Nhiên nhìn về phía thân ảnh càng lúc càng xa, bất đắc dĩ rũ mắt, “Vẫn là không hạ thủ được…… Ngày sau, nếu Chu Huyền Lan hại Tu Chân giới đến trăm họ lầm than, thì tội của ta là lớn nhất.”
Chu Huyền Lan quay đầu nhìn lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt, nắm ngược lấy tay Thẩm Lưu Hưởng. Tu vi của hắn tuy đã khôi phục, nhưng thời gian quá ngắn, chút linh lực trong cơ thể hắn trong tình huống này cơ bản không đáng kể.
Cái gì cũng không làm được, còn phải để sư tôn tới bảo hộ hắn.
Sắc mặt Chu Huyền Lan khó coi, rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể cầm tay Thẩm Lưu Hưởng chặt hơn một chút.
Các tông phái tới Kiếm Tông tham dự yến hội, bị đại sự liên tiếp xảy ra đánh vào đã chết lặng, giờ phút này chỉ nhớ kỹ một sự kiện.
Người bên cạnh Thẩm Tiên quân là đại Yêu, từng bộc phát ra sức lực làm người sợ hãi, ngày sau tất thành họa lớn, tuyệt đối không thể để mối họa này chạy trốn!
Không biết ai dẫn đầu rống lên một tiếng “Giết hung thú”, mọi người rút pháp khí, cùng tấn công.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng đạm nhiên, bước lên phía trước một bước, uy áp Hóa Thần cảnh từ người y tỏa ra, khoảnh khắc làm hơn phân nửa người nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Còn lại những người tu vi cao một chút, đầu ngón tay y niết quyết, hơn một ngàn sợi tơ phiếm ánh đỏ hiện lên giữa không trung, quấn lên đánh úp lại mọi người, vòng lên cổ tay, cột vào mắt cá chân, quấn lên cổ đều có.
Giữa môi y nhẹ thở một chữ: “Trói.”
Trong lòng mọi người giật nảy, sắc mặt đại biến.
“Chuyện gì vậy? Tu vi của ta! Sao tu vi lại không còn?”
“Tà thuật gì đây?”
“Đây, đây là Phược Linh Thuật. Pháp thuật độc môn của Ma Tôn!”
Thẩm Lưu Hưởng một lần đem linh lực hóa thành ngàn sợi Dây Phược Linh, thời gian áp chế tu vi sẽ ngắn lại. Cũng may, như vậy cũng đủ để y dẫn người rời khỏi Kiếm Tông.
Quét dọn tảng lớn trở ngại, linh lực trong cơ thể Thẩm Lưu Hưởng cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Lúc này, một đám người chậm chạp ngăn ở phía trước, thân mặc bạch y, ở giữa điểm xuyết hoa mai.
Chu Huyền Lan nhìn một đám gương mặt quen thuộc, phát hiện trong đó còn có người hắn đã từng cứu, khóe môi nháy mắt gợi lên một mạt cười lương bạc.
“Bọn họ chỉ nghe lệnh hành sự.”
Giải thích xong, Thẩm Lưu Hưởng ra tay. Một đạo thân ảnh đột nhiên chắn phía trước bọn họ.
Đệ tử Thanh Lăng sửng sốt, có người cả giận nói: “Lăng Kim Diệp, ngươi điên rồi sao?!”
“Sư tôn dạy ta, mọi việc tùy tâm.” Lăng Kim Diệp rút kiếm tương hướng, “Ta không quen biết cái gì Hung Thú Yêu tộc, chỉ biết có đồng môn tên Chu Huyền Lan.”
Sắc mặt hắn nghiêm túc: “Là các ngươi sai rồi!”
Chúng đệ tử Thanh Lăng biểu tình khẽ biến, không ít người trên mặt lộ ra biểu tình bối rối.
Cảnh tượng ngày ấy phong vân biến sắc, yêu khí hung lệ đầy trời, vẫn luôn như khói mù bao phủ trong lòng bọn họ, không ai không sợ hãi, không ai tâm không sinh khiếp đảm.
Tuy là đồng môn sớm chiều ở chung, nhưng hắn là Yêu thú cực kỳ hung ác, diệt trừ lại có gì không đúng?
“Không phải tộc ta, tất có dị tâm!”
Nơi xa vang lên một tiếng nói hồn hậu, giây lát, đoàn người Tây Dương Tông đuổi tới.
Kim Hạng Thiên tươi cười lạnh lẽo: “Tiên quân bao che tiểu yêu này, có rắp tâm gì?”
Thẩm Lưu Hưởng cười nhạo: “Đồ đệ cứu sư phụ, sư phụ cứu đồ đệ, là muốn rắp tâm cái gì?”
