Sau khi Mạnh Giác xuất cung, lập tức đi tìm Lưu Hạ. Lưu Hạ đang ở Lạc Ngọc phường thưởng thức ca múa, Mạnh Giác vừa mới đi vào, Lưu Hạ mắt nhìn sắc mặt Mạnh Giác, lập tức lệnh toàn bộ ca vũ đều lui ra.
Mạnh Giác cười giễu: “Lưu đại công tử, còn có thời gian nghe ca múa huyên náo sao? Chuyện của Điền Thiên Thu, ngươi có nghe nói?”
Lưu Hạ nói: “Vừa mới biết.”
“Việc này là ngươi lo liệu?”
Lưu Hạ lắc đầu phủ nhận.
Mạnh Giác cau mày: “Ta bảo Nhất Nguyệt truyền lời cho ngươi, ngươi không nhận được sao?”
Lưu Hạ nói: “Nhận được. Ta đã an bài thỏa đáng hết thảy, đang chờ nhận được kết quả, không ngờ lão già đó lại đột nhiên trúng gió, uổng phí của ta bao nhiêu tâm huyết.”
Mạnh Giác chống đầu, hai mắt nhắm lại: “Ngươi vốn định làm thế nào?”
Lưu Hạ nở nụ cười: “Tham khảo một chút án tử hơn ba mươi năm trước của thừa tướng Lý Thái, nhi tử của Điền lão đầu vì nghe Ti Thiên Giám nói mấy câu, lén xâm phạm mộ địa vương thất trộm một khối tuyệt giai phong thuỷ.”
Mạnh Giác vừa nhớ lại vừa nói: “Năm đó Lý thị gia tộc mặc dù không thể so với Vệ thị, nhưng cũng là quyền cao chức trọng, thừa tướng Lý Thái lại bởi vì mấy khối phong thủy mà tự sát ở trong ngục. Ừ… Đây đích thực là chủ ý tốt, thần không biết quỷ không hay, nhưng mà không khỏi quá chậm, hoàng thượng muốn ngươi càng nhanh càng tốt, ngươi lại dùng biện pháp hao tâm tổn sức như thế, huống chi, Điền Thiên Thu không giống như Lý Thái, cho dù giam Điền Thiên Thu vào lao ngục rồi như thế nào? Nếu Hoắc Quang muốn bảo vệ hắn, hắn nhất định không chết được.”
“Tiểu Giác à Tiểu Giác!” Lưu Hạ cười lắc đầu, “Ai nói ta tính toán muốn lấy mạng Điền Thiên Thu? Hoàng thượng chỉ nói là không muốn để cho hắn làm thừa tướng nữa, nên ta cho hoàng thượng một lý do hùng hồn vững chắc không cho hắn làm thừa tướng nữa. Nếu đã đạt được mục đích, làm gì mà không lưu lại một con đường sống? Điền Thiên Thu tuy là tể tướng bất tài, nhưng tuyệt đối không phải nịnh thần, tuy là có tội, nhưng tội không đến mức chết.”
Mạnh Giác nhìn Lưu Hạ, không nói gì.
Lưu Hạ nói: “Thấy ngươi mệt mỏi lắm rồi, nằm nghỉ trong chốc lát đi!”
Mạnh Giác dựa vào giường chợp mắt, đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Điền Thiên Thu thật là trúng gió sao? Việc này không khỏi có phần vừa khéo.”
Lưu Hạ cân nhắc một lát: “Điền Thiên Thu với Hoắc Quang luôn nói gì nghe nấy, không có khả năng Hoắc Quang là người hại hắn. Các đại thần khác cho dù trong lòng có ý định, trước mắt cũng không một ai có can đảm dám đụng vào hắn, duy nhất chỉ có một người có can đảm muốn động tới Điền Thiên Thu, đó chính là hoàng thượng. Bên cạnh hoàng thượng thật sự có vài thần tử không sợ Hoắc Quang lộng quyền, nhưng mà, hoàng thượng sẽ không mệnh những người này làm ra loại chuyện xấu xa trái với pháp điển thế này, chỉ có lệnh cho…”
“Nếu ta đoán không sai, hẳn là chỉ lệnh cho ngươi và Lưu Tuân.”
Lưu Hạ đột nhiên đờ ra, nói: “Sau khi Vệ thái tử khởi binh thất bại tự sát, cơn giận còn sót lại của Tiên đế chưa tiêu, hạ lệnh tru diệt toàn bộ xá nhân* của Vệ thái tử, cùng với quan viên đã từng kết giao với Vệ thái tử. Tam Lão Hồ Quan** từng dâng sớ lên tiên đế, nói là thái tử bị “Gian thần Giang Sung vu cáo, không thể tự biện minh, oan ức kết lại trong lòng, không có chỗ nào giãi bày, bởi vậy căm phẫn mà phát binh, tru diệt Giang Sung; con làm loạn dấy binh với cha, cũng không phải là việc ngài ấy muốn.” Lúc đó, Cao Miếu Lệnh Điền Thiên Thu cũng dâng sớ, nói rõ ràng về oan khuất của thái tử. Ngay sau đó Tiên đế tỉnh táo lại, đã hiểu được là thái tử bị người khác hãm hại bức bách, tức thì tiếp nhận bản tấu của Điền Thiên Thu, đặc xá tội lớn thái tử mưu phản, lại thăng Điền Thiên Thu làm Đại Hồng Lư. Nhưng mà, Điền Thiên Thu am hiểu nhất chính là gió chiều nào che chiều nấy***, có lẽ hắn thấy Tam Lão Hồ Quan không bị hoạch tội, cho nên hiểu rõ thánh ý, hành sự tùy theo hoàn cảnh, vì bản thân mà tranh thủ kiếm lấy một ít triển vọng cho tiền đồ, mà nếu quả không có Tam Lão Hồ Quan cùng với Điền Thiên Thu, Lưu Tuân chỉ sợ ngay cả cơ hội bị giam trong thiên lao cũng không có. Lưu Tuân ngay cả người có ơn cũ cũng không nhớ tới sao?”
*Xá nhân: người theo hầu.
**Tam Lão: vào thời Hán, mỗi một làng sẽ bầu chọn trong các vị thân hào ở làng mình một vị trên 50 tuổi có tài có đức làm cố vấn cho làng, chức này gọi là Tam lão, thực chất đây không phải là một chức quan. Hồ Quan là tên địa phương.
***Nguyên văn là thành ngữ: kiến phong sử đà nghĩa là lái theo chiều gió.
Mạnh Giác thản nhiên nói: “Nếu theo như lời ngươi, Tam Lão Hồ Quan mới là người liều chết góp lời, Điền Thiên Thu cùng lắm chỉ là gió chiều nào che chiều nấy. Lưu Tuân rốt cuộc có cần thiết phải nhớ tới người có “Ơn cũ” hay không, như thế là có thể thấy rõ hắn là hạng người như thế nào. Sau đó lại nói, cho dù có là Tam Lão Hồ Quan thì sẽ thế nào? Thiên hạ này, người lấy oán trả ơn chỗ nào chẳng có. Lưu thị các ngươi có nửa giang sơn là do “Tam kiệt nhà Hán” đánh hạ, lão tổ tông* của ngươi cũng không thấy cảm ơn, còn không phải đuổi Trương Lương đi, tính kế giết Hàn Tín? Đến cuối cùng, “Tam kiệt” còn sót lại chỉ có mình Tiêu Hà tham sống sợ chết.”
*Chỉ Cao Tổ Lưu Bang, sau khi lập quốc, Lưu Bang sợ công thần càng có công thì càng nhiều quyền lực nên tính kế giết hết những công thần đó.
Lưu Hạ cười khổ xua tay: “Chúng ta chỉ nói Lưu Tuân, không nói tới chuyện khác. Ngươi cảm thấy Lưu Tuân là như vậy người sao?”
Mạnh Giác nói: “Bất luận là Điền Thiên Thu có ơn hay không có ơn với hắn, nếu như chuyện này là hắn làm, như vậy, hắn làm việc quyết đoán tàn nhẫn tới mức ngươi không thể bì kịp, nhưng mà ngươi mưu kế chu toàn, tấm lòng nhân ái, lương thiện, điều này lại vượt xa hắn. Hiện tại chỉ xem hoàng thượng nghĩ như thế nào thôi.”
Lưu Hạ yên lặng trầm tư, thật lâu mới hỏi: “Vì sao ngươi đột nhiên lại cho Nhất Nguyệt truyền lời cho ta?”
Mạnh Giác nhắm mắt lại, không trả lời.
Lưu Hạ tưởng rằng hắn đã ngủ rồi, lại đột nhiên nghe được hắn nói: “Nếu ngươi không muốn chỉ làm một vương gia bình thường, thì mau chóng chuẩn bị đem hết toàn lực ra mà quyết đấu sống chết một hồi. Có thời gian, thì nên suy nghĩ cân nhắc xem vì sao từ đầu năm tới giờ hoàng thượng bắt đầu trọng dụng ngươi và Lưu Tuân, bề ngoài như là để các ngươi phân ưu giúp hắn, trên thực tế lại là truyền kinh nghiệm, dạy dỗ các ngươi, còn phải nghĩ xem vì sao hoàng thượng chỉ đem chuyện Điền Thiên Thu giao cho ngươi và Lưu Tuân lo liệu.”
Lưu Hạ nhíu mày không nói. Mạnh Giác trở mình, quay mặt vào vách tường ngủ.
Người hầu của Lưu Hạ ở ngoài phòng bẩm: “Vương gia, trong cung có người tới truyền lời. Hoàng thượng muốn gặp vương gia.”
Lưu Hạ nói: “Biết rồi, chờ ở bên ngoài đi.”
“Vâng.”
Lưu Hạ gọi: “Tiểu Giác?”
Mạnh Giác ngủ say, không có phản ứng. Lưu Hạ bước ra khỏi phòng. Mạnh Giác nghe được tiếng đóng cửa, ngồi dậy, yên lặng cân nhắc trong chốc lát, gọi: “Người đâu.”
Người vào lại không phải ca kĩ bình thường, mà là phường chủ của Lạc Ngọc phường, rất cung kính hành lễ với Mạnh Giác: “Công tử có gì phân phó?”
Mạnh Giác nói: “Lưu ý giúp ta động tĩnh của Lưu Tuân.”
“Vâng.”
“Tiếp đó điều tra cho ta phủ thượng của Điền Thiên Thu gần đây có gì bất thường, nhất là phó dịch, nha hoàn trong phủ, càng là xuất thân nghèo hèn, hay có khả năng liên quan tới người trên giang hồ, càng phải điều tra kỹ càng.”
“Vâng.”
Mạnh Giác chậm rãi bước ra khỏi Lạc Ngọc phường. Bên ngoài đã có gã sai vặt chờ, lập tức chào đón, Mạnh Giác nói: “Ta đi một mình không cần xe ngựa.”
Mạnh Giác không muốn dùng xe, chậm rãi bước đi. Phố dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình. Đi đến một ngã rẽ trên đường, hắn dừng lại. Đi bên phải? Đi bên trái? Hay là đi về phía trước?
Khi Lưu Hạ vội vàng tiến cung, Lưu Tuân đã ở đó. Lưu Phất Lăng nhìn Lưu Hạ nói: “Đang chờ ngươi. Ngươi xem ai có khả năng thích hợp tiếp nhận vị trí thừa tướng?”
Lưu Hạ trong lòng cân nhắc, không biết vấn đề này hoàng thượng vừa hỏi Lưu Tuân, câu trả lời của Lưu Tuân như thế nào? Lưu Hạ trầm ngâm chưa trả lời ngay, lại thấy trong mắt Lưu Phất Lăng giống như hiện lên một ý cười, nghe được hắn nói với Lưu Tuân: “Ngươi cũng suy nghĩ đi.”
Lưu Hạ trong lòng tự giễu chính mình, vội vàng chuyên tâm suy nghĩ, một lát sau nói: “Vị trí này, đều không phải là ai thích hợp làm, ai có thể làm, mà điểm mấu chốt là Hoắc Quang chịu chấp nhận người nào.”
Lưu Tuân nói: “Vương thúc nói vô cùng có lý. Hoắc Quang tuyệt đối sẽ không cho phép vị trí trọng yếu như vậy rơi vào tay người mà hoàng thượng tin cậy, nhưng xưa khác nay khác, hoàng thượng sớm không còn là hoàng thượng trước đó chưa tự mình chấp chính, nên tuyệt đối sẽ không để cho vị trí này rơi vào trong tay người như Điền Thiên Thu, cho nên chỉ có thể tuyển chọn một kẻ là cỏ đầu tường* trong phái trung gian.”
*Cỏ đầu tường là một câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ những kẻ thấy lợi thì theo, hoàn toàn giống với câu “Gió chiều nào che chiều nấy”, có điều tớ thấy ở đây dùng câu này thì hợp hơn.
Lưu Phất Lăng gật đầu: “Đây là trình tấu chọn người Hoắc Quang dâng lên.”
Thất Hỉ mang tấu chương đưa cho Lưu Hạ và Lưu Tuân truyền tay nhau đọc.
Hai người xem xong, đều cười lắc đầu: “Hoắc Quang quả là lão già biết thời biết thế.” Trên tấu chương đã liệt kê ra năm người đều là mấy ngọn cỏ đầu tường đạt cấp bậc vàng ròng.
Lưu Phất Lăng thở dài: “Hoắc Quang trí mưu, năng lực, quyết đoán đều vẹn toàn cả, khó nhất chính là ông ta thân ở địa vị cao, nhưng vẫn không quên quan tâm tới cuộc sống của dân chúng, thể nghiệm và quan sát dân khổ, trẫm vài lần cắt giảm thuế má, giảm bớt hình phạt, cải cách làm ảnh hưởng tới gia tộc quyền thế, bởi vì chỉ lấy lợi ích của dân chúng bình thường làm trọng, cho nên người chịu thiệt chính là phần đông quan viên trên triều đình, vì thế gặp phải phản đối kịch liệt, nhưng lại được Hoắc Quang toàn lực hỗ trợ. Nếu không có ông ta hỗ trợ, trẫm không có khả năng thành công. Nếu có thánh quân khống chế, ông ta nhất định là rường cột nước nhà, báu vật của quốc gia, đáng tiếc trẫm đăng cơ khi tuổi còn quá nhỏ, không thể áp chế được ông ta, làm cho ông ta từng bước đi tới hôm nay.”
Lưu Phất Lăng dùng lời nói chân thành, thấm thía nói với Lưu Tuân và Lưu Hạ: “Quá mức tin cậy lương thần, sẽ khiến cho hắn có thế lực lớn mạnh, dã tâm bành trướng, còn nghi tâm quá nhiều, sẽ khiến cho lương thần trong lòng nguội lạnh, thậm chí khiến cho lương thần làm phản, cũng đều là những sai lầm, đều là do người không phải minh quân gây ra. Thêm nữa, có được tuấn mã thông minh, trung thành, cũng đều phải nhớ kỹ cần dùng dây cương khiến cho nó nghe lời, dùng yên ngựa làm cho mình thoải mái, như vậy mới có thể bôn ba trên đường xa, rong ruổi ngàn dặm.”
Lưu Hạ và Lưu Tuân yên lặng trầm tư.
Lưu Phất Lăng phân phó: “Các ngươi từng người viết tên người mình chọn rồi đưa cho trẫm.”
Lưu Hạ và Lưu Tuân vội vàng cầm bút viết nhanh, rồi giao cho Thất Hỉ, Thất Hỉ trình lên hoàng thượng. Lưu Phất Lăng nhìn thoáng qua, cả hai người đều viết là “Dương Sưởng”, hắn cầm thẻ trúc đưa cho Vu An, bàn tay Vu An dùng sức, thẻ trúc lập thức nát thành từng mảnh nhỏ.
Lưu Phất Lăng nói: “Đêm đã khuya, các ngươi đều trở về đi! Trẫm cũng cần nhanh chóng phải tế ngũ tạng miếu*của trẫm.”
*Có bạn nào không hiểu không? Tức là đi ăn ấy mà.
Lưu Hạ và Lưu Tuân dập đầu cáo lui.