Kim Hạng Thiên gầm lên: “Ngươi không màng đến an nguy của Tu Chân giới, khăng khăng thả chạy Yêu thú này, uổng là Tiên quân! Hôm nay ta không chỉ muốn giết đồ đệ này của ngươi, còn muốn đem ngươi ra công lý!”
Thẩm Lưu Hưởng nắn vuốt vạt áo, sờ soạng Ngọc Hoàng trước ngực.
“Xử trí ta? Ngươi không có tư cách!”
Y híp mắt phượng, khóe môi gợi lên một mạt khí thế kiêu ngạo, “Cái khác chưa nói. Giờ ta đứng bất động ở đây, ngươi chỉ lo toàn lực đánh úp lại. Nếu có thể tổn thương ta nửa phần, ta gọi ngươi một tiếng cha.”
Hoàng Ngọc giấu dưới áo đột nhiên sáng lên, tựa hồ có chút bất mãn.
Mọi người ở đây nghe thế lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Tây Dương Tông chủ tu vi xếp trên Thẩm Lưu Hưởng, chính diện đấu pháp cũng không có vài phần thắng, còn dám nói lời ngông cuồng. Nói đứng tại chỗ không hoàn thủ, không phải tìm chết sao?!
Kim Hạng Thiên cười lạnh, lập tức đánh tới: “Cô hồn trong tay ta nhiều vô số, không phải chỉ có một mình ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng đứng im tại chỗ, không làm bất kỳ hành động chống cự gì, chỉ một bàn tay chế trụ Chu Huyền Lan muốn tiến lên.
“Phanh……!”
Một phương thiên địa chấn động, kim quang hiện ra, chiếu sáng hơn phân nửa Kiếm Tông.
Mọi người mở to mắt, chỉ thấy Kim Hạng Thiên lúc trước hùng hổ giờ nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lẫn vài mảnh nội tạng.
Một khối Hoàng Ngọc che trước người Thẩm Lưu Hưởng, vô số kim văn đan xen, kết thành một đạo hư ảnh giữa không trung.
Kim quan áo bào trắng, hỏa phượng quanh thân, lộ ra thần uy vô thượng.
“Đế Quân……!”
Ánh sáng của Hoàng Ngọc tắt ngấm, được Thẩm Lưu Hưởng để vào trong lòng ngực.
Mọi người lại nhìn về phía y, ánh mắt tức thì thay đổi, đều lộ ra ý kiêng kị. Vật của Đế Quân, vậy mà lại xuất hiện ở đây. Thật sự không thể tưởng tượng.
Nhân lúc mọi người còn đang ngẩn ra, Thẩm Lưu Hưởng kéo Chu Huyền Lan liền chạy. Chớp mắt đã đến cửa sơn môn Kiếm Tông.
Người phía sau đuổi theo không kịp, biểu tình trên mặt Thẩm Lưu Hưởng hơi thả lỏng một chút. Nhưng vừa nhìn về phía trước, sắc mặt nháy mắt biến đổi, một lần nữa ngưng trọng lên.
Một nam tử áo xanh đang dựa vào tượng đá ngoài cổng, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, tay cầm quyển sách, tầm mắt lẳng lặng dừng trên trang sách.
Phát hiện y đã đến, hắn khẽ nâng mi mắt, lộ ra một chút cười khẽ: “So với trong tưởng tượng của ta, sư đệ còn đến sớm hơn một chút.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng phát lạnh: “Sư huynh nhất định phải đuổi cùng giết tận?”
“Phải.” Lăng Dạ cất sách, ánh mắt dừng trên người Chu Huyền Lan, “Hắn vốn không nên tồn tại. Ta tới bình định.”
Hắn cũng không cho Thẩm Lưu Hưởng cơ hội phản ứng, thân hình nhoáng lên, liền xuất hiện ở phía sau Chu Huyền Lan, một chưởng đánh úp về phía đan điền hắn.
“Giết hắn, dễ như trở bàn tay.”
Lăng Dạ thu tay lại, nhìn thân ảnh thiếu niên dần dần ngã xuống, ánh mắt hờ hững.
“Sư đệ, ngươi không ngăn được ta.”
Nhưng vừa dứt lời, liền thấy Thẩm Lưu Hưởng đưa lưng về phía hắn, đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân hình mảnh khảnh chao đảo.
Thần sắc Lăng Dạ cứng đờ, duỗi tay đỡ lấy y.
Thẩm Lưu Hưởng che đan điền, khụ thật mạnh một tiếng, máu tươi từ giữa môi tràn ra, nhiễm đỏ cái cằm trắng nõn tinh xảo.