Phủ đệ của Lưu Tuân ở ngoài cung, do đó xuất cung hồi phủ. Bởi vì Lưu Hạ được Lưu Phất Lăng phá lệ cho hắn ở tại Chiêu Dương Điện, cách Tuyên Thất Điện không xa, cho nên hai người chỉ đi cùng đường một đoạn đường ngắn. Sau khi Lưu Tuân đi được một đoạn đường, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nên vội vàng quay trở lại tìm Lưu Phất Lăng. Lúc tới lại thấy hai người Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ ngồi ở ngự hoa viên nói chuyện, mấy đĩa bạch ngọc trên bàn có bày mấy loại hoa quả đầu mùa. Thần thái của Lưu Phất Lăng không giống với vẻ bình tĩnh, đạm mạc của hắn mọi khi, lúc này, Lưu Phất Lăng ngồi đối diện với Lưu Hạ, khuôn mặt mang một nụ cười cực kỳ ôn hòa.
Lưu Hạ cầm một quả hạnh lên ăn, không biết miệng vừa mới nói câu gì, Lưu Phất Lăng liền cầm quả hạnh khác trên bàn, ném vào Lưu Hạ, Lưu Hạ đưa tay bắt được, cắn một miếng lớn, cười rộ lên. Lưu Phất Lăng cũng là ý cười đầy mặt. Hai người nhìn qua như huynh đệ, bằng hữu thân thiết. Nghĩ đến lúc trước đó Lưu Hạ chưa tới, cảnh tượng hắn cùng Lưu Phất Lăng nói chuyện về Điền Thiên Thu. Lúc ấy, hắn thấp thỏm bất an, cẩn thận dè dặt, mà Lưu Phất Lăng từ đầu đến cuối mặt không chút đổi sắc, thậm chí gần như thờ ơ lạnh nhạt.
Lưu Tuân lẳng lặng đứng chờ một lát, nhưng không bước lên, mà xoay người ra khỏi cung.
Lưu Hạ hỏi: “Hoàng thượng không phải nói đói bụng sao? Tại sao lại không ăn chút nào?”
Ý cười của Lưu Phất Lăng càng đậm: “Vân Ca làm cơm chiều.”
“À –” Lưu Hạ kéo dài giọng, cười nói, “Hóa ra là sợ mỹ nhân không vui, nên phải chừa bụng để còn về nịnh mỹ nhân.”
“Biết là tốt rồi. Cho nên lời ít mà ý nhiều, thành thành thật thật nói cho trẫm. Trẫm giao việc cho ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm những gì?
“Thần tuân chỉ.” Lưu Hạ tuân lệnh một tiếng, nhất nhất tấu rõ mọi chuyện.
Lưu Phất Lăng vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng cười nói: “Ngươi làm một vương gia dù sao cũng không uổng, Ti Thiên Giám khẳng định đều sẽ nói giúp ngươi.”
Lưu Hạ cười nói: “Lời hắn nói đều là nói thật, khối ở trong mộ kia đích thật là phong thuỷ bảo địa hiếm có, nhi tử của Điền lão đầu mời hắn đi xem phong thuỷ, ta chỉ nhờ hắn khi xem phong thuỷ, tiện thể nói thêm rằng hắn từng thấy được phong thuỷ bảo địa.”
Lưu Phất Lăng nói: “Người không có ham muốn tất là kẻ mạnh, mà có ham muốn tất có nhược điểm. Nhưng mà, trừ phi ở vị trí rất cao, nếu không không ai là không có ham muốn.”
Lưu Hạ cười hì hì hỏi: “Hoàng thượng ‘Muốn’ cái gì?”
Lưu Phất Lăng cười nhạt: “Vậy ham muốn của ngươi là gì?”
Lưu Phất Lăng cùng Lưu Hạ nói chuyện xong, đã qua canh hai, lúc tới Tuyên Thất điện, câu nói đầu tiên chính là: “Trẫm rất đói bụng, nhanh đi đem đồ ăn Vân Ca làm tới đây.”
Vân Ca nghe vậy, cười nói: “Để ngự trù hâm nóng lại đi! Thời gian cũng không tốn là bao nhiêu.”
Lưu Phất Lăng ngồi vào bên cạnh Vân Ca, chỉ cười mà không nói gì. Vân Ca hỏi: “Chàng có thấy tốt hơn không?”
“Y thuật của Mạnh Giác hết sức bất phàm, khó chịu vẫn tích ở lồng ngực đều tan biến hết sạch. Nếu bệnh có thể trị được, chúng ta vẫn y theo kế hoạch trước kia, nhưng mà hiện tại ta có một chủ ý rất tốt.” Mặt mày Lưu Phất Lăng lúc này lo lắng phiền muộn tiêu tán đi rất nhiều, ngầm tràn đầy vui sướng.
Vân Ca cười gật gật đầu, giấu mặt vào bờ vai Lưu Phất Lăng, không cho hắn thấy vẻ mặt của nàng: “Chủ ý gì hay?”
“Lánh đời có ‘Ở ẩn’ và ‘Giả chết*’, ta trước kia vẫn luôn muốn là ‘Ở ẩn’, nhưng chung quy dài dòng phức tạp, hơn nữa vẫn không nghĩ được làm thế nào an trí tốt cho Tiểu Muội. Lần này bị bệnh là một thời cơ vô cùng tốt, không gì trở ngại để mượn bệnh ‘Giả chết’, Tiểu Muội cũng còn có nơi đi. Nếu nàng ấy muốn tự do, ta sẽ hạ một đạo thánh chỉ muốn nàng ấy phải ‘Bồi táng**’, nếu nàng ấy muốn tôn vinh, vậy nàng ấy có thể trở thành hoàng thái hậu hoặc thái hoàng thái hậu.”
*Nguyên văn là Ẩn độn và Tử độn.
**Chôn cùng.
Vân Ca chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lưu Phất Lăng cười nói: “Sau hai ngày nữa sẽ lệnh cho các thái y khác của thái y viện đều đến hội chẩn, để cho bọn họ nghiên cứu sứt đầu mẻ trán một phen, cũng làm cho bọn họ đều tự thấy chủ tử hoàn toàn tin tưởng bọn họ, cũng làm cho khắp thiên hạ đều không thể nghi ngờ.”
Đồ ăn được đưa tới, Vu An và Mạt Trà hầu hạ Lưu Phất Lăng, Vân Ca dùng bữa. Biết Lưu Phất Lăng thích ăn cá, cho nên Vân Ca trước hết gắp cá cho hắn. Lưu Phất Lăng ăn một miếng, khen: “Rất ngon.”
Vân Ca cũng gắp một miếng cá: “Ngon gì chứ? Cá tối kị là để nguội rồi mới hâm nóng lại, ăn thịt cá như là nhai gỗ ấy.”
Mạt Trà cười nói: “Chỉ cần cô nương làm, cho dù là mang một miếng gỗ thật, bỏ vào trong nước hầm một hồi, hoàng thượng cũng thấy ngon.”
Vân Ca chỉ vào Mạt Trà, nói với Vu An: “Vu An, đây là nha đầu mà ngươi dạy dỗ sao? Còn không quản lý?”
Bởi vì hoàng thượng bệnh, tâm trạng Vu An vẫn rất nặng nề, hôm nay cuối cùng trong bóng đêm thấy được một tia sáng, tâm tình của hắn thoải mái hiếm thấy, cười nói: “Nô tài dạy dỗ quả thực là vô cùng tốt, đều là bị cô nương nuông chiều thành quen nên thành ra có được “Đức hạnh” như ngày hôm nay, cô nương lại có hoàng thượng làm chỗ dựa, nô tài làm sao còn dám giáo huấn Mạt Trà?”.
“Lăng ca ca?”
Lưu Phất Lăng nghiêm nghị hỏi: “Vu An nói không đúng chỗ nào? Muốn ta xử lý hắn, dù sao cũng phải có cái sai mới có thể xử lý chứ?”
“Hừ! Mọi người đều liên hợp nhau lại, khi dễ ta là người ngoài!” Vân Ca không thèm đáp lời bọn họ nữa, vùi đầu ăn cơm. Vu An và Mạt Trà đều vụng trộm cười.
Lưu Phất Lăng ngắm Vân Ca đang có chút xấu hổ, nghĩ rằng cả đời này mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn Vân Ca làm, cho tới khi đầu bạc, chính là “Mong muốn” lớn nhất của hắn…
Đã nhiều ngày nay, cơ hồ toàn bộ quan viên đều không được ngủ ngon giấc, đầu tiên là thừa tướng Điền Thiên Thu lâm bệnh mà chết, mọi người phải vội vàng luồn cúi, vội vàng phúng viếng. Ngay sau đó, Ngự sử Đại phu Dương Sưởng thăng chức làm Thừa tướng, bách quan lại vừa phải vội vàng chúc mừng, vội vàng nịnh bợ. Thở còn chưa thở xong một hơi, lại nghe thấy hoàng thượng nhiễm bệnh, nhân tài kiệt xuất thái y viện – Trương thái y bó tay không có biện pháp, bất đắc dĩ đành chỉ có thể triệu tập toàn bộ thái y hội chẩn.
Trương thái y y thuật như thế nào, tất cả mọi người trong lòng hiểu rõ, khiến cho ông ấy phải bó tay không biện pháp thì bệnh thế nào? Trong lòng mọi người đều “hồi hộp” phần nào, phập phồng lo sợ mà chờ đợi kết quả hội chẩn.
Phủ Đại Tư Mã, thư phòng.
Hai vị thái y tham dự hội chẩn đúng hẹn mà đến. Nhìn thấy Hoắc Thành Quân đang ngồi ở đó, sau khi bọn họ có hơi sửng sốt một chút, vội vàng thỉnh an Hoắc Quang.
Bất luận là chức quan lớn tới bao nhiêu, nhưng đối với Thái y của Thái y viện đều phải tôn kính phần nào, bởi vì không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Hoắc Quang vốn là người xử sự khoan dung, lúc này lại khách khí, lập tức mời hai vị Thái y ngồi.
Hai vị Thái y một chữ cũng không sót trình bày quá trình hội chẩn một cách rõ ràng cho Hoắc Quang. Hoắc Quang chỉ yên lặng lắng nghe, nhìn không ra trên mặt có phản ứng gì.
Hai vị Thái y thấy Hoắc Quang không lên tiếng, đứng lên cáo từ: “Hạ quan còn phải trở về lật xem điển tịch, tìm kiếm phương pháp chữa bệnh, không dám ở lâu, xin được cáo lui trước.”
Thái y đi rồi, Hoắc Quang nhìn chăm chú vào bên ngoài cửa sổ không nói lời nào, Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân cũng đều không dám hé răng. Cách cửa sổ không xa là một hồ nước nho nhỏ. Trên hồ có mấy con cò trắng, lúc thì bay lên, lúc thì đậu xuống, bên bờ, mấy cành liễu theo gió nhẹ bay. Hoàng oanh cất tiếng hót véo von, bởi vì tán cây dày đặc, chỉ nghe thấy tiếng hót, mà không thấy bóng dáng. Hoắc Quang dường như là ngắm cảnh ngắm tới nhập thần, gần nửa canh giờ cũng không nói được một lời, cũng chưa hề cử động. Hoắc Vũ và Hoắc Sơn liên tiếp nháy mắt với Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân lại làm như không thấy, cũng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Hoắc Quang rốt cục cũng thu hồi tầm mắt, ánh mắt thản nhiên đảo qua trên mặt mấy người ngồi trong phòng:
“Thành Quân, cùng cha đi dạo bên ngoài một lát, ba đứa các con, mọi ngày thường làm gì, thì làm cái đó đi. Mấy đứa nếu dám không có sự cho phép của ta mà làm chuyện gì, ta tuyệt đối không nhân nhượng khoan dung.”
Hoắc Vũ sững sờ, lo lắng gọi: “Cha…”
Hoắc Quang trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức câm miệng, theo hai đệ đệ rời khỏi phòng. Hoắc Thành Quân khoác cánh tay Hoắc Quang, chậm rãi bước tới bên hồ. Gió từ hồ mát lạnh, thổi tan đi phần nhiều nóng bức giữa mùa hè.
Hoắc Quang cười nói: “Hồ này là hồ nước được đào sớm nhất trong khu nhà này.”
Thành Quân mỉm cười: “Con gái biết, tòa nhà này là nơi bá bá từng ở, thư phòng bây giờ cũng là nơi ở trước đây của bá bá, phòng ốc còn lại cũng là sau đó phụ thân mới từ từ cho xây dựng.” Hoắc Thành Quân nhìn đánh giá chung quanh một vòng, “Bá bá mười tám tuổi đã được phong hầu, sau đó lại được phong làm Đại Tư Mã, tòa nhà này cùng với thân phận bá bá thật sự không xứng.”
Hoắc Quang cười nói: “Mặt trời còn cần mượn vật dụng của mình để phát sáng hay sao? Nếu con được gặp bá bá, sẽ hiểu được, người muốn, chẳng qua chỉ là một cái ‘Nhà*’ “. Mặc dù Hoắc Quang đang cười, nhưng trong mắt lại có cảm xúc khác. Cái chết của bá bá dù cho là sử sách ghi lại, hay là những tin đồn trong thành Trường An, đều có rất nhiều điểm đáng ngờ, những chuyện có liên quan tới bá bá cũng vẫn là cấm kỵ trong nhà, cho nên Hoắc Thành Quân không dám nhắc tới. Hai cha con đi dạo dọc theo bờ hồ một vòng, tùy tiện tìm một tảng đá khá là bằng phẳng, ngồi xuống nghỉ chân.
*Nguyên văn là từ gia, vừa chỉ nhà, vừa chỉ gia đình, ở đây Hoắc Quang chỉ muốn dùng nghĩa Gia đình.
Một đôi vịt trời đang tránh ở một góc phía sau tảng đá, co lại ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy hai cha con họ cũng không sợ hãi, ngược lại còn cho là có ăn, vòng quanh Hoắc Thành Quân mấy vòng, Hoắc Thành Quân cũng duỗi tay chơi đùa với chúng. Hoắc Quang nhìn Hoắc Thành Quân: “Thành Quân, con có muốn gả cho người nào không?”
Tay Hoắc Thành Quân đột nhiên cứng đờ, con vịt trời bơi tới gần, ngậm lấy tay nàng, tay Hoắc Thành Quân hơi tê, nàng đột nhiên vung tay, dùng sức đánh vào con vịt trời, hai con vịt trời kêu lên vài tiếng “Cạc cạc” thảm thiết, nhanh chóng bơi đi mất.
“Con gái đã nói rằng sẽ nguyện ý tiến cung.”
Hoắc Quang thở dài: “Con đường này, không thể quay đầu lại, con thực sự muốn đi sao? Nếu con muốn gả cho người khác, cha sẽ cho chuẩn bị tốt của hồi môn cho con, cho con nở mày nở mặt mà xuất giá.”
Hoắc Thành Quân thản nhiên nói: “Con gái đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu chỉ gả cho một người bình thường, thà rằng gả cho người đệ nhất thiên hạ.”
Hoắc Quang nói: “Chuyện này cũng nhiều lần bị trì hoãn, trước là do Tiểu Muội bị bệnh làm trì hoãn. Không ngờ rằng nha đầu kia do bệnh mà được phúc, một trận bệnh làm cho hoàng thượng động tâm. Hoàng thượng cùng hoàng hậu viên phòng chưa lâu, ta cũng không tiện để đưa con tiến cung ngay được, chỉ có thể chờ một thời gian. Bây giờ nghĩ lại, thật ra đó lại là một chuyện tốt.”
“Cha, hoàng thượng bệnh…”
“Không rõ, đây là quyền hạn của ông trời. Nếu hoàng thượng khỏi bệnh, kế hoạch như trước, nếu không thì… Hiện tại chỉ có thể thận trọng từng bước.”
Hoắc Thành Quân gật đầu.
Hoắc Quang đột nhiên hỏi: “Lưu Hạ và Lưu Tuân, con thấy người nào tốt hơn?”
Hoắc Thành Quân ngẩn ra một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của phụ thân. Dù sao cũng là cô nương chưa lấy chồng, tuy không giống như nữ tử bình thường, nhưng vẫn có chút xấu hổ, nàng xoay người, cúi đầu nhìn mặt nước.
Hoắc Quang nói: “Lưu Hạ nhìn thì hoang đường, Lưu Tuân nhìn thì hào sảng, hai người này ta đều có điểm nhìn không thấu. Bất kể là chọn ai, đều có điểm có lợi và có hại.”