Sắc mặt Lăng Dạ thay đổi, nhìn về phía mặt đất. Thiếu niên vốn nên đan điền tan nát, một kích phải chết, lại vẫn giữ được một chút đường sống.
Hắn nắm chặt cổ tay Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi đã làm gì?”
“Đồng Sinh Đồng Tử Thuật,” Thẩm Lưu Hưởng xoa vết máu bên môi, hàng mi run rẩy, “Sư tôn dạy, sư huynh hẳn là không xa lạ.”
Mọi người vội vàng chạy đến, sợ tới mức đóng băng tại chỗ.
Lăng Dạ vậy mà bóp cổ Thẩm Lưu Hưởng, sắc mặt lạnh băng xưa nay chưa từng có, như là muốn giết y!
Lăng Dạ: “Ngươi vì hắn mà ép ta đến mức này?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ta chỉ là vô tình. Nhưng nếu sư huynh cho rằng như vậy, thì là như vậy đi.”
Mặt Lăng Dạ như sương lạnh, cái cổ trắng nõn yếu ớt ở trong tay hắn, chỉ cần nhẹ nhàng dùng thêm chút lực, uy hiếp nằm trên mặt đất liền có thể theo đó mà trừ bỏ.
Chuyện này đối với hắn mà nói, là chuyện cực kỳ quan trọng.
Lăng Dạ dần dần siết chặt đốt ngón tay, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm Lưu Hưởng thở không nổi, ánh mắt tan rã, bàn tay bóp cái cổ kia, nhất thời như thoát lực buông lỏng ra.
“Ngươi đối với ta, cũng chỉ biết một chiêu này thôi sao?”
Lăng Dạ than nhẹ, rũ tay xuống đặt bên hông Thẩm Lưu Hưởng, linh lực ôn hòa rót vào trong thân thể y, đem miệng vết thương ở đan điền chậm rãi khép lại.
Giây lát, hắn thấy sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng hơi khôi phục, liền cúi xuống bên tai y, nói nhỏ: “Ngươi dẫn hắn rời khỏi đây, lại có thể đi đâu? Tu Chân giới không dung được hắn. Yêu giới không dung được ngươi. Ma giới yêu ma quỷ quái càng là đáng sợ. Huống chi……”
Lăng Dạ ngừng lại, nhẹ nhàng nói: “Không phải ngươi nói, muốn mãi ở lại Thanh Lăng, bồi ta sao?”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người.
Lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng ngao kêu, vang vọng khắp bầu trời đêm.
Đại Thiên Cẩu từ mây đen che trời nhảy ra, vỗ cánh xám, cuốn lên cuồng phong, khoảnh khắc đã bay đến cửa sơn môn.
Một tay vớt Chu Huyền Lan dưới mặt đất lên. Ngao Nguyệt đem người ném lên trên lưng, “Sau này Yêu giới loạn hay không loạn, là do Ngao Nguyệt ta định đoạt!”
Sắc mặt Lăng Dạ hơi trầm xuống.
Hắn đem Ngao Nguyệt đưa về Thanh Lăng nhốt lại, là ai tự tiện thả ra?
Thiên Cẩu giây lát phi đến ngàn dặm, Lăng Dạ lập tức muốn đuổi, lại bị một đạo kết giới ngăn lại. Không chỉ có hắn, mà tất cả mọi người đều bị nhốt trong kết giới.
Hắn quay đầu, tầm mắt dừng trên người thanh niên sắc mặt tái nhợt.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn, mặt mày cong cười, cực kỳ giống bộ dáng khi còn niên thiếu, mỗi lần hoàn thành chuyện sư tôn công đạo, liền không nhịn được báo cho hắn vậy.
“Sư huynh không đuổi kịp.”
Đợi Ngao Nguyệt biến mất không thấy tăm hơi, Thẩm Lưu Hưởng cũng đã chống cự đến cực hạn, liền mất đi ý thức.
Lăng Dạ đón được y, ngón tay thon dài đỡ lấy cái ót, cảm nhận được mấy sợi tóc mềm quấn quanh đầu ngón tay, hắn nhẹ xoa xoa mái tóc, lâm vào trầm mặc dài lâu.
________________________________________
Vậy là kết thúc phần đầu của truyện rồi. Đoạn này làm mình xót quá. Hơi nặng nề ha . Nhưng đừng lo, sẽ sớm vui vẻ lại thôi.
Đến đây là còn 98 chương nữa. Tớ cũng cố để xong trước tết mà không biết kịp không. Nhưng dù thế nào thì vẫn đi cùng nhau nha các bạn . Yêu thương vô vàn! ❣