Lưu Tuân vì nàng mà giải câu đố, tặng cho nàng đèn lồng, đèn “Hằng Nga tới cung trăng” kia còn đang treo tại khuê phòng của nàng. Hắn dẫn nàng đi ăn bánh bao, bánh rau hẹ. Phố lớn ngõ nhỏ trong thành Trường An đều giống như nhà của hắn, hắn dẫn nàng tới ngõ hẻm nhỏ quẹo trái rẽ phải, rất nhiều chủ các cửa hàng đều cười chào hỏi hắn, tới một quán ăn nhỏ không đáng để mắt tới, ở đó có đồ ăn ngon mà nàng chưa bao giờ được thưởng thức, nàng lần đầu tiên phát hiện, hóa ra chính mình dường như chưa bao giờ thực sự trải qua cuộc sống ở thành Trường An. Nghệ nhân ca hát tạp kỹ, thấy hắn, sẽ cố ý gọi bọn họ lại, chỉ vì mình nàng mà biểu diễn một đoạn tiết mục, tới một xu cũng không thu. Đi trên đường, lưu manh, ác bá nơi phố chợ, vừa thấy hắn, trong nháy mắt đã bỏ chạy không còn bóng dáng. Khi hắn đưa nàng hồi phủ, nàng tay trái xách đèn lồng, tay phải cầm theo một túi lớn đồ ăn vặt căn bản không biết tên gọi là gì cùng với những món đồ chơi nhỏ, nàng giờ đây mới biết, hóa ra lớn tới nhường này, chính mình lại chưa bao giờ thực sự trải qua một ngày hội Thượng Nguyên.
Hoắc Thành Quân suy nghĩ thất thần.
Hoắc Quang nhìn mặt hồ, yên lặng suy tư, giống như tự nhủ nói: “Nếu nhìn người theo những gì đã trải qua, Lưu Tuân, người này e là ý chí kiên định, không dễ khống chế, Lưu Hạ lại là vương gia phú quý, không trải qua đau khổ gì cả, danh tiếng hoang đường, cả nước đều biết…Nhưng mà, chính thất của Lưu Hạ là con gái của Đại Hồng Lư trước kia, chính thất của Lưu Tuân lại là con gái của người mang tội.”
Đại Hồng Lư là chức nhất phẩm, một trong Cửu khanh*, hôn sự đó của Lưu Hạ lại do Tiên đế chỉ hôn, vương phi đã sinh một con trai, gia tộc Vương thị cũng không thiếu người đang làm quan trong triều. Muốn vượt qua chính thất của Lưu Hạ lập con gái mình làm hoàng hậu, e là thập phần khó khăn. Lưu Tuân thì lại không giống thế, trong triều không có ngoại thích, cho dù hắn có chút năng lực, cũng là một bàn tay vỗ không lên tiếng**.
*Cửu khanh là chín chức quan đầu triều, tùy theo triều đại, chức quan trong Cửu khanh có quy định khác nhau. Thời Tây Hán, Cửu khanh bao gồm: Thái Thường, Công Lộc Huân, Thái phó, Đình úy, Đại Hồng Lư, Tông chính, Đại tư nông, Thiếu phủ, Vệ úy.
**Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, giống nghĩa câu “Một cây làm chẳng nên non” của nước mình.
Hoắc Quang cười nói: “Hai người này đối với ta mà nói, đều có cái lợi và hại. Lưu Hạ, Lưu Tuân, con chọn lấy một người, dù sao cũng là cả đời của con, con lại là đứa con mà cha thương yêu nhất.”
Tuy rằng Hoắc Quang ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại có một quyết định khác. Đáp án ông ta kỳ vọng nghe được nhất là, Hoắc Thành Quân đối với hai người đó căn bản không có thiên về bên nào, nếu không cho dù nàng lựa chọn ai, ông ta đều chọn người còn lại. Hoắc Thành Quân như ở trong mộng mới tỉnh, sửng sốt trong chốc lát, cẩn thật dè dặt, cân nhắc từng câu từng chữ, rồi đáp: “Họ của con là họ ‘Hoắc’, con tuyệt đối không muốn quỳ dưới nữ nhân khác, nếu quyết định nhập cung, con sẽ làm hoàng hậu. Ai có thể để cho con làm hoàng hậu, con chọn người đó.”
Hoắc Quang mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng không phải không có thất vọng, trong lời nói của Thành Quân đã lộ ra yêu ghét của nàng. Ông ta nhìn mặt hồ, chậm rãi nói: “Con phải nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc con tiến cung, người đó là người như thế nào căn bản không quan trọng, tên của hắn chỉ có hai chữ: hoàng đế. Hắn không phải phu quân của con, lại càng không phải là chỗ để con dựa vào, thậm chí còn có thể là kẻ địch của con, chỗ dựa của con chỉ có Hoắc thị cùng với đứa con tương lai của con.”
Hoắc Thành Quân yên lặng gật gật đầu.
Hoắc Quang thở dài một tiếng: “Những lời này không được nói cho mấy ca ca của con biết.”
“Con gái hiểu rồi.” Hoắc Thành Quân nhìn mặt hồ trước mặt. Bên bờ, rặng liễu thướt tha, bóng của chúng dưới mặt nước lay động, vậy rốt cuộc là gió động, cây động, mới làm cho bóng lay động, hay là gió động, nước động mới làm cho bóng lay động? Trong mắt nàng có bi thương, có hận ý, còn có mờ mịt. Hai cha con ngồi ở bên hồ một lúc lâu sau, Hoắc Quang nói còn có việc phải lo liệu, lệnh hạ nhân chuẩn bị ngựa xe ra khỏi phủ.
Hoắc Thành Quân quay về chỗ ở của mình. Mới vừa vào cửa, Tiểu Thanh đã thần thần bí bí tiến đến bên cạnh nàng, đưa cho nàng một tấm khăn lụa trắng: “Tiểu thư, nô tỳ vốn không dám nhận, nhưng hắn nói tiểu thư nhất định sẽ xem, nô tỳ sợ làm lỡ mất việc của tiểu thư, cho nên đã nhận lấy. Nếu nô tỳ nhận là sai rồi, xin tiểu thư trách phạt, lần sau tuyệt đối không dám tái phạm.”
Hoắc Thành Quân mở khăn lụa ra, yên lặng đọc xong, nắm chặt chiếc khăn lại, nhìn chiếc đèn lồng bát giác treo trên song cửa sổ suy nghĩ xuất thần.
Nàng đứng ngây ngốc như vậy hồi lâu, rồi nói: “Thắp đèn lên.”
Tiểu Thanh trong lòng buồn bực, ban ngày ban mặt mà thắp đèn? Cũng biết vị tiểu thư này nhà mình, hành sự, nói năng đều khiến cho lão gia vui lòng, hiện giờ ngay cả đại thiếu gia gặp, cũng đều khách khách khí khí, nàng hiển nhiên không dám hỏi nhiều, vội vàng đi thắp đèn lên. Hoắc Thành Quân bỏ khăn lụa lên ngọn đèn đốt cháy, rồi lạnh nhạt phân phó: “Phân phó người chuẩn bị xe ngựa, buổi tối ta phải ra ngoài một chuyến.”
Tiểu Thanh vội đáp lời: “Vâng.”
………………………
Ngoài sáng, đông đảo thái y vội vội vàng vàng, bận bận bịu bịu vùi đầu nghiên cứu điển tịch, tìm đọc bản ghi chép về các loại hung tý, vắt óc suy nghĩ về phương thức chữa bệnh. Trong tối, Mạnh Giác cứ cách năm ngày một lần lại tới châm cứu cho Lưu Phất Lăng, vừa phối thêm một chén thuốc phối hợp trị liệu. Vân Ca từng hỏi Mạnh Giác, Lưu Phất Lăng rốt cuộc là mắc bệnh gì. Mạnh Giác trả lời cực kỳ rõ ràng: “Không biết.”
Vân Ca bất mãn, Trương thái y đứng bên bèn giải thích: “Chỉ có bệnh có ghi lại trên điển tịch mới có tên, còn có rất nhiều chứng bệnh, trên điển tịch cũng không ghi lại. Chính vì không có tên, thế nên cũng không hề nhắc tới cách chữa trị.”
Từ khi Mạnh Giác bắt đầu chữa bệnh cho Lưu Phất Lăng, bệnh của Lưu Phất Lăng bắt đầu giảm bớt, đau tim, đau ngực cũng rất lâu rồi chưa có tái phát. Có sự thật ngay trước mắt, Vân Ca cũng có thể an tâm phần nào.
Khi Mạnh Giác cầm một cây ngân châm dài chừng một thước*, dưới nhọn trên to, nếu nói là kim, không bằng nói là một cái thăm** dài, Vu An hoảng sợ:
“Mạnh đại nhân, ngài muốn làm gì?”
*Một thước khoảng 1/3m.
**Cái thăm: dùng khi rút quẻ đó.
Trương thái y vội ra hiệu chớ có lên tiếng, đi đến bên cạnh Vu An thấp giọng nói: “Đây là kim xuyên xương, có hút được tới tủy trong xương, tương truyền rằng Hoàng Đế* đã từng sử dụng, ta cũng là lần đầu tiên thấy.”
*Chỉ Hiên Viên Hoàng Đế.
Mạnh Giác cầm một khối gỗ bấc* đưa cho Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, e là sẽ rất đau. Vốn nên dùng một ít thuốc làm cho hoàng thượng mất đi cảm giác đau, nhưng đối với bệnh của hoàng thượng hiện giờ còn chưa chẩn đoán chính xác, không dám tùy ý dùng thuốc, cho nên chỉ có thể…”
*Gỗ bấc là loại gỗ cực mềm, cực nhẹ, vẫn dùng để làm nút chai, gỗ này dùng để Phất Lăng cắn vào nếu đau quá.
Lưu Phất Lăng nhận miếng gỗ bấc, thản nhiên nói: “Trẫm chịu đựng được.”
Trương thái y nói: “Nếu hoàng thượng đau, cứ kêu lên, kêu ra tiếng sẽ khiến cho dễ chịu một ít.”
Mạnh Giác dồn sức vào cổ tay, cầm cây kim đâm vào xương đùi Lưu Phất Lăng, sắc mặt Lưu Phất Lăng trong khoảnh khắc chuyển thành trắng, trên trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt có kích thước cỡ hạt đậu tương túa ra, chảy ròng ròng rơi xuống, nhưng chỉ cắn chặt răng, một tiếng cũng không phát ra. Vu An mắt thấy cây ngân châm cắm sâu vào trong cơ thể Lưu Phất Lăng, chỉ cảm thấy ngay cả xương cốt chính mình cũng thấy ớn lạnh.
Lưu Phất Lăng nằm, Mạnh Giác đứng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào Lưu Phất Lăng, cây kim trong tay vẫn giữ tốc độ đều đặn, chậm rãi đâm sâu vào xương đùi. Vân Ca đang dán vào cửa sổ nhìn trộm, cũng cảm thấy như thân thể mình cũng phải chịu đựng như vậy, sắc mặt trắng bệch, nàng cắn môi tới mức dần dần bật máu.
Người ta đều miêu tả rằng đau đớn cực hạn chính là đau đớn thấu xương, nhưng đau như thế đến tột cùng là đau như thế nào? Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập ngoài cửa sổ, màu đen như mực trong mắt Mạnh Giác lại càng đậm hơn, động tác tay càng lúc càng chậm, cầm cây ngân châm cực kỳ thong thả cắm sâu vào xương cốt, Lưu Phất Lăng vẫn không phát ra tiếng rên rỉ, chỉ có sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh. Trương thái y nhìn thủ pháp thi châm của Mạnh Giác, trong mắt có hoang mang khó hiểu. Đã chạm được tới cốt tủy, Mạnh Giác không dám ở giữ lại lâu trong xương, nhanh chóng rút kim ra, Lưu Phất Lăng đã đau đến thần trí hoảng hốt, nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.
Mạnh Giác cẩn thận bỏ cây kim vào hộp thủy tinh, ra hiệu bảo Vu An có thể bước lên. Vu An vội vàng đi tới bên hoàng thượng, y sam trên người Lưu Phất Lăng đã bị thấm ướt, Vu An vội lệnh cho Thất Hỉ giúp hoàng thượng thay quần áo, để phòng hoàng thượng bị cảm lạnh.
Mạnh Giác dập đầu cáo lui, Lưu Phất Lăng thì thào nói câu gì đó, hắn không nghe rõ. Vu An nói: “Mạnh đại nhân tiến lên nghe lời.”
Mạnh Giác vội tới quỳ trước giường Lưu Phất Lăng. Tiếng Lưu Phất Lăng nhỏ như muỗi kêu: “Đa tạ!”
Mạnh Giác nói: “Thần không dám nhận, là bổn phận của thần.”
Lưu Phất Lăng nhẹ nhếch khóe môi, dường như muốn cười, nhưng bây giờ không còn chút sức lực, sau một lúc lâu, mới nói tiếp: “Ngươi… Ai ngươi cũng không muốn giúp. Ngươi muốn thứ gì, trẫm nhất định sẽ cho ngươi.”
Mạnh Giác ngây người.
“Bảo tồn thực lực, mọi sự bên ngoài đều không quan tâm tới.” Lưu Phất Lăng nhắm hai mắt lại, nhẹ nâng ngón trỏ. Vu An lập tức làm tư thế mời: “Mạnh đại nhân, nô tài tiễn ngài một đoạn đường.”
Vu An đưa Mạnh Giác ra khỏi phòng, Mạnh Giác đưa cho Vu An một cái hộp gỗ đàn hương nhỏ: “Làm phiền công công.” Vu An mỉm cười tiếp nhận: “Là nô tài nên đa tạ đại nhân, nếu Vân cô nương không có hương tiết của đại nhân, không biết còn phải chịu bao nhiêu đau đớn.”
Hắn mở hộp ra kiểm tra rồi lại đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, “Không giống với mùi hương trước kia.”
Mạnh Giác cười nhạt nói: “Thuốc là tùy theo triệu chứng mỗi lần, ho khan của nàng so với trước kia đã đỡ hơn, dùng thuốc tự nhiên cũng khác.” Vu An gật đầu, cất kỹ chiếc hộp: “Nô tài còn phải trở về hầu hạ hoàng thượng, chỉ đưa tới chỗ này, đại nhân đi thong thả.”
Mạnh Giác hướng Vu An hành lễ từ biệt.
Mạnh Giác đi ra cửa điện, nhìn sang phía góc tường chỗ Vân Ca đang ngồi, thản nhiên nói: “Ta có lời muốn hỏi nàng.”, nói xong, bước chân cũng không ngừng lại, vẫn bước về phía trước.
Vân Ca ngơ ngác ngồi một lát, vội vọt người lên, đuổi theo hắn. Đi tới một chỗ vắng lặng, Mạnh Giác dừng bước: “Nàng nói với hoàng thượng ta muốn tiền chữa bệnh là gì?”
“Tay nắm quyền cao, quan chức được xếp trong Tam công Cửu khanh.” Trong giọng nói của Vân Ca tràn đầy sự trào phúng, “Nếu ngươi không quan tâm tới thuế má của thiên hạ, nếu ta nói với hoàng thượng, ngươi không thu tiền chữa bệnh, càng không hợp lý, nên nghĩ rằng thế này có lẽ là ngươi muốn.”
Mạnh Giác mỉm cười: “Ta đây nên cám ơn nàng, người còn chưa xuất giá, đã biết được phải mưu tính tiền đồ thay phu quân.”
Sắc mặt Vân Ca đột nhiên trắng bệch, bờ môi nàng có thêm vài vết máu lại càng làm cho dung nhan tăng thêm vẻ diễm lệ khác thường. Mạnh Giác cười tựa như gió xuân, xoay người rời đi.
Mạnh Giác chân trước vừa bước vào nhà, Lưu Hạ chân sau đã vội chạy vọt vào: “Lão tam, không phải là ngươi đang chữa bệnh cho hoàng thượng đấy chứ?”
Mạnh Giác nửa nằm trên giường, lật thẻ tre: “Phải”
“Ngươi sớm biết rồi, cũng không nói cho ta biết…” Lưu Hạ chỉ vào Mạnh Giác, tức giận nhưng lại không biết phát ra như thế nào, sau một lúc lâu, buông tay xuống, hỏi: “Bệnh của hoàng thượng rốt cuộc là như thế nào?”
Mạnh Giác lắc đầu: “Không biết.”
Lưu Hạ nhìn chăm chú vào hắn một lát, nhìn ra hắn nói đúng là nói thật: “Có thể trị được hay không thể trị được?”
Mạnh Giác nhìn thẻ tre trong tay nói: “Tìm ra nguyên nhân có thể trị được?”
“Không phải hung tý?”
Mạnh Giác không kiên nhẫn: “Nếu là hung tý, ta lại nói là không biết sao?”
Lưu Hạ lại nhìn Mạnh Giác một hồi lâu, chậm rãi nói: “Tiểu Giác, không cần bởi vì nguyện vọng nhị đệ từng nói cho ngươi mà làm bất cứ chuyện gì, năm đó nhị đệ nói những lời này với ngươi, vẫn còn dùng suy nghĩ của một người chưa trưởng thành, sau này đệ ấy suy nghĩ thấu đáo hơn nhất định sẽ thay đổi. Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng lời nói của ta…”
Lưu Hạ không đề cập tới Nguyệt Sinh thì không sao, nhưng nhắc tới Nguyệt Sinh, Mạnh Giác bỗng nhiên cầm thẻ tre trong tay ném vào Lưu Hạ: “Cút ngay đi!”
Lưu Hạ ung dung bắt được thẻ tre, là một quyển “Khởi cư chú”, ghi chép lại về cuộc sống hàng ngày và ẩm thực của Lưu Phất Lăng. Bên cạnh giường, trên bàn đều chất đống những quyển như vậy, cũng có không ít bản ghi chép của Mạnh Giác, Lưu Hạ cảm thấy áy náy.
Mạnh Giác nét mặt đã bình tĩnh, thản nhiên nói: “Hiện tại, cục diện trên triều là tai hoạ ngầm chồng chất, chỉ cần sơ ý một lần, cả ván cờ sẽ thua, ngươi cần bận tâm lo nghĩ cho chính mình, đừng ở chỗ này của ta mà om sòm.” Nói xong, không thèm để ý tới Lưu Hạ.
Lưu Hạ đang suy nghĩ, còn muốn nói tiếp, lại nghe thấy tiếng Tam Nguyệt vào phòng, rồi bị nàng kéo ra bên ngoài. Tam Nguyệt vừa kéo hắn đi ra vườn hoa, vừa bất mãn nói:
“Sao Đại công tử không phân biệt trắng đen gì cả đã trách cứ người khác? Mấy ngày này, tam công tử chưa bao giờ thực sự được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều ở trong phòng xem ‘Khởi cư chú’ của hoàng thượng. Hơn mười năm, bốn năm ngàn ngày làm việc và nghỉ ngơi, ẩm thực, sinh hoạt hàng ngày, bệnh lớn bệnh nhỏ, tam công tử đều nhất nhất xem qua, còn phải phối thuốc, đối với phương thuốc cho hoàng thượng còn phải cân nhắc, trăn trở hết lần này tới lần khác, e sợ rằng một khi không cẩn thận, dẫn phát tới bệnh của hoàng thượng biến chứng. Người xem… ” Tam Nguyệt chỉ chỉ bốn phía nhà ấm trồng hoa, khắp nơi đều là từng sọt, từng sọt cây thuốc, còn có từng bồn, từng bồn trồng dược thảo, được phân chia rõ từng loại, toàn bộ vườn hoa tràn ngập hương thơm nồng đượm của thảo dược.
“Người còn nói tam công tử không tận tâm? Hắn chỉ còn thiếu chút nữa là đã tiêu hao hết tâm huyết.”
Lưu Hạ im lặng.
Tam Nguyệt không buông tha, nói tiếp: “Tam công tử đối với Vân cô nương như thế nào, là thật hay là giả, người khẳng định hiểu rõ hơn so với chúng ta. Nếu như là thật lòng, người có nghĩ tới cảm nhận của tam công tử hay không? Cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, tiêu tốn hết bao nhiêu tâm huyết chính là để cứu ai? Tam công tử là người như thế nào, người còn không hiểu rõ tính tình của hắn sao?”
Lưu Hạ vội liên tục thở dài: “Cô nương tốt, là ta sai rồi, đều là sai lầm của ta. Mấy nha đầu các ngươi, người nào người nấy tâm đều hướng về lão Tam, lúc ta bị hắn mắng, có khi nào thấy các ngươi nói giúp cho ta.”
Tam Nguyệt dường như có chút không cam lòng, ngậm miệng lại.
Lưu Hạ lại nhìn chung quanh đánh giá vườn hoa một lượt, rồi đột nhiên xoay người, vội vàng bước tới hướng thư phòng. Tam Nguyệt gấp đến độ hét với theo hướng Lưu Hạ: “Đại công tử, tại sao người lại tới đó?”
Lưu Hạ quay đầu lại, phất tay ý bảo nàng đừng theo, vừa ôn hòa nói: “Ta đi đưa cho lão tam một lý do cứu người, để cho hắn cứu người dễ chịu hơn một chút.”
Tam Nguyệt nhìn thấy thần sắc Lưu Hạ, không dám làm càn thêm nữa, vội ngừng bước chân, cung kính nói: “Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Mạnh Giác nghe được tiếng đẩy cửa, lại thấy Lưu Hạ, có vài phần mệt mỏi hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Lưu Hạ ngồi vào đối diện Mạnh Giác, thu lại nét mặt cười đùa mọi khi: “Ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện.”
Mạnh Giác vẫn nghiên cứu cây kim xuyên xương trong hộp thủy tinh, chỉ gật gật đầu.
“Không biết Nguyệt Sinh có kể cho ngươi những chuyện hắn đã trải qua trước khi gặp ngươi hay không?”
Cánh tay Mạnh Giác đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn không nói câu nào.
“Những năm cuối thời Tiên đế, bởi vì quan lại cai trị hỗn loạn, dân chúng lầm than, vô số lưu dân mất đi ruộng đất bất mãn đã đi cướp đoạt kho lúa của quan phủ, quan phủ hạ lệnh bắt bớ truy sát những loạn dân ‘Tạo phản’ đó, Nguyệt Sinh cũng là một người trong số bọn họ. Vì mạng sống, phụ thân Nguyệt Sinh muốn dẫn đệ ấy chạy khỏi Hán triều. Đang trên đường chạy thoát thân, phụ thân bị quan binh giết, mà đệ ấy lại được một thiếu niên và một tiểu cô nương cứu, nữ hài tử cứu đệ ấy tên là Vân Ca…”
Mạnh Giác bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lưu Hạ.
“Tính cách của Nguyệt Sinh, ngươi cũng biết, đệ ấy nguyện ý tự gánh trách nhiệm của huynh đệ kết nghĩa trên người mình, nhưng tuyệt đối không nguyện ý để cho huynh đệ vì mình mà lưng gánh trách nhiệm, cho nên, chuyện này cũng là do khi ta và Nguyệt Sinh uống say, từ những đoạn ngắn đệ ấy ngẫu nhiên nhắc tới xâu chuỗi lại mà thành, thậm chí ta căn bản không biết nữ hài tử cứu đệ ấy tên gọi là gì, mãi cho tới ngày đó… Mãi cho tới ngày đó ở trên núi Cam Tuyền, đệ ấy vì ta mà chết. Trước khi chết, đệ ấy nhìn ta đứt quãng mà phó thác một chuyện, ta nửa đoán nửa nghe, sơ lược hiểu được nữ hài tử cứu đệ ấy tên là Vân Ca, đệ ấy còn bảo ta phải chăm sóc giúp người thân của mình… Lúc ấy, đệ ấy có rất nhiều chuyện muốn dặn dò ta, nhưng lại không thể nói nên lời, ta khóc thề với trời, nhất định sẽ báo ân thay đệ ấy, nhất định sẽ thay đệ ấy chăm sóc tốt cho người thân duy nhất của đệ ấy, cũng chính là đệ.”
Nói tới đây, giọng nói của Lưu Hạ có chút khàn khàn, hắn bình tĩnh lại trong chốc lát, mới nói tiếp: “Sau đó đệ tìm đến ta, ta mới gặp được đệ đệ mà Nguyệt Sinh vẫn thường nhắc tới. Ta nghĩ, đời này kiếp này, bất luận là đệ đối đãi với ta như thế nào, ta đều nhất định sẽ coi đệ như là đệ đệ ruột của mình. Để hoàn thành một tâm nguyện khác của Nguyệt Sinh, ta đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi để tìm ra Vân Ca, nhưng vẫn không thể nào tìm ra được. Không nghĩ tới, cuối cùng toàn bộ công sức cũng không uổng phí, đệ lại tới cầu thân một nữ tử cũng tên là Vân Ca, còn đuổi theo nàng từ Tây Vực tới Trường An. Lúc ấy mục đích ta tới Trường An không phải vì điều tra hành động của đệ, mà là vì muốn gặp nàng. Vừa thấy được nàng, không cần chứng cớ gì hết, ta đã biết Vân Ca này chính là ‘Vân Ca’ ta phải tìm kiếm. Nhưng còn người thiếu niên kia đâu? Căn cứ vào từng điểm mà Nguyệt Sinh đã miêu tả, thiếu niên đó có thể là mới vừa quen biết Vân Ca không lâu, ta tưởng đó là đệ, bởi vì căn cứ theo Nguyệt Sinh miêu tả, thời gian đệ ấy được cứu, dường như trùng với thời gian đệ quen với Vân Ca, địa điểm cũng phù hợp.”
Lưu Hạ nhìn Mạnh Giác, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Đệ đối với chuyện của Vân Ca còn rõ hơn so với ta, nghe đến đó, đệ hẳn là đã biết được, thiếu niên cứu Nguyệt Sinh là ai. Gần đây ta mới suy nghĩ cẩn thận hiểu rõ được chuyện này, cũng mới hiểu được vì sao ngày đó Nguyệt Sinh ở trên núi Cam Tuyền nhìn lấy Lưu Phất Lăng, vẻ mặt lại phức tạp như vậy.”
Giọng nói của Mạnh Giác lạnh như băng: “Nếu như ngươi đã quyết định giấu giếm, vì sao bây giờ lại muốn nói cho ta biết?”
Lưu Hạ thở dài một tiếng: “Đây là những lời cuối cùng trước khi chết Nguyệt Sinh nói với ta. Ta đã không thể làm bất cứ chuyện gì vì đệ ấy, đây là việc duy nhất ta có thể làm vì đệ ấy.” Hắn buông tay, cười khổ mà nói, “Đúng, ta có tư tâm, ta chỉ muốn làm cho lương tâm mình có thể an ổn phần nào, cho nên không muốn để đệ hoàn thành tâm nguyện của Nguyệt Sinh. Nhưng mà, hiện tại phát hiện, Nguyệt Sinh nợ Lưu Phất Lăng, chỉ có đệ có thể trả được thay đệ ấy.”
(Đoạn này là những lời từ đáy lòng của Lưu Hạ nên tớ có chuyển một tẹo, để Lưu Hạ gọi Mạnh Giác là đệ, nhưng sau đoạn này thì trở lại như cũ, vì có thế nào thì tớ cũng không tưởng tượng nổi hai người này xưng huynh gọi đệ sẽ ra làm sao)
Sắc mặt Mạnh Giác trở nên tái nhợt, Lưu Hạ làm cái vẻ mặt sợ hãi, đứng bật dậy, rồi trong chốc lát lại biến thành bộ dáng bại hoại của hắn từ trước tới nay, vừa vội vàng chạy ra bên ngoài vừa nói: “Ta phải đi rồi! Muốn đánh nhau thì đi tìm bọn Lục Nguyệt. Hôm nay không có thời gian phụng bồi.”
Mạnh Giác nhìn vào hộp thủy tinh ở trên bàn, trong mắt các loại cảm xúc đều có.
Ngoài phòng, ve sầu* trên cây liều mạng mà kêu “Ve…ve…”
*Ve sầu tiếng Trung là tri liễu, tiếng kêu của nó là: Tri – liễu, từ tri còn có nghĩa là biết. Vụ này có thể là do từ đồng âm nha, tớ không biết tiếng Trung nên không rõ. Chỗ giải thích này phục vụ cho câu sau.
Biết? Biết! Đời người có một số việc, không biết mới là tốt.
“Ầm” Một tiếng vang lên thật lớn, cửa thư phòng đột nhiên bị người tới đá văng ra.
Mạnh Giác hiếm khi tức giận, đột nhiên không khống chế được cảm xúc, đưa tay đập mạnh lên bàn, một chiếc nghiên mực bằng đá trên bàn nảy lên, trượt xuống vang lên một tiếng “Kít”. Mạnh Giác liền cầm nghiên mực ném ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy người đến là Vân Ca, kinh hãi, vội vàng phi thân lên trước.
Vân Ca một cước đá văng cánh cửa ra, trong lòng đầy tức giận xông tới, căn bản không ngờ rằng Mạnh Giác lại lấy nghiên mực ném nàng, khi nhìn thấy rõ, trong đầu có chút lơ mơ, đúng lúc vội vàng xông tới căn bản không dừng tránh được, mà nghiên mực của Mạnh Giác chỉ còn cách một đoạn ngắn.
Mắt thấy nghiên mực sẽ đập lên đầu Vân Ca, Mạnh Giác cái khó ló cái khôn, thuận tay nhấc lên một bình dầu trẩu để trên giá vẫn dùng để đánh bóng đồ gỗ trong thư phòng, ném tới phía chân Vân Ca.
Cùng với một mùi hương gay mũi, Vân Ca thét lên “A” một tiếng chói tai, chân trượt xuống, ngã thật mạnh xuống nền nhà bằng thủy ma thạch* màu xanh.
*Thủy ma thạch hiện nay gọi là đá Granite.
Chỉ lệch có một chút, nghiên mực sượt qua đỉnh đầu nàng, bay qua sân, đập gẫy một thân cây có kích thước bằng cổ tay người.
Cú ngã này cũng thực không nhẹ, tay chân Vân Ca đều đau, một nửa bên mặt cũng lập tức sưng húp lên. Trên người, trên tóc nàng đều là nhựa trẩu khó ngửi, dính dính nháp nháp, mùi hương xộc thẳng lên khiến cho đầu óc choáng váng.
Mạnh Giác vội vàng tới đỡ nàng lên, nàng ra sức đẩy tay hắn ra, muốn tự mình đứng lên, nhưng tay chân đều trơn trượt, vừa mới cong người đứng dậy, lại sượt ngã xuống.
Mạnh Giác thấy bộ dáng chật vật của nàng, vừa đau lòng, lại vừa buồn cười, vội nói: “Trước hết đừng nổi giận, ta không nghĩ tới đó là nàng. Ta đi bảo Tam Nguyệt chuẩn bị đồ dùng cho nàng rửa mặt, chờ chỉnh đốn gọn gàng rồi, ta sẽ ra tạ lỗi với nàng.” Nói xong, dùng sức kéo cánh tay Vân Ca, muốn kéo nàng đứng lên.
Vân Ca vừa gắng sức đánh vào tay hắn, vừa hét: “Ta không cần hảo tâm giả dối của ngươi, chúng ta không cần hảo tâm giả dối của ngươi…Chúng ta không cần…”, la hét, la hét, nước mắt đã ào ào rơi xuống.
Tay Mạnh Giác có chút cứng đờ, Vân Ca thừa cơ vùng ra khỏi hắn, vừa cố gắng đứng lên, vừa khóc nói: “Ta mới tới Thạch Cừ Các tra trong bí tịch, trong sách nói thẳng rằng dùng kim xuyên xương phải đâm vào nhanh mà rút ra cũng nhanh, rút ra nhanh là vì bảo vệ cốt tủy lấy được, đâm vào nhanh là bởi vì đâm vào xương đau tới mức không người nào chịu đựng nổi, ngươi lại cứ từ từ mà đâm vào…Ngươi nói ngươi là người hết lòng tuân thủ lời hứa, nhưng ngươi…”
Vân Ca cố gắng nhiều lần, rốt cuộc cũng đứng lên được, trên mặt, trên tóc của nàng đều là dầu, nửa bên mặt lại sưng vù, thảm hại không thể tả, nhưng ánh mắt của nàng lại lộ ra quật cường khác thường: “Ta không cần hảo tâm giả dối của ngươi, bất kể là y thuật của ngươi cao siêu bao nhiêu, ta cũng sẽ không để cho ngươi tiếp tục tới hành hạ chàng, về sau ngươi không cần tới chữa bệnh cho Lăng ca ca nữa! Dù sao thì chàng sống, ta sống; chàng chết, ta chết. Ta nhất định sẽ ở cùng chàng, ta mới không sợ bất kỳ quái bệnh nào hết!”
Sau khi nói xong, nàng vừa lau nước mắt, vừa khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Mạnh Giác muốn gọi nàng, miệng đã mở lớn, nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra âm thanh nào